Lời nói dối có thiện ý (1)
← Ch.212 | Ch.214 → |
Mộ Hi chậm rãi tỉnh dậy, mở mắt, đứng dậy đi vào trong sân, thấy ông nội Lãnh đang ngồi nói chuyện với Lãnh Đông, Mộ Hi có chút xấu hổ, cô là một người ngoài, cô là đồ giả! Cô trở về nhà thay xong quần áo, định rời đi.
"Tuyết nhi." Lãnh Đông thấy Mộ Hi liền gọi cô, anh đã biết, cô em gái này rất ít khi khóc.
"Anh, cũng không nên gọi em là Tuyết nhi?" Mộ Hi cảm thấy mình là một tên lừa gạt, nhưng cô không đành lòng lừa gạt Lãnh Đông, cũng không đành lòng làm tổn thương anh!
"Có thể, anh gọi em là Vũ Hàn được chứ!" Lãnh Đông cẩn thận nói, lo lắng sẽ kích động đến cô, bởi vì phản ứng té xỉu lần trước của Mộ Hi rất dọa người, cho nên Lãnh Đông mới lo lắng sẽ kích động đến cô, lúc em gái ở Mỹ thì luôn ngây ngốc, giống như ở phòng ăn lần trước, biểu hiện của cô rất kỳ lạ, khó trách, là bởi vì có liên quan đến cuộc sống của cô, thật sự là Diệu tổng vẫn luôn chiều theo ý cô, Diệu tổng đối với cô là yêu, Lãnh Đông hoàn toàn hiểu rõ, nhưng, vì sao Diệu tổng vẫn luôn nói cô là Mộ Hi?
Cô không thể nào là Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi không có hình dáng cùng diện mạo như thế, hai người bọn họ lớn lên một chút cũng không giống, làm sao có thể là một người? Diệu tổng luôn luôn thông minh cũng có lúc hồ đồ, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
"Ông nội, con có thể về trước được không? Anh, anh ở lại cùng ông nội nha, ngày mai em sẽ trở lại." Mộ Hi cầm lấy túi chuẩn bị đi về.
"Ông nội, con đưa em ấy về, con lo lắng." Lãnh Đông nhìn ông nội hỏi.
"Đi đi, con." Lãnh Ưng cười nói, thực ra, ông không muốn để cho Lãnh Đông đi nhanh như vậy, nhưng ông cũng lo lắng cho Mộ Hi, bởi vì vừa rồi Mộ Hi thật sự rất dọa người!
"Ông nội, , ." Mộ Hi quay đầu lại, đau lòng nhìn Lãnh Ưng, ông cụ này rất đáng thương, chỉ có một người cháu trai, còn mới tìm được, nhất định là không rời xa nhau được.
"Ông nội, ngày mai con sẽ đến đón ông." Lãnh Đông quay đầu lại nói, sau đó lại rời đi.
Nam Cung Diệu đã sớm tan việc, mua thức ăn, chuẩn bị làm cơm cho vợ cùng con gái, anh đã chuẩn bị xong các món ăn, anh liền ôm Lâm Lâm ra ban công nhìn xuống, ban ngày Mộ Hi bận rộn nhiều việc, để không bị Mộ Hi đánh đuổi, anh liền yên lặng làm người đàn ông của gia đình.
Đương nhiên, Nam Cung Diệu làm tất cả, cũng để cho Mộ Hi cảm động.
Nam Cung Diệu ở trên ban công, thấy Mộ Hi bước ra từ trong một chiếc xe, đương nhiên anh nhận ra đây là xe của ai? Bởi vì đó là xe của Lãnh Đông, quả nhiên, bọn họ lén lút liên lạc, ngày anh đánh nhau cùng Hàng Thiên chính Mộ Hi đã kéo anh ra, Mộ Hi đã dùng chiêu thức tuyệt học của Lãnh Đông, Lãnh Đông dạy võ cho cô, rốt cuộc người đàn ông này có mục đích gì?
Khiến Nam Cung Dung nhìn ra ngoài chính là, Lãnh Đông còn bước ra cùng Mộ Hi.
"Bảo bối, con đi về phòng của anh đi, cha có khách tới." Nam Cung Diệu lừa Lâm Lâm đi, bởi vì không nên cho con gái thấy bạo lực mới tốt.
Lâm Lâm ngoan ngoãn đi về phòng của mình, Nam Cung Diệu mở cửa, đứng ở cửa phòng khách, thân thể dựa vào tường.
Mộ Hi và Lãnh Đông đi đến, thấy mặt của Nam Cung Diệu đã cúi gần tới mặt đất.
"Kéo dài mặt làm cái gì?" Mộ Hi vừa vào nhà liền nói.
"Diệu tổng." Lãnh Đông rất cung kính chào hỏi, trên mặt không che giấu được sự vui sướng, nhưng sự vui sướng này, khiến Nam Cung Diệu rất không thoải mái!
"Lãnh Đông, cậu khiến tôi rất thất vọng!" Nam Cung Diệu rất đau lòng, . mèo hoang tâm phúc của mình lại lén lui tới với người phụ nữ anh yêu nhất.
"Diệu tổng, anh đã hiểu lầm, chúng ta đi vào nói đi!" Lãnh Đông cảm thấy ở cửa nói chuyện này, không được tốt lắm.
"Cậu có thể đi về!" Nam Cung Diệu cau mày, ở trong lòng anh Lãnh Đông chính là cánh tay phải, là anh em của anh, anh rất đau lòng, nếu như là người khác, anh đã đi đến đánh một trận, tuyệt đối sẽ không nương tay, thế nhưng lại là Lãnh Đông, anh không thể hạ thủ!
"Anh, vì sao anh không đi vào?" Mộ Hi hỏi.
"Anh từ lúc nào thì thành anh của em?" Nam Cung Diệu không hiểu hỏi.
"Diệu tổng, cô ấy gọi tôi." Lãnh Đông cười ha hả nói, mình bỗng nhiên có em gái, trên mặt không giấu được vui sướng.
"Nam Cung Diệu, tôi không có gọi anh, chẳng qua anh muốn làm anh tôi, cũng là một ý kiến, nhưng khi làm anh thì phải có dáng vẻ của một người anh, về sau không cho phép khi dễ em gái nha." Mộ Hi vừa thay giày vừa nói, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Nam Cung Diệu, Mộ Hi không khỏi buồn cười.
"Hai người đã xảy ra chuyện gì? Anh cái gì? Từ khi nào thì em thành em gái của cậu ta?" Nam Cung Diệu kéo một tay của Lãnh Đông, đóng cửa đùng một tiếng lại.
"Diệu tổng, là như thế này." Lãnh Đông vui vẻ nói, bởi vì hôm nay tâm tình của anh thật sự rất tốt, vì vậy không có cách nào giấu được vẻ tươi cười trên mặt!
"Ngồi xuống nói." Nam Cung Diệu ngồi ở trên ghế sa lon, gác chân, nghiêm túc nghe Lãnh Đông nói.
"Mấy ngày hôm trước tôi thấy Vũ Hàn kéo ngài và Hàng Thiên đang đánh nhau ra, cô ấy dùng chiêu thức tuyệt học nhà họ Lãnh chúng tôi, lúc đó tôi rất kinh ngạc, bởi vì tuyệt học nhà họ Lãnh không có truyền cho người ngoài, ngày hôm nay tôi đã lén theo Vũ Hàn ra ngoài, phát hiện cô ấy học vĩ với một ông cụ, không nghĩ tới chính là, ông cụ đó chính là ông nội đã ly tán tám năm của tôi, mà Vũ Hàn chính là người em gái thất lạc nhiều năm của tôi, chẳng trách tôi luôn cảm thấy cô ấy nhìn rất quen mắt, đương nhiên lúc chúng tôi xa nhau cô ấy còn là đứa bé, căn bản tôi không có nhận ra cô ấy, thế nhưng tôi nhớ kỹ dáng vẻ của mẹ, Vũ Hàn rất giống dáng vẻ của mẹ tôi, cho nên mỗi lần tôi thấy khuôn mặt đó đều cảm thấy quen mắt." Lãnh Đông nói rất hưng phấn cũng rất hạnh phúc.
Nam Cung Diệu không tin, vì sao mà chuyện tình ngày càng phức tạp?
"Lãnh Đông, cậu có lầm hay không, cậu biết cô ấy là ai." Nam Cung Diệu hỏi, cô ấy là Mộ Hi, làm sao lại là em gái của Lãnh Đông?
"Diệu tổng, chắc chắn không lầm, em ấy là được ông nội đưa cho người khác chăm sóc, và cha nuôi và mẹ nuôi của Vũ Hàn qua đời, cho nên khi tôi điều tra thì biết cô ấy không có bất kỳ người thân nào!" Lãnh Đông khổ sở trả lời.
Mộ Hi và Lâm Lâm ở trong phòng, cô không muốn tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ, ngộ nhỡ mình không kiên trì lại nói ra sự thật, sẽ làm Lãnh Đông tổn thương, bởi vì lúc Mộ Hi trở lại, ông nội Lãnh dặn cô đừng nói ra tình hình thực tế, bởi vì Lãnh Đông sẽ rất khó chịu!
"Mẹ, chú Lãnh thật sự là cậu của con sao?" Nam Nam hiếu kỳ hỏi.
"Đúng, về sau các con phải gọi là bác biết không?" Mộ Hi mỉm cười nói.
"Nhưng mẹ, vì sao mẹ không phải họ Lãnh?" Nam Nam như có điều suy nghĩ hỏi.
"Con trai, sau này mẹ sẽ nói cho con biết, cũng giống như tại sao mẹ lại biến thành bộ dáng này, thật ra nói thì cũng rất dài dòng." Mộ Hi bất đắc dĩ nói, cô không biết làm sao để nói cho con trai hiểu về chuyện không thể tin này, lẽ nào cô lại nói cho con trai biết có một cô gái đã báo mộng cho cô, nên cô biến thành cái bộ dáng này! Nam Cung Diệu và Lãnh Đông ở bên ngoài nói cái gì, Mộ Hi không biết, nhưng, Nam Cung Diệu giữ Lãnh Đông ở lại ăn cơm.
"Bác, đây là do cha làm, ăn rất ngon phải không?" Lâm Lâm nói.
"Lâm Lâm, ăn rất ngon, tay nghề cha con rất tuyệt." Nam Cung Diệu vẫn yên lặng dùng cơm.
Anh đang suy nghĩ: Nhất định trong này có hiểu lầm, làm sao Mộ Hi có thể là em gái của Lãnh Đông, Mộ Hi còn là con gái của Khang Dực, mặc dù không quen biết nhau, nhưng đây là sự thật, nếu cô là con gái của Khang Dực, thì không thể nào là em gái của Lãnh Đông, vậy chỉ có một khả năng, là Mộ Hi đang nói dối, không thì chính là hiện tại cô có gương mặt của em gái Lãnh Đông, chẳng lẽ là trời xui đất khiến? Mộ Hi còn sống, thay Lãnh Tuyết hoàn thành cuộc sống.
Nam Cung Diệu cẩn thận suy nghĩ: sở dĩ Mộ Hi nhận mình là Lãnh Tuyết, chính là vì cô không muốn Lãnh Đông khổ sở, nếu như sự thật là thế này, cô gái chết đi chính là em gái của Lãnh Đông, nếu quả thật là như vậy, Nam Cung Diệu thà để Mộ Hi giả làm Lãnh Tuyết, anh cũng không muốn Lãnh Đông khổ sở, đã thất tán với em gái nhiều năm như vậy, Lãnh Đông sẽ rất khổ sở.
"Lãnh Đông, tôi xin lỗi cậu, rất xin lỗi cậu." Nam Cung Diệu đột nhiên ngẩng đầu nói, Lãnh Đông giật mình nhìn Nam Cung Diệu, người đàn ông này sẽ không bao giờ cúi đầu đối với người khác, hôm nay lại cúi đầu xin lỗi với anh, bỗng nhiên Lãnh Đông cảm thấy mũi mình chua xót!
"Diệu tổng, không có việc gì, tôi đã sớm quên." Lãnh Đông cười nói.
"Sau này lúc không có người, không nên gọi tôi là Diệu tổng, theo lý thuyết thì tôi phải gọi cậu là anh." Khóe miệng Nam Cung Diệu hơi cong, cười ha hả nói.
"Đúng vậy, không nghĩ tới Vũ Hàn chính là em gái của tôi, chúng ta lại thành người một nhà." Lãnh Đông rất vui vẻ nói, thật ra, Nam Cung Diệu còn lo lắng, Lãnh Đông luôn luôn trầm ổn giỏi giang bỗng nhiên lại hồ đồ, Vũ Hàn là mẹ của Nam Nam, làm sao có thể là em gái của anh! Nghĩ tới đây Nam Cung Diệu có chút lo lắng, ngộ nhỡ có một ngày cậu cẩn thận suy nghĩ lại, bị đả kích rất lớn!
"Về sau, không có việc gì thì cứ tới dùng cơm, vừa giúp tôi chăm sóc con, ai bảo cậu là bác con tôi!" Nam Cung Diệu cười nói, Lãnh Đông nhìn ra được, Diệu tổng vì em gái mình mà thay đổi rất nhiều, lại có thể chủ động làm cơm, thật là hiếm thấy!
"Tôi cầu còn không được, sau này các con muốn cái gì thì bác liền dẫn các con đi mua!" Lãnh Đông sờ sờ đầu Lâm Lâm nói.
"OK"
"OK"
Nam Nam và Lâm Lâm đồng thanh nói, hơn nữa còn cùng nhìn Lãnh Đông cười, vì bác Lãnh Đông, bọn chúng cũng đều thích, lần trước Nam Cung Diệu gặp chuyện không may, cũng là có Lãnh Đông bảo vệ cho bọn chúng.
"Anh, không nghĩ bác lớn lên lại đẹp trai như vậy, làm bạn trai em được không?" Lâm Lâm nói.
"Khụ..."
"Khụ..."
"Khụ..."
Ba người lớn đồng thời ho khan, Lâm Lâm tò mò nhìn bọn họ.
"Người lớn thật là ngốc, ăn nhanh như vậy để mà bị sặc, xem con từ từ ăn này, tốt biết bao nhiêu." Lâm Lâm cố ý thể hiện dáng vẻ ưu nhã gặm sườn lợn, chọc mấy người lớn cười ha hả.
Sau bữa cơm chiều, Lãnh Đông trở về, Nam Nam và Lâm Lâm ở trong phòng làm bài tập.
"Vì sao không đặt phòng lớn hơn? Lại ở chỗ này chen chúc với em!" Mộ Hi hỏi Nam Cung Diệu.
"Anh đã nói em ở đâu, anh sẽ ở ngay đó, bởi vì em là vợ yêu của anh, anh sẽ không để em rời xa khỏi anh, em không muốn ở lại trong biệt thự, chúng ta liền ở chỗ này là được rồi." Nam Cung Diệu nằm trên giường nói, đưa tay kéo Mộ Hi vào trong lòng, Mộ Hi không có nói gì, ngược lại là rất mệt mỏi, cô chỉ muốn nghỉ ngơi.
Cứ như vậy bị Nam Cung Diệu kéo, Nam Cung Diệu vốn muốn cùng cô tâm sự, nhưng, chỉ chốc lát liền nghe thấy tiếng Mộ Hi ngủ vù vù, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đặt cô ở bên cạnh mình, để cho cô thoải mái, mà anh thì từ từ nằm bên người cô, nhìn chăm chú vào cô vợ yêu của mình.
"Vì sao em luôn thần bí như vậy? Giống như mãi mãi cũng không nhìn thấu, vì sao em không tin anh? Tại sao lại muốn làm thiệt mình?" Nam Cung Diệu đau lòng nói.
← Ch. 212 | Ch. 214 → |