Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc - Chương 185

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 267 chương
Chương 185
Em dám chạy trốn tiếp, anh liền xé xác em (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Shopee


"Thật sự là đáng giận, đồ vô lại, ai là vợ của anh! Quen biết anh đúng là không hay ho!" Mộ Hi bĩu môi lải nhải, di chuyển bước nhỏ đến, bàn tay nhỏ bé chậm rãi cầm lấy nút áo sơ mi của anh, không biết là bởi vì căng thẳng, tay có chút run, cài từng nút áo một.

Thân Nam Cung Diệu so với Mộ Hi cao hơn một cái đầu, Mộ Hi không nhìn thấy tới vẻ mặt Nam Cung Diệu, đừng thấy giọng Nam Cung Diệu nói chuyện rất lạnh lùng, kỳ thật lúc này vụng trộm vui mừng. Nhìn cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, anh rất vui vẻ.

Mặc dù trước mặt cô vợ nhỏ hất sức thần bí, nhưng mà, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh, anh chỉ muốn yêu cô là đủ rồi, Mộ Hi mèo hoang editnhìn thấy cơ ngực rắn chắc, mặt Mộ Hi khẽ hồng, có loại xúc động muốn hôn anh.

Mộ Hi ngừng thở, miễn cưỡng khắc chế xúc động muốn hôn lên lồng ngực kia.

Trong phòng yên tĩnh, không có có bất kỳ tiếng động nào, chỉ có lồng ngực mê người lúc lên lúc xuống.

Cuối cùng nút áo đã cài xong, Mộ Hi hít sâu một cái, có loại ý như trút được gánh nặng.

"Áo sơ mi phải dắt trong quần." Giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu.

Lúc này Mộ Hi rất biết điều, mặc dù hai tay khẽ run lên, nhưng cũng từ từ vươn tay đến chỗ thắt lưng, thứ gì bên trong không phải là cô chưa từng thấy qua, nhét liền nhét!

"Nếu anh đã muốn nhét áo vào trong, tại sao vừa rồi lại cài thắt lưng!" Mộ Hi oán trách nói, bàn tay nhỏ bé bắt đầu từ từ cởi thắt lưng, lần này Nam Cung Diệu mở rộng tầm mắt, vốn là định chêu chọc cô, chọc cô cho vui, không nghĩ tới cô thật đúng là ngoan ngoãn làm theo, trong lòng không khỏi càng thêm đắc ý.

"Nhanh lên." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, không có lộ ra vui sướng trong lòng.

Mộ Hi vụng về cởi bỏ khóa thắt lưng, sau đó bắt đầu nhét áo sơ mi vào bên trong, phía trước đã nhét được rồi, Mộ Hi không dám nhét sâu vào nữa, chỗ đó có thứ gì không phải cô không biết, cho nên cô lại tiếp tục nhét áo sơ mi đằng sau, bởi vì Nam Cung Diệu thân cao lớn, nhất định Mộ Hi phải đến gần mới có thể nhét phía sau, cô áp người vào Nam Cung Diệu thì mới với ra được sau, cuối cùng đằng sau cũng đã nhét được, nhưng bụng dưới của cô lại bị một thứ thô sáp chạm vào, Mộ Hi không khỏi nhìn xuống, chỉ thấy trong quần của anh có cái gì đó cao lên, đương nhiên Mộ Hi hiểu đó là cái gì! Mặt mày đỏ bừng.

Cô không khỏi muốn né tránh, nhưng không có né ra, bởi vì bàn tay Nam Cung Diệu đã rơi vào cái mông vểnh khiêu gợi của cô, căn bản không để cho cô rời đi, bàn tay nhéo lại bóp, tà mị cười.

"Tiểu yêu tinh, lúc nào em cũng khiến tôi mất khống chế." Nam Cung Diệu trướng đến khó chịu, hương vị nói chuyện trở nên cũng dịu đi.

"Anh cứ không có định lực như vậy?" Mộ Hi không hiểu hỏi, cô cũng không có làm gì, chỉ là đang chuyên tâm giúp anh mặc quần áo mà thôi!

"Tôi mất khống chế đối với em, cho nên nói em là tiểu yêu tinh." Nam Cung Diệu thở hổn hển nói.

"Tôi lợi hại như vậy sao?" Mộ Hi thẹn thùng hỏi.

"Đương nhiên, nếu không làm sao anh em của tôi sẽ vậy." Nam Cung Diệu chỉ chỉ phía dưới nói.

Nam Cung Diệu chậm rãi nâng mặt Mộ Hi lên, hung hăng cắn một ngụm trên môi cô.

"Tôi có việc, phải đi ra ngoài, chờ tôi trở lại." Nam Cung Diệu hài lòng cười rồi rời đi, Mộ Hi phát hiện trong phòng không có ai, mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thời gian, đã trễ thế này, anh đi làm cái gì?

Nam Cung Diệu đi gặp một người quan trọng, nếu không làm sao anh cam lòngđể anh em mình khó chịu ra ngoài, bởi vì có hẹn với đối phương, cho nên nhất định phải xuất phát.

Nam Cung Diệu đi vào một khách sạn năm sao, thấy Lãnh Đông chờ anh ở cửa.

"Diệu tổng, ngài đã tới, anh ta đã đến."

"Ừm." Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đi vào, tiến vào thang máy.

"Diệu tổng, hy vọng không lớn!" di<enda. nlequy, donNhất định trước khi Nam Cung Diệu đi vào gặp người kia, Lãnh Đông sớm nói cho anh biết thái độ của người đàn ông kia.

"Hử? Vì sao? Chúng ta ra giá cao còn không được?" Nam Cung Diệu hỏi.

"Anh ta giống như không thiếu tiền!" Lãnh Đông cẩn thận nói.

"Trong lòng tôi có tính toán." Nam Cung Diệu cười quỷ dị một tiếng, quả nhiên, anh ta còn có tính cách năm đó, bướng bỉnh lỳ lợm, xem tiền tài như cặn bã!

Đi vào bên trong phòng riêng, Nam Cung Diệu sửa sang lại quần áo một chút, mặc dù đã rất lâu không có thấy, nhưng cũng coi như bạn bè cũ.

"Diệu." Nhìn thấy Nam Cung Diệu đi vào, người đàn ông gọi một tiếng, xem như chào hỏi. Lãnh Đông bị xưng hô của người đàn ông này dọa sợ hết hồn. Diệu? Người này dám gọi diệu tổng là Diệu.

"Thật lâu không thấy, bạn cũ."

"Thật là lâu không gặp, có bốn năm."

"Chuyện của tôi cậu suy tính như thế nào?" Nam Cung Diệu thâm trầm nói.

"Không được." Người đàn ông quyết đoán trả lời.

"Rốt cuộc muốn như thế nào cậu mới có thể đáp ứng? Người của tôi đi tìm cậu, cậu không đáp ứng, chúng ta cũng là bạn bè cũ, di<enda. nlequy, donchẳng lẽ cậu còn không nể mặt mũi?"

Nam Cung Diệu hoang mang nói, nếu như không phải bởi vì bản thiết kế này là Mộ Vũ Hàn thiết kế, làm sao anh lại có thể ăn nói khép nép với cậu ta như vậy, nhất là người đàn ông này!

"Đáp ứng cậu có thể, tôi muốn gặp nhà thiết kế nhân vật này, nếu không không bàn nữa." Người đàn ông lạnh lùng nói.

Nam Cung Diệu nghe được anh ta muốn gặp nhà thiết kế, trong lòng cả kinh, bất kể là chuyện liên quan đến Mộ Hi, lúc nào anh cũng hết sức nhạy cảm, người đàn ông này người khác không hiểu biết anh ta, nhưng Nam Cung Diệu lại hiểu anh ta rất rõ, mặc dù lớn lên tuấn tú lịch sự, hơn nữa sự nghiệp thành công, nhưng lại là người kỳ lạ, không có hứng thú đối với phụ nữ, có đôi khi thực hoài nghi anh ta chính là người đồng tính!

"Lý do?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi

"Không có lý do gì." Người đàn ông quyết đoán trả lời. DĐLQĐ_MèoHoang_Edit

Nam Cung Diệu không biết làm sao, may mắn duy nhất chính là, may mắn anh không phải là sắc quỷ, nếu không, thà rằng không làm ăn, cũng không thể khiến Mộ Hi dùng sắc đẹp kiếm sống!

"Chờ điện thoại của tôi." Nam Cung Diệu đứng dậy rời đi.

Người đàn ông trong phòng từ từ đứng lên, trên mặt chợt lóe qua tia mừng rỡ, hai năm, người phụ nữ kia ra đi không lời từ biệt, còn không có người phụ nữ nào gợi hứng thú của anh ta, mặc dù biết bây giờ biết cô ấy có chút nổi tiếng, nhưng mà, dù sao bọn họ không quen, cho nên liên tục đè nén xúc động đi tìm cô, không nghĩ tới, cô lại có thể dùng anh ta làm hình tượng nhân vật cho bản thiết kế, thật có hứng thú.

Sau khi Nam Cung Diệu ra khỏi khách sạn.

"Lãnh Đông, ngày mai chúng ta bay sang Mỹ, có một số việc, tôi muốn đích thân đi điều tra." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Vâng, Diệu tổng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay."

Nam Cung Diệu trở lại biệt thự, bọn nhỏ đều ngủ, Mộ Hi cũng ngủ.

Anh đi đến trước giường, nhìn Mộ Hi, lúc ngủ đều ngoan ngoãn, nhưng sao lúc tỉnh lại không thể ngoan một chút? Ai biết Nam Cung Diệu vừa nghĩ như vậy, liền có một cái vô ảnh cước bay tới.

"Nam Cung Diệu thối, tôi muốn cắn chết anh..." Mộ Hi đá một cước vào Nam Cung Diệu, đúng lúc đạp lên trên người anh, Nam Cung Diệu hơi nhíu mày, đáng chết! Ngủ vẫn đánh cùng anh, thật sự là ngang tàng bạo ngược!

"Tôi không phải, tôi không phải... Anh khốn kiếp..." Mộ Hi vừa mắng vừa đá, hết sức không thành thật.

Nam Cung Diệu lắc lắc đầu, cởi quần áo nằm xuống, ngày mai còn phải dậy sớm bay qua Mỹ.

Ngày hôm sau.

"Mau rời giường!" Nam Cung Diệu quát to, cả đêm ngủ không ngon, vì cô ngủ không yên tĩnh, toàn bộ giường đều bị cô chiếm cứ coi như xong, thế nhưng chân còn đá tới đá lui!

"Làm sao, có phiền hay không, người ta buồn ngủ!" Mộ Hi nhắm mắt lại lười biếng nói.

"Em ngủ cả đêm, còn vậy, tôi một đêm không ngủ em có biết hay không?" Nam Cung Diệu tức giận nói.

"Ai biết anh đi lêu lổng ở đâu! Nói cho anh biết không được cho phép phiền tôi ngủ, nếu không là không có cách nào khác sáng tác!" Mộ Hi mơ mơ màng màng nói, giờ phút này cô hoàn toàn không có rõ ràng bây giờ là tình huống gì?.

Mộ Hi chỉ cảm thấy thân thể bay lên một cái, lập tức bị Nam Cung Diệu xách từ trong chăn ra ngoài.

"A - - anh có bệnh à? Vì sao không để cho tôi ngủ?" Mộ Hi ủy khuất nói.

"Đứng lên, công tác." Nam Cung Diệu thấy bộ dạng cô ngây ngốc, bất đắc dĩ nói.

"Công tác cái đầu, tôi ngủ là đang làm việc, thả tôi xuống, khốn kiếp, thả tôi xuống!" Mộ Hi kêu to.

"Câm miệng, bọn trẻ nghe được, cho là đang đóng giường kia!" Nam Cung Diệu nói, hù dọa Mộ Hi vội vàng dùng tay che miệng lại.

"Tôi buồn ngủ quá, làm ơn, anh đi công tác, không cần lo cho tôi." Mộ Hi cầu xin nói, vốn là cô quật cường, một khi gặp phải vấn đề ngủ, liền trở nên hết sức không có cốt khí!

"Mặc quần áo, nếu không, tôi mặc giúp em, hôm nay chúng ta bay qua Mỹ." Nam Cung Diệu cầm lấy quần áo Mộ Hi ném qua.

"Mỹ? Vì sao?" Mộ Hi tỉnh táo một chút.

"Phải qua công ty bên kia khảo sát." Nam Cung Diệu vừa mặc quần áo vừa nói.

"Khảo sát công ty của anh, dẫn theo người ngoài như tôi làm gì?" Mộ Hi hoang mang hỏi.

"Lần này chúng ta khảo sát nhân vật em thiết kế, về chuyện tuyên truyền phim." Nam Cung Diệu biết rõ cô sẽ không ngoan ngoãn đi, cho nên sớm nghĩ kỹ nói thế nào.

"A, như vậy!" Mộ Hi bắt đầu chậm chạp mặc quần áo, trong lòng thầm nghĩ: Lên máy bay cũng có thể ngủ.

"Mẹ, có thể vào không?" Lâm Lâm ở bên ngoài gọi, Mộ Hi sợ tới mức trốn vào bên trong phòng.

"Này, Nam Cung Diệu, đừng bảo tôi ở chỗ này." Mộ Hi nhỏ giọng nói, nếu như bị con gái biết cô ở cùng một phòng với đàn ông, con bé sẽ nghĩ sao?

"Lâm Lâm mời vào." Nam Cung Diệu lớn tiếng nói, lập tức mặc xong quần áo của mình rồi.

"Cha, mẹ đâu?" Lâm Lâm bập bẹ hỏi, liên tục không có nhìn thấy mẹ, Lâm Lâm cũng rất nhớ ncô, cho nên sáng sớm liền đến tìm cô.

"A, mẹ con ở bên trong." Nam Cung Diệu cố ý chỉ ngón tay vào trong, Mộ Hi tức giận cuống quít mặc quần áo, tranh thủ không để cho Lâm Lâm nhìn thấy một màn bản thân lúng túng!

"Mẹ lười biếng ở bên trong sao?" Lâm Lâm tò mò hỏi.

"Mới vừa ngủ dậy." Nam Cung Diệu nói.

"Cha thật tốt, mẹ không đến chín giờ là không dậy nổi xuống giường." Lâm Lâm nhìn Nam Cung Diệu bội phục nói. DĐLQĐ_MèoHoang_Edit

"Lâm Lâm, trước kia con ngủ cùng mẹ sao?" Nam Cung Diệu biết rõ Mộ Hi ngủ không thành thật, cho nên hiếu kỳ Lâm làm sao sống được như thế!

"Lâm Lâm không cần ngủ cùng với mẹ, Lâm Lâm sẽ bị mẹ đạp xuống đất, rất đau." Lâm Lâm khổ sở nói.

Nam Cung Diệu đau lòng ôm lấy Lâm Lâm đi ra ngoài, anh biết rõ Mộ Hi thẹn thùng không đi ra, vì vậy liền xuống lầu với Lâm Lâm.

Sau khi ăn sáng xong, Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi ra ngoài, bởi vì hôm nay sẽ rất bận, trước về công ty họp, sau đó lại thương lượng kế hoạch hoạt động tuyên truyền, sau khi hết bận phải đi sang Mỹ.

Kỳ thật, người bận vẫn là Nam Cung Diệu, Mộ Hi liên tục đứng ở trong phòng làm việc của Nam Cung Diệu, điều này cũng tốt, mới vừa dễ dàng đền bù tổn thất buổi sáng, bồi bổ cảm giác tốt đẹp.

Sau khi Nam Cung Diệu bận xong đã là giữa trưa, trở lại phòng làm việc thấy vô cùng yên tĩnh, đi vào bên trong phòng nghỉ, thấy Mộ Hi ngủ rất say, nước miếng chảy hết lên gối, tư thế ngủ thực là không có cách nào hình dung, mở rộng hai chân, loáng thoáng còn nhìn thấy nơi nào một chút, cũng may đây là phòng làm việc của anh, không có ai chạy vào!

Nhìn một chút, Nam Cung Diệu lại khó chịu, tối ngày hôm qua chưa được dập lửa, hôm nay lại châm lửa, nhìn thấy thời gian còn cho phép, vì vậy, đi tới cửa, khóa trái cửa, chuẩn bị xx.

Chờ Mộ Hi kịp phản ứng, trên người đã trống trơn.

"A - - tình huống gì đây?" Mộ Hi ngủ mơ mơ màng màng nhất thời không kịp phản ứng.

"Làm việc." Nam Cung Diệu hiểu thời gian không cho phép, sẽ không có chơi đùa gì đó, liền trực tiếp tiến vào trạng thái, Mộ Hi đau nhe răng nhếch miệng.

"Người ta còn chưachuẩn bị? Anh liền, má ơi, đau quá." Mộ Hi oán trách nói, kỳ thật, chỉ đau nhưng như vậy một chút chút.

"Còn đau không? Hả?" Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt Mộ Hi, biết rõ cô không còn đau.

"Vừa rồi là rất đau, đương nhiên anh không cảm giác được!" Mộ Hi không phục nói.

"Em đau nhức tôi không cảm giác được, nhưng mà ưm thoải mái tôi cũng biết." Nam Cung Diệu xấu xa nói.

"Anh có thể nói lwof văn minh một chút không? Cái gì thoải mái với không thoải mái!" Mộ Hi thẹn thùng.

"không phải trước kí tôi đã nói sao, chuyện như vậy làm sao có thể văn minh, nếu không chẳng có cảm giác." Nam Cung Diệu lên xuống vội vàng nói.

Ước chừng qua hai giờ, hai người đi ra từ trong phòng làm việc.

Nam Cung Diệu, Lãnh Đông và Mộ Hi còn có người phụ trách công ty quảng cáo, bốn người cùng tới sân bay, chuẩn bị bay sang Mỹ.

Đi vào sân bay, bọn họ không có trực tiếp đi tới đại sảnh, mà là trực tiếp đi tới cửa sân bay.

"Không đi mua vé máy bay sao?" Mộ Hi không hiểu hỏi.

"Mộ tiểu thư, chúng ta ngồi phi cơ riêng." Lãnh Đông lễ độ nói, Nam Cung Diệu đi ở phía trước không nói một lời, một bộ vẻ mặt lạnh muốn chết, bây giờ Mộ Hi thực hối hận vừa rồi cùng anh cá nước thân mật, vì vừa rồi mang vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, bây giờ lại một bộ vẻ mặt thiếu tiền anh!

Lên máy bay, Nam Cung Diệu và Mộ Hi lở khoang hạng nhất, Lãnh Đông và một người đàn ông khác ở khoang khách.

"Ở đây chỉ có hai người cúng ta sao?" Mộ Hi xem nhìn một nơi rộng rãi như vậy chỉ ngồi hai người, thật là có chút đáng tiếc!

"Tôi rất mệt, nghỉ ngơi đi!" Nam Cung Diệu bởi vì một đêm ngủ không ngon, hôm nay lại tăng thêm liên tục bận rộn nhiều việc, cho nên nhất định phải nhắm mắt dưỡng thần.

"Mệt chết đi? Vừa rồi sao anh không sợ mệt mỏi, còn rất mạnh mẽ!" Mộ Hi bĩu môi nói.

"Khí lực của tôi đối với em, vĩnh viễn không dùng hết, yên tâm." Nam Cung Diệu mở mắt ra cười nói, không nghĩ tới cô vợ nhỏ sẽ nói như vậy.

"Tại sao tôi phải lo lắng!" Mộ Hi có chút xấu hổ nói, người đàn ông đáng giận nói như vậy, giống như cô không có cách nào tách khỏi đàn ông! Thật sự là xem thường người ta!

"Em lo lắng tôi không thỏa mãn được em." Nam Cung Diệu cố ý giải thích nói.

"Anh, lưu manh." Mộ Hi nói xong, xoay đầu sang một bên, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc. Cô không có thích thứ gì khác, chính là thích ngủ, ngủ bao lâu cũng chê ít!

"Cô lỗ..." Nam Cung Diệu vốn mới vừa ngủ, bị một âm thanh đánh thức, ngẩng đầu lên nhìn Mộ Hi một chút, ai ngờ Mộ Hi đang nhìn anh, bộ đáng vẻ mặt đáng thương, nhưng thật ra là Mộ Hi đói bụng đến không ngủ được, nếu không sớm đi gặp Chu công rồi!

Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt Mộ Hi, một trận đau lòng.

Anh ân cái núi của phục vụ, rất nhanh, tiếp viên hàng không xuất hiện.

"Chuẩn bị hai phần bữa ăn." Nam Cung Diệu mặt không chút thay đổi nói, vẻ mặt tiếp viên hàng không tràn đầy mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi.

"Hai phần?" Mộ Hi hỏi, mới vừa nói xong cũng biết mình hỏi một vấn đề ngu ngốc, thật muốn nhẹ nhàng quất mình một cái.

"Như thế nào? Có vấn đề?" Nam Cung Diệu nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mộ Hi nói.

"Ha ha, tôi cho là anh không đói bụng cơ?" Mộ Hi cho là anh không đói bụng, cho nên liên tục chịu đựng, nếu như anh cũng đói, Mộ Hi sớm kêu anh gọi bữa ăn, về phần liên tục chịu đựng sao!

"Từ buổi sáng đến giờ tôi chưa ăn gì, chẳng lẽ không thể đói sao?" Nam Cung Diệu khó hiểu hỏi, tại sao mới hai phần bữa ăn, cô lại giật mình như thế?

"Có thể, đương nhiên có thể." Mộ Hi ha ha cười nói.

Chỉ chốc lát sau, tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn đến, trong nháy mắt đôi mắt xinh đẹp của Mộ Hitrở nên lóe sáng. Truyện được edit miễn phí tại diendanlequydon

Mùi thức ăn trên xe đẩy thành công hấp dẫn sự chú ý của Mộ Hi, thấy vẻ mặt Mộ Hi, Nam Cung Diệu dịu dàng trống bàn lên cho cô, sau đó thay tiếp viên hàng không bưng thức ăn cho Mộ Hi cho Mộ Hi.

Tiếp viên hàng không bên cạnh hoang mang, bên ngoài đều nói hoạ sĩ Mộ Vũ Hàn nổi tiếng là cái người phụ nữ cao quý ưu nhã, tại sao bản thân như một cô nàng ngây ngốc chưa trưởng thành nhỉ?

"Ngẩn người cái gì, không phải là đói bụng sao, mau ăn đi?" Nam Cung Diệu không biết làm sao nói, rõ ràng như con mèo nhỏ thèm ăn, đồ ăn lên rồi cũng không thèm bắt tay vào ăn, thật sự là không hiểu nổi!

"A, cám ơn." Mộ Hi cầm lấy đao cùng nĩa, bắt đầu khởi động, trận thứ nhất phấn đấu tiêu diệt thức ăn.

Lúc này Mộ Hi sớm quên mất bình thường con gái bảo bối Lâm Lâm dặn dò, cái gì đoan trang, cái gì ưu nhã, cái gì cao quý, những thứ này đều bị Mộ Hi ném ra sau đầu, giờ phút này cô chỉ muốn tiêu diệt thức ăn, sau đó là no bụng.

Nam Cung Diệu còn chưa có ăn được một nửa, mâm Mộ Hi cũng đã thấy đáy, nhìn thấy Nam Cung Diệu ăn đồ trật tự, đột nhiên cảm giác mình thật không có hình tượng, nhưng mà muốn khôi phục hình tượng thục nữ đã không còn kịp rồi, thức ăn trong mâm đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

"Ai nha, đã quên, đã quên!" Mộ Hi ảo não gõ mình một cái.

"Làm sao vậy? Ăn no sao?" Nam Cung Diệu thản nhiên hỏi, đừng thấy anh đang ăn, kỳ thật, sự chú ý đều bị Mộ Hi hấp dẫn, bởi vì tướng ăn của cô thật sự là kinh người, làm cho Nam Cung Diệu không được thể nhịn được nhếch khóe miệng lên.

"Tôi ăn no, chính là, tôi không có nhớ kỹ quy tắc của con gái, may mắn con bé không có ở đây, nếu không chết chắc!" Mộ Hi may mắn nói.

"Oh? Cái quy tắc gì?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi.

"Chính làquy tắc Lâm Lâm định ra bên trong có một quy tắc ăn cơm, nếu tôi phạm quy sẽ phải phạt bị bỏ đói, thiệt là, có đôi khi thực hoài nghi nó có phải do tôi sinh ra không, cho mẹ nhiều quy tắc như vậy!" Mộ Hi oán trách nói.

"Nói một chút quy tắc là gì?" Nghe được Lâm Lâm định, Nam Cung Diệu vô cùng cảm thấy hứng thú.

"Cũng không có cái gì, chính là lúc ăn cơm không cho phép phát ra tiếng, không cho phép ăn như hổ đói, không cho phép bẹp miệng, phải bảo trì tư thái ưu nhã!"

Mộ Hi bất đắc dĩ nói, cuối cùng Nam Cung Diệu hiểu vì sao bên ngoài đồn đãi Mộ Vũ Hàn là người phụ nữ cao quý ưu nhã, mà chính mình biết Mộ Vũ Hàn không phải, Nam Cung Diệu thấy thật cao hứng, xem ra tính cách hai đứa bé đều theo anh,

Mộ Hi ăn no, liền muốn ngủ, hạ chỗ ngồi ra phía sau, nhắm mắt lại không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Nam Cung Diệu lắc lắc đầu, không thể không bội phục tốc độ Mộ Hi ngủ, quả thực là cùng với tốc độ cô ăn cơm, kinh người!

Nam Cung Diệu cười khổ không đành phải đắp thảm lên cho Mộ Hi, nhìn bộ dạng cô ngủ, trong lòng hết sức hạnh phúc.

Không ý thức chính mình cũng ngủ thiếp đi, không biết có phải là ngủ cũng sẽ lây bệnh hay không, nhưng Nam Cung Diệu lại ngủ một giấc những hơn 6 tiếng, càng làm cho người ta bội phục là, Mộ Hi ngoại việc đi toilet, chính là ngủ liên tục, biết rõ máy bay hạ cánh xuống Mỹ, Nam Cung Diệu không thể không đánh thức cô ngủ say, nàng mở mắtvẫn còn buồn ngủ.

"Á, đã đến sao?" Mộ Hi dụi mắt, đôi mắt mờ mịt buồn ngủ nhìn Nam Cung Diệu.

"Ừm, đã đến." Nam Cung Diệu cởi giây an toàn ra cho cô, duỗi tay ra, ý bảo dắt cô ra ngoài.

"Lãnh Đông, chúng ta tới khách sạn tắm rửa một tý trước, sau đó sắp xếp một số hành trình." Nam Cung Diệu nói với Lãnh Đông xắp xếp công việc, sau đó một cách tự nhiên mở cửa xe riêng đã sớm chờ ở sấn bay cho Mộ Hi.

"Vâng, Diệu tổng."

Sau khi Lãnh Đông nhìn Mộ Hi tiến vào, Nam Cung Diệu đóng cửa xe, Lãnh Đông vội vàng mở một cửa xe khác, chờ Nam Cung Diệu lên xe, anh mới cẩn thận đóng kín cửa, sau đó chạy qua ngồi lên một chiếc xe khác cùng người phụ trách công ty quảng cáo rời đi.

Ở trên máy bay, Mộ Hi liên tục mơ mơ màng màng, nhưng khi đến mặt đất, Mộ Hi vô cùng tỉnh táo, trong lúc nhất thời trong đầu vang vọng chuyện cũ về Nam Cung Diệu.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc trước mang theo Lâm Lâm rời đi, quả thậ mình rất tùy hứng, không có suy tính cho bọn trẻ, hành vi của mình có chút ích kỷ, nhưng mà về sau sống cùng Lâm Lâm, liền nghĩ cứ vậy mang theo Lâm Lâm sống một mình, kỳ thật, ở trong lòng cô đã không coi trọng chuyện quen biết Nam Cung Diệu nữa, cảm giác mình và Nam Cung Diệu không phải là người cùng một thế giới, chênh lệch quá lớn!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-267)