Tôi muốn ai chết thì nhất định phải chết
← Ch.028 | Ch.030 → |
Mộ Hi nghe vậy đờ đẫn buông tay nắm Nam Cung Diệu ra, lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi dưới đất.
"Anh nói bậy, anh gạt người, giết người là phạm pháp, anh không thể làm như vậy."
Nam Cung Diệu đi qua, dùng sức nắm cằm Mộ Hi, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, muốn nhìn thấu nội tâm của cô.
"Cô lo lắng cho anh ta như vậy? Nói cho cô biết, tôi muốn ai chết nhất định phải chết."
"Anh, anh là ma quỷ, tại sao anh có thể tùy tiện giết người?"
Mộ Hi giãy giụa đứng lên, bắt lấy vạt áo trước ngực Nam Cung Diệu dùng sức lay, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng oán hận.
"Anh giết anh ấy, tôi cắn chết anh."
Mộ Hi dường như phát điên một ngụm cắn lên cánh tay Nam Cung Diệu, tại sao anh có thể giết người, hơn nữa lại giết Thiên Vũ, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Nam Cung Diệu vốn không nhúc nhích, nhưng khi anh nhìn thấy Mộ Hi vì người đàn ông kia mà rơi nước mắt, anh không thể nhịn được nữa, đẩy Mộ Hi đến góc tường, đứng dậy đi về phía cửa sổ, đưa lưng về phía Mộ Hi, lạnh lùng nói:
"Cô thích anh ta như vậy sao?"
Mộ Hi không muốn trả lời vấn đề của anh, bởi vì bị Nam Cung Diệu đẩy ra, thân thể toàn thân đau nhức, trong lòng cũng rất đau nhức, thật sự là một ngày xui xẻo, kể từ khi gặp vị tổng tổng giám đốc xúi quẩy này, liên tục mang số con rệp, nhưng cũng vì em gái mà cô mới kiên trì.
Mộ Hi tỉnh táo lại nghĩ, Nam Cung Diệu nói chưa chắc đã là nói thật, làm sao anh lại đi giết Thiên Vũ? Hôm nay bọn họ mới gặp mặt nhau lần đầu, là mình ngu xuẩn thế nhưng tin tưởng lời anh, vì vậy đỡ tường từ từ đứng lên. Đầu tóc xõa rơi lả tả, hết sức chật vật nhìn Nam Cung Diệu, ánh mắt từ từ trở nên bình tĩnh.
"Như thế nào lại muốn cắn tôi? Tôi thấy cô chính là một con chó."
Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi chật vật không đành lòng lại đi kích thích cô, thời gian còn rất nhiều, có thể từ từ hành hạ cô, nhất thời không vội, kỳ thật Nam Cung Diệu cùng Hàng Thiên Vũ cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, trước kia có gặp mặt qua một lần, chỉ là chưa có tiếp xúc qua, cha của Hàng Thiên Vũ chính là khách hàng của công ty Nam Cung Diệu, Thế lực nhà họ Hàng cũng rất lớn, đương nhiên không thể đánh đồng cùng tập đoàn Nam Cung.
"Tổng giám đốc, không dám." Mộ Hi cúi đầu, cô không muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét này, máu lạnh vô tình, cộng thêm lưu manh.
Nam Cung Diệu thấy cô cúi đầu xuống, nhưng trong ánh mắt có ý chán ghét, đây là sự vũ nhục với Nam Cung Diệu, dám ghét anh, thậm chí không muốn nhìn anh, hình như bây giờ người phụ nữ này không rõ tình huống, chỉ cần một cú điện thoại của anh, hoặc là một ngón tay, cô liền sống không bằng chết, chẳng qua anh không giải quyết cô thoải mái như vậy, mèo vờn chuột còn có thể từ từ vui đùa một chút, cho nên anh muốn vui đùa cô gái quật cường này một chút. Cô giống như con nhím, anh phải từ từ lột sạch gai trên người cô, nhìn cô đau đớn.
"Cô dám, tôi thấy không có gì là cô không dám, tôi là lần thứ hai bị chó cắn đấy."
"Tổng giám đốc, anh mắng chửi người?"
Mộ Hi ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu, vì cái gì người đàn ông này biến sắc giống như lật sách? Rõ ràng ban ngày hôm nay còn vẫn hết sức bình thường, mặc dù có chút giở trò lưu manh, nhưng không có ác độc như vậy, lúc này Nam Cung Diệu càng rất quái dị, lúc nào cũng chuẩn bị muốn mạng người, từ trong ánh mắt của anh có thể thấy được, chọc anh sẽ chết.
"Tôi mắng chửi người, còn dễ chịu hơn cô cắn người, đi lấy hòm thuốc đến đây, tôi phải trừ độc, không biết có bị bệnh dại hay không!"
Nam Cung Diệu nói xong cởi áo xuống, lộ ra chỗ bị cắn, người phụ nữ này thật là độc ác, dấu răng thật sâu vẫn còn rướm máu.
Mộ Hi không có đi xem Nam Cung Diệu, lúc này cô thấy rất mệt, thời gian này là giờ tan sở, cho nên rất muốn về nhà, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |