Thổ lộ tình cảm
← Ch.237 | Ch.239 → |
Anh thấy rạp chiếu phim đều là những đôi nam nữ trẻ tuổi, cũng có chút không được tự nhiên, không phải anh đã qua cái tuổi hẹn hò sao, mặc kệ đi, vì vợ yêu, làm cái gì cũng được, chỉ cần nhìn thấy vợ yêu nở nụ cười, anh làm gì cũng được.
"Ô, ông xã, chúng ta xem phim gì?" Mộ Hi kéo tay Nam Cung Diệu, vui vẻ nhón chân để nhìn về mục lục phía trước, bởi vì ở đây thật sự có rất nhiều người nên cô không xem được.
Nam Cung Diệu khá cao, anh cẩn thận nhìn mục lục phim, nếu như anh chọn phim mình thích, chắc chắn vợ yêu sẽ không thích, cúi đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của vợ yêu, ánh mắt yêu thương nhìn người phụ nữ anh yêu nhất.
"Bà xã, em muốn xem phim gì? Ông xã sẽ chiều theo em." Nam Cung Diệu cưng chìu sờ sờ cổ của Mộ Hi.
"Nhưng, em không có nhìn thấy!" Mộ Hi nóng nảy nhón chân nói.
"Anh giúp em." Nam Cung Diệu dùng tay ôm Mộ Hi lên, mới thoáng qua, Mộ Hi đã cao hơn anh..., Mộ Hi ngượng ngùng cười, nhìn về phía của bảng mục lục phim.
"Ông xã, em đã chọn xong, mau buông em xuống, thật là mất mặt mà!" Sau khi Mộ Hi xuống liền ôm một cánh tay của Nam Cung Diệu, nhìn xung quanh một chút, xấu hổ cười.
"Chọn xong rồi?" Nam Cung Diệu hỏi, nhìn bộ dáng ngượng ngùng của vợ yêu, thật sự là rất mê người, thật sự là muốn đi tới cắn một cái, da trắng hiếm thấy, bởi vì xấu hổ, liền ửng hồng lên, cái miệng nhỏ mềm mại, nhìn là muốn cắn.
"Chọn xong rồi, là bộ phim Ái tình cố sự, rất cảm động, ông xã, chúng ta đi xếp hàng mua vé?" Mộ Hi nói.
"Đi thôi." Nam Cung Diệu nắm tay Mộ Hi đi về phía khu mua vé phim, rất nhiều người, cũng xếp hàng chờ mua vé ở đây.
"Ông xã, cô gái kia đang phóng điện về phía anh kìa, anh mau phóng lại, giật chết cô ta, nhanh lên, mau giật chết cô ta, tốt nhất là đem tóc của cô ta hâm nóng đi!"
Mộ Hi tựa vào lòng của Nam Cung Diệu, ngoan ngoãn xếp hàng chờ, liền phát hiện một người phụ nữ đang phóng điện về phía của Nam Cung Diệu, thật là không có vương pháp, coi chừng vợ của người ta kìa, người phụ nữ này muốn làm càn mà!
Nam Cung Diệu nghe vợ yêu nói, bị chọc cười khúc khích, cái gì mà hâm nóng tóc, thật sự là thua vợ yêu!
"Ông xã, dùng điện của anh giật chết cô ta đi, ai bảo cô ta đi phóng điện lung tung, thật sự là đáng ghét, coi chừng em đó, cô ta dám có gan quyến rũ anh!" Mộ Hi giận dữ nhỏ giọng nói.
"Bà xã, em nhìn kỹ đi, cô ta là phóng điện với em." Nam Cung Diệu nói nhỏ.
"Má ơi, cô không phải là thủy tinh đó chứ? Em cũng không yêu cô ta đâu, em chỉ yêu đàn ông, em xin cô ta chọn người khác đi! Con bà nó, buồn nôn quá!"
Khi Mộ Hi nghe Nam Cung Diệu nói, cho rằng người phụ nữ kia bị đồng tính, vì vậy, cả người đều nổi da gà, đồng thời, để chứng minh mình không bị đồng tính, cô liền đưa tay ôm cổ của Nam Cung Diệu, ánh mắt rất yêu nhìn người đàn ông của mình, ý là cảnh cáo người phụ nữ kia không được chú ý đến cô!
"Ông xã, nhanh lên, hôn em một cái, nhanh lên một chút." Mộ Hi thấy người phụ nữ kia vẫn còn nhìn cô, Mộ Hi liền cảm giác toàn thân không được tự nhiên, chẳng lẽ mình xinh đẹp đến như vậy, ngay cả phụ nữ cũng thích, mình không có cảm thấy mình đẹp đến vậy!
Lời nói của Mộ Hi làm cho Nam Cung Diệu ngẩn ra, cái gì? Bây giờ vợ yêu muốn mình hôn, nhiều người như vậy, làm cái gì? Xung quanh đều là người Thái Lan, dù sao ở đây cũng không có người quen, hôn thì hôn, trước đây cũng có gặp vài người hôn nhau trên đường, không nghĩ tới hôm nay anh lại gặp phải loại tình huống xấu hổ này, nhiều người như vậy, vợ yêu lại chủ động kêu anh hôn cô, anh là đàn ông, không thể thua phụ nữ, hôn thì hôn.
Nam Cung Diệu cúi đầu, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Hi lên, liền hôn một cái, không nghĩ tới vợ yêu lại hài lòng liếm môi một cái, giống như rất yêu thích hương vị đó.
"Thế nào? Có vị gì?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Vị này rất ngon, rất đặc biệt." Mộ Hi nhìm chằm chằm người phụ nữ kia, ai biết người phụ nữ này vẫn chưa hết hy vọng, vẫn trừng mắt nhìn Mộ Hi, ánh mặt đó không có ý tốt gì, mang theo ý trêu chọc.
"Này? Bà xã, ở đây không được phép làm hành động sâu hơn, về nhà sẽ cho em, về nhà sẽ cho, ông xã biết em đói bụng, rất ủy khuất." Nam Cung Diệu an ủi vợ yêu.
"Nhanh một chút, giúp em một lần nữa?" Mộ Hi buông cổ Nam Cung Diệu ra, cầm tay anh nũng nịu nói.
"Được rồi, một lần cuối?" Nam Cung Diệu kêu lên một tiếng đau đớn, nếu như là ở nhà, không cần vợ yêu yêu cầu, anh đã sớm đem cô ăn, bây giờ, có rất nhiều người, vợ yêu cư nhiên lại chủ động như thế, anh thật sự là ngạc nhiên!
Nam Cung Diệu lại cúi đầu, nâng cằm của vợ yêu lên, nhanh chóng hôn một cái, ai biết, Mộ Hi cũng giống như vừa nãy, Nam Cung Diệu như bị điện giật, chỉ cảm thấy phía dưới đã bị điện giật đến dựng cờ rồi.
"Ông xã, vì sao người phụ nữ kia luôn nhìn em?" Mộ Hi không hiểu hỏi.
"Đồ ngốc, em không nhìn cô ta, cô ta sẽ không nhìn em, cô ta nghĩ em là có tình ý với cô ta, nói cho em biết, cô ta là đàn ông!" Nam Cung Diệu bình tĩnh nói, thật ra, bây giờ thân thể anh rất không bình tĩnh.
"Gạt người, cô ta đang mặc quần áo của phụ nữ." Mộ Hi nói.
"Bà xã, đây là lần đầu em gặp người đồng tính?" Nam Cung Diệu hỏi.
"A, thì ra là đồng tính? Không phải là phụ nữ!" Mộ Hi gầm nhẹ, thảo nào nhìn dáng người cô ta cao như vậy, khuôn mặt cũng rất khôi ngô, khó trách.
Sau khi Mộ Hi biết người kia là đồng tính, sợ đến mức dựa vào Nam Cung Diệu, hai tay vòng qua thắt lưng anh, khuôn mặt dính vào lòng của Nam Cung Diệu, không dám liếc mắt nhìn người kia nữa, bởi vì cô cho rằng người như thế thì tư tưởng đều rất BT, cho nên không nhìn là tốt nhất!
Nam Cung Diệu ôn nhu ôm Mộ Hi, anh biết cô là đang suy nghĩ cái gì.
Nam Cung Diệu đã bao nguyên một phòng, tuy rằng rất đắt, thế nhưng rất đáng, bởi vì anh muốn cùng vợ yêu có thế giới của hai người, không bị người ngoài quấy rầy.
Mộ Hi cầm vé, theo Nam Cung Diệu đi đến quán cà phê, bởi vì còn một lát nữa mới đến giờ chiếu phim.
Chỉ lát sau, đã đến giờ, Mộ Hi vui vẻ đi vào cùng Nam Cung Diệu, bọn họ đi tới phòng, đây là phòng dành cho người yêu nhau, trang trí rất lãng mạn, ghế sa lon bằng da thật dành cho hai người, phía trước là bàn trà, phía trên còn có rất nhiều đồ ăn vặt.
Phim lập tức sẽ bắt đầu, thế nhưng Nam Cung Diệu lại ôm lấy Mộ Hi, hung hăng hôn môi cô.
"Chờ một chút, ông xã, chúng ta không phải là tới xem phim sao? Chúng ta đã tốn tiền mua vé đó." Mộ Hi thở hổn hển nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vì bị hôn mà đã đỏ lên, cái miệng nhỏ cũng đã bị Nam Cung Diệu gặm đến sưng cả lên.
"Bà xã, xem phim là chuyện thứ nhì, chuyện thứ nhất vẫn là yêu, hơn nữa vừa rồi là ai ở chỗ đông người yêu cầu anh hôn đây?" Nam Cung Diệu thở hổn hển nói, bàn tay to lớn đã cởi quần áo của Mộ Hi, hai tay bắt đầu vuốt ve đại bạch thỏ, làm cho Mộ Hi không khỏi ừ một tiếng.
"Sờ nó, nhanh lên một chút." Nam Cung Diệu yêu cầu Mộ Hi.
Mặt của Mộ Hi trong nháy mắt đỏ bừng, người đàn ông này là muốn cô tự động? Không biết là...? Nghĩ tới đây cô đã xấu hổ đến mức cổ cũng đỏ lên.
Mộ Hi rất bất đắc dĩ, phim còn chưa có xem, đã bị ông xã hôn đến loạn rồi.
"Ông xã nơi này có rất nhiều đồ ăn vặt, không ăn sẽ lãng phí đúng không?" Mộ Hi đã bị Nam Cung Diệu hôn đến mất đi lý trí, thân thể cũng rất khó chịu, cho nên muốn phân tán sự chú ý của Nam Cung Diệu, nên liền chỉ về phía mấy món ăn vặt ở trên bàn nói.
"Nói cho em biết, bây giờ anh đang nghĩ là phải ăn em như thế nào đây?" Nam Cung Diệu có chút nóng nảy nói, đương nhiên Mộ Hi cảm nhận được, có thể nói như vậy, bởi vì độ cứng và nhiệt độ của phía dưới đi.
"Nhưng mà, ở đây làm sao có thể?" Mộ Hi khổ sở nhìn Nam Cung Diệu.
"Vậy thì anh chỉ có thể vất vả một chút rồi, lên đây đi." Nam Cung Diệu đem Mộ Hi bế lên.
"Anh?" Mộ Hi hiểu rõ, chẳng lẽ là muốn đứng mà đến.
Người đàn ông này thật sự là quá cường tráng đi, đứng mà cũng đến mạnh mẽ như vậy, đương nhiên là khiến cho cô mệt chết rồi, cuối cùng anh cũng buông tha cho Mộ Hi, nhìn Mộ Hi yêu thương, chờ cô mặc quần áo tử tế, ngồi ở sô pha, để cho Nam Cung Diệu nằm ở trên đùi, cô ôn nhu vuốt khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
"Ông xã?" Mộ Hi ngọt ngào kêu, khi Nam Cung Diệu nghe hai chữ này là rất vui tai và như có mật ngọt trong lòng.
"Ừ?" Nam Cung Diệu nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảng thời gian tuyệt vời này, hai người không ai có tâm tình muốn xem phim, thì ra khi hai người yêu nhau đi xem phim, chỉ chăm chú nhìn nhau nhau chứ không coi phim!
"Em yêu anh." Mộ Hi thẹn thùng nói ra ba chữ này.
Mộ Hi là người như vậy, yêu sẽ nói yêu, anh nếu không rời xa cô, cô cũng sẽ không đi, bởi vì cô yêu người đàn ông này, yêu rất sâu, rất sâu...
Nam Cung Diệu mở mắt, chăm chú nhìn Mộ Hi, đôi mắt long lanh của Mộ Hi, lông mi dài cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì ngượng ngùng mà có màu hồng hồng, Nam Cung Diệu cảm thấy mình như đang nằm mơ, vợ yêu vừa mới nói yêu anh, qua trân quý, anh ước là mình có thể ngất ở trong ngực của vợ yêu đi, vĩnh viễn không nên tỉnh lại, cứ như vậy bị cô ôm, thật hạnh phúc.
"Anh hận em, hận bây giờ em mới yêu anh, bởi vì lần đầu tiên anh thấy em đã yêu em, anh yêu rất đau khổ, bởi vì em không có để ý đến anh!" Nam Cung Diệu nũng nịu nói, nhìn ông xã luôn luôn lãnh ngạo bỗng nhiên có bộ dáng nũng nịu, cảm giác thật muốn cười mà.
"Ông xã, em muốn anh cả đời này chỉ được yêu em, chỉ yêu em, không cho phép yêu người phụ nữ khác, mà em, cũng sẽ một lòng yêu anh, tuyệt đối sẽ không yêu người đàn ông khác, anh có thể làm được không?" Mộ Hi nghiêm túc nói.
"Ngốc, đây không phải là điều anh vẫn đang làm sao? Từ khi có em, anh liền không muốn gần bất kỳ người phụ nữ nào, cũng không yêu bất kỳ ai, bởi vì lý trí của anh chỉ có mình hình bóng của em, cho nên sẽ không chứa được bất kỳ người phụ nữ nào." Nam Cung Diệu thâm tình nói.
"Ông xã, thân thể của em, trái tim của em, đều là của anh, rất sạch sẽ, em vẫn sẽ luôn là của anh."
Mộ Hi nói ra suy nghĩ của mình, mặc dù là cô đã từng rời đi, thế nhưng, cô chưa từng phản bội anh, trải qua nhiều lần thử thách Nam Cung Diệu, cô hoàn toàn tin tưởng, Nam Cung Diệu là thật tâm yêu cô, trước đây, cô không có tự tin để rời đi, bởi vì cô lo lắng sẽ có một ngày anh sẽ ghét cô, chán cô, cho nên mới chạy trốn, bây giờ cô tin tưởng anh, cho nên muốn đem tâm giao cho anh, chỉ giao cho anh.
"Người của anh thì sẽ vẫn là người của anh, em, Mộ Hi có thể điều khiển anh vô điều kiện, bởi vì tâm trí của anh chỉ có em, vì em, cái gì cũng đáng." Nam Cung Diệu ôn nhu nói.
"Ông xã, em có một chuyện muốn nói cho anh biết." Mộ Hi nói.
← Ch. 237 | Ch. 239 → |