Mộ Hi bị lừa
← Ch.249 | Ch.251 → |
"Tốt, chờ Nam Nam nghĩ kỹ muốn đi đâu chơi, con sẽ nói cho cha" Nam Nam đang yên lặng ăn cơm, thực ra trong lòng đang suy nghĩ.
"Con trai, hôm nay chúng ta đi tới nhà mẹ Tĩnh Sơ được hay không?" Mộ Hi muốn đi xem Tĩnh Sơ.
"Ừm, được." Nam Nam vẫn tiếp tục ăn cơm.
"Sớm trở về một chút."
Nam Cung Diệu thản nhiên nói, kỳ thật, anh vô cùng không yên tâm với người đàn ông Âu Dương Hàn kia, ở trong lòng Nam Cung Diệu Âu Dương Hàn chính là một tên tiểu nhân hèn hạ, bởi vì Nam Cung Diệu biết rõ Âu Dương Hàn liên tục nhớ tới cô vợ nhỏ, nhưng mà, bởi vì Tĩnh Sơ là người quan tâm Mộ Hi, cho nên Nam Cung Diệu liên tục không hề động tới người đàn ông kia, nếu như là người khác, Nam Cung Diệu đã sớm cho hắn ta biến mất không hình không bóng, còn đứa bé ngoan cũng đi, sẽ không có chuyện gì, bởi vì Nam Cung Diệu hết sức tin tưởng con trai sẽ giúp anh đi trông coi người phụ nữ này.
"Biết rồi." Mộ Hi trả lời.
Sau khi ăn cơm, Mộ Hi mang Lâm Lâm và Nam Nam cùng đi tới nhà Vân Tĩnh Sơ.
Ai ngờ lúc đi tới, Vân Tĩnh Sơ lại đang nằm sấp ở trên bồn cầu nôn mửa, Mộ Hi lo lắng chạy tới.
"Tĩnh Sơ cậu thế nào rồi? Ăn đồ hư sao?"
"Cậu đã đến rồi Hi, thật khó chịu, ruột sắp phun ra!" Vân Tĩnh Sơ khó chịu nói, thật vất vả có khẩu vị ăn một chút, kết quả đều nôn ra tất cả!
"Tên khốn Âu Dương Hàn kia đi đâu rồi? Vì sao anh ta không không chăm sóc cậu?" Mộ Hi nhìn thấy trong nhà có mỗi Tĩnh Sơ, lập tức hết sức đau lòng, nếu như cô và bọn nhỏ không đến, vậy Tĩnh Sơ chỉ có một mình ở đây khó chịu.
"Anh ấy ra ngoài mua thuốc, còn chưa có trở lại." Vân Tĩnh Sơ nói.
"Này? Nha đầu thối cậu bao lâu không có tới cái kia rồi?" Mộ Hi đã sinh con, có kinh nghiệm, có phải trúng thưởng hay không?
"Hơn nửa tháng đi." Vân Tĩnh Sơ nói.
"Nha đầu chết tiệt kia, mình thấy cậu là trúng thưởng rồi, không được, mình muốn đi ra ngoài mua que thử xem, xem một chút có phải là thật hay không." Mộ Hi đi ra ngoài, nếu thật sự là mang thai, Âu Dương Hàn mua thuốc ngừng nôn cũng không thể uống, đối với con không tốt.
"Con trai, trông coi mẹ Tĩnh Sơ, ta đi ra ngoài một chút, lập tức trở lại." Mộ Hi cầm lấy túi đi ra ngoài.
"Mẹ Tĩnh Sơ, Nam Nam phải có em gái sao?" Nam Nam nghe được vừa rồi Mộ Hi nói chuyện mang thai, Nam Nam lớn nên biết rõ mang thai thế nào.
"A - - Nam Nam? Mẹ xinh đẹp của con chỉ là ăn hỏng bụng! Nào có em gái gì!" Vân Tĩnh Sơ bắt đầu thấp thỏm, chẳng lẽ là có thật?
"Có phải chờ mẹ con trở lại thì sẽ biết hay không?" Nam Nam cười nói, nhiều năm như vậy liên tục ngóng trông mẹ Tĩnh Sơ sinh cho nó một em gái, liền giống như Lâm Lâm trắng trắng mềm mềm, thật đáng yêu. Nhưng mà, lúc nào mẹ Tĩnh Sơ cũng đổi bạn trai, cho nên nguyện vọng của Nam Nam liên tục không có thực hiện, nếu như lần này là thật sự, Nam Nam sẽ rất vui vẻ.
"Em thích em trai, sao anh lại thích em gái? Anh không thích Lâm Lâm sao? Anh? Anh không thích Lâm Lâm sao?" Lâm Lâm nói mà trong đôi mắt to đều là nước mắt, bộ dáng hết sức khiến người đau lòng, Nam Nam đau lòng ôm em gái dậy.
"Sao anh lại không thích Lâm Lâm, anhhy vọng mẹ Tĩnh Sơ sinh một em gái, đến lúc đó đã có người chơi đùa với Lâm Lâm." Nam Nam nói.
"Thật vậy chăng? Anh thích Lâm Lâm?" Lâm Lâm không xác định hỏi.
"Đương nhiên." Nam Nam trả lời.
"Tốt lắm, mẹ Tĩnh Sơ cứ sinh em gái đi."
Vân Tĩnh Sơ vốn đang khó chịu, bây giờ nghe hai đứa bé nói chuyện, càng khó chịu, chỉ thấy trước mắt đều là hắc tuyến!
Sau khi Mộ Hi rời khỏi đây, đi vào tiệm thuốc mua một que thử, lại mua cả giấy thử, mới ra đi ngoài thì đụng phải Âu Dương Hàn.
"Anh ở nơi này làm gì? Tĩnh Sơ rất khó chịu anh có biết hay không?" Mộ Hi thấy Âu Dương Hàn đứng ở bên cạnh một quán hoa quả.
"Tôi vừa rồi mua một chút thuốc trống nôn, nghĩ thầm lại mua chút trái cây trở về." Trong tay Âu Dương Hàn mang theo một bao thuốc nói.
"Mua sao? Chúng ta đi thôi?" Mộ Hi biết là hiểu lầm anh ta, vốn tưởng rằng người đàn ông này mặc kệ Tĩnh Sơ, nhìn thấy anh ta tự mua trái cây cho Tĩnh Sơ, Mộ Hi yên tâm, một người đàn ông chịu đi mua đồ cho người phụ nữ của mình, đã nói lên vẫn có lương tâm.
"Ừm, được rồi, đi thôi." Âu Dương Hàn nhận trái cây nói.
"Cái kia, tôi nghe nói chuyện em trai anh, xin bớt đau buồn!" Mộ Hi thấy gần đây Âu Dương Hàn gầy đi không ít, có thể là bởi vì em trai chết.
"Cám ơn, coi như nó xấu, nhưng trong lòng tôi vĩnh viễn là em trai ruột, chúng tôi là sinh đôi, không nghĩ tới nó lại cứ đi như vậy!" Âu Dương Hàn hết sức ảo não nói.
"Đừng khổ sở, nghĩ thông suốt, rất nhiều chuyện không có cách nào thay đổi." Mộ Hi vỗ vai anh ta nói, nhìn xem Âu Dương Hàn lúc này, Mộ Hi đột nhiên không ghét anh ta, trong lòng coi anh ta như bạn bè, có lẽ là bởi vì anh ta là vị hôn phu của bạn thân cô.
"Tôi biết rõ vì sao cô đến gần tôi, là em trai tôi có lỗi với cô ấy, năm đó tôi hận không thể đưa em trai đến cục cảnh sát, nhưng mà tôi không có, tôi ích kỷ giúp em trai che giấu tội trạng, cho nên em trai gặp báo ứng!" Âu Dương Hàn ảo não nói.
"Anh biết cô gái kia là ai chăng?" Mộ Hi nói.
"Cô ấy là ai?" Âu Dương Hàn hỏi, còn nhớ năm đó anh ta nghe em trai mình nói, cô gái kia không có cái gia thế gì, trong nhà cũng rất nghèo, nếu không cô ta sẽ không đi làm công việc giúp việc.
"Cô ấy tên Lãnh Tuyết, là em gái Lãnh Đông." Mộ Hi nói.
"Vậy, vì sao Lãnh Đông không đi báo thù cho em gái mình?" Âu Dương Hàn hỏi, anh ta vạn lần không ngờ, cô bé kia sẽ là em gái Lãnh Đông, cái người đàn ông giết người không chớp mắt, được xưng tà thủ hạ mạnh nhất của tà ma, lại là em trai hại chết cô ta!
Âu Dương Hàn than thở, trong lòng thầm nghĩ: Coi như là lần này em trai không có việc gì, không dám cam đoan không có một ngày bị Lãnh Đông tự tay giết chết!
"Bọn họ cũng không biết là ai hại chết Lãnh Tuyết, bởi vì năm đó người bắt nạt Lãnh Tuyết bị ông nội Lãnh chôn sống, bọn họ vốn tưởng rằng là những người kia hại chết Lãnh Tuyết, cho đến khi gần đây ông nội Lãnh bắt đầu hoài nghi Lãnh Tuyết chết vì một người khác." Mộ Hi nói.
"Tại sao phải nói cho tôi biết những thứ này? Vì sao không nói cho bọn họ biết là em trai tôi hại chết Lãnh Tuyết, còn có tôi chính là đồng lõa!" Âu Dương Hàn nói.
"Bởi vì Tĩnh Sơ." Mộ Hi nói.
"Thì ra." Âu Dương Hàn thất vọng nói, người phụ nữ này vẫn không có nhìn thấy sự hiện hữu của anh ta, lại còn không cảm giác được tâm của anh ta đau nhức!
"Không nên tổn thương Tĩnh Sơ, cầu xin anh?" Mộ Hi nhìn u Dương Hàn nói, ở trong lòng Mộ Hi Tĩnh Sơ rất quan trọng, như là người nhà của mình, cô hy vọng Tĩnh Sơ hạnh phúc, trong lòng Âu Dương Hàn đang suy nghĩ gì, Mộ Hi hiểu, nhưng đó là không có khả năng.
"Vì cô, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy, nói sao hiện tại cô ấy là vị hôn thê của tôi." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi nói.
"Còn có, hình như là Tĩnh Sơ mang thai." Mộ Hi nói.
"Mang thai?" Âu Dương Hàn thật bất ngờ.
"Tôi mua que thử, lập tức sẽ biết, chúng ta đi mau thôi." Mộ Hi đi tới phía trước.
Trở lại nhà Tĩnh Sơ.
"Mẹ, mẹ Tĩnh Sơ nằm ở trên giường." Nam Nam cầm một quả táo trong tay ăn nói.
"Ừm, mẹ biết rồi, con đi phòng khách chơi đi."
"Có phải mẹ định cho mẹ Tĩnh Sơ kiểm tra có phải có em gái rồi hay không?" Trong miệng Lâm Lâm cũng nhai đồ ăn nói.
"Trẻ con thì biết cái gì? Mau đi ra chơi đi, ngoan ngoãn." Mộ Hi cười nói.
"Tĩnh Sơ, chờ một chút muốn đi tiểu thử xem." Mộ Hi lấy que thử nói.
"Bây giờ mình muốn đi tiểu." Vân Tĩnh Sơ nói.
"Vậy cũng tốt, mình và cậu đi thử một chút." Mộ Hi mở giấy thử ra nói.
"Nha đầu điên, chính mình có thể, mình lo lắng cậu đứng một bên, mình không tiểu được!" Vân Tĩnh Sơ cười nói.
"Được rồi, mình không vào, cậu tự mình thử xem!" Mộ Hi đẩy cô đi vào, bởi vì Mộ Hi rất muốn nhanh lên biết rõ rốt cuộc Tĩnh SƠ có trúng thưởng không.
Chỉ chốc lát sau.
"A - -" Vân Tĩnh Sơ kêu to, hù dọa Âu Dương Hàn và Mộ Hi đồng thời xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh.
"Làm cái gì vậy con nhóc kia, kêu như giết heo vậy!" Mộ Hi vừa nhìn Tĩnh Sơ cầm que thử thét chói tai, biết rõ nhiều nhất chính là mang thai, chỉ là không nghĩ tới phản ứng của cô sẽ mãnh liệt như vậy.
"Không phải là giết heo, là giết mình đi, mình trung giải thưởng lớn." Vân Tĩnh Sơ chỉ chỉ que thử.
"Thật sự, thân ái, thật tốt quá." Âu Dương Hàn ôm lấy Vân Tĩnh Sơ, đi đến trên ghế sofa, nhẹ nhàng đặt Tĩnh Sơ xuống.
"Này? Anh muốn làm gì? Không phải anh nói không muốn có con sao? Vì sao cao hứng như vậy?" Vân Tĩnh Sơ hoang mang hỏi Âu Dương Hàn, bởi vì Âu Dương Hàn đã từng nói không muốn có con, cho nên Tĩnh Sơ liên tục rất cẩn thận, lần này mang thai chắc là do ngoài ý muốn.
"Đó là lúc trước, bây giờ anh rất muốn có con, em xem Mộ Hi đều vì người đàn ông mà mình yêu sinh hai đứa con, không phải em cũng phải sinh cho anh một đứa sao?"
Bây giờ Âu Dương Hàn đã nghĩ thông, em trao đã không có ở đây, hương khói nhà Âu Dương phải dựa vào anh ta, cho nên Tĩnh Sơ là đối tượng tốt, tối thiểu cô cũng yêu anh ta, điểm này Âu Dương Hàn hết sức xác định.
"Mẹ kiếp, người đàn ông, anh thay đổi quá nhanh đi, ngày đính hôn đó còn nói không muốn có con, chỉ một chốc lát này liền thay đổi rồi, anh đừng ngày nào đó tâm huyết dâng trào không muốn nữa, bụng của em không thể thay đổi đâu!" Vân Tĩnh Sơ rống to nói.
"Yên tâm, đây là giống loại của anh, đương nhiên muốn." Âu Dương Hàn nói, anh ta nhìn Nam Nam, nhìn Lâm Lâm cảm thấy có một đứa trẻ để thương cũng tốt.
"Cái gì mà giống loại, anh cho rằng đây là trồng trọt sao, đây là bụng em, có máu có thịt, sinh con sẽ rất đau, vì sao phải giúp anh sinh con!" Vân Tĩnh Sơ làm nũng nói.
"Được rồi, em không giúp anh sinh, anh tìm người khác sinh con giúp anh!" Âu Dương Hàn nói.
"Người đàn ông xấu xa, anh dám, em tiêu diệt anh."
Vân Tĩnh Sơ rống to, kỳ thật mấy năm này, hai người bọn họ liên tục một chỗ cũng không tệ lắm, Âu Dương Hàn ở cùng Vân Tĩnh Sơ luôn luon trải qua cuộc sống bình thường, cảm giác rất có mái nhà ấm áp, cho nên mấy năm này anh ta không có rời khỏi Vân Tĩnh Sơ.
Kỳ thật, lấy thế lực của Âu Dương Hàn, muốn phụ nữ gì đều có, nhưng mà anh ta lại chướng mắt, anh ta muốn người phụ nữ như Mộ Hi, toàn tâm toàn ý chỉ yêu một người đàn ông, không phải vì tiền, không phải là bởi vì địa vị, chỉ là yêu đơn thuần, mặc dù Vân Tĩnh Sơ trong lòng Âu Dương Hàn không phải là hoàn mỹ trăm phần trăm, nhưng mà cô vẫn là một người phụ nữ không kém, không yêu tiền tài, không lợi thế, đây cũng là một trong những nguyên nhân Âu Dương Hàn muốn đính hôn với Vân Tĩnh Sơ đính, nếu Âu Dương Hàn biết rõ Vân Tĩnh Sơ là thành viên Miễn Dịch Ca, Âu Dương Hàn sẽ nổi điên yêu Vân Tĩnh Sơ, bởi vì Miễn Dịch Ca là hacker người người e ngại, đồng thời cũng là thần tượng trong lòng những người thích cơi máy tính, giống như Âu Dương Hàn cũng rất sùng bái người trong Miễn Dịch Ca.
"Anh không dám, vậy em liền ngoan ngoãn sinh con cho anh, nếu không nhà Âu Dương chúng ta sẽ tuyệt hậu!" Âu Dương Hàn nói.
"Sống thì sống, đến lúc đó anh chuẩn bị tốt làm vú em là được!" Vân Tĩnh Sơ nói.
"Mẹ Tĩnh Sơ, con có thể làm bà vú của em gái không, búp bê vải trong nhà con sẽ là tiểu bảo bảo, đến lúc đó cha nuôi là vú em, Lâm Lâm là bà vú." Lâm Lâm bập bẹ nói, lúc này, Mộ Hi, Âu Dương Hàn, Vân Tĩnh Sơ và Nam Nam, cảm giác đỉnh đầu có rất nhiều con quạ đen bay qua, két két két két két...
"Mấy người không nói lời nào chính là cam chịu nha." Lâm Lâm học giọng điệu Nam Nam và cha nói, bởi vì lúc Nam Nam và cha thương lượng quy tắc trong nhà ngủ, Nam Cung Diệu không nói gì, lúc ấy Nam Nam liền nói một câu, cha không nói lời nào chính là cam chịu, hiện tại những lời này đúng lúc Lâm Lâm dùng tới.
Lâm Lâm nói xong đi đến bên Dương Hàn đi đến, bắp chân vừa nhấc, liền leo lên đùu Dương Hàn, cánh tay nhỏ ôm lấy Âu Dương Hàn nói.
"Chú là vú em, Lâm Lâm là bà vú, thật là cao hứng nha." Lâm Lâm rất vui vẻ, bộ dáng hết sức tự tin, vẻ mặt còn hết sức khốc.
Âu Dương Hàn không nói gì nhìn Lâm Lâm, đúng vậy, có đứa bé thật tốt, giống như Lâm Lâm trước mắt khiến cho người ta phải yêu mến, giống như mẹ con bé đều khiến người ta thương.
"Tĩnh Sơ, cậu tính dưỡng tốt đi, hôm nào mình trở lại thăm cậu." Trong lòng Mộ Hi rất vui vẻ, bởi vì vừa rồi biểu hiện của Âu Dương Hàn khiến Mộ Hi hiểu ở trong lòng anh ta cũng có Tĩnh Sơ, cho nên bây giờ khẳng định bọn họ hết sức cần thế giới của hai người, cho nên cô nhất thiết phải mang theo hai đứa bé rời đi.
"Mẹ, tại sao chúng ta phải đi? Con còn không có chơi đủ đâu?" Lâm Lâm ôm chặt Âu Dương Hàn, kỳ thật, Âu Dương Hàn rất thương Lâm Lâm, mà Lâm Lâm cũng hết sức thích người cha nuôi này.
"Bảo bối, hôm nào chúng ta lại đến, mẹ Tĩnh Sơ của con cần nghỉ ngơi, nếu như con khiến mẹ Tĩnh Sơ mệt mỏi, sẽ không có em gái chơi đùa với con." Mộ Hi nói.
"Vậy cũng tốt, hôm nào chúng ta lại đến, Lâm Lâm nói." Lâm Lâm không bỏ được Âu Dương Hàn liền hôn một cái lên mặt anh ta, sau đó rời đi, Lâm Lâm thơm, Âu Dương Hàn, kỳ thật Âu Dương Hàn vô cùng thích, có lẽ là bởi vì Lâm Lâm là con của Mộ Hi, cũng có lẽ là bởi vì Lâm Lâm quá khiến người yêu.
Biệt thự Nam Cung, sau bữa cơm chiều.
Mộ Hi liên tục ở trong phòng con trai, Lâm Lâm ở trên mặt đất chơi đồ chơi, Nam Nam cầm lấy máy tính mini của mình chơi trò chơi, Mộ Hi nằm lỳ ở trên giường vẽ truyện tranh, kỳ thật cô đột nhiên có linh cảm, muốn vẽ ra một bức tranh về nhà bốn người.
Nam Cung Diệu hâm mộ đứng ở cửa, xem một chút cái này, xem một chút cái kia, đều có chuyện của mình làm, kể từ lần Mộ Hi thoát hiểm, Nam Cung Diệu liền cũng cầm hết văn kiện về nhà, tất cả công việc đều chuyển về nhà, về nhà chính là tự do của anh, bởi vậy, giờ phút này Nam Cung Diệu hết sức nhàn rỗi, muốn uống một chén với bà xã.
"Bà xã, HÌnh như em rất bận nhiều việc?" Nam Cung Diệu nói.
"Ừm." Mộ Hi không có ngẩng đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Có cần uống một ly không?" Nam Cung Diệu còn nói, anh hi vọng Mộ Hi nói không bận, sau đó cùng anh ra ngoài một lúc, đơn độc ngây ngốc trong chốc lát.
"Cám ơn, thuận tiện cũng lấy cho bọn nhỏ một ly trái cây." Mộ Hi vẫn không có ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu, hơn nữa mệnh lệnh anh giúp đứa nhỏ chuẩn bị đồ uống.
"A, được, vậy các con muốn uống nước trái cây gì, cha sẽ đi chuẩn bị." Nam Cung Diệu cười ha hả nói.
"Nam Nam muốn nước dứa, cám ơn." Nam Nam nói.
"Lâm Lâm muốn nước dưa Ha-Mi (một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc), cám ơn." Lâm Lâm nói.
"Bà xã, em muốn uống chút gì không?"
Nam Cung Diệu đáng thương nhìn qua Mộ Hi, hy vọng bà xã có thể phát hiện ý nghĩ của anh, sau đó ngoan ngoãn ra ngoài cùng anh, sau đó lại cùng anh hung hăng gặm nhấm, bởi vì Nam Cung Diệu ở bên ngoài làm việc một ngày, giờ phút này liền muốn ăn chút đồ mặn, ví dụ như phụ nữ, dù sao anh là đàn ông bình thường, cần phụ nữ cũng hết sức bình thường? Nhưng mà bọn trẻ trong nhà lúc nào cũng từ cướp miếng ăn từ trong chén anh, làm hại snh không có thịt ăn!
"Rượu đỏ, cám ơn." Mộ Hi nói.
"Được, bảo bối chờ đấy, tiểu nhân đi ngay." Nam Cung Diệu vui vẻ chạy xuống dưới lầu.
"Thiếu gia, muốn uống gì, chúng tôi đi chuẩn bị, chốc nữa sẽ đưa lên lầu cho cậu?" Nữ giúp việc trong nhà hỏi Nam Cung Diệu, bởi vì bọn họ thấy thiếu gia một tay cầm một quả dứa, một tay cầm một quả dưa Ha-Mi.
"À, tôi tự mình làm, mấy người đi nghỉ ngơi đi, đừng tới quấy rầy tôi." Nam Cung Diệu nói xong bắt đầu gọt dưa Ha-Mi, trong lòng đang suy nghĩ: Muốn mượn sức con trai và con gái, phải tự mình hành động thực tế, nhất là nhất định phải thu phục Nam Nam, nếu không cuộc sống sau này của mình không dễ chịu.
Nam Cung Diệu nhanh chóng chuẩn bị nước trái cây, sau đó lại rót hai ly rượu đỏ, dùng khay bưng lên lầu, người giúp việc vụng trộm nhìn Nam Cung Diệu ở sau khe cửa, bởi vì thiếu gia nói không thể quấy rầy anh, cho nên ai cũng không dám tới quấy rầy.
Bọn họ thấy thiếu gia chưa bao giờ xuống phòng bếp, thế nhưng chính mình lại tự tay gọt trái cây, hơn nữa rất vui vẻ, cuối cùng một bộ nịnh nọt lên lầu, bọn họ không dám tin vào hai mắt của mình, đều dùng sức dụi mắt, hai bên nhìn đối phương, ý là mới vừa rồi không phải là nhìn lầm, người kia có phải thiếu gia của bọn họ hay không? Khuôn mặt dáng tươi cười, một chút cũng không giống lạnh như băng, Diệu tổng cao cao tại thượng, bây giờ thấy thế nào cũng giống như là một người đàn ông gia đinhg, lại còn chuẩn bị nước trái cây cho bọn nhỏ, còn mang rượu đỏ cho phu nhân mình.
"Ma lực của ái tình thật thần kỳ!" Tất cả người giúp việc không hẹn mà cùng nói.
Nam Cung Diệu nâng khay đi vào phòng của Nam Nam, đầu tiên lễ phép gõ gõ cửa.
"Mời vào." Lâm Lâm bập bẹ bên trong nói, sau đó từ trên mặt đất đứng lên, chạy tới chỗ Nam Cung Diệu.
"Cám ơn cha, hôn một cái." Bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm bưng lấy mặt Nam Cung Diệu, cái miệng hôn Nam Cung Diệu một cái.
"Em gái xấu hổ nhé, hôn đàn ông!" Nam Nam bưng nước trái cây uống một ngụm nói.
"Trong ti vi đều hôn như vậy, cha cũng làm như vậy với mẹ nha." Lâm Lâm vô tội nói.
"Khụ khụ..." Mộ Hi vừa mới uống một ngụm rượu đỏ tý nữa thì phun ra ngoài, bây giờ truyền hình quá hại người rồi! Thiếu nhi không nên xem nhiều!
Đối với cái này, Nam Cung Diệu cũng có cảm giác vô lực, cũng không thể phong tỏa tất cả đài truyền hình!
Nam Cung Diệu bế con gái bảo bối lên, nụ cười trên mặt ấm áp, cũng hết sức hạnh phúc, kỳ thật có nhóm bảo bối vây quanh cũng không tệ lắm.
"Con trai, có sao đâu?" Nam Cung Diệu nịnh nọt hỏi, trong lòng đang suy nghĩ anh lại không thể không bắt nạt được nó!
"Chơi trò chơi, cha mời ngồi." Nam Nam nói.
"Con trai, đừng quá vất vả, để cho mắt con nghỉ ngơi một chút, còn có nhiều hoạt động tốt hơn với thân thể." Nam Cung Diệu nói, con mắt liếc sang một bên, đáng chết! Cô vợ nhỏ thật sự là quá đáng, vì sao không ngẩng đầu lên nhìn ông xã đây đáng thương phải chịu đói này! Thuận tiện giải thích một tý, đương nhiên là em trai đói quá!
"Bà xã, có muốn một ly nữa hay không?" Nam Cung Diệu phát hiện Mộ Hi đã uống xong ly rượu đỏ, lại hỏi, kỳ thật, anh càng muốn để cô vợ nhỏ uống nhiều, không phải nói say rượu loạn tính sao? Cứ làm cho cô vợ nhỏ làm loạn đi, Nam Cung Diệu cầu cũng không được.
"Thêm một ly nữa đi, cám ơn." Mộ Hi đưa ly rượu cho ông xã, tiếp tục vẽ tranh.
"Chờ đấy, lập tức có." Nam Cung Diệu để Lâm Lâm xuống, vui vẻ đi rót rượu, kỳ thật, lúc này đây anh phải suy nghĩ một chút làm sao để cô vợ nhỏ nóng nảy, vì vậy, anh bắt đầu vì cô vợ nhỏ mà tự mình điều chế rượu độ cao.
"Từ từ dùng, đây là ông xã tự pha chế vì em, nếm thử hương vị như thế nào?" Nam Cung Diệu đem rượu mình pha cho Mộ Hi.
"Ông xã anh còn có thể pha rượu sao? Nhất định em phải nếm thử hương vị như thế nào." Nói xong, Mộ Hi liền uống một ngụm, lúc cô ở nước Mỹ quốc cũng có nghiên cứu một chút về rượu.
"Oa, tay nghề không kém." Mộ Hi uống một ngụm, mùi vị không tệ, kỳ thật, đương nhiên mùi vị không tệ, Nam Cung Diệu đã lấy ra rượu ngon mà anh cất kỹ, đương nhiên dễ uống, coi như chỉ tính nó thôi cũng là cực phẩm.
"Bà xã, một ngụm này của em chính là vài chục vạn, có thể không dễ uống sao?" Nam Cung Diệu nói.
"Cái, cái gì? Vài chục vạn?" Mộ Hi không thể tin được lỗ tai của mình, cho rằng nghe lầm.
"Đây đều là rượu anh cất kỹ dễ uống?" Nam Cung Diệu ái muội nhìn Mộ Hi nói, hy vọng sóng điện siêu mạnh của mình có thể giật được cô gái ngốc này, ông xã đây đã vội vàng muốn chết, mà cô cũng không có một chút phản ứng.
"Dễ uống, uống rất ngon, đi, ông xã, chúng ta xuống dưới lầu uống đi, em lại muốn uống một ly." Mộ Hi hưng phấn mà nói, một ngụm đã vài chục vạn, vậy một ly đã trên trăm vạn, ***, quá xa xỉ rồi! Chẳng qua ông xã có tiền, không uống thì ai không uống.
"Đi, con trai, Lâm Lâm, các con cứ chơi đi, ta và mẹ tiếp tục uống một ly." Lúc này đổi thành Nam Cung Diệu hưng phấn, cuối cùng lừa gạt cô vợ nhỏ tới tay, đón lấy thời gian lợi dụng ăn tiểu bạch thỏ.
Sau khi Nam Cung Diệu và Mộ Hi rời khỏi đây, Nam Nam tự nói: Mẹ ngốc, dễ dàng bị lừa gạt như vậy! Chẳng qua Nam Nam vẫn rất vui vẻ, bởi vì cha hao tổn tâm cơ giải thích rõ cha yêu mẹ như vậy.
Mục đích của Nam Nam đúng là muốn cha yêu mẹ, ma ma cũng phải yêu cha, như vậy cả nhà bọn họ mới có thể hạnh phúc.
Mộ Hi và Nam Cung Diệu đến xuống dưới lầu, Mộ Hi trực tiếp đi quầy bar trong nhà ngồi xuống, chuẩn bị từ từ nhấm nháp.
Ai ngờ sau khi ông xã xuống, trực tiếp đi tới khu túc xá của người hầu.
"Tôi và phu nhân có việc thương lượng ở lầu một, mấy người đều không cho phép đi qua quấy rầy." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, kỳ thật trong lòng cực kỳ hưng phấn, bởi vì cuối cũng lừa gạt được bà xã đến tay, sẽ chờ từ từ ăn, đương nhiên lúc này cũng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, giống như với trước khi ngủ, quản gia sẽ dò xét một lần rồi mới rời đi, cho nên Nam Cung Diệu lo lắng bị quấy rầy, nên chỉ có thể tự mình đi ra lệnh, như vậy anh có thể an tâm ăn tiểu bạch thỏ.
Nam Cung Diệu nói xong cũng rời đi, quản gia và người giúp việc lại đang đánh bài, thấy thiếu gia tới ký túc xá của họ, đây chính là lần đầu tiên, thật sự là kỳ lạ, nhưng mà, vừa rồi thấy thiếu gia có việc gấp muốn làm, cho nên bọn họ đều ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh.
"Thân ái, ông xã muốn khiếu nại!" Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi từ phía sau, sau đó dựa vào bên lỗ tai Mộ Hi nói.
"Khiếu nại?" Mộ Hi khó hiểu, ông xã có ý gì.
"Con trai giành ăn từ trong chén anh!" Nam Cung Diệu ủy khuất nói, vừa nghĩ tới mỗi tuần đều có một đám ngủ cùng, Nam Cung Diệu liền vô cùng thống khổ, không thể ôm cô vợ nhỏ ngủ cùng nhau, cũng không thể cầm lấy tiểu bạch thỏ ngủ, thật sự là quá đáng thương!
← Ch. 249 | Ch. 251 → |