Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc - Chương 236

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 267 chương
Chương 236
Con trai nổi giận
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Shopee


"Vì sao? Chẳng lẽ chúng ta lại đi lầu một? Thật sự là keo kiệt!" Mộ Hi cho rằng ý của Nam Cung Diệu là đi lầu một ăn, thật là, vốn tưởng rằng sẽ được hưởng thụ đãi ngộ của khách quý lầu hai, không nghĩ tới lại thành như vậy!

"Cô chỉ là một nhân viên rửa chén, muốn ăn lầu hai, còn cần phải xin, lầu một cho cô ăn cũng đã rất coi trọng cô rồi!"

Người phụ nữ không biết sống chết này vẫn còn nói, chẳng phải đã biết người đàn ông này chính là ông chủ lớn, vậy mà còn dám khi dễ bà xã của ông chủ lớn.

"Bà xã, phòng của chúng ta ở lầu ba, nơi này là lầu hai, đẳng cấp chưa đủ." Nam Cung Diệu cưng chìu sơ sờ cổ của Mộ Hi.

Trong nháy mắt người phụ nữ kia và Mộ Hi há hốc mồm, cái gì? Lầu ba? Mộ Hi biết lầu ba chỉ có ông chủ mới có thể dùng, là anh đang lên cơn sốt đúng không? Ở đây không phải như ở Trung Quốc, nơi này là Thái Lan.

"Ông xã, nơi này là Thái Lan, anh nghĩ bây giờ anh vẫn đang ở Trung Quốc sao?"

Mộ Hi nhắc nhở anh, tránh cho lát nữa lại bị người ta chê cười, thật ra, Mộ Hi sơ ý nên không phát hiện nhân viên phục vụ ở đây đều là người Trung Quốc, chứng minh ông chủ cũng là người Trung Quốc, thế nhưng, Mộ Hi không có nghĩ tới điều này.

Khi người phục vụ nghe Mộ Hi gọi người đàn ông này là ông xã, mắt trừng lớn hơn, quả thực là không tin được, nhưng rõ ràng nghe được nhân viên rửa chén gọi vị suất ca này là ông xã, lẽ nào người đàn ông này họ Cung? Cho nên gọi là ông Cung.

Đến bây giờ người phụ nữ này vẫn chưa tin, liên tục tìm lý do cho chính mình.

Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt của người phục vụ, anh cau mày, biểu tình rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta.

"Còn gì sao, liền dẫn đường đi, đây là thẻ vàng."

Người phục vụ nhận lấy tấm thẻ vàng, thầm kêu không tốt, chọc tới ông chủ rồi.

Nam Cung Diệu và Mộ Hi được dẫn đến lầu ba, còn người phục vụ thì ngoan ngoãn đứng yên không dám cử động dù chỉ một chút, trong lòng bắt đầu lo lắng cho chén cơm của mình.

"Đem tất cả món ăn ngon nhất của nơi này lên, sau đó gọi tên Vương Chí Minh tới."

Nam Cung Diệu lành lùng nói, người phục vụ sợ đến run lẩy bẩy, người đàn ông này lại có thể gọi thẳng tên của Vương tổng, lần này thảm rồi! Lẽ nào người đàn ông này là người nhà của Vương tổng? Nếu không phải thì vì sao lúc nói tên của Vương tổng, cũng không có một chút sợ hãi, giống như Vương tổng là thủ hạ của anh, thật sự là một người đàn ông cuồng ngạo, nhất là nhân viên rửa chén kia, lái có thể tốt số như vậy, tìm được một kim chủ có tiền, cô còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, vì sao lại không gặp được một kim chủ như vậy?

Người phục vụ nghĩ thì nghĩ, nhưng vẫn cung kính đi ra, bởi vì cô ta biết mình là người phục vụ xinh đẹp nhất ở đây, Vương tổng sẽ không đuổi cô, cho nên cô cũng không có lo lắng cái gì, cùng lắm là bị mắng vài câu.

Chỉ lát sau thì Vương Chí Minh tiến vào, rất cung kính đứng ở một bên, chờ nghe mệnh lệnh, chẳng lẽ là món ăn không hợp khẩu vị, bởi vì tổng giám đốc căn dặn, không nên kinh động đến nhân viên, chỉ muốn yên ổn ăn một bữa cơm, cho nên Vương Chí Minh không có nói cho nhân viên biết hôm nay tổng giám đốc đến dùng cơm, để tránh dẫn đến náo loạn.

Mộ Hi vốn đang hăng hái ăn, không biết khi nào thì quản lí đã đứng ở đây, dọa Mộ Hi giật mình, trong miệng vẫn còn thức ăn, trong tay vẫn còn cầm dĩa.

"Quản lí, ngài phải đích thân phục vụ? Không có nhân viên phục vụ sao?" Mộ Hi nói, bởi vì đã ở nơi này một tháng, cho nên cô còn biết cả quản lí.

"Bà xã, em ăn đi, là anh gọi anh ta tới." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, anh vốn không muốn quấy rầy khi Mộ Hi đang ăn, thế nhưng, chuyện vừa rồi đã để cho Mộ Hi mất hứng, anh đã nhịn đủ.

Vị quản lí Vương bất ngờ nhìn Mộ Hi, người phụ nữ này là bà xã của ông chủ sao? Đây không phải là công nhân rửa chén kia sao? Nếu như không phải lúc đó cô mang theo con đi làm, căn bản anh ta sẽ không nhớ cô! Không nghĩ tới lai lịch của người phụ nữ này lại như vậy.

"Ông xã, không phải là anh muốn kêu quản lí Vương đuổi việc người phụ nữ kia chứ? Quên đi, em không tính toán với cô ta, chúng ta đang đi ăn cơm mà." Mộ Hi thật sự là không muốn bị quấy rầy.

"Tổng giám đốc, vị này chính là bà xã của ngài?" Quản lí Vương hỏi.

"Đưa người phục vụ tiếp khách lầu hai hôm nay ra cho đi rửa chén, đừng tưởng rằng mình đẹp thì không tuân theo luật tiếp khách, nhà hàng của chúng ta không cần gương mặt xinh đẹp, chỉ cần người biết cư xử với khách, cái loại phụ nữ không có tư chất như cô ta, liền kêu cô ta cút đi, để cơ hội lại cho các nhân viên khác." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, quản lí Vương bị dọa đến đổ cả mồ hôi lạnh.

"Dạ dạ dạ." Quản lí Vương khom lưng liên tục gật đầu.

"Còn có, đây là địa chỉ, ông giao cho hai con tôi, thức ăn nơi này không tệ, để cho bọn nhỏ nếm thử, người phục hôm nay đó, bắt đầu từ mai cho cô ta làm nhân viên rửa chén." Nam Cung Diệu nói.

"Dạ dạ dạ, tôi đi làm ngay, chờ một chút nữa sẽ dặn đầu bếp chuẩn bị mấy món bọn nhỏ thích, Diệu tổng tiếp tục dùng cơm." Quản lý Vương đi ra, mấy câu nói sau cùng, khiến Mộ Hi ngẩng đầu lần thứ hai, nghi hoặc nhìn Nam Cung Diệu.

"Không cần nói với em đây là nhà hàng của anh, em sẽ không chịu nổi kích động!" Thật ra thì Mộ Hi đã biết đáp án, khi nhìn thấy vẻ sợ hãi của vị quản lý kia, liền biết Nam Cung Diệu là ông chủ của ông ta, nhưng nơi này là Thái Lan? Làm sao có thể? Người đàn ông này quá giỏi đi!

"Không hợp khẩu vị sao?" Nam Cung Diệu không có trả lời cô, chỉ gắp cho cô một vài món ăn.

"Người đàn ông của em quá giỏi, nhưng kỳ lạ hơn là, em lại ở trong nhà hàng của mình làm nhân viên rửa chén!" Mộ Hi bất đắc dĩ nói.

"Bà xã, để em phải chịu khổ rồi, về sau không cho phép rời khỏi anh, nếu dám chạy thì tự mình chịu phạt, anh sẽ không nỡ! Anh có thể chấp nhận tất cả của em, kể cả tùy hứng, mắng chửi, chỉ cần ở với anh, hiểu không?" Nam Cung Diệu nói.

Mộ Hi không ăn, nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu, vành mắt dần dần phiếm hồng, một loại cảm giác chua xót ở trong tim, cho tới nay thì Mộ Hi vẫn luôn là một cô gái kiên cường, từ nhỏ đã không có ba thương yêu, chỉ có cô và mẹ cùng em gái sống nương tựa với nhau, đã trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng cô có thể tiếp nhận, bởi vì cô phải bảo vệ cho mẹ và em gái, nhưng bây giờ người đàn ông này lại nói những lời như vậy, khiến cho cô muốn khóc, hạnh phúc mà khóc.

Cúi đầu một chút, che đi nước mắt vui mừng của mình, Mộ Hi hít sâu vài lần, cố gắng che giấu đi giọng nói nghẹn ngào của mình.

"Nếu như em thật sự tùy hứng đi, em sẽ không nghĩ anh có thể nói như vậy!" Mộ Hi nói.

Nam Cung Diệu cười khẽ, truyện edit trên diendanlequydon kéo tay nhỏ trắng nõn của Mộ Hi, cầm chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé trong lòng bàn tay, tay của Nam Cung Diệu rất lớn, bọc lấy tay nhỏ của Mộ Hi, một cổ ấm áp đánh úp đến Mộ Hi, trực tiếp đi thẳng đến trái tim, ấm áp, đó là một loại cảm giác an toàn.

"Tất cả của em, anh đều có thể chấp nhận, chỉ duy nhất không chấp nhận chính là em rời khỏi anh, nhớ kỹ, đừng để cho anh đau khổ, bởi vì anh không bao giờ... nghĩ có thể sống một ngày không có em, không đúng, anh sẽ điên lên!

Nam Cung Diệu thề xong thì hôn thật sâu ở trên tay của Mộ Hi, nụ hôn rất dài, đồng thời, trong lòng của Nam Cung Diệu cũng im lặng thề, anh sẽ bảo vệ cô cả đời, nhất quyết không rời, sống chết với nhau.

Mộ Hi đã bắt đầu cảm động không khống chế được, nước mắt rơi xuống từng giọt, đôi mi ẩm ướt làm cho đôi mắt của Mộ Hi như sáng hơn, nhưng chỉ là ánh sáng khiến Nam Cung Diệu yêu thương.

Anh vươn tay, dịu dàng nâng cằm của Mộ Hi, nâng khuôn mặt trẻ con trắng noãn, tuy đã là người mẹ có hai con, thế nhưng, nhìn kỹ thì vẫn như cô gái mới biết yêu, làm người ta động lòng, nhìn nước mắt trên mặt của Mộ Hi, Nam Cung Diệu chau mày, ai nói lúc người phụ nữ khóc là điềm đạm đáng yêu? Vì sao mỗi khi nhìn thấy vợ yêu rơi lệ, tim của anh lại hung hăng đau nhức, anh không muốn vợ yêu khóc, anh muốn cô cười, cô khóc, tim anh cũng sẽ khóc; cô cười, tim của anh cũng sẽ cười.

"Đừng khóc, anh sẽ bảo vệ em, cho anh cơ hội này?" Nam Cung Diệu thâm tình nói.

Ai biết, Mộ Hi bỗng nhiên bưng ly rượu đỏ lên uống một hơi cạn sạch, lại khí phách lau miệng.

"Tốt, về sau em sẽ là của anh, anh nhớ kỹ là phải bảo vệ em thật tốt đó, bằng không thì em không cho cơ hội nào nữa đâu." Mộ Hi thấy vẻ mặt đau lòng của Nam Cung Diệu, cô cũng yêu anh. Vì vậy, mới có thể hài hước, điều chỉnh bầu không khí một chút.

"Được, tùy em." Nam Cung Diệu cũng cười, cuối cùng vợ yêu cũng đã đáp ứng rồi.

Thật ra, lúc quản lí Vương tự mình đi giao món ăn cho Lâm Lâm và Nam Nam, Nam Nam và Lâm Lâm đang ở nhà hàng gần đây, Nam Nam vốn là thương cha không có ai chăm sóc. Vì vậy đã sớm mang theo Lâm Lâm rời khỏi nhà của ông, ai biết trở lại nhà hàng, cư nhiên lại không có ai. Vì vậy, Nam Nam kiểm tra toàn bộ khắp nơi, bắt đầu tìm nơi cha đang ở, ai biết cha và mẹ cư nhiên lại ở cùng một chỗ. Vì vậy, Nam Nam và Lâm Lâm liền gọi xe đi đến chỗ đấy.

"Anh, em biết nơi này." Lâm Lâm nói.

"Trước đây mẹ từng mang theo em tới chỗ này để làm việc." Lâm Lâm nhớ rõ những ngày đó, bởi vì đầu bếp thúc còn lặng lẽ cho bé đồ ăn, cho nên bé có ấn tượng sâu sắc với thức ăn ngon của nơi này.

"Mẹ xinh đẹp như vậy nhất định là làm nhân viên phục vụ rồi." Nam Nam thấy mấy cô tiếp khách đều rất đẹp, cho nên mới nghĩ mẹ mình cũng có thể làm?

"Mẹ không phải làm nhân viên phục vụ, bởi vì mẹ mang theo Lâm Lâm, nên mẹ rửa chén ở phòng bếp, mỗi ngày đều có rất nhiều chén bát phải rửa, mẹ rất lợi hại đó." Lâm Lâm không chờ được nữa liền muốn đi vào.

Khi Nam Nam nghe được lời của em gái mình, trong lòng rất đau, nhất định mẹ và em ấy chịu khổ không ít! Đau lòng nắm lấy tay nhỏ của Lâm Lâm.

"Đi, anh dẫn em đi ăn trước." Nam Nam mang theo Lâm Lâm đi tới phòng ăn.

"Xin lỗi, cậu bạn nhỏ, không có người lớn đi theo thì các cháu không thể vào được." Nhân viên phục vụ tốt bụng nhắc nhở.

"Cha và mẹ của cháu đang ở bên trong, chúng ta có hẹn, chỉ là cháu và em gái ham chơi, ở gần đây đi chơi, nên mới tới muộn." Nam Nam lạnh lùng nói.

"..." Nhân viên phục vụ không nói gì, im lặng đánh giá đứa trẻ trước mắt.

"Chú không để cho bọn cháu vào, cha và mẹ sẽ lo lắng. d>đ>l>q>đ" Nam Nam nói.

"Mời vào." Nhân viên phục vụ thấy đứa bé này không giống như đang nói dối. Vì vậy, mời bọn nhỏ vào.

"Anh, chúng ta làm sao tìm được cha?" Lâm Lâm lo lắng nói, ở đây có nhiều phòng như vậy, đúng lúc này?

"Đi theo anh." Nam Nam mang theo Lâm Lâm vào thang máy.

Đến lầu ba, thang máy mở, Nam Nam và Lâm Lâm đi ra, lúc này nhân viên phục vụ của lầu ba đi tới, cô là người được Vương tổng cố ý sắp xếp, có nói tuyệt đối không được quấy rầy các vị khách bên trong, ai cũng không thể đi vào, trừ nhân viên phục vụ ra.

"Cậu bạn nhỏ, ở đây không phải là nơi các cháu nơi tới, trở về đi." Nhân viên phục vụ lễ phép nói.

"Cháu tới tìm cha và mẹ, bọn họ đang ở bên trong."

Nam Nam rất chắc chắn, bởi vì có thể bên trong là người rất có địa vị, sẽ không sai, vì đây chính là máy định vị của Mỹ, là máy định vị tân tiến nhất, lúc mua, chủ sản xuất có nói là sẽ không bao giờ sai, cho nên nếu như lần này sai, bé nhất định sẽ khiếu nại công ty đó với Mỹ.

"Chờ, cô đi hỏi một chút." Nhân viên đi đến phía bên cạnh, nhỏ giọng hỏi người phục vụ kia, thật ra, người phục vụ này, chính là người phục vụ làm khó dễ Mộ Hi lúc trước.

Người phụ nữ khi nghe được có hai đứa trẻ tìm người bên trong, còn nói là con của họ. Vì vậy, cô đi tới nhìn một chút, bởi vì Mộ Hi hay đem theo một đứa trẻ khi làm việc, nên cô liền nhận ra ngay.

Người phụ nữ đi tới nhìn kỹ, quả nhiên là đứa trẻ năm đó, chẳng qua bây giờ đã lớn hơn. Lâm Lâm đang rất vui vẻ, nhưng khi nhìn đến người phụ nữ này thì vẻ mặt liền thay đổi một chút.

"Người xấu." Lâm Lâm sợ đến mức trốn ra sau Nam Nam, một tay thì nắm chặt lấy góc áo của Nam Nam.

"Em làm sao vậy?" Nam Nam xoay người hỏi.

"Anh, anh, cô ta là người xấu, lúc mẹ làm việc, chỉ cần mẹ vừa rời đi, cô ta liền đến khi dễ em!" Hai mắt to tròn của Lâm Lâm ngân ngấn nước mắt, Nam Nam nhìn liền yêu thương, bé từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn phía người phụ nữ mới vừa tới.

"Cô qua đây?" Nam Nam lạnh lùng nói, trong giọng lộ ra hàm ý không cho phép cãi lại, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ coi như xinh đẹp trước mắt, không nghĩ tới lại là lòng dạ rắn rết, bộ dạng vừa rồi của em gái nhất định là bị cô ta khi dễ rất nhiều.

"Cháu là ai? Cô vì sao phải nghe lời cháu?" Người phụ nữ ngoài miệng đang nói dối, thật ra trong lòng đã rất kích động.

"Lâm Lâm nói cho anh nghe, cô ta đã khi dễ em như thế nào?" Nam Nam hỏi.

"Mỗi lần không có mẹ, cô ta liền rất mạnh tay ngắt khuôn mặt nhỏ của Lâm Lâm, vì cái gì mà bây giờ mặt của Lâm Lâm toàn là thịt, đều là do cô ta tặng!" Thấy anh bảo vệ mình, Lâm Lâm không sợ, bĩu môi nói.

"Cô ngay lập tức tới đây, bằng không thì tôi sẽ cho khỏe hơn bây giờ." Giọng nói lạnh lùng của Nam Nam vang lên lần nữa.

"Qua thì qua!" Người phụ nữ có một loại dự cảm không tốt, vì sao đứa bé trai này lại giống như phiên bản thu nhỏ của người đàn ông bên trong, nếu quả thực là cha con, không nên chọc đứa bé này, cũng bởi vì đắc đội với một nhân viên rửa chén, mình liền bị phạt đi rửa chén!

"Ngồi xuống." Nam Nam nói.

"Cháu có đói không, cô còn bận rộn nhiều việc, còn phải làm việc, các cháu đều không phải tới ăn cơm sao? Mau vào đi." Người phụ nữ tin hai đứa nhỏ này có quan hệ với người bên trong, vì đứa bé trai không chỉ giống người đàn ông đẹp trai kia về ngoại hình, ngay cả vẻ mắt, khí chất đều rất giống nhau, thật sự là xui xẻo, lớn không thể trêu vào, mà ngay cả nhỏ cũng không thể chọc!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-267)