Con à, bình trà nhỏ rất đẹp (2)
← Ch.232 | Ch.234 → |
"Với pháp lực của con thì làm sao thì làm sao có thể bị quỷ gây thương tích?" Vị cao tăng hỏi.
"Đồ tôn, không phải là đối thủ của lệ quỷ, không trấn áp được cô ta, suýt nữa thì bị đánh mất mạng!" Pháp sư bất đắc dĩ nói.
"Dấu ngón tay rất sâu, con may mắn là xử lí kịp, không thì mạng nhỏ cũng không còn!" Vị cao tăng nói.
"Xin sư tổ cứu mạng." Pháp sư quỳ trên mặt đất nói.
"Ta không phải là sư tổ của con, ta chỉ là một hòa thượng thích niệm kinh! Thương thế của con đã không có sao." Ông đã đoán được ý đồ của bọn họ khi đến đây.
"Xin sư tổ cứu mạng." Pháp sư nói tiếp.
"Ta không phải là sư tổ của con, ta bởi vì phạm vào hạ giới luật mà bị đưa vào chùa, cho nên không thể làm sư tổ của con." Ông lại nói.
"Con biết chuyện năm đó, sư tổ vì thương cảm một nữ quỷ, phạm vào hạ giới luật, cho nên mới bị đưa xuống chùa, nhưng, người mãi mãi là sư tổ mà con tôn kính." Pháp sư nói.
"Ta vốn không nên giúp đỡ oan quỷ siêu độ vong linh, nhưng, ta lại đem nữ quỷ kẹt ở chùa thả ra ngoài! Ta phạm quy ước trước, cho nên ta không có lời nào để nói." Ông nói.
"Đồ tôn biết sư tổ là tâm địa Bồ Tát, ngay cả nữ quỷ cũng cứu, huống chi là người." Pháp sư nói.
"Hừ! Nhưng có một ít người có tâm tính còn ác hơn cả quỷ, cho nên năm đó ta mới đem nữ quỷ thả ra, thật ra nhà nữ quỷ đó còn có một người mẹ già không ai chăm sóc, ta chỉ là để cho nó trở lại trả hiếu, đợi khi mẹ nó chết, nó sẽ lại ngoan ngoãn đi đầu thai." Cao nhân không hối hận một chút về cách làm của mình, nếu như là bây giờ, ông vẫn sẽ thả nữ quỷ kia, để cho nó về nhà trả hiếu, sau đó siêu độ cho nó, nếu như để nữ quỷ đó ôm tiếc nuối đi đầu thai, nó nhất định sẽ không cam lòng, như vậy sẽ có rất nhiều oán khí!
"Hơn nữa, bên Trung Quốc thì lấy hiếu làm đầu, nó lo lắng cho mẹ già, mẹ của nữ quỷ vào năm đó đã sắp đi, ta chỉ hy vọng là mẹ của nữ quỷ không mang theo thương tâm mà rời khỏi nhân gian, hơn nữa quỷ cũng không phải con nào cũng xấu cũng ác, không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ tìm tới cửa!"
Mỗi chữ mỗi câu ông nói, khi nghe được khuôn mặt lạnh lùng của Âu Dương càng ngày càng trắng, không nghĩ tới ông già này lớn tuổi mà lòng dạ lại cao thâm như vậy, quan điểm của ông ta cũng không giống như người thường, hòa thượng nên diệt không phải sao? Âu Dương Hàn nghe được lời vừa rồi của bọn họ, thì ra vị hòa thượng này lại giúp đỡ quỷ!
"Xin sư tổ giúp đỡ, dù sao đây cũng là vài cái mạng người!" Pháp sư nói.
"Nếu biết quý trọng mạng của mình, vì sao không biết quý trọng mạng của người khác?" Ông hỏi.
"Xin đại sư giúp đỡ, chúng ta biết sai rồi, xin đại sư cứu mạng?" Âu Dương Hàn là người đầu tiên quỳ xuống, sau đó mọi người cũng quỳ theo.
"Các ngươi không phải đều còn sống? Không ai muốn mạng của các ngươi. Mạng của các ngươi thì phải do các ngươi nắm lấy, tự giải quyết cho tốt, nhớ kỹ ác giả ác báo, muốn sống, phải đi hóa giải ân oán, mời trở về, không tiễn." Vị cao tăng quay đầu đi.
"Xin mời?" Tiểu đồ đệ nói.
"Sư tổ? Sư tổ? Sư tổ..." Pháp sư nói, nhưng vị cao tăng đã bắt đầu niệm kinh, căn bản là không để ý tới ông.
Tất cả mọi người ra ngoài, chỉ có tiểu đồ đệ ở lại trong phòng.
"Sư phụ, vì sao người không cứu bọn họ?" Tiểu đồ đệ hỏi.
"Những người vừa rồi đã tạo nghiệp chướng nặng nề, ta cứu bọn họ chính là chống lại mệnh trời, xưa nay không thể chống lại mệnh trời, A di đà phật." Cao tăng lại bắt đầu niệm kinh.
Trong lòng vị cao tăng bắt đầu tính toán, sẽ không trung hợp như vậy chứ, bọn Nam Nam cũng gặp phải lệ quỷ, lẽ nào lệ quỷ bọn họ gặp đều là một? Vì vậy, vị cao tăng bấm ngón tay tính toán.
"Thì ra, vốn chỉ là một nữ quỷ đơn giản muốn báo thù, bây giờ lại bị một ác linh khống chế, ác linh này khi còn sống từng là một bà đồng hiểu biết pháp thuật, cho nên rất khó đối phó, vết thương tren người đồ tôn, chính là do ác linh khống chế nữ quỷ giở trò, cho nên người ta nói nữ quỷ đó là lệ quỷ có lẽ là do oán quỷ quá nặng." Vị cao tăng cẩn thận phân tích từng chuyện.
Cẩn thận nghĩ lại: Vì sao ác linh lại khống chế nữ quỷ này? Nó rốt cuộc là muốn đối phó ai? Lẽ là cha hay là mẹ của Nam Nam?
Không tốt, chẳng lẽ là bà đồng đó lại xuất hiện ở trần gian? Ông lại bấm ngón tay tính toán, quả nhiên là một người phụ nữ đố kị, đã chết vẫn không buông tha người sống, lời nguyền của bà ta đã hành hạ mười ba thế hệ của Nam Cung gia, nữ quỷ này muốn trả thù Nam Cung gia, lại dám bỏ qua cơ hội đầu thai làm người!
Thì ra mục tiêu của bà ta là mẹ của Nam Nam, cũng bởi vì mẹ của Nam Nam chân đạp thất tinh, cho nên bà ta không dám trực tiếp tới gần, cho nên liền mượn linh hồn của nữ quỷ đáng thương kia mà trả thù, chỉ là, nữ quỷ đó làm sao có thể ngoan ngoãn để bà ta lợi dụng?
Ông càng ngày càng không giải thích được, xem ra phải về nước một chuyến, vì ác linh này oán hận chất chứa rất sâu, hơn nữa còn am hiểu pháp thuật, vì vậy pháp sư căn bản không đối phó được với bà ta, vị cao tăng chuận bị muốn thu phục bà, ác linh bởi vì oán hận của mình mà đã hại cả mười ba thế hệ.
Vì vậy, ông lên mạng liên hệ với Nam Nam.
"Nam Nam, con nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để mẹ con lấy chuỗi phật châu xuống, bằng không nhất định có đại nạn, nhớ kỹ." Vị cao tăng nói.
"Ông nội, người nhất định đã phát hiện ra chuyện gì đúng không?" Nam Nam lo lắng nói.
"Ta đã bắt tay vào sắp xếp chuyện, qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ quay về Trung Quốc một chuyến." Bởi vì ở đây, ông cũng giảng đạo ở Thái Lan, có rất nhiều người Thái Lan thích phật giáo của Trung Quốc, bởi vì bình thường cao tăng sẽ giảng đạo cho bọn họ học, ống muốn đi Trung Quốc, phải đem chuyện bên này sắp xếp xong mới có thể đi.
"Ông nội về Trung Quốc, thật tốt quá, chúng ta sẽ gặp nhau, chờ ông." Nam Nam vui vẻ nói.
"Tốt, đến lúc đó ta gọi con." Ông nói xong liền cúp máy, ông rất thích Nam Nam, cũng rất bội phục bé, ở phương diện máy vi tính, Nam Nam đã dạy ông rất nhiều, đương nhiên ông cũng dạy Nam Nam một ít phật pháp, bọn họ là trao đổi cho nhau, học hỏi lẫn nhau, Nam Nam rất thích loại văn hóa xưa này của Trung Quốc, thật ra, vì sao ông cùng Nam Nam có thể đi rất gần, bởi vì ông luôn loáng thoáng cảm thấy trên người Nam Nam có một loại tiềm năng vô hình, không biết là vì sao? Sau khi nhìn thấy bé, loại tiềm thức này rất mạnh mẽ, giống như đứa bé này chính là người mình đã đau khổ chờ đợi, lại có thể là một đứa bé, rất khó tin, đương nhiên cũng chỉ là linh cảm, hoàn toàn chưa xác định.
Sau khi Nam Nam nói xong, vui vẻ đi công bố tin tức tốt này.
"Cha, mẹ, ông nội muốn quay về Trung Quốc ở cùng chúng ta." Nam Nam vui vẻ nói.
"Thật sao, thật quá tốt, chờ sau khi ông nội trở về, chúng ta đều dời đến biệt thự, bởi vì biệt thự nhỏ không có nhiều người đó!" Mộ Hi cười nói, dù sao hiện tại mọi chuyện đã rõ, cũng còn hiểu lầm, cũng nên về nhà rồi.
"Hoan nghênh mẹ về nhà." Nam Nam nói.
"NO, NO, phải là hoan nghênh mẹ và Lâm Lâm về nhà, tại sao có thể đem một người quan trọng như em quên đi, mẹ có nói, em là tim và thịt của mẹ đó." Lâm Lâm không vui nói.
"Đúng, đúng, hoan nghênh đầu thịt và mẹ của chúng ta về nhà." Nam Nam còn nói, chọc mọi người ha ha cười, Nam Cung Diệu phát hiện là thì ra cùng với gia đình như thế này mới là hạnh phúc, thế giới này chuyện gì cũng có gia đình đều là vạn sự hạnh phúc, vợ yêu cuối cùng cũng đồng ý về nhà, trong lòng Nam Cung Diệu thật ấm áp, người phụ nữ ngốc này cuối cùng cũng cảm động!
Sua mấy ngày này, Nam Cung Diệu chính là ngủ một mình trên giường, Nam Nam, Lâm Lâm cùng mẹ chính là ngủ cùng nhau, Nam Cung Diệu thật sự là ao ước cùng đố kị!
Nhìn ba bảo bối ngủ, hình ảnh hạnh phúc, nhìn lại giường không có ai của anh, thật là hận giường vì sao không thể lớn hơn một chút, như vậy thì anh có thể cùng ba bối bảo nằm trên giường lớn đó hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, đành bất dĩ lắc đầu trở về phòng của mình, buồn bực nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, nhưng trong lòng lại nghĩ về ba người.
Vì vậy, cầm điện thoại di động lên, mặc dù đã qua tuổi gửi tin nhắn, thế nhưng, suy nghĩ cẩn thận một chút thật đúng là không thể gửi cho vợ yêu một tin nhắn, nhưng mà cứ gửi một cái?
"Ngủ?" Nam Cung Diệu không biết nên nói cái gì? Biết rõ là Mộ Hi đã ngủ, nhưng vẫn muốn gửi cho cô một cái tin nhắn với câu nói nhảm.
Mộ Hi thật ra cũng không có ngủ say, cô cảm giác được lão công của mình đã qua nhìn bọn họ một chút, sau đó liền trở về phòng. Nghe được điện thoại di động kêu, cầm lên nhìn thì là một cái tin nhắn ngắn.
Mộ Hi nhìn hai chữ tin nhắn ngắn này, bất đắc dĩ cười một tiếng, biết lão công là không ngủ được, nhất định là nhớ cô.
"Ừ." Mộ Hi cố ý trả lời một chữ, không phải mọi người đều nói một chữ giá trị ngàn vàng sao? Khiến anh cũng có chút cảm giác này, cô đem tin nhắn ngắn gửi đi rồi nở nụ cười, tưởng tượng vẻ mặt của lão công sau khi thấy tin nhắn này, thất vọng, nhất định là thất vọng.
"Nhớ em." Nam Cung Diệu bất đắc dĩ liền trả lời tin nhắn với hai chữ ngắn gọn, tuy rằng chỉ có hai chữ, thế nhưng, trong lòng cảm thấy hai con mặc dù là quan trọng, thế nhưng lão bà vẫn không thể thiếu, nhất là gần đây Nam Cung Diệu vẫn ăn chay, thật lâu rồi không có ăn thịt, rất muốn thịt, hơn nữa là mỗi ngày miếng thịt đó đều đi qua lại trước mặt anh, chỉ có thể nhìn không thể ăn, không có biện pháp, trước mặt luôn có hai người siêu cấp kỳ đà cản mũi, chiếu sáng quá, không có cơ hội ra tay.
Mỗi lần vào toilet, Nam Cung Diệu giống như đi vào để bôi chút dầu, nhưng đều bị con gái bảo bối theo dõi.
"Cha, mẹ đi vệ sinh, cha giở trò lưu manh." Nam Cung Diệu chảy mồ hôi! Bị tiểu bảo bối xấu xa đùa giởn nói mình giở trò lưu manh! Thật sự thiếu chút là phun máu mũi, nếu như hôn nhẹ lão bà của mình cũng gọi là giở trò lưu manh, cũng không thể đi hôn rồi!
Mộ Hi thấy tin nhắn của Nam Cung Diệu, nở nụ cười. Vì vậy, để chân trần bước xuống giường, nhìn hai bảo bối đã ngủ, cô rón rén đi đến phòng ngủ của Nam Cung Diệu, bởi vì không đi, lão công liền nghẹn tới chết, đã giờ này rồi mà anh vẫn chưa ngủ, xem ra là cảm thấy cô đơn!
Ban ngày hôm nay, Nam Cung Diệu gắt gao đi theo cô lên sân thượng làm bộ như đi thưởng thức phong cảnh phía ngoài, thấy bọn nhỏ đang đùa. Vì vậy, Nam Cung Diệu liền hôn Mộ Hi, vừa định dùng lưỡi, Lâm Lâm lại xuất hiện.
"Cha xấu xa, vì sao lại cắn mẹ?" Lời của Lâm Lâm khiến Nam Cung Diệu thật muốn độn thổ, đương nhiên là mang theo lão bà cùng nhau chui, khi chơi xong, khi trở về, tránh để con nói mình giở trò lưu manh!
Mộ Hi lặng lẽ mở cửa phòng ngủ của Nam Cung Diệu.
"Tiểu nữ đến hầu hạ người." Mộ Hi nhỏ giọng nói, chọc Nam Cung Diệu chân trần bước tới, ôm Mộ Hi liền hôn, rốt cục cũng bắt được, chỉ chốc lát sau, Mộ Hi đã bị hôn đến không thể được.
Một đêm này, Mộ Hi rất mệt, thắt lưng rất đau, cuối cùng Nam Cung Diệu cũng hài lòng buông tha vợ yêu. Sau khi xong việc, Mộ Hi rón rén trở lại giường của các con, bởi vì ngộ nhỡ sau khi các con tỉnh, không nói được!
"Lão công, bây giờ chúng ta không thể quay về, em muốn đi gặp một vị lão sư, Mạn giới lão sư, ông hiện tại đang ở Hàn Quốc." Mộ Hi nói.
"Em biết ông ta ở đâu?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Ông ở một trường đại học Hàn Quốc, ngày hôm qua em đã liên lạc, bởi vì gần đây ông sáng tác một tác phẩm rất khá, mời em đi xem." Mộ Hi còn nói.
"Được rồi, sớm trở về một chút."
"Ừ." Mộ Hi bắt đầu thay quần áo.
"Cha, ngày hôm qua con cũng phải đi." Nam Nam nói.
"Con trai, con đi làm gì?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Con hẹn với ông nội, ông nói sẽ đưa con đến một nơi." Nam Nam nói.
"Anh, có thể mang Lâm Lâm theo được không? Lâm Lâm cũng muốn đi." Lâm Lâm nghe được anh trai muốn đi ra ngoài, tay nhỏ nắm chặt lấy áo của Nam Nam nói.
"Nhưng, chúng ta đều đi thì ai ở với cha?" Nam Nam nói.
"Cha là người lớn, không cần Lâm Lâm ở cùng, cũng không cần Lâm Lâm chăm sóc, Lâm Lâm muốn cùng anh ra ngoài." Lâm Lâm nũng nịu uốn éo người nói, Nam Nam hiểu rất rõ cô em gái này, không có biện pháp gì khi Lâm Lâm xin, bé liền mềm lòng, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng rồi.
"Được rồi, cha, làm phiền cha đưa chúng con đi." Đây là Thái Lan, Nam Nam không quen, để cho cha đưa đi vẫn là tốt hơn, nếu như là ở nhà, bé muốn đi đâu liền đi, cả gia đình bắt đầu xuất phát, không nghĩ tới người bận rộn nhất, bây giờ thành người rãnh rỗi nhất.
Nam Cung Diệu đem Nam Nam và Lâm Lâm đưa đến nơi ở của vị cao tăng kia, sau đó liền trở về, bởi vì sau khi tiến vào mới biết được bên trong tất cả đều là trẻ con, cho nên anh liền biết mà trở về.
Gần trưa, nhìn đồng hồ, vợ yêu vì sao vẫn chưa trở về? Hôm nay bọn nhỏ đều ra ngoài, vừa vặn bọn họ có thể có thế giới của riêng hai người, nhưng nữ nhân vật chính lại không có ở đây. Vì vậy, Nam Cung Diệu mặc quần áo tử tế, chuẩn bị đi đến trường học tìm vợ yêu.
Nam Cung Diệu gọi cho tổng giám của công ty, chỉ thị anh chuẩn bị một chiếc xe thể thao, còn bảo anh giới thiệu một nhà hàng ngon nhất ở đây, thật ra đêm qua anh làm vợ yêu tốn hết sực lực, phải đưa cô đi ăn thức ăn thật ngon.
← Ch. 232 | Ch. 234 → |