Mộ Hi trong lúc vô tình nhận điện thoại của ba chồng (1)
← Ch.187 | Ch.189 → |
Editor: Tuladen
"Này? Thằng nhóc xấu xa có thái độ gì đấy, mẹ ở xa như vậy gọi điện thoại cho con, con nói chuyện vớimẹ như vậy? Mẹ đau lòng đấy! Cẩn thận mẹ về nhà sẽ đánh tiểu pp của con." Mộ Hi cười nói, ai ngờ, lúc này Nam Cung Diệu đã trần trụi đi đến, còn vén áo ngủ Mộ Hi lên trên, bắt đầu nhào nặn xoa nắn pp của cô.
Nam Cung Diệu đưa miệng đến sát lỗ tai Mộ Hi, nói rất nhỏ, bởi vì lo lắng Lâm Lâm nghe được.
"Em dám đánh pp con gái anh, anhsẽ đánh pp của em. Vừa rồi là ai nói để cho anh thượng con gái Tây nhỉ, bây giờanh sẽ nói cho em biết, anh muốn thượng em."
Nam Cung Diệu cưỡi lên Mộ Hi từ phía sau chuẩn bị tiến công.
"Không, không muốn."Mộ Hi không cẩn thận nói ra miệng.
"Mẹ nói không muốn cúp máy của Lâm Lâm sao?Được, vậy chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!"Thật ra, lúc này Mộ Hi thật muốn nhanh chóng cúp điện thoại, thật sự là bất tiện!
"A? Được."Mộ Hi bất đắc dĩ nói.
"Thật sự được hả, được rồi, anh muốn đi vào."Nam Cung Diệu nhỏ giọng nói, thật ra anh biết Mộ Hi đang cùng Lâm Lâm nói chuyện, anh cố ý hiểu như vậy.
Một tay Mộ Hi che ống nghe điện thoại, một tay gạt Nam Cung Diệu để cho anhđi xuống, nhưng, vô ích, đối thủ quá mạnh mẽ cứng rắn.
"Bảo bối, mẹ có việc gấp, hôm nào lại gọi cho con, bye bye." Mộ Hi vội vàng cúp điện thoại, nếu không thì Nam Cung Diệu thật muốn dẫn cầm súng tiến vào, vậy sẽ rất đau!
"Đáng ghét, anh muốn làm gì? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?"
Nam Cung Diệu nhìn thấy phản ứng của Mộ Hi, môi nhếch lên, thuận tay vuốt mái tóc của cô.
"Vật nhỏ."
"Cái gì vật nhỏ, em không nhỏ đã là mẹ trẻ con rồi!"Mộ Hi gào thét lớn nói.
"Đúng không nhỏ, hẳn là rất lớn, một bàn tay anh nắm cũng không hết."Nam Cung Diệu ngụ ý nói.
"Anh - -" Mộ Hi biết lại trúng chiêu.
Mộ Hi tỏ ra hùng hổ, thật ra, gương mặt đỏ bừngkia đã bán đứng cô.
"Nam Cung Diệu anh nhiều phụ nữ như vậy, em nghi ngờ anh làm thế nào cũng không bị phụ nữ đập chết?" Mộ Hi tức giận nói.
"Phụ nữ, anh mặc kệ em là Mộ Hi, hay là Mộ Vũ Hàn, em đều đã là người phụ nữ của anh, tại sao anh cũng không bị phụ nữ đập chết, đó là các cô ấy không bỏ được, mà giờ phút này anhbắt đầu đập bể em."
"Không ai bỏ được? Ít giả bộ, bởi vì người ta không hiếm lạ gì đập anh! Lười phải đập!" Mộ Hi khinh thường nói, cô ở trước mặt Nam Cung Diệu không muốn thừa nhận cô là Mộ Hi, ít nhất bây giờ dưới tình huống đứa bé ở trong bụng Khang Hân còn chưa xử lý xong sẽ không thừa nhận, anh yêu hay nghĩ như thế nào là chuyện của anh!
Có lẽ khi Nam Cung Diệu không chiếm được mới có thể quý trọng, nếu cô thừa nhận cô là Mộ Hi, đứa bé trong bụng Khang Hân làm sao bây giờ? Anh vẫn có thể giống như bây giờ quan tâm tới cô không? Cô thừa nhận Nam Cung Diệu là yêu cô, nhưng người đàn ông có năng lực như anh sẽ yêu bao lâu đây!
"Nếu người khác không muốn đập bể, vậy thì phiền em đập bể anh đây đi!" Nam Cung Diệu đáng thương nói.
"Phốc, ha ha ha..." Mộ Hi Cười ha ha, có người đàn ông da mặt dày.
"Em cười cái gì mà cười? Nhanh lên một chút!"Nam Cung Diệu vẫn tiếp tục giả bộ đáng thương.
"Vậy, ngộ nhỡ em đập kê kê của anh thì làm sao? Ha ha..." Mộ Hi suy nghĩ một chút liền cười thật to.
"Em dám, nó là bảo bối của anh đấy." Nam Cung Diệu tiếp tục đùa với Mộ Hi.
"Bảo bối cái gì, không phải là một miếng xúc xích sao!"Mộ Hi cười nói.
"Không phải xúc xích, là chân dài sống." Nam Cung Diệu nghiêm túc giải thích nói.
Mộ Hi đột nhiên bất an, thật ra Nam Cung Diệu là nhân vật rất nguy hiểm, đúng vậy, anh rất nguy hiểm, ít nhất đối với người ngoài là như vậy, cẩn thận nghĩ lại, nếu thông minh, sẽ lập tức trốn chạy, cách anh xa xa, nhưng làm sao bây giờ? Nguy hiểm này rất có mê hoặc, cô không có cách nào rời khỏi, cũng không muốn rời khỏi.
"Làm sao vậy?"
Nam Cung Diệu thấyMộ Hi ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt mê người ngập nước kia chớp cũng không chớp một cái nhìn anh.
Mộ Hi không nói.
"Thế nào? Anh dọa em rồi hả?" Nam Cung Diệu hoang mang, không phải chứ, của cô rất can đảm! Thậm chí so với anh còn phách lối hơn! Truyện được edit miễn phí tại diendanlequydon
"Không, không, không có." Mộ Hi cúi đầu muốn đào hố để che dấu mình, người đàn ông này thật sự là kẻ thù của phụ nữ! Thân thể Mộ Hi bị anh dễ dàng tóm được, bây giờ mình là Mộ Vũ Hàn lại bị anh dễ dàng bắt, mình làm sao không có định lực như vậy, dùng hai năm dựng thành lũy, dễ dàng bị anh công phá như vậy!
Thân là phụ nữ quá thất bại!
"Thật không có việc gì?" Nam Cung Diệu dịu dàng hỏi, thật ra Mộ Vũ Hàn không thừa nhận cô chính là Mộ Hi, Nam Cung Diệu không ép buộc cô thừa nhận nữa, anh lo lắng épcô quá chặt, cô sẽ rời đi, thật ra, mộ Hi giống như cát chảy, muốn giữ lâu ở bên cạnh, muốn vươn ngón tay ra, không thể nắm thật chặt, nếu không, cát sẽ chạy đi!
"Ừ." Mộ Hi nhu thuận ừ một tiếng.
Cánh tay Nam Cung Diệu căng thẳng, ômMộ Hi vào trong ngực, dịu dàng nhìn cô.
"Em nhìn em đi, lúc không xù lông có bao nhiêu ngoan ngoãn." Nam Cung Diệu nói.
"Cái gì xù lông không xù lông? Em không phải là chó, em là người, hỗn đản, vòng vèo mắng chửi người!" Mộ Hi bỉu môi nói.
"Xuôi, xuôi xuôi." Nam Cung Diệu vuốt ve tóc Mộ Hi nói.
"Em cắn chết anh."Mộ Hi xoay người đè lên Nam Cung Diệu, há mồm cắn một miệng lớn.
"A - - thật thoải mái, dễ chịu a..." Nam Cung Diệu kêu to, dáng vẻ giống như rất dễ chịu.
"Dễ chịu đi, vậy thì dễ chịu chết anh đi!" Mộ Hi cắn một cái lên vành tai Nam Cung Diệu.
"Đàn ông thối, đừng tưởng rằng chỉ có đàn ông sẽ giở trò lưu manh, con bà nó, hôm nay bất cứ giá nào cô, để cho anh trở thành thoải mái méo mó!" Mộ Hi khiêu khích nói.
Mộ Hi đưa tay xuống phía dưới nắm lấy.
"A, em." Nam Cung Diệu không khỏi kêu lên.
"Hừ! Thế nào, con dám phụ em không?" Mộ Hi uy hiếp nói.
"Tại sao không dám?" Nam Cung Diệu tự tiếu phi tiếu nói, hé ra gương mặt lạnh lùng đã thoải mái biến hình.
"Kiên quyết cãi lại, cẩn thận em bẻ xuống dưới của anh, cho anh ít chữ một chút!" Mộ Hi đắc ý cười nói.
"Anh muốn bà xã, không cần quá." Nam Cung Diệu làm nũng nói, làm Mộ Hi vui vẻ.
Tay Nam Cung Diệu bắt đầu không thành thật.
"Anh muốn làm gì?" Mộ Hi hỏi, vốn cô đang chơi đùa rất tốt, người đàn ông đáng giận này muốn phá hoại!
"Không biết anh muốn làm gì?" Nam Cung Diệu xấu xa nói, mặt Mộ Hi nóng như lửa, đương nhiên biết người đàn ông này muốn làm gì, hai tay anh nhấc cô lên, sau đó lại từ từ để xuống, treo cô lên nóc cửu âm Vũ Thần.
"Anh?" Mộ Hi xấu hổ đến nói không ra lời.
"Cưỡi ngựa đi, yên tâm, không rơi xuống được, anh bảo vệ em." Nam Cung Diệu từ từ nói, cái gì? Ai không biết xấu hổ động?
"Em không phải muốn cho anh biết sự lợi hại của em, bản lãnh này, chậc chậc, bình thường thôi!" Vẻ mặt Nam Cung Diệu rất rõ ràng xem thường Mộ Hi.
"Cắt, em là lo lắng anh chịu không nổi, ỉu xìu!" Mộ Hi vì mình nói sạo, thật ra trong lòng mắc cở chết được!
"Yên tâm, không ỉu xìu được, đến đây đi." Nam Cung Diệu đã sớm bị Mộ Hi hành hạ tàn nhẫn không có tư vị rồi!
Bởi vậy, Mộ Hi liền không chút khách khí chạy như điên ở trên người Nam Cung Diệu.
Lúc này, một quán bar ở Trung Quốc.
Trong không khí khí tràn ngập mùi thuốc lá rượu chè nồng nặc, âm nhạc dường như muốn điếc lỗ tai người khác, sống động, Hàng Thiên Vũ cầm Microphone, dùng giọng từ tính của anh mê hoặc người cả đêm không về.
Nam Cung Nhiên, đã uống đến say khướt.
Cả trai lẫn gái đều ở trong sàn nhảy điên cuồng vặn vẹo dáng người, người phụ nữ xinh đẹp lấy ra động tác bản thân lợi hại nhất mê hoặc người khác ở đây, dùng ánh mắt đa tình các cô, lần lượt dao động nơi cô đơn lạnh lẽo này.
Hàng Thiên Vũ cũng không thèm nhìn tới cô nhóc ở đây, trong khoảng thời gian này, anhvới Nam Cung Nhiên phát triển coi như mưa thuận gió hoà, cái cô gái nhỏ này không cho anh gặp Mộ Hi, đây là điều anh không thể chịu đựng được nhất, bây giờ muốn gặp cũng không gặp được, Mộ Hi thất tích rồi! Hai năm, cô đến cùng đã đi đâu rồi hả?
Nghĩ tới đây tim của anh rất đau, vì thế, lớn tiếng gào lên.
Hận anh khóc, hận anh không quên được em!
Tổn thương tình yêu lại vẫn quyết một lòng, tình yêu ngọt ngào, giống bị gió thổi mây tan, ngày mai sẽ ở nơi nào?
Hận anh yêu em, trái tim kia so với không có không khí...
Nam Cung Nhiên chóng mặt hồ đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đứng ở bên cạnh Hàng Thiên Vũ, dùng tay cô nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hàng Thiên Vũ.
"Thật xin lỗi, vì sao anh phải hành hạ bản thân, em không muốn vất vả anh như vậy, nhìn em, em có chỗ nào không tốt? Vì sao anh không thể quên cô ấy?"
Nhiên Nhiên hi vọng biết bao nhiêu, anh có thể quên Mộ Hi, sau đó bọn họ yêu nhau thật tốt!
Hàng Thiên Vũ quay đầu lại nhìn Nhiên Nhiên, bởi vì uống quá nhiều rượu, mặt cô hơi hồng, dưới ánh đèn, càng thêm mê người, cái cổ trắng nõn kia.
Anh bắt được Nhiên Nhiên, dùng sức một cái, hung hăng kéo cô vào trong lòng, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi cổ Nam Cung Nhiên một cái.
"Rất thơm."
"Anh uống say rồi, chúng ta trở về đi." Nam Cung Nhiên lôi kéo Hàng Thiên Vũ muốn rời đi.
Hàng Thiên Vũ hoàn toàn không nghe thấy Nam Cung Nhiên nói cái gì, ôm cô đến trên sô pha.
"Đêm nay em là của anh." Nét mặt của Hàng Thiên Vũ, Nam Cung Nhiên đương nhiên biết muốn phát sinh cái gì? Nhưng ở trong này không được.
"Hàng Thiên Vũ, anh uống say." Nam Cung Nhiên rống to, người đàn ông này đã uống say, hoàn toàn không biết mình muốn làm gì? Mặc dù cô đã sớm muốn cùng anh tiến thêm một tầng quan hệ, nhưng trường hợp này không được, mặc dù ở đây là phòng bao, nhưng, lần đầu tiên làm sao có thể phát sinh như vậy!
"Hôm nay không thể tùy theo em, em là của anh, Nhiên Nhiên, hôm nay anh muốn làm người đàn ông của em, mà em chờ làm người phụ nữa của anh. Anh đã muốn quên cô ấy, anh đã muốn quên cô ấy..."
Nam Cung Nhiên nghe Hàng Thiên Vũ nói, mềm lòng, có lẽ thật sự tiến thêm một bước sẽ quên cô ấy, vì thế, cô từ từ chậm chạp nhắm mắt lại, đợi mình trở thành phụ nữ.
← Ch. 187 | Ch. 189 → |