Rốt cuộc cô là ai? (2)
← Ch.175 | Ch.177 → |
Nam Cung Diệu vẫn luôn ôm Mộ Hi đi tới ga ra, mà Mộ Hi cũng không nhúc nhích, tỏ ra rất biết điều, hoàn toàn không giống như người phụ nữ vừa rồi.
"Thả tôi xuống." Mộ Hi thấy an toàn rồi, ý bảo Nam Cung Diệu để cô xuống.
"Tỉnh rượu rồi hả?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Uhm." Mộ Hi điềm nhiên như không trả lời.
Cuối cùng hai người cùng nhau cười lên ha ha ha ha, thời điểm hai người cười ha ha, một đôi mắt tà ác nhìn bọn họ chằm chằm.
"Diệu tổng, chúng ta trở về đi, đứa trẻ còn ở nhà chờ tôi." Mộ Hi nói.
"Lâm Lâm cùng với Nam Nam, cô yên tâm, tôi còn phải đi gặp khách hàng, không thể trở về trước." Nam Cung Diệu nói.
"Vạy được, tôi đi về trước, anh đi nhanh đi, bye bye." Mộ Hi chuẩn bị rời khỏi, ai ngờ bị Nam Cung Diệu một phen ôm vào trong ngực.
"Tôi nói để cô đi sao? Cô cứ như vậy không thích ở cùng tôi sao?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói. Hàn Băng Tâm dien!dan#le@quy%don
Ở trong mắt Mộ Hi, lúc này Nam Cung Diệu chính là đang ngoại tình, bởi vì thân phận của mình không phải là Mộ Hi, như vậy người đàn ông này chính là ở phản bội bà xã của mình, cho nên Mộ Hi hết sức không vui.
"Đúng, vì công việc, tôi là không có cách nào!" Mộ Hi tức giận nói.
"Vậy, hôm nay tại sao cô phải chỉnh họ Vương?" Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi ở cùng một chiến tuyến với anh, rất vui vẻ, nhưng mà, vì sao người phụ nữ này nói thay đổi liền thay đổi ngay, nói trở mặt liền trở mặt.
"Anh nghĩ rằng tôi chỉnh họ Vương kia là vì anh? Đừng tự kỷ như vậy có được không?" Mộ Hi nói xong biết mình lỡ miệng, bởi vì trước kia cô chính là nói Nam Cung Diệu như vậy, hiện tại nói như vậy, anh có hoài nghi không? Quả nhiên.
Nam Cung Diệu không nói, tơi vào trầm tư!
"Ách, Diệu tổng, không phải phải đi gấp sao, cái kia, không quấy rầy, tạm biệt." Mộ Hi chuẩn bị tránh đi.
"Đứng lại." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, người phụ nữ này đáng chết lúc nào cũng cho anh một loại ảo giác, cảm giác như ở cùng với Mộ Hi, nhất là câu vừa rồi, trên thế giới chỉ có một người dám nói anh tự kỷ, chính là Mộ Hi, không nghĩ tới cô cũng dám nói như vậy! Các cô đôi khi quá giống!
"Lên xe." Nam Cung Diệu lại là một câu gầm nhẹ, Mộ Hi nhìn nét mặt của anh, không phải là lên xe sao! Còn làm như là kẻ thù!
"Lên thì lên, cái gì không lên nổi chứ!" Mộ Hi bĩu môi lên xe, Nam Cung Diệu nhìn đến nhập thần, người phụ nữ đáng chết, vẻ tức giận càng giống Mộ Hi!
Sau khi hai người lên xe, lái xe rời đi, ai cũng không nói chuyện, giống như đều có tâm sự!
Một người đàn ông núp trong góc đi ra, cầm lấy điện thoại di động.
"Ông chủ, bọn họ đã rời đi, có cần đi theo hay không?"
"Cậu con bà nó ngu à? Vì sao không theo! Ông đây lần này muốn mạng chó của hắn, nhớ kỹ, võ công của hắn tốt, các cậu mang theo thuốc gây mê, con quỷ nhỏ kia giữ lại cho ông nghe rõ không?" Đầu bên kia điện thoại lớn tiếng hét to, hù dọa người đàn ông cúi đầu khom lưng, kỳ thật, ông chủ kia căn bản là không nhìn thấy anh ta cúi đầu khom lưng! Thật sự là dự liệu trước trời sinh làm tôi tớ cho người khác!
Nam Cung Diệu lái xe, đi tới bến cảng.
"Diệu tổng, chúng ta đi đâu?" Mộ Hi phát hiện đến bến cảng, chẳng lẽ muốn ra biển?
"Lên thuyền." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Anh không nói đi đâu? Tôi liền không lên thuyền!" Lúc này Mộ Hi như đứa bé tuỳ hứng.
"Bây giờ cô thiết kế nhân vật, tôi muốn bối cảnh tuyên truyền thay đổi tiến hành ở trên biển? Chúng ta trước tiên đi khảo sát địa hình, nếu có thể, cứ quyết định như vậy, đây chỉ là một ý nghĩ, còn chưa quyết định, hôm nay tôi đưa cô đến chính là hy vọng cô cảm nhận một chút, cảnh tượng này có thích hợp hay không?" Nam Cung Diệu kiên nhẫn giải thích.
"Như vậy thôi, vì sao không nói sớm!" Mộ Hi nói xong, liền lên thuyền, nhưng mà trên biển rất lạnh nha!
Một cơn gió biển thổi qua, Mộ Hi không khỏi hai tay ôm ngực, Nam Cung Diệu cởi áo khoác của mình xuống, mặc cho cô.
"Cám ơn." Mộ Hi lễ phép nói lời cảm ơn.
Nam Cung Diệu lại một lần nữa rơi vào trầm tư, đáng chết, cô mặc áo của anh, khiến anh nhớ tới năm đó Mộ Hi thường xuyên mặc quần áo của anh, cảm giác này rất tốt.
Sau khi Mộ Hi và Nam Cung Diệu xuất phát, đằng sau lại có vài con thuyền theo sát rời bến.
Không bao lâu thuyền đã lái ra rất xa, Mộ Hi đứng ở trên thanh nẹp, Nam Cung Diệu cùng ở một bên.
Chỉ nghe thấy vèo một tiếng, một viên đạn bay qua từ bên cạnh Mộ Hi, Nam Cung Diệu nhanh chóng đụng ngã Mộ Hi.
Trên một chiếc du thuyền khác.
"Mẹ kiếp, ai bảo cậu nổ súng? Ông chủ nói, giữ người nữ kia sống, cậu con bà nó bắn chết cô ấy chúng ta báo cáo kết quả như thế nào?" Một người đàn ông dùng sức vỗ vào người đàn ông nổ súng.
Nam Cung Diệu một tay ngăn Mộ Hi, một tay móc súng lục ra, từng chút từng chút khẽ đi tới cầu thang, bởi vì chỗ đó có thể núp.
"Trốn ở chỗ này không nên cử động." Nam Cung Diệu gầm nhẹ một tiếng, nói với Mộ Hi, Mộ Hi đương nhiên biết rõ nguy hiểm, bởi vì đối phương đều là súng lục vô thanh, làm không tốt liền chết thẳng cẳng!
Du thuyền của đối phương đã đến càng ngày càng gần, xem ra đều là sát thủ cuyên nghiệp, đạn trên tay Nam Cung Diệu có hạn, dưới mắt chỉ có chờsau khi bọn họ đến gần, từ từ giết chết bọn họ.
"Đi tìm thuyền trưởng, nghĩ cách rời đi, chờ lát nữa tôi đánh lạc hướng bọn họ, các cô ngồi dùng thuyền nhỏ đằng sau đi nhanh lên." Nam Cung Diệu nói với Mộ Hi, làm sao Mộ Hi sẽ đi chứ! Mặc dù bình thường ghét anh tán gái, nhưng mà cũng không hy vọng anh chết, đây là ý gì? Chẳng lẽ anh không đi, muốn hòa bính(= ác chiến bằng hỏa lực) cới bọn họ?
"Muốn đi cùng đi." Mộ Hi kiên định nói.
"Đáng chết, mau cút, cô ở nơi này chính là chờ chết." Nam Cung Diệu gầm nhẹ, người phụ nữ này thật đúng là không biết sống chết! Ở chỗ này chính là vướng víu!
Thời gian nói chuyện, sát thủ đã đến gần, chỉ thấy Nam Cung Diệu oành oành hai tiếng, Mộ Hi nhìn thấy hai người trên thuyền đối diện ngã xuống.
Nha nha, người đàn ông này giết người như là giết gà, không cần suy nghĩ, kỳ thật, nếu như bỏ thời gian suy nghĩ, liền đi gặp Diêm vương!
"Ngu ngốc, tại sao cô còn chưa đi, chờ chết sao!" Nam Cung Diệu gầm nhẹ, nhìn thấy Mộ Vũ Hàn vẫn ở chỗ này, trong lòng thực vội, người phụ nữ đáng chết không phải là sợ đến choáng váng đi?
Vì vậy, Nam Cung Diệu vừa nổ súng vừa đến gần Mộ Hi, kéo cô chạy tới du thuyền dự bị phía sau, dưới mắt chỉ có rút lui, bởi vì mình người ít không đánh lại đông, còn mang theo một người vướng víu!
Nam Cung Diệu chạy trước trực giác nói cho anh biết đằng sau có vật bay trên không, anh một tay ôm lấy Mộ Hi vào trong ngực, chỉ cảm thấy bả vai một cỗ đau nhức toàn tâm, cúi đầu vừa nhìn không có chảy máu.
"Đáng chết, không phải là đạn, là thuốc mê." Xem ra đối phương sớm có phòng bị, biết rõ võ công của anh tốt, cố ý chuẩn bị súng thuốc mê.
Thời điểm sắp đến du thuyền nhỏ kia, Nam Cung Diệu cảm giác đầu càng ngày càng choáng, hai tay Mộ Hi đỡ anh.
"Anh thế nào rồi?" Mộ Hi lo lắng hỏi, nếu anh té xỉu, cô cõng không nổi anh, hơn nữa đằng sau còn có truy binh, làm sao bây giờ?
"Các người chạy không thoát, ngoan ngoãn đầu hàng đi, tà ma, liền tính võ công của anh khá hơn, hôm nay cũng phải chết!" Sát thủ từ từ đến gần, Mộ Hi nhìn chung quanh một chút, không có cách nào!
Cô mạnh mẽ kéo Nam Cung Diệu nhảy xuống nước, bọn sát thủ bắt đầu nổ súng, Mộ Hi gắt gao nắm lấy Nam Cung Diệu lặn xuống nước. Thì ra trong phút chốc Nam Cung Diệu rơi xuống nước, trên người anh trúng một phát đạn!
****
Lãnh Đông biết Diệu tổng du thuyền gặp chuyện không may, lập tức phái người đến biệt thự Nam Cung bảo vệ, sau đó bắt đầu mang theo huynh đệ Độc Dược đi tìm kiếm Nam Cung Diệu.
Người đi tìm kiếm mặc áo cứu sinh lặn xuống nước, chỉ tiếc cái gì cũng không tìm được!
"Các huynh đệ, chuyện của Diệu tổng ai cũng không thể nói ra, chúng ta tiếp tục tìm, chuyện hôm nay nếu ai nói ra, đừng trách Lãnh Đông tôi trở mặt!"
Lãnh Đông nói xong mang người tiếp tục tìm, hiện tại nếu như bên ngoài biết Diệu tổng gặp chuyện không may, nhất định sẽ thừa cơ trả đũa bọn họ, cho nên chỉ có niêm phong tin tức trước, dưới mắt là mau tìm được Diệu tổng, dựa vào thân thủ của Diệu tổng anh sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mà, vì sao đến bây giờ còn chưa có tin tức?
← Ch. 175 | Ch. 177 → |