Bạn tốt đính hôn
← Ch.240 | Ch.242 → |
"Thì ra chính là một làn khói đen, còn dám lớn lối với ông đây, chẳng lẽ cô đã quên mình chết như thế nào sao?" Nam Cung Diệu đột nhiên trừng mắt trước làn khói đen hét to, khí thế bức người, mặc dù anh chỉ có thể nhìn đến làn khói đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Tôi, tôi, tôi chết như thế nào? Tôi chết như thế nào..." Đột nhiên gió lớn tản đi, khói đen cũng đã biến mất, tatr cả khôi phục lại bình tĩnh.
Thì ra ông nội Lãnh và đại sư không có đi, vì sao bọn họ luôn không nhúng tay, bởi vì bọn họ thấy Nam Cung Diệu khống chế được cục diện, cái khúc mắc của ác linh cũng là bởi vì nhà Nam Cung, cho nên Nam Cung Diệu vừa đứng ở đây, thân mình là một loại kích thích với cô, cái ác linh này vì sao nguyền rủa đàn ông, nhưng chết lại là vợ của người đó, hay là bởi vì cô ta quá yêu đàn ông nhà Nam Cung, không đành lòng giết đàn ông nhà Nam Cung, cho nên ác linh vừa rồi liên tục chậm chạp không chịu động thủ.
"Ông nội, chúng ta đuổi đi nhanh đi." Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đi qua nói.
Bốn người nhanh chóng rời bãi tha ma.
Bốn người bọn họ trở lại trong nhà Lãnh Đông.
"Đại sư, phiền ông siêu độ cho cháu gái ta, để cho con bé sớm ngày đầu thai làm người." Lãnh Ưng nói.
"Yên tâm, tôi sẽ hết sức." Đại sư nói.
"Này con, vừa rồi cái ác linh kia đã không chịu nổi kích thích rời đi, ta nghĩ gần đây sẽ không xuất hiện! Bởi vì lời con vừa nói đã chạm vào chỗ đau của cô ta, có lẽ ngay cả chính cô ta cũng không biết năm đó vì sao lão tổ tông của con khỏi mình? Ta nghĩ cô ta sẽ đi tìm đáp án, tạm thời Mộ Hi sẽ an toàn." Đại sư nói.
"Con chỉ là nói thật, con chỉ muốn bảo vệ thân nhân của mình, không muốn gì khác." Nam Cung Diệu nói.
"Ông nội, con đi về trước, mọi người cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt đi, có việc gọi điện thoại cho con." Nam Cung Diệu còn nói.
"Trở về đi, Mộ Hi sẽ lo lắng." Lãnh Ưng nói.
Nam Cung Diệu về đến nhà, Mộ Hi đang nói điện thoại, rất vui vẻ, bởi vì là Vân Tĩnh Sơ gọi tới, Nam Nam đã nói chuyện Mộ Vũ Hàn là Mộ Hi cho cô biết, cho nên bâu giời hai người giống như trước đây.
"Hi thối, mình nhớ cậu muốn chết, lâu như vậy không để ý tới mình, mình thực sự muốn trừng phạt cậu, mình sẽ đính hôn, chính là thứ bảy tuần này, nên nhớ nhất định phải tới, đưa phần quà lớn đến, ai bảo ông xã cậu có tiền như vạy, ngại gì không tiêu, ha ha..." Vân Tĩnh Sơ cười xấu xa nói, đối với ngươ chị em gái Mộ Hi, từ trước đến nay cô đều không chút khách khí.
"Nha đầu thối, cậu đính hôn cùng ai? Cuối cùng cam lòng gả mình đi ra ngoài?" Mộ Hi vui vẻ nói, bởi vì cô cho rằng đã lâu như vậy, nhất định Âu Dương Hàn đã rời khỏi cô ấy, còn có Mộ Hi hết sức hiểu rõ Vân Tĩnh Sơ, chưa bao giờ yêu đương vượt qua hai năm, cho nên cô không cho là Âu Dương Hàn, cho nên đối với việc Vân Tĩnh Sơ đính hôn, Mộ Hi cao hứng cho cô.
"Nha đầu chết tiệt kia, đương nhiên là Hàn Dương, cậu cho là ai?" Vân Tĩnh Sơ nói, nghe được ra cô rất vui vẻ.
"A - - hai người còn cùng một chỗ?" Mộ Hi thật bất ngờ, tên hỗn đản kia còn quấn Vân Tĩnh Sơ, kỳ thật, vì cái gì Âu Dương Hàn muốn đính hôn với Vân Tĩnh Sơ, bởi vì Nam Nam nói cho Tĩnh Sơ Mộ Vũ Hàn chính là Mộ Hi, đương nhiên Âu Dương Hàn nhanh chóng biết được thân phận của Mộ Hi từ trong miệng Vân Tĩnh Sơ, cho nên chỉ cần anh ta không rời khỏi Vân Tĩnh Sơ, Mộ Hi sẽ thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh anh ta.
Khiến cho Âu Dương Hàn hoang mang chính là, một người phụ nữ hai thân phận, đều làm cho anh ta yêu đến phát điên, anh ta vì có thể gặp được Mộ Hi, tình nguyện kết hôn với Vân Tĩnh Sơ, lúc này tâm tình của anh ta đã thay đổi, cảm giác cuộc sống trước kia không có ý gì, chợt phát hiện nhân nguyên này cũng thật tốt, đây là ảnh hưởng của Mộ Hi đối với anh ta, anh ta lại vì Mộ Hi thay đổi bản tính của mình.
"Nha đầu chết tiệt kia cái gì mà còn cùng một chỗ, chẳng lẽ cậu hy vọng mình lại thay người! Lần này mình rất nghiêm túc, chúc phúc mình đi." Vân Tĩnh Sơ vui vẻ nói.
"Được, thân ái đến lúc đó nhất định mình sẽ tham gia, cúp máy trước."
"Bà xã điện thoại của ai vậy?" Thấy Mộ Hi rất vui vẻ, Nam Cung Diệu cũng rất vui vẻ, chỉ cần xem thấy bà xã cao hứng, anh liền cao hứng.
"Ông xã là Tĩnh Sơ, cô ấy biết em chính là Mộ Hi." Mộ Hi ôm cổ Nam Cung Diệu hôn một ngụm.
"Mẹ, xấu hổ xấu hổ xấu hổ, mẹ hôn đàn ông!" Lâm Lâm không biết lúc đã đứng ở cửa lúc nào, lúc này quản gia cười ha hả mang theo Lâm Lâm thức thời rời đi, cuối cùng phu nhân trở lại, người giúp việc trong nhà cũng biết chuyện của Mộ Hi, bởi vì Nam Nam nói cho bọn họ nghe, tất cả mọi người rất vui vẻ phu nhân về nhà, bởi vì bọn họ lại lại thấy thiếu gia nở nụ cười, đại thiếu gia cùng tiểu thiếu gia đều nở nụ cười, cho nên bọn họ đều cao hứng theo.
Lâm Lâm bị quản gia mang ra vườn hoa chơi.
"Bà xã, cám ơn em về nhà, anh rất vui." Nam Cung Diệu thâm tình nói.
"Người đàn ông nhớ kỹ lời anh nói, đời này chỉ có thể yêu em, nếu không em sẽ khiến chân thứ ba của anh rơi xuống." Mộ Hi duỗi tư thế một con dao uy hiếp Nam Cung Diệu nói.
"Không cần, không có chân thứ ba, ông xã anh đói bụng làm sao bây giờ? DDLQD Lấy cái gì cho em ăn no?" Nam Cung Diệu cười nói, hung hăng cắn một ngụm cái miệng nhỏ vểnh lên của Mộ Hi.
"Cho nên về sau anh phải coi trọng chận thứ ba của anh, tuyệt đối phải trung thành, nếu không em sẽ không chút lưu tình răng rắc!" Mộ Hi trừng mắt nhìn xem Nam Cung Diệu.
"Vậy cũng tốt, hiện tại anh sẽ biểu hiện lòng trung thành của mình, thề thuần phục em, chẳng qua, em cứ chờ đầu hàng đi!" Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi vào trong ngực, đi lên lầu.
"Không cần, cứu mạng, ưm..." Miệng Mộ Hi bị hung hăng chặn lại.
"Như thế nào? Còn không có đánh trận liền kêu cứu mạng, có phải gọi quá sớm hay không? Chờ một lát anh không ngại em kêu to." Nam Cung Diệu xấu xa cười nói.
"Đáng ghét!" Mộ Hi đã mềm nhũn nằm ở trong lòng Nam Cung Diệu.
"Cuối cùng em cũng trở lại, cô vợ nhỏ của anh, ở đây liên tục giữ lại vì em, bắt đầu từ hôm nay, em là người phụ nữ duy nhất của anh." Nam Cung Diệu đặt Mộ Hi lên trên giường, thâm tình hôn cô vợ nhỏ.
Ai ngờ, nhưng vào lúc này, truyền đến tiếng đập cửa.
"Cha, cha?" Nam Nam ở ngoài gọi cửa, bây giờ Nam Nam thật sự trưởng thành, biết rõ gõ cửa, mới trước đây Mộ Hi và Nam Cung Diệu thân mật, liền bị Nam Nam xông vào nhiều lần, trận trường hợp đó thật xấu hổ!
"Ừm, có chuyện gì?" Nam Cung Diệu vô cùng mất hứng, nhưng không có biểu lộ ra, đây chính là con ruột của mình.
"Nam Nam biết rõ cha và mẹ đang bận, cho nên tự mình đến truyền lời, nhưng cô Nhiên Nhiên đến đây." Vốn là Nam Cung Nhiên muốn đích thân đi lên, bị Nam Nam ngăn cản, bởi vì Nam Nam biết rõ cha và mẹ đang làm trờ của người lớn. Cho nên vẫn tự mình đến gọi tương đối tốt.
Nam Cung Diệu mở cửa, cố gắng miễn cưỡng mỉm cười.
"Con trai, cha lập tức xuống." Nam Cung Diệu nói.
"Cha, rất lợi hại, ấm trà lớn nhìn cũng rất đẹp" Nam Nam chỉ chỉ phía dưới Nam Cung Diệu, bởi vì đã cao không thể cao hơn nữa, gần như muốn lao ra rồi.
"Thằng nhóc thối, dám chê cười cha, chẳng qua khi con trưởng thành cũng sẽ như thế này." Nam Cung Diệu cười nói.
"Đó là đương nhiên, ai kêu con là con trai, cha mau nhanh lên, chú Thiên Vũ cũng tới, chẳng qua về sau Nam Nam phải đổi giọng gọi dượng Thiên Vũ!" Nam Nam chạy xuống lầu.
"Ông xa, cái ấm trà gì? Nhiên Nhiên mua cho anh sao?" Mộ Hi loáng thoáng nghe được cái gì ấm trà? Bởi vì ở bên trong thay quần áo nên không có nghe rõ ràng, cho nên Mộ Hi tò mò hỏi.
"Chính là nó, con trai khen ấm trà của anh đẹp." Nam Cung Diệu cầm lấy tay Mộ Hi sờ ấm trà lớn của mình.
"Anh? Anh dạy hư con em, nó còn là đứa trẻ." Mộ Hi đỏ mặt nói, nhưng lại vừa nghĩ, chuyện xấu, trong nhà có người đến, mà chỗ đó của ông xã lại không thể hạ xuống chốc lát, như vậy thật sự là quá bại lộ.
"Cởi quần áo, mau cởi quần áo?" Mộ Hi sốt ruột nói.
"Bà xã, bây giờ cởi sao?" Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, con trai gọi mình xuống lầu, anh đâu còn dám chơi đùa nữa, không phải là chỉ để cho cô vợ nhỏ sờ sờ ấm trà lớn, lại có thể không chịu nổi nữa sao.
"Ngẩn người cái gì, nhanh lên." Mộ Hi thúc giục nói.
"Lão bà, buổi tối chơi đi, bây giờ không được." Nam Cung Diệu khó xử nói, kỳ thật, anh còn sốt ruột hơn cô vợ nhỏ, nhưng thời gian không cho phép, một lát không chơi xong!
"Muốn đi đâu? Thay quần áo, mặc quần rỗng rãi, nếu không cái chân thứ ba của anh cũng muốn đi ra gặp khách." Mộ Hi cười nói.
"Như vậy sao!" Nam Cung Diệu hiểu rồi, thì ra là lo lắng cho độ cao chỗ đó quá bại lộ.
Mấy phút sau, Nam Cung Diệu và Mộ Hi cùng đi xuống lâu.
Trong chốc lát này, Nam Nam đã hoàn toàn đem thân phận của Mộ Vũ Hàn biến thành Mộ Hi.
"Cô thật sự là chị dâu Mộ Hi của tôi sao?" Nhiên Nhiên đi qua nhìn trái nhìn phải Mộ Hi, không thể tin được.
"Nhiên Nhiên là chị, chị là Mộ Hi." Mộ Hi mỉm cười nói.
"Em ngất, chị dâu nhỏ đẹp hơn, Thiên Vũ anh nên chết tâm đi, tiểu tẩu tử hiện tại chị dâu nhỏ là quả tim của anh Diệu." Nam Cung Nhiên nhìn Hàng Thiên Vũ không nói một lời nói.
"Này? Cô nhỏ, thật sự là thua cô, tự vạch áo cho người xem lưng, bây giờ chú Thiên Vũ đã là dượng của con, không cho phép cô bắt nạt dượng?" Nhiều năm như vậy đương nhiên Nam Nam đã biết tấm lòng của Hàng Thiên Vũ đối với mẹ, chỉ là cậu nhóc hy vọng mẹ chỉ thương cha, mặc dù Nam Nam thích Thiên Vũ, nhưng ở trong lòng Nam Nam lại yêu người cha thối.
"Tốt, anh Diệu, con trai của anh đã biết che chở anh, chẳng qua bây giờ em rất yên tâm, bởi vì trong lòng Thiên Vũ đã xó em rồi." Nhiên Nhiên vui vẻ nói.
"Mẹ là của cha thối, con biết rõ dượng Thiên Vũ sẽ suy nghĩ cẩn thận." Kỳ thật, Nam Nam liên tục chờ ngày này. Bởi vì cậu nhóc cũng hy vọng Thiên Vũ tìm được người mình yêu, mặc dù cậu nhóc không hiểu lắm chuyện của người lớn, nhưng cậu nhóc từ mẹ và cha đã hiểu người yêu là cần lẫn nhau.
"Này? Con trai, khi nào thì cha thối?" Nam Cung Diệu thò đầu, nhỏ giọng hỏi Nam Nam.
"Cha nhịn một chút đi, dù sao cha có được mẹ, chỉ là Nam Nam quan tâm anh em Thiên Vũ, cha hiểu chứ?" Nam Nam nhỏ giọng trả lời Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu hiểu, thì ra là Nam Nam để ý cảm nhận của Thiên Vũ, xem ra Thiên Vũ cũng rất quan trọng ở trong lòng nó, cũng là, Mộ Hi đã là của anh, dù sao Hàng Thiên Vũ vẫn là thua cho anh, tính thối thì thối đi!
"Nam Nam, tiếng dượng này rất tốt, Cô đây sẽ cho con lì xì." Nhiên Nhiên nói xong liền bắt đầu lấy tiền.
"Cô, Nam Nam còn là trẻ con, không nên lấy tiền, truyện edit duy nhất tại diendanlequydon nhưng đây là gọi dượng đổi tiền, đương nhiên Nam Nam sẽ nhận lấy." Nam Nam cười nói đón lấy lì xì của cô nhỏ.
Khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, mắt ưng híp lại nhìn Nam Nam, không hổ là đứa trẻ nhà Nam Cung, có quyết đoán, rõ ràng chính nó có rất nhiều tiền, lại biểu hiện trẻ con cần phải thận trọng.
"Mộ Hi, hoan nghênh em trở lại." Hàng Thiên Vũ đứng lên đi đến trước mặt Mộ Hi, ngày xưa Mộ Hi đã rời anh mà đi, hiện tại người phụ nữ mình yêu đứng ở trước mặt là vợ của Nam Cung Diệu, cũng không có một chút quan hệ nào với mình, về sau cô sẽ chỉ là bạn bè và người thân của anh.
"Thiên Vũ, chúc mừng anh tìm được hạnh phúc của mình, chúng ta mãi mãi đều làbạn bè người thân tốt nhất, yêu Nhiên Nhiên thật tốt, Nhiên Nhiên là cô gái tốt." Mộ Hi mỉm cười nói.
"Anh sẽ, nếu đã yêu, sẽ phải yêu nghiêm túc, đây chính là tôi." Hàng Thiên Vũ nhìn Nam Cung Nhiên nói.
"Được rồi, nghi thức gặp mặt kết thúc, hiện tại em muốn nói chính sự, thứ bảy tuần này em và Thiên Vũ kết hôn, nên đến sơm một chút, anh Diệu đây phải cho em gái một phần quà lớn?" Nam Cung Nhiên nói.
"Nhất định, em gái anh kết hôn, đương nhiên phải chuẩn bị quà lớn, nói vả lại anh rất hài lòng với người em rể này, Thiên Vũ không xấu, sẽ thương cô vợ nhỏ em." Nam Cung Diệu nói.
"Người phụ nữ của mình thì phải thương, hy vọng anh cũng yêu Mộ Hi, nếu không, tôi sẽ lấy thân phận anh trai Mộ Hi giáo huấn anh." Hàng Thiên Vũ nói.
"Nói được." Nam Cung Diệu nói.
"Ai nha, làm sao bây giờ? Thứ sáu Tĩnh Sơ đính hôn, em đã đáp ứng qua!" Mộ Hi đột nhiên nhớ ra nói.
"Nếu như vậy, chị dâu đi tham gia đính hôn của cô ấy trước, sau đó lại tới tham gia hôn lễ của em, chẳng qua anh Diệu không được qua bên kia, bởi vì ở đây em có rất nhiều chuyện cần anh ấy." Nam Cung Nhiên nói.
"Không thành vấn đề, Nhiên Nhiên đến ngày đó anh ấy là của em, tùy tiện sai sử." Mộ Hi vỗ vỗ Nam Cung Diệu nói.
"Này? Em không thể vì nịnh nọt em gái chồng, liền bán ông xã đi?" Nam Cung Diệu nở nụ cười.
"Cứ quyết định như vậy, anh đi bên Nhiên Nhiên, em đi bên Tĩnh Sơ bên kia." Mộ Hi nói.
******
Thứ bảy.
Từ thứ sáu Nam Cung Diệu đã bắt đầu bận rộn, buổi tối cũng chưa có trở về ngủ, anh và Mộ Hi đều rất bận, từ sáng thứ sáu Nam Cung Diệu đã mang theo Nam Nam và Lâm Lâm đi tới nhà Nhiên Nhiên hỗ trợ, mà sáng sớm Mộ Hi phải tới nhà Vân Tĩnh Sơ hỗ trợ.
Hôm nay Mộ Hi mặc váy dài đẹp đẽ, dính sát thân thể, mỗi lần lắc lư đều chập chờn lộ ra một mảnh phong nhã tuyệt thế, cao thấp toàn thân phóng ra một loại hương vị dụ hoặc và thanh thuần, khác hoàn toàn Mộ Hi.
Mộ Hi hít sâu một cái, lưng thẳng tắp đi từ phòng hóa trang ra, đây là Vân Tĩnh Sơ buộc cô mặc, bởi vì cô không muốn cướp danh tiếng của Tĩnh Sơ, cho nên không có mặc quá rêu rao, chỉ là một bộ âu phục, không nghĩ tới Vân Tĩnh Sơ đã sớm có chuẩn bị, chuẩn bị cho cô lễ phục khêu gợi, hơn nữa đằng sau lộ vô cùng nhiều, Mộ Hi chảy đầy mồ hôi, thật sự là bạn bè cẩn thận, thế mà lại buộc cô mặc lễ phục hở hang vậy, còn tuyên bố Mộ Hi không mặc liền tuyệt giao, bất đắc dĩ Mộ Hi đành phải ngoan ngoãn mặc vào, bởi vì ai gọi Tĩnh Sơ là chị em gái cô quan tâm nhất.
Kỳ thật, Mộ Hi không biết chuyện chính, bộ lễ phục này là Âu Dương Hàn tự mình mua, lúc trước khi đi chọn lễ phục với Vân Tĩnh Sơ, trực tiếp chọn cho Mộ Hi, tâm tư kia quả thực còn để tâm hơn với vị hôn thê. Đương nhiên, Vân Tĩnh Sơ cũng không biết, bởi vì tất cả đều dou Dương Hàn một thân một mình chọn.
Mộ Hi ưu nhã hào phóng đi về hội trường đính hôn, nh mắt cô bình tĩnh, kỳ thật, trong lòng vẫn là có chút căng thẳng, lo lắng lễ phục của mình quá rêu rao, thấy Tĩnh Sơ bận rộn nhiều việc, Mộ Hi không có vội vã đi qua.
Cô ưu nhã bưng lên nhất y rượu đỏ, thưởng thức một ngụm, không nghĩ tới Tĩnh Sơ đính hôn, Nhạc Phàm lại đến đây, tại sao bọn họ lại biết nhau, xem ra còn rất quen với Tĩnh Sơ, bây giờ còn có thêm hai người đàn ông nam tính là bạn của Tĩnh Sơ, hình như quan hệ rất quen thuộc, không được, Mộ Hi thật sự là không nhịn được, ưu nhã đi tới.
"Tĩnh Sơ, chúc mừng cậu, chúc cậu hạnh phúc." Mộ Hi nhìn kỹ một ba vị sói ca bên cạnh Vân Tĩnh Sơ, một vị là bác sĩ chỉnh hình cấp thế giới Nhạc Phàm, hai người còn lại là minh tinh đang hót, mới vừa rôi không dám xác định, bây giờ đi qua nhìn đúng là nam minh tinh, quả thực là không thể tin được.
"Mộ Hi, cám ơn cậu, đây là bạn của mình, quen biết một chút..." Vân Tĩnh Sơ lễ phép giới thiệu cho Mộ Hi, Mộ Hi là người hâm mộ, khuôn mặt hưng phấn, thật tốt quá, chờ chút nữa có thể ký tên.
"Nhóm trai đẹp, vị mỹ nữ này chính là mẹ Nam Nam Mộ Hi." Vân Tĩnh Sơ giới thiệu làm cho Mộ Hi không hiểu được, tại sao phải nói là mẹ Nam Nam? Người ta ai biết Nam Nam, nó còn là đứa bé, ngoại trừ đi đến trường thì vẫn là đến trường, thật sự là, không bằng nói là cô là chị em gái tốt, như vậy Mộ Hi cảm thấy quan hệ của Tĩnh Sơ gần hơn, như vậy cũng lôi kéo làm quen với mình tinh hơn!
Ai ngờ hai vị nam minh tinh vừa nghe là mẹ Nam Nam, hai mắt lập tức tỏa sáng, hóa ra đây chính là mẹ lão đại, thật lợi hại, sinh ra một đứa con trai thông minh như vậy, xem ra mẹ cũng không đơn giản, chẳng qua thấy thế nào cũng không giống như phụ nữ kết hôn, trẻ tuổi xinh đẹp, xinh đẹp động lòng người, vóc người lại dụ hoặc, quả thực là chọc giận.
Nhạc Phàm biết Mộ Hi, tự nhiên không cần khách khí, chẳng qua nhìn thấy Mộ Hi kinh diễm như thế vẫn bị hấp dẫn thật sâu.
Mà hôm nay Âu Dương Hàn ở một bên rất ngạc nhiên, bởi vì một vài người nổi tiếng nói Vân Tĩnh Sơ là bạn, qua để chúc mừng, còn có hai soái ca minh tinh cùng và bác sĩ cấp thế giới cũng là bạn của Tĩnh Sơ, hơn nữa hình như quan hệ rất tốt, lúc này Âu Dương Hàn bắt đầu lau mắt mà nhìn Vân Tĩnh Sơ, vốn tưởng rằng cô chỉ là một thành phần tri thức trong cí nghiệp, không nghĩ tới quan hệ xã giao rộng như vậy.
"Cô là mẹ Nam Nam, vinh hạnh, vinh hạnh." Hai vị đẹp trai đồng thời vương tay với Mộ Hi, Mộ Hi có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ là bọn họ nghe lầm, Nam Nam? Có phải còn có người gọi Nam Nam hay không, bọn họ hiểu lầm sao? Nhưng thấy thế nào ánh mắt kia giống như hết sức sùng bái, chẳng lẽ là ánh mắt mình bị tật!
"Vinh hạnh, toi cũng rất vinh hạnh." Mộ Hi khách sáo nói.
"Nhạc Phàm, tại sao anh biết Tĩnh Sơ? Nhìn qua mấy người rất quen thuộc, hẳn không phải là giao tình một ngày hai ngày chứ?" Mộ Hi thật sự hiếu kỳ, editor mèo hoang cho nên bật thốt ra.
Đúng lúc này, Âu Dương Hàn đi đến.
"Không nghĩ tới vị hôn thê của tôi lợi hại như vậy, lại là bạn của mình tinh đang hot, cám ơn mọi người trong lúc bận rộn có thể tới tham gia lễ đính hôn của tôi và Tĩnh Sơ." Âu Dương Hàn khách sáo nói.
"Tĩnh Sơ đính hôn, coi như chúng tôi đang bận, cũng phải đi tới tham gia. Nếu không chẳng phải là rất tiếc nuối." Người ngoài nghe được liền thấy quan hệ của bọn họ hết sức thân thiết, Âu Dương Hàn bắt đầu bội phục người phụ nữ này, xem ra nh hôn là đúng.
"Mộ Hi cám ơn cô có thể tới." Âu Dương Hàn lại xoay người nhìn Mộ Hi một bên, mặc dù Mộ Hi biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn là cảm giác sợ hãi, vì người đàn ông này là một hung thủ giết người, chỉ là không có chứng cớ!
"Chúc mừng hai người, hy vọng anh sẽ yêu Tĩnh Sơ, cô ấy là một cô gái tốt, xin đừng tổn thương cô ấy." Mộ Hi nhìn u Dương Hàn nói, trong ánh mắt tràn ngập tò mò, thật không biết người đàn ông này đang suy nghĩ gì?
"Đó là đương nhiên, tôi yêu cô ấy." Âu Dương Hàn đưa tay ôm eo Vân Tĩnh Sơ.
"Tôi kính hai người, chúc hai người vĩnh viễn hạnh phúc." Mộ Hi ngẩng đầu lên uống sạch một hơi rượu đỏ.
"Mộ Hi chờ chút bên chúng mình hết bận, chúng mình phải đi uống rượu mừng của Thiên Vũ, cuối cùng anh ta cũng kết hôn, lại còn là cô vợ nhỏ, nhất định mình phải đi xem một chút, dù sao chúng ta cũng tưgnf là bạn học, không đi thì tiếc nuối." Vân Tĩnh Sơ cũng nhận được thiệp mời của Hàng Thiên Vũ.
"Được, hôm nay thật sự là ngày tốt lành, mình thật cao hứng, chúc cậu có một cuộc tình hạnh phúc." Không biết khi nào thì trong tay Mộ Hi lại bưng ly rượu đỏ, hơi ngửa đầu uống một hơi vào bụng.
"Oa, Tĩnh Sơ, tửu lượng mẹ của lão đại thật tốt!" Một nam minh tinh bật thốt lên, cả một ly rượu đã được cô ấy uống hết, rất bội phục.
"Con nhóc xấu, cẩn thận uống rượu say, khi gặp được Diệu tổng mình sợ anh ấy sẽ giết mình, cậu chính là thịt trong lòng anh ta. Mình nên coi chừng thật tốt, nếu không mình sẽ không chịu nổi." Vân Tĩnh Sơ oán trách nói.
"Này? Tửu lượng của mình cậu yên tâm, chỉ một ít rượu không có chuyện gì, hai người ở cùng một chỗ, mình thật cao hứng, thật cao hứng."
Mộ Hi mỉm cười nói, chẳng biết nụ cười tủm tỉm này đối với đàn ông ở đây rất dụ hoặc, nhất là bây giờ chỉ sợ cô đã quên mình đang mặc quần áo rất gợi cảm, mới vừa rồi còn cố ý nần tay lên phía trước, không biết hai ly rượu đổ vào bụng lại khiến đằng trước lộ ra xuân quang.
"Mấy người tán gẫu, tôi và Mộ Hi đã lâu không gặp, muốn nói chuyện riêng một chút." Nhạc Phàm kéo Mộ Hi rời đi, đi sang một bên, Âu Dương Hàn ghen tị muốn phát cuồng, chứng kiến Nhạc Phàm tay đặt ở ngang hông Mộ Hi, từ hông lên trên là lộ sau lưng bóng loáng, rất đẹp.
"Mộ Hi, uống ít thôi, nếu không bình dấm chua trong nhà em sẽ đi giết người." Nhạc Phàm thì thầm ở bên tai Mộ Hi.
"Không có chuyện gì, kỳ thật tửu lượng của em không tệ, không say được." Mộ Hi mỉm cười nói, nghĩ về bình dấm chua trong nhà trên mặt cô lộ ra mỉm cười rất đẹp. Đương nhiên mỉm cười bị Nhạc Phàm thu hết vào mắt, bọn họ thật sự là yêu đối phương, trong mắt không thể có thêm người ngoài nào khác.
Hiện tại gò má Mộ Hi đã dính một mảnh ửng đỏ, lại lộ vẻ xinh đẹp mị hoặc.
Mộ Hi vì uống rượu vào? Tĩnh Sơ là chị em gái tốt của cô, nhưng Âu Dương Hàn ở trong lòng Mộ Hi chính là tên khốn kiếp, sao cô có thể vui vẻ được chứ, bưng lên ly rượu trong tay, hơi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Này? Nha đầu xấu đừng uống, chốc nữa qua bên Thiên Vũ, làm Diệu tổng thấy cậu uống nhiều như vậy, anh ta còn không tiêu diệt mình, mình vừa mới đính hôn, cũng không muốn chết như vậy, cậu đừng hại mình nữa!" Vân Tĩnh Sơ đoạt lấy ly rượu của Mộ Hi.
Không bao lâu, Vân Tĩnh Sơ và Âu Dương Hàn, Mộ Hi và Nhạc Phàm, còn có hai vị đẹp minh tinh đẹp trai đều cùng lúc xuất phát tới bên Hàng Thiên Vũ, kỳ thật, hai vị minh tinh đẹp trai kia vì được gặp Nam Nam, cho nên đuổi theo, bọn họ là thành viên Miễn Dịch Ca, rất khó gặp mặt, cho nên không muốn bỏ qua.
Đi vào hội trường kết hôn của Hàng Thiên Vũ, tất cả mọi người chúc mừng, hai vị đẹp trai đẹp đi tìm Nam Nam, Âu Dương Hàn, Vân Tĩnh Sơ và Hàng Thiên Vũ chúc mừng đối phương.
Mộ Hi và Nhạc Phàm ngồi một chiếc xe, cho nên hơi chút chậm chạp, thỉnh thoảng Nam Cung Diệu liếc về lối vào, tại sao người phụ nữ đáng chết này còn chưa tới?
← Ch. 240 | Ch. 242 → |