Mất đi nụ hôn đầu tiên, tôi cắn chết anh
← Ch.007 | Ch.009 → |
Hai tay dùng sức cố định mặt cô, hung hăng hôn lên môi cô, chưa từng có cô gái nào dám chống lại anh, cũng chưa từng có người nào dám nói chuyện như vậy với anh.
"A - - cô dám cắn tôi." Mộ Hi không thể phản kháng, vì vậy hung hăng cắn anh một ngụm.
"Bốp - - "
Một cái tát mạnh mẽ vung lên mặt Mộ Hi, kẹp tóc của cô cũng theo chấn động mà bị đánh rớt, một đầu tóc dài ngang vai thuận thế phân tán rũ xuống, nhất thời có vẻ điềm đạm đáng yêu, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập nước mắt, nhưng vẫn chứa đầy phẫn nộ, trên mặt Bạch Hi hiện ra dấu tay hồng hồng.
"Anh thật vô liên sỉ, anh là đồ lưu manh, đồ khốn kiếp, cuồng tự kỷ không biết xấu hổ." Mộ Hi khóc lóc, trong miệng không ngừng mắng chửi.
Nam Cung Diệu sững sờ, hóa ra đây mới là bộ mặt thật sự của cô, cái từ xinh đẹp này so ra còn kém cô, tất cả từ ngữ xinh đẹp đều không cách nào hình dung được gương mặt này, mặc dù phẫn nộ, nhưng không mất đi sắc đẹp, khiến Nam Cung Diệu cảm thấy mười phần mùi vị, gương mặt mỹ lệ như vậy lại dám cắn người, lúc này nhìn kỹ cô lại giống như một con nhím đang nổi giận, chân thực bảo vệ kẻ địch tiến công.
Lúc này chỉ cảm thấy chân mình như bị cái gì giẫm lên, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là cô gái này dùng sức dẫm lên chân anh, "Tôi cho anh hôn tôi này, tên đàn ông xấu xa, anh trả lại nụ hôn đầu cho tôi."
Nam Cung Diệu hiểu ra, vì sao cô lại phản ứng lớn như vậy, hóa ra vẫn còn ngây dại.
"Đủ rồi, cô gái này." Mộ Hi không để ý tới Nam Cung Diệu có thể tiếp tục nhẫn nại hay không, cũng mặc kệ anh là lãnh đạo của mình kiêm thần tài, vẫn không ngừng chửi bới.
"Đừng tưởng rằng anh có vài đồng tiền dơ bẩn thì rất giỏi, hừ, tên đàn ông tự đại, bà cô đây không lạ gì, hôm nay tôi sẽ xào anh lên, nhớ kỹ là tôi xào con mực anh, tôi không làm nữa."
Mộ Hi đẩy anh đi qua một bên, nhặt kính của mình đeo lên, cầm lấy kẹp tóc kẹp tóc lên, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Nam Cung Diệu bắt lấy cô, "Ai cho phép cô rời đi, cô gái này, cô nhìn xem miệng tôi đang chảy máu này, còn không nhanh mang hộp thuốc đến đây cho tôi." Kỳ thật một chút vết thương nhỏ này không tính là gì, anh chỉ là sợ cô thật sự cứ rời đi như vậy, vì vậy làm bộ vẻ mặt rất đau.
"A, đau như vậy sao, anh chờ đấy, tôi đi lấy thuốc." Mộ Hi nhìn thấy máu chảy liền sợ hãi, đây chính là nhược điểm của cô, vì trước đây luôn nhìn thấy người ta đánh nhau, nên không thể nhìn thấy máu, cho nên thấy máu là choáng, may là không nhiều lắm, nếu không thì thảm, lại phải để tên cuồng tự kỷ chế giễu.
Lấy hòm thuốc ra, Mộ Hi không dám nhìn, "Nhanh, mau, lấy ra, cầm máu."
"Cô muốn để tôi tự làm? Là ai cắn tôi, nhanh bôi thuốc cho tôi."
Mộ Hi nhìn thấy miệng anh chảy máu, tất cả bực bội tiêu mất một nửa, vì vậy kiên trì bôi thuốc cho anh.
"Này, làm như thế nào đây, rất nhiều miệng, thấy không rõ..." Trước mắt Mộ Hi đều mờ ảo, rồi hôn mê, Nam Cung Diệu nhanh chóng đỡ lấy cô, không để cho cô ngã xuống, ôm lấy eo cô, đặt lên ghế sofa, gọi điện thoại cho phòng cấp cứu.
"Lập tức đến công ty tôi.
Đối phương cảm giác được tổng giám đốc đang sốt ruột, vì vậy lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Nam Cung Diệu cúp điện thoại, xuất thần nhìn cô gái trước mắt, rõ ràng lớn lên rất đẹp, vì sao phải làm chính mình giống như bà cô ba mươi tuổi! Không có ai không muốn làm cho chính mình thay đổi đẹp hơn, còn cô- - lại đem vẻ đẹp của mình giấu đi, lấy diện mạo xấu xí gặp người, vì sao? Đến tới cùng cô là cô gái như thế nào, Nam Cung Diệu đối với cô sinh ra nhiều hứng thú.
Bác sĩ đi vào, giúp cô chẩn đoán bệnh, kết quả là, cô có bệnh say máu, còn có thân thể cô không đủ dinh dưỡng nghiêm trọng, thêm thiếu máu, còn lại không có chuyện gì.
"Đi ra ngoài đi!"
Hóa ra là bệnh say máu, nhưng tại sao cô lại không đủ dinh dưỡng? Cô không lấy xinh đẹp gặp người, càng không phải bởi vì vóc người mà giảm cân, thấy cô hết sức hung dữ, có lẽ chỉ là che dấu yếu ớt của mình.
Điện thoại vang lên, anh vội vã mở nghe, sợ hãi đánh thức cô.
"A lô, biết rồi." Cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Hóa ra là mảnh đất khu phía bắc kia, có người muốn cướp, Nam Cung Diệu cũng sớm nhìn chằm chằm mảnh đất đó, vừa rồi thủ hạ xin chỉ thị nên làm như thế nào, phát hiện Cao Huy, vài ngày nay liên tục phái người bí mật giám thị có khả năng nhất định tạo thành uy hiếp cho anh, người này là kẻ giảo hoạt cẩn thận, muốn thần không biết quỷ không hay mua đi dưới con mắt anh, đó là điều khồn thể, lại không phát hiện đôi bên muốn phân chia, cho nên Nam Cung Diệu vội vàng bí mật chạy tới.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |