Anh là Pháp Hải? Tôi cũng không phải là Bạch nương tử?
← Ch.050 | Ch.052 → |
Nam Cung Diệu dở khóc dở cười, Mộ Hi từ trên giường ngồi dậy, ha ha cười to.
"Tôi không cố ý, không nghĩ tới tôi lợi hại như vậy, cứ như vậy một hồi, ngài liền rớt xuống, ha ha ha..."
Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu ngồi dưới đất cười đau bụng, nằm bò trên giường, cũng không biết sợ, liền muốn cười.
Kỳ thật không riêng gì Mộ Hi buồn cười, Nam Cung Diệu cũng cảm thấy rất buồn cười, còn chưa bao giờ bị phụ nữ đạp xuống từ trên giường, hơn nữa còn là bị một cặp mông khêu gợi đẩy xuống.
Mộ Hi chứng kiến Nam Cung Diệu cực lực kiềm chế muốn cười, vì vậy mở miệng nói.
"Buồn cười liền cười, vì sao rõ ràng buồn cười, lại muốn giả bộ giống như muốn khóc! Thật không mạnh mẽ."
Nam Cung Diệu vừa khí tức vừa muốn cười, người phụ nữ này làm việc hoàn toàn không theo lẽ thường, vốn cho rằng vừa rồi hù dõa cô, xem ra mình quá lo lắng, bây giờ nhìn cô cười nghiêng ngã, vui đến quên cả trời đất.
"Dám nói tôi không có tí sức lực nào? Tôi sẽ tới cho cô lực."
Nam Cung Diệu nói đến đây động tác như con sói đói vồ mồi, đem Mộ Hi gắt gao áp chế dưới thân, hung hăng hôn lên Mộ Hi cười như điên, hết thảy tới quá nhanh, nhanh đến Mộ Hi còn chưa cười xong, liền bị hôn lên.
"Cờ rắc." Nam Cung Diệu một phen xé đồ ngủ Mộ Hi ra, giờ phút này anh hận không thể xé sạch cô.
Tim Mộ Hi thùng thùng nhảy dựng lên, cảm giác được quần áo của mình bị xé ra, tên đàn ông này thật muốn xé mình sao? Hoảng loạn bất an, nặng quá, ép cô thở không ra hơi, còn chặn miệng người ta, chẳng lẽ anh dùng loại phương thức này giết người sao?
Mộ Hi cảm giác được Nam Cung Diệu hôn hết sức điên cuồng, đầu cô thật choáng váng, thiếu khí ôxi, khẳng định là bởi vì mình không cách nào hô hấp, cô phải chết sao? Tay của anh đang làm gì? Tại sao anh có thể sờ chỗ đó? Mẹ đã nói qua nơi đó không được để người khác động vào, thật xấu hổ, ông trời nhanh lên để tôi chết đi! Như vậy bị anh sờ thật là mất mặt!
Nam Cung Diệu phát hiện cô không đúng, nhanh rời khỏi miệng cô, Mộ Hi nhận được không khí, cô có thể hô hấp, miệng cô há to lấy hơi để thở, vừa rồi giống như là chết đuối, nếu lâu một chút, cô chết sẽ vì thiếu khí ôxi mất.
"Anh muốn mưu sát?"
Nam Cung Diệu nở nụ cười, người phụ nữ này ngay cả những nụ hôn cũng sẽ không, thật sự là đáng thương, xem ra mình phải kiên nhẫn một chút, nhất định phải tay cầm tay dạy dỗ.
"Nhớ kỹ, không nên chọc giận tôi, lại càng không được quyến rũ tôi, nếu không tôi liền bắt lấy cô."
"Anh cho rằng anh là Pháp Hải sao? Còn, còn muốn bắt lấy tôi! Tôi lại không phải là Bạch nương tử! Anh xem kịch truyền hình quá nhiều đi!"
Mộ Hi thở phì phò nói, mặt rất đỏ, miệng vì vừa ẩm ướt nhìn càng ngon, Nam Cung Diệu hận không thể lại cắn một cái mới đã ghiền.
"Không được phép xuống giường, chờ tôi trở lại, cô dám xuống giường, tự gánh lấy hậu quả."
Nam Cung Diệu nói xong hung hăng vỗ một cái trên mông Mộ Hi, mang giày xuống giường.
"Đã trễ thế này anh đi làm sao? Còn có để người ta ngủ hay không?"
Nam Cung Diệu vuốt vuốt mi tâm, người phụ nữ này quả thực là muốn buộc anh phạm tội, cho nên anh phải nghĩ biện pháp.
"Tôi đi tắm."
"Bây giờ tắm làm gì, thời tiết cũng lạnh rồi."
Mộ Hi mệt chết đi, hiện tại chỉ muốn yên yên ổn ổn ngủ, không cần gì khác.
Nam Cung Diệu quay đầu lại hung dữ trừng cô, một tay nắm lấy cằm cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, ý là cô thật không hiểu hay là giả bộ không hiểu.
"Hạ hỏa, hạ hỏa, chẳng lẽ cô muốn tôi chết cháy, người phụ nữ ngu ngốc."
Mộ Hi dùng ánh mắt quật cường và kiên định nhìn ua Nam Cung Diệu.
"Anh vừa rồi không phải rất chảnh, còn nói không có cảm giác với tôi, hừ! Mạnh miệng, ngài từ từ tắm, tóm lại là tôi muốn ngủ."
Nam Cung Diệu bị lửa dục hành hạ giận dữ, dùng sức vung một cái, Mộ Hi liền từ trên giường rớt xuống.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |