Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc - Chương 267 (cuối)

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 267 chương
Chương 267 (cuối)
Đại kết cục hoàn mỹ
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Shopee


"Em không được phép quấy rối, nhớ kỹ chú cảnh sát là người tốt, anh tin tưởng chú cảnh sát sẽ làm cơm xong cho chúng ta ăn, Lâm Lâm lại đây." Nam Nam lạnh lùng kéo Lâm Lâm đi qua, lại ngồi vào bàn cơm lần nữa.

"Anh, bọn họ muốn bắt mẹ đi, tại sao anh không đuổi bọn họ đi?" Lâm Lâm nghiêng đầu nhìn Nam Nam nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng.

"Em đừng sợ, mẹ không có làm chuyện xấu, ai dám bắt mẹ?" Nam Nam nhìn mấy người cảnh sát kia nói, lúc ấy, mặt mọi người liền biến sắc, không nghĩ tới tiểu nhân khó dây dưa, người lớn cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, khó trách ba mẹ của bọn chúng cũng không nói, thì ra đây là đang diễn trò, không phối hợp làm việc.

"Mộ tiểu thư, xin mời?" Trong đó một người đàn ông nói.

"Chú, xin đợi một chút, mẹ cháu không quen ăn cơm bên ngoài, cho mẹ ăn no rồi đi với mọi người cũng không muộn, hơn nữa mẹ con cũng không có làm chuyện xấu, cho dù đi với mấy người, cũng là phối hợp điều tra với các chú!" Nam Nam đứng lên lạnh lùng nói.

"Cháu, đây là cháu gây trở ngại công việc của chúng tôi, Diệu tổng, ngài đến nói vài lời?" Một người trong đó nhìn về phía Nam Cung Diệu.

"Con tôi nói là lời tôi cũng muốn nói, cô ấy không có phạm tội, cho dù đi với mấy người, cũng chỉ là phối hợp làm việc với mấy người, chẳng lẽ để cho người đói bụng đi với mấy ngươi sao?" Nam Cung Diệu hỏi ngược lại.

"Này, này, được rồi, chẳng qua, làm phiền nhanh lên!" Người đàn ông tạm thời vẫn không dám đắc tội với ông trùm giới thương nghiệp này, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

"Mẹ, từ từ ăn, ăn cơm thì nhai kĩ nuốt chậm, có giúp cho tiêu hóa, nếm thử cái này, ăn thật ngon nha." Nam Nam gắp một miếng Mộ Hi thích ăn đặt vào trong chén cô.

Nam Nam là cố ý, bởi vì căn bản chính là mẹ bị oan, bây giờ còn phải chịu loại ủy khuất này, Nam Nam hết sức đau lòng không còn lời nào nói đến con đường sự nghiệp của mẹ.

Thật ra, Mộ Hi đang suy nghĩ cha con hai người này diễn trò gì?

Ngay lúc Mộ Hi ăn no xong, lúc muốn đi theo bọn họ.

"Chờ một chút, tôi gọi điện thoại." Nam Cung Diệu ở trong điện thoại nói cái gì người khác không có nghe được, nhưng mà, khi anh từ sân thượng trở lại, đưa điện thoại di động đưa cho một người đứng giữa mấy cảnh sát kia.

"Tìm mấy người." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"À, vâng, vâng, vâng, được, được, được, đã hiểu, tạm biệt cục trưởng." Chỉ thấy người đàn ông kia liên tục cúi đầu khom lưng.

Người đàn ông cầm điện thoại di động đưa hai tay cho Nam Cung Diệu, sau đó cung kính nói.

"Thực xin lỗi Diệu tổng, một sự hiểu lầm, một sự hiểu lầm, quấy rầy, quấy rầy, chúng tôi rút lui." Ý người đàn ông bảo những người khác rời đi, trong lòng ảo não, ở chỗ này chờ lâu như vậy, nhìn người ta đã ăn cơm xong, cuối cùng cũng tay không quay về!

Nhìn những người kia rời đi, Mộ Hi nhìn con trai một chút, nhìn ông xã một chút, trong lòng hiểu được vì sao vừa rồi bọn họ bình tĩnh như vậy, xem ra là sớm có chuẩn bị, nếu không vì sao ban nãy ăn cơm lại im ắng vậy, làm hại Mộ Hi còn có chút khó chịu, chính mình lập tức phải vào tù, mấy người không có lương tâm này còn có tâm tình ăn cơm, thì ra bọn họ sớm nghĩ đến kết quả, cho nên bình tĩnh như vậy.

"Được lắm, hai cha con các người có chuyện gạt tôi phải hay không? Vì sao vừa rồi bình tĩnh như vậy?" Mộ Hi nhìn một lớn một nhỏ đẹp trai nói.

"Bởi vì chúng ta tin tưởng em bị oan, cho nên người chính không sợ bóng nghiêng." Nam Cung Diệu nói xong ôm cô vợ nhỏ vào trong ngực, thật ra, nếu Mộ Hi có chuyện xảy ra, anh còn sốt ruột hơn so với cô.

"Được rồi, nếu em đã tự do, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, vì sinh nhật con trai chúng ta về quê trải nghiệm cuộc sống." Mộ Hi vui vẻ nói.

"Mẹ, người còn nhớ rõ lời hứa với Nam Nam, đó là chuyện rất lâu rồi, Nam Nam nói hy vọng về sau sinh nhật của mình có thể đi về quê, không nghĩ tới mẹ còn nhớ rõ, cám ơn mẹ." Nam Nam nói.

"Con trai, mẹ thật xin lỗi, bởi vì đây là điều ước sinh nhật năm tuổi của con, bây giờ mẹ mới thực hiện cho con, thực xin lỗi con trai!" Mộ Hi xin lỗi nói.

"Không có việc gì, mẹ, bây giờ con rất vui vẻ, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát." Nam Nam nói xong cũng lên lầu, bởi vì cậu nhóc muốn đi chuẩn bị một chút đồ dùng đi xa nhà cần dùng.

Cũng bởi vì Nam Nam thích cuộc sống ở nông thôn, Nam Cung Diệu cố ý mua một phòng nhỏ ở nông thôn, đặc biệt để sử dụng nghỉ phép cuối tuần, từ đó về sau mỗi khi đến cuối tuần Nam Cung Diệu đều mang theo gia đình đi về quê ở hai ngày, còn cố ý mời một người bảo mẫu, chịu trách nhiệm đủ loại đồ ăn, nhìn phòng ở một chút, anh cũng từ từ thích cuộc sống tự do ở quê, môi trường tốt, không khí tốt, chủ yếu là yên tĩnh, cuộc sống người một nhà tự do tự tại.

Về sau gần nhà bọn họ lại lần lượt chuyển đến hai hộ hàng xóm, làm Mộ Hi không nghĩ tới chính là, một hộ bên trái là Hàng Thiên Vũ và Nam Cung Nhiên, Nhiên Nhiên đã mang thai, bởi vì biết rõ một nhà chị dâu mua phòng ở quê, nàng cũng tùy hứng bức Hàng Thiên Vũ mua một ngôi nhà ở bên cạnh.

Đương nhiên Vân Tĩnh Sơ cũng biết Mộ Hi thường xuyên đi về quê ở, vì vậy, trong lòng không ngừng hâm mộ, dứt khoát cũng sửa sang ngôi biệt thự nhỏ ở bên cạnh nhà Mộ Hi.

Từng người bọn họ đều đã có người mình yêu và bọn trẻ, nhóm phụ nữ không có việc gì liền ở một chỗ nói chuyện phiếm, nhóm đàn ông thì cùng ra bờ sông câu cá, bọn nhỏ vào trong rừng cây nhỏ bắt con dế.

Lãnh Đông và Đồng Đồng cúi chào mọi người đi vào lễ đường kết hôn, Nam Cung Diệu đưa tất cả tài sản sở hữu Độc cho Lãnh Đông làm sính lễ kết hôn, mà Mộ Hi vẫn giữ thứ của mẹ chồng mang theo bên người, ba chồng cô cũng thích cuộc sống ở quê, cũng ở nơi này rất lâu.

Nam Cung Diệu mỗi khi cuối tuần, mặc dù thời gian cuối tuần nghỉ phép, nhưng mà, cứ mỗi khi năm giờ chiều cuối tuần anh đều đúng giờ rời nhà, cùng Lãnh Đông đi tới phòng hát Cửu Châu nghe hát, bởi vì hai người bọn họ vẫn là fan trung thành của chim bồ câu trắng.

Bởi vì cuối tuần Mộ Hi muốn ca hát, đành phải mỗi khi cuối tuần đúng ba giờ rưỡi xuất phát từ trong nhà, chạy tới phòng hát Cửu Châu, Nam Cung Diệu đặc biệt mua một chiếc xe thể thao màu đỏ cho vợ yêu, thuận tiện để cô đi ra ngoài.

Mặc dù là có chiếc xe thể thao kia rất thuận tiện, nhưng mà, mỗi lần Mộ Hi đều phải đỗ xe ở nơi khác, bởi vì mỗi lần Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đều đi tới phòng Cửu Châu nghe hát, Mộ Hi lo lắng bọn họ thấy xe thể thao của cô, cho nên, Mộ Hi chỉ có thể đỗ xe ở nơi khác.

Nhưng mà khiến Mộ Hi không biết là, Lãnh Đông đã sớm điều tra rõ ràng về chim bồ câu trắng, đương nhiên Nam Cung Diệu cũng biết tất cả, bởi vì lo lắng đội chó con kia quấy rầy bọn họ, cho nên Nam Cung Diệu và Lãnh Đông cũng không nói gì được, chỉ là trong lòng biết rõ, dường như trong dự đoán của Lãnh Đông, bởi vậy anh ta càng bội phục sát đất người chị dâu toàn diện kiêm chức chị vợ này.

Thật ra, tại sao Lãnh Đông phải điều tra bồ câu trắng này có phải chị dâu hay không? Bởi vì tò mò.

Một ngày anh ta gọi hai anh em, cố ý đi va chạm với chim bồ câu trắng, khiến Nam Cung Diệu và Lãnh Đông không ngờ, vị bồ câu trắng này lại có ít công phu thất truyền, cho nên cuối cùng toàn bộ đáp án công bố.

Nam Cung Diệu biết rõ tất cả sự thật, suýt nữa muốn kêu to, đương nhiên Lãnh Đông cũng có loại xúc động này, không nghĩ tới người bọn họ sùng bái, thế nhưng chính là người thân thiết nhất bên cạnh bọn họ, thật sự là bị bồ câu trắng này lừa gạt vất vả, nhớ lại trước kia, bọn họ không thể không bội phục Mộ Hi, tất cả mọi người đều bị cô lừa.

Bởi vậy Nam Cung Diệu còn biết trước khi kết hôn, sở dĩ Mộ Hi đi hát, hoàn toàn là vì chữa bệnh cho em gái, về sau ca hát là do cô yêu thích, khó trách cô lại hát tốt như vậy, bởi vì mẹ Mộ Hi, Mộ Y Na chính là ca sĩ nổi tiếng thành công ở độ tuổi của Nam Cung Vân kia, mà Mộ Hi lại kế thừa truyền thống tốt đẹp từ mẹ.

Nam Cung Diệu nghĩ đi nghĩ lại, vì sao Mộ Hi không nói cho anh? Hẳn là lo lắng ảnh hưởng danh tiếng của nhà Nam Cung, còn có không bị đội chó con ở nhà quấy rầy, cô chỉ muốn yên lặng ca hát, chỉ vì lý tưởng của mình.

Một ngày, Khang Dực đột nhiên xuất hiện ở phía trước xe thể thao của Mộ Hi, ông đặc biệt tới gặp mặt Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi vẫn không chịu gọi ông là ba, cho nên Khang Dực cũng không mặt mũi xuất hiện ở trước mặt Mộ Hi, hôm nay sở dĩ ông tìm đến Mộ Hi, là vì có việc.

"Ông, tại sao lại ở chỗ này?" Mộ Hi rất ngạc nhiên, làm sao ông ấy biết rõ xe này là của cô? Còn có chẳng lẽ ông ấy biết rõ Mộ Hi tới nơi này làm cái gì?

"Tiếng hát của con và mẹ con êm tai giống nhau." Khang Dực nói.

"Cám ơn." Khang Dực biết rõ cô chính là Chim bồ câu trắng, Mộ Hi không hiếu kỳ, bởi vì năm đó mẹ ca hát nhất định ông ta rất quen thuộc, hơn nữa, cho dù như thế nào ông ấy vẫn là ba của cô, mặc dù chỉ là ba trong lòng.

"Đứa nhỏ, ba muốn đem tên của con vào tên sở hữu tài sản của ba." Khang Dực nghiêm túc nói.

"Cám ơn, những thứ kia không thuộc về tôi, vẫn là giữ lại cho mình đi." Mộ Hi khổ sở nói, thật ra, ở trong lòng cô không hận người ba này, chỉ là không biết phải như thế nào đối mặt với ông ấy, dù sao mẹ vì người đàn ông này đợi cả đời!

"Hân nhi đã không còn nữa, mẹ của con bé cũng bị điên, ba nghĩ mang theo bà ấy rời khỏi nơi này, cho nên con là người thừa kế duy nhất của ba, ba có lỗi với các con, cho nên xin cho ta một cơ hội chuộc tội!" Khang Dực tự trách nói.

"Ông có thể chuyển giao công ty, cầm lấy tiền, an tâm trong lúc tuổi già, ông biết rõ, tôi không cần tiền, cũng không thiếu tiền, mà là ông, công ty này là tâm huyết cả đời của ông, cuộc sống về sau còn có rất nhiều chỗ cần dùng tiền."

Mộ Hi nhìn người đàn ông đã cho mình mạng sống, già đi rất nhiều, làm sao cô nhẫn tâm lại muốn công ty của ông, dù sao vợ chồng bọn họ càng lúc càng lớn tuổi, về sau đây chính là tiền để bọn họ dưỡng lão.

Mặc dù ý nghĩ Mộ Hi tàn nhẫn, nhưng mà, đây là sự thật.

Ông có tiền, mẹ Khang Hân bị điên, chỗ dùng tiền sẽ rất nhiều, nếu như có một ngày mẹ Khang Hân mất, Mộ Hi sẽ đón ba ruột trở về phụng dưỡng.

"Được rồi, ba sẽ giữ lại chăm sóc chính mình!" Khang Dực thất vọng rời đi.

Ông không nghĩ tới chính mình lúc tuổi già lại thê thảm như thế, bên cạnh không có một người nào, không có người nào lo ma chay cho mình, ông còn không biết ông có thể sống đến đâu, bởi vì ông kiểm tra đã bị ung thư giai đoạn cuối, cho nên nhất định ở trong thời gian có hạn của mình, đem toàn bộ tài sản của ông chuyển tới tên của Mộ Hi, hoặc là tên mẹ của cô.

Khi còn sống, ông cũng không có cho bọn họ cái gì, cho nên trước khi chết hy vọng có thể để lại cho bọn họ sự coi trọng một lần nữa.

Vì vậy, Khang Dực tìm được luật sư vốn cực kỳ có tiếng tăm, lập di chúc của ông, ông đem tất cả tài sản tên mình để lại toàn bộ cho Mộ Y Na, vợ ông tiếp tục điều dưỡng ở bệnh viện tâm thần, chi phí kia ông đã trả hết một lần, cho đến khi bà ta qua đời.

Một ngày, Mộ Hi cảm thấy trong bụng không thoải mái, vì vậy, đến bệnh viện kiểm tra một chút.

"Chúc mừng cô, cô mang thai." Bác sĩ cầm lấy kết quả kiểm tra của Mộ Hi nói.

"Bác sĩ tôi thật sự mang thai?" Mộ Hi không thể tin được, gần đây cô vẫn rất cẩn thận, làm sao có thể mang thai?

"Là thật, cô thực sự mang thai." Bác sĩ nhấn mạnh lần nữa nói.

"Nhưng mà, tôi tránh thai, làm sao có thể mang thai chứ?" Mộ Hi không hiểu nói.

"Cái này rất khó nói, có đôi khi, tránh thai, cũng không phải là tuyệt đối sẽ không mang thai, đương nhiên loại tỷ lệ này rất thấp, chúc mừng cô." Bác sĩ giải thích nói.

Mộ Hi cầm lấy bệnh án đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.

Ngay tại lúc Mộ Hi đi xuống lầu một, thấy Khang Dực ngồi ở một góc, bên cạnh có một vị bác sĩ lớn tuổi.

"Khang tiên sinh, ông cần phải nằm viện trị liệu, như vậy có lẽ còn có một tia hy vọng, nếu không, hậu quả hết sức nghiêm trọng."

"Cám ơn ông bác sĩ, phiền ông kê cho tôi chút thuốc giảm đau, tôi không muốn chết ở trong bệnh viện!" Hai tay Khang Dực ôm đầu nói.

"Khang tiên sinh, vì sao người nhà của ông vẫn chưa có tới? Bệnh viện chúng tôi muốn tiến hành thông báo với người nhà của ông!" Bác sĩ hỏi Khang Dực.

Khang Dực không nói gì, bờ vai ông run rẩy, bắt đầu nghẹn lời.

"Khang tiên sinh, hy vọng lần sau ông và người nhà của ông cùng đi, bây giờ tôi sẽ đi kê đơn thuốc cho ông, chờ chút." Bác sĩ đi lên lầu ahi, Mộ Hi lập tức vội vàng đi theo.

"Chào ông bác sĩ, tôi là người nhà của Khang Dực, xin hỏi ông ấy bị bệnh gì?" Mộ Hi đi vào nói chuyện ban nãy ở trong phòng làm việc bác sĩ kia.

"Xin hỏi cháu có quan hệ thế nào với Khang Dực? Chúng tôi có quyền giữ im bệnh tình của bệnh nhân." Bác sĩ nhìn Mộ Hi nói.

"Bác sĩ, Khang Dực là ba của tôi, tôi là con gái của ông ấy, xin nói cho tôi biết ông ấy bị bệnh gì?" Mộ Hi nhìn bác sĩ nói.

"Ông ấy không phải chỉ có một con gái, hơn nữa đã qua đời!" Bác sĩ đã biết từ sớm, bởi vì lúc ấy sau khi Khang Dực biết rõ con gái xảy ra chuyện, bệnh tình chuyển biến xấu, lúc ấy được đưa đến bệnh viện.

"Bác sĩ xin nghe cho kỹ, tôi là con gái riêng của ông ấy, hiện tại có thể nói cho tôi biết hay không, ba tôi bị bệnh gì sao?" Mộ Hi có chút không kiên nhẫn nói.

"Là như thế này, đương nhiên có thể, bởi vì lúc trước Khang tiên sinh đã dặn dò, về bệnh tình của ông ấy không cho phép tiết lộ trước bất kỳ ai, bởi vì một ít người trong công ty nhìn chằm chằm, chờ tin tức Khang tổng qua đời, Khang tiểu thư nên biết, bệnh tình tổng giám đốc của công ty nguy kịch, nhất định sẽ có một ít kẻ tiểu nhân từ giữa được lợi, cho nên mới vừa rồi tôi chỉ chịu trách nhiệm đối với Khang tiên sinh."

Bác sĩ giải thích với Mộ Hi.

"Cám ơn bác sĩ, rốt cuộc ba tôi bị bệnh gì?" Mộ Hi sốt ruột cầm lấy tay của bác sĩ.

"Ung thư gan, giai đoạn cuối!" Bác sĩ nói.

"Làm sao có thể? Có phải lầm hay không, thân thể ba tôi rất tốt." Mộ Hi không nghĩ tới cha ruột của mình sẽ ở dưới tình huống không có cùng bản thân nhận thức lẫn nhau sẽ rời đi trước cô!

"Thời gian của ông ấy đã không nhiều!" Bác sĩ thương tiếc nói.

"Còn có bao lâu!" Mộ Hi không thể tin được đây là thật.

"Nhiều thì nửa năm, chậm thì ba tháng! Đứa nhỏ, sử dụng thật tốt thời gian còn lại đi!" Bác sĩ nói.

"Bác sĩ, nằm viện trị liệu sẽ như thế nào? Tiền không cần lo lắng, muốn tìm bác sĩ chữa trị tốt nhất." Mộ Hi nói.

"Như vậy có lẽ sẽ lâu một chút, tối thiểu sẽ không thống khổ như vậy, hiện tại ba cháu đang chịu đựng ma bệnh hành hạ!" Bác sĩ nói.

"Bác sĩ, lập tức thu xếp cho ba cháu nằm viện, cháu sẽ đi làm thủ tục nằm viện ngay bây giờ, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, chỉ cần có thể giảm bớt nỗi thống khổ của ông ấy, bao nhiêu tiền cũng không sao cả." Mộ Hi nhìn nhìn bác sĩ nói.

"Đứa nhỏ, suy nghĩ của cháu bác hiểu rõ, nhưng mà, nằm viện nhất định phải do mình đồng ý mới được, hy vọng cháu và ba cháu bàn bạc một chút, lại trả lời bác." Bác sĩ nói.

Mộ Hi lại đi xuống lầu một.

Khang Dực thống khổ ngồi ở trên ghế, nhìn kỹ, tóc đã bạc trắng đầy đầu!

"Ba ba - - "

Trên mặt Mộ Hi mang nước mắt, cô không nghĩ tới tiếng ba đầu tiên sẽ là ở trong bệnh viện, càng không có nghĩ tới lần đầu tiên gọi ba của mình lại dưới tình huống này, hơn nữa cô gọi ba ở dưới dưới tình huống có thể sẽ mãi mãi mất đi tình thương của ba.

"Con - - "

Khang Dực vừa bất ngờ vừa vui mừng, bởi vì cuối cùng con gái của ông cũng chịu gọi ông, như vậy ông chết cũng nhắm mắt!

"Ba ba."

"Đứa nhỏ, con ngoan của ba, ba có lỗi với con, ba có lỗi với con..." Khang Dực thống khổ nói.

"Không, ba không có lỗi với con, là người cho con mạng sống, người vẫn luôn ở trong lòng con và mẹ, nhưng, chúng con từng người đều có gia đình, cho nên con gái mới ngang ngạnh không có gọi người, xin tha thứ cho con." Mộ Hi tự trách nói.

"Đứa bé ngoan..." Khang Dực hài lòng khóc, không nghĩ tới trước khi chết còn có thể nghe được Mộ Hi gọi ông là ba!

"Ba, ba..." Mộ Hi kêu ba một lần lại một lần, đây là ấp ủ của ba.

"Đứa bé, tại sao con lại ở chỗ này? Có phải không thoải mái hay không?" Khang Dực thấy tờ xét nghiệm trong tay Mộ Hi nói.

"Ba, ba lại sắp làm ông ngoại." Mộ Hi sờ sờ bụng nói.

"Ba thật cao hứng, cho dù là hiện tại để cho ba chết, ba cũng không có tiếc nuối." Khang Dực cười nói.

"Ba sẽ không chết, ba còn phải xem con của con sinh ra, ba, ngày mai chúng ta tới làm thủ tục nhập viện, ba sẽ không có chuyện gì, nhất định bác sĩ có biện pháp." Mộ Hi ôm Khang Dực nói.

"Đứa nhỏ, có con phần nào thỏa mãn tim ba, sinh tử do số phận, phú quý ở trời, thời gian của ba đã tới, có con, ba không có tiếc nuối." Khang Dực nhìn Mộ Hi nói.

"Ba, mẹ Khang Hân không phải là còn ở trong viện dưỡng lão sao? Con để Đồng Đồng đi xem bà ấy một chút, hôm nay, ba và con về nhà, chúng ta cùng đi gặp mẹ, chỉ có một nhà ba người chúng ta được không?" Mộ Hi cao hứng nói.

"Đứa nhỏ, ba hỏi con một việc, Mộ Đồng là con của ai?" Khang Dực vẫn tò mò, Mộ Đồng là con của ai? Bởi vì theo ông biết, mẹ Mộ Hi vẫn không có kết hôn, Mộ Đồng kia là con của ai?

"Mộ Đồng là lúc con còn nhỏ nhặt về bên ngoài, lúc ấy, con bé sắp không chịu được, là con và mẹ đưa nó đến bệnh viện, cuối cùng cũng cứu chữa kịp, Đồng Đồng là một người số khổ, không biết cha mẹ ruột của mình là ai? Mặc dù, con bé vẫn không nói, nhưng mà, con biết rõ ở trong lòng nó vẫn nghĩ mình bị vứt bỏ!"

"Con bé biết thân thế của mình?" Khang Dực hỏi.

"Lúc Đồng Đồng bảy tuổi, mẹ nói con bé có quyền biết thân thế của mình, cho nên mẹ nói cho con bé biết, có thể đi tìm kiếm cha mẹ ruột của mình." Mộ Hi nói.

"Con bé đi tìm sao?" Khang Dực hỏi.

"Không có, con bé nói nếu đã nhẫn tâm vứt bỏ cốt nhục của mình sinh ra, vậy con bé không cần thiết đi tìm bọn họ, về sau con cõng Đồng Đồng đi tòa soạn báo đăng tin thông báo tìm người, chỉ là con muốn biết cha mẹ tại sao nhẫn tâm ném con còn nhỏ như vậy, nhưng mà, vẫn không có tin tức! Có lẽ cha mẹ của con đã sớm quên nó!" Mộ Hi khổ sở cúi đầu xuống.

"Đứa nhỏ, con thật sự là niềm tự hào của ba, con và mẹ cho Đồng Đồng yêu thương không cầu lợi, nhiều năm như vậy, ba biết rõ con vẫn kiếm tiền nuôi gia đình, còn muốn lấy tiền chính mình kiếm được ra chữa bệnh cho Đồng Đồng, vì con bé, con còn buông tha cho hạnh phúc của mình, những năm này khổ con nhiều." Khang Dực nói.

"Làm sao ba lại biết rõ những thứ này?" Mộ Hi tò mò hỏi.

"Bởi vì ba đã xem sáng tác của Đồng Đồng 《 yêu vô tư》, làm cho ba hết sức cảm động, nhiều lần ba đều xem tới rơi nước mắt, các con và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, yêu thương dâng hiến giữa các con trân quý thế gian khó được." Khang Dực nói.

"Đồng Đồng vẫn luôn thích viết sách, con bé đem chuyện xưa của chúng con, toàn bộ ghi vào trong sách, ôcn bé dụng tâm lương khổ con đều hiểu, chúng ta là người một nhà, về sau, ba người cũng là thành viên trong nhà chúng ta, ba là ba duy nhất của con và Đồng Đồng, sau này Đồng Đồng sẽ là con gái của ba." Mộ Hi nói.

"Ta thật sự là kiếp trước có phúc tu luyện, có thể có đứa con ngoan như con và Đồng Đồng, ba đã thỏa mãn." Khang Dực vui mừng nói.

Khang Dực và Mộ Hi trở về nhà mẹ Mộ Hi, cô không nghĩ về sau mẹ có tiếc nuối, cho nên Mộ Hi nói cho mẹ biết chuyện tình của ba, ý kiến của mọi người đều để ông đi nhập viện, Khang Dực không có cách nào đành phải tiếp nhận yêu cầu của mọi người, ngoan ngoãn làm thủ tục nhập viện.

Mộ Y Na vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc Khang Dực, có lẽ là bởi vì nguyên nhân trong lòng, lúc trước Khang Dực không có thống khổ như vậy, hơn nữa còn thường xuyên thấy nụ cười của ông.

Đồng Đồng cũng nhận Khang Dực làm ba, cô ấy thường xuyên đi tới bệnh viện chăm sóc Khang Dực, Khang Dực không nghĩ tới chính mình lúc tuổi già sẽ có hai đứa con gái thân thiết, trong lòng không khỏi càng vui vẻ hơn, đặc biệt là người phụ nữ mình yêu cũng đang ở bên cạnh ông.

Ông đối với cái chết không sợ hãi chút nào, bởi vì bên cạnh ông có người thân nhất cùng ông, mặc dù sắp phải rời nhân gian, nhưng mà, đây là ngày vui vẻ nhất của ông.

Giờ phút này, cuối cùng Khang Dực hiểu sống sót cái gì là quan trọng nhất? Tình thân quan trọng nhất, khỏe mạnh quan trọng nhất.

Một năm sau, Khang Dực mỉm cười qua đời.

Trong lòng Mộ Hi ôm một bé trai, Nam Nam dắt tay Lâm Lâm, bọn họ cùng nhau đến thăm mộ ông ngoại, chỉ thấy Nam Cung Diệu đuổi theo phía sau, một tay ôm một bé gái đáng yêu, một tay mang theo một lẵng hoa, vừa đi vừa gọi:

"Nam Nam, Nam Nam, nhanh lên, em gái của con lại tiểu, đây đã là lần thứ ba sau khi ra cửa, con xem quần của ba toàn bị nước tiểu làm ướt! Con trai, mau tới, giúp đỡ ba!" Nam Cung Diệu kiêu ngạo hô to đuổi theo.

"Ai bảo ba muốn nhiều con như vậy, có con và Lâm Lâm không tốt sao? Nhất định tái tạo thêm hai đứa bé, chỉ biết đi ị, đi tiểu!" Nam Nam đỡ lấy lẵng hoa trong tay ba, oán hận nói.

"Thực xin lỗi con trai, ba yêu các con, hai đứa nhỏ chỉ là kế hoạch bên ngoài, thuần khiết do ngoài ý muốn, chỉ do ngoài ý muốn! Ba vô tình trúng thưởng, nhưng là giải thưởng lớn chủ động tìm tới ba, chẳng qua cực khổ nhất vẫn là mẹ của con, con trai, mẹ của con là công thần trong nhà chúng ta, hết thảy đều là lỗi của ba, lỗi của ba!"

Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, thật ra, sau khi Mộ Hi sinh thai thứ ba này, khổ nhất chính là anh, bởi vì sau khi Khang Dực chết, Mộ Hi tiếp quản công ty của ba mình, cho nên Nam Cung Diệu liền đúng lý hợp tình tiếp nhận hai đứa nhỏ nhất trong nhà, để cho Mộ Hi một lòng tập trung vào công việc, vừa mới tiếp nhận, có rất nhiều chỗ cần điều chỉnh, đương nhiên là có Nam Cung Diệu chỉ bảo ở phía sau, coi như là Mộ Hi thuận lợi.

Mặc dù Nam Cung Diệu và con trai nói như vậy, thật ra, anh vẫn thật là may mắn lần này trúng giải thưởng lớn, vợ yêu đúng là lợi hại, một lần sinh hai đứa, còn là thai long phượng, hiện tại Nam Cung Diệu khen ngược hai con trai, hai con gái, đừng nhìn lúc nào anh cũng mang đứa nhỏ, kỳ thật, trong lòng anh đắc ý khỏi phải nói có bao nhiêu, vì hạnh phúc.

Đồng thời, ông cụ trong nhà cũng trở mặt vui vẻ, nói cái gì con dâu lợi hại, làm rạng rõ tổ tông cho nhà Nam Cung, muốn khen thưởng Mộ Hi thật tốt.

Không nghĩ tới cái khen thưởng này, Nam Cung Diệu từ vị trí đại cổ đông trực tiếp hạ xuống tiểu cổ đông, tất nhiên đại cổ đông thành Mộ Hi, bởi vì ông cụ đem cổ phần có danh nghĩa của mình chuyển sang danh nghĩa của Mộ Hi, lấy bày tỏ khen thưởng.

Đương nhiên Nam Cung Diệu không có ý kiến, bởi vì trong lòng anh tất cả chỉ là phù phiếm, chỉ có vợ yêu mới là khối bảo vật vô giá, đương nhiên, còn có nhóm khỉ con.

Mộ Hi liên tục không nói gì, mang một chiếc kính râm lớn, nhìn chăm chú vào bia mộ, trong lòng ôm con trai thứ hai Nam Cung Khang Tổ, vì sao đứa con trai này gọi Nam Cung Khang Tổ, bởi vì Khang sắp tuyệt hậu, nếu Mộ Hi là con gái ruột của Khang Dực, cho nên cô liền để cho đứa con trai này tên tăng họ Khang, bày tỏ Mộ Hi đã nhận tổ quy tông.

Con gái thứ hai Mộ Hi gọi là Niệm Niệm, Nam Cung Khang Niệm, ý là vĩnh viễn nhớ tới ông ngoại.

Khang Dực ở dưới cửu tuyền cũng được nhắm mắt.

"Ba, con mang theo ông xã và bọn nhỏ đến thăm ba..." Nam Cung Diệu thấy trên gương mặt vợ yêu có một giọt nước mắt, biết rõ vợ yêu khổ sở, vì vậy, ý bảo bọn nhỏ đi qua dập đầu với ông ngoại.

"Ông ngoại, xin yên tâm, chúng cháu sẽ chiếu cố mẹ thật tốt, Nam Nam dập đầu với ông." Nam Nam nói xong quả thật dập đầu với ông ngoại, Mộ Hi nhìn thấy trong lòng hết sức cảm động, con trai thật biết điều, cô hết sức vui mừng.

Chỉ sợ về sau xưng hô tà ma phải sửa lại, cần phải gọi mang theo ma, là chỉ nhóm thằng khỉ con và cha tà ma của chúng.

Kỳ thật, Lãnh Đông cũng không tốt lên, bởi vì Đồng Đồng cũng thuận lợi sinh một bé trai, tuổi Lãnh Đông lớn hơn so với Đồng Đồng, tất nhiên phải gánh chịu trách nhiệm chiếu cố bọn trẻ, đây là chỗ tốt khi tìm một cô vợ nhỏ, vừa phải làm ông xã, lại phải làm vú em!

Mộ Hi và bọn nhỏ kết thúc lễ mộ, tay vung lên.

"Các con, về nhà, đi chúng ta trở về nhà, ông xã, anh đi đào rau dại, bởi vì ba thích ăn, Nam Nam con đi vào bên trong vườn rau hái đồ ăn, Lâm Lâm con cứ chờ ăn, xuất phát."

"Này? Bà xã, cho hỏi em làm cái gì?" Nam Cung Diệu cười nói, anh biết rõ là cô vợ nhỏ cũng chuẩn bị lười biếng.

"Khụ khụ, bản thân là công thần, mấy người đã từng gặp qua công thần còn phải làm việc sao?" Mộ Hi ho hai tiếng, hết sức uy nghiêm nói.

"Có, con chưa từng thấy qua công thần không làm việc." Nam Nam cười nói.

Không quản vội vàng."Ha ha..." Nam Cung Diệu nghe được Nam Nam nói xong, nhịn không được cười lên ha hả, không hổ là con của anh, đạt đến một trình độ nào đó, về sau bất kể chuyện gì cũng không cần anh ra mặt, bởi vì con trai đã có thể một mình đảm đương một phía.

"Thằng nhóc thúi, con lại có thể cùng một nhóm với ba con, ha ha..." Mộ Hi nhìn thấy Nam Nam chạy vù vù xuống núi, cô cũng không nhịn được cười rộ lên.

Ngày lúc này, tất cả mọi người đang cười, duy chỉ có Niệm Niệm trong lòng Nam Cung Diệu gào khóc.

"Quá tốt rồi, Niệm Niệm biết rõ giúp mẹ trút giận!"

Mộ Hi thấy vừa rồi ông xã còn cười to, giờ phút này bắt đầu luống cuống tay chân đổi tã cho con, trong lòng không khỏi đắc ý, bởi vì Mộ Hi lo lắng trời nóng nực, không có thường xuyên thay tã giấy cho con, kết quả là biến thành tè ra quần Nam Cung Diệu, bởi vì lúc này, từ đũng quần Nam Cung Diệu đi xuống đã ướt không kém gì lắm.

Nam Cung Diệu nhìn cô vợ nhỏ trong lòng cùng đứa con trai ngủ say trong lòng, vì sao con gái nhỏ lại không ngủ chứ? Hơn nữa còn liên tục gào khóc, hình như là đói bụng?

Cuối cùng Nam Cung Diệu hiểu đây cũng là vì một món vặt, xem ra người phụ nữ trước mắt thật sự có khả năng con gái đều theo cô, con trai đều nghe theo đàn ông nhà Nam Cung, công bằng!

"Thân ái ngẩn người cái gì, đi thôi..." Mộ Hi thấy ông xã ngẩn người nói.

"Vợ yêu, chờ anh một chút..."

~Toàn Văn Hoàn~

HẾT



Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-267)