Đề phòng lang sói (2)
← Ch.169 | Ch.171 → |
"Anh..." Mộ Hi vẫn không nói gì, liền bị Nam Cung Diệu cắt đứt.
"Câm miệng, cử động nữa tôi lập tức muốn cô." Tiếng Nam Cung Diệu càng trở nên nặng nhọc.
Mộ Hi không nói gì, cũng không dám lộn xộn, người đàn ông này thật mạnh, cũng may chính mình đã học phương pháp phòng lang sói, còn có teakwondo, đúng lúc đã lâu không có luyện một chút, không ngại hoạt động gân cốt, kỳ thật, chỉ với chút kỹ sảo của Mộ Hi, căn bản là không trống được anh.
"Thả tôi ra." Mộ Hi lạnh giọng nói một câu, cô không muốn dây dưa nữa, nhất định phải rời đi, ngộ nhỡ bị anh phát hiện mình chính là Mộ Hi thì xong rồi!
Nam Cung Diệu híp mắt ưng lại, nhìn xuống Mộ Hi.
"Không tha thì thế nào? Với cả vừa rồi cô đã là người phụ nữ của tôi." Nam Cung Diệu nói.
"Người phụ nữ của anh, làm sao chỉ có một người phụ nữ là tôi chứ!" Mộ Hi tuyệt vọng nói!
"Cô thật hiểu rõ tôi?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Người nào không biết tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung có mỹ nữ như mây!" Trong giọng Mộ Hi chua xót.
"Ra vậy!"
Chẳng biết từ lúc nào, Mộ Hi phát hiện Nam Cung Diệu đã ôm cô đến bên sô pha, còn đè nặng cô, thực hoài nghi người đàn ông này có phải là người hay không, tốc độ nhanh kinh người!
Cảm giác được trước ngực bị Nam Cung Diệu xâm phạm, Mộ Hi không muốn nhẫn nại nữa, hôm nay đần độn u mê đem mình cho anh, đã hết sức thua thiệt!
Mộ Hi gập gối động chân, thân thể mềm mại lật qua, trong nháy mắt áp chế Nam Cung Diệu dưới thân.
Nam Cung Diệu không có phòng bị, đột nhiên bị Mộ Hi áp chế dưới thân thể, còn bị cô đánh cho một cái về phía bụng anh.
Nam Cung Diệu hết sức giật mình, không ngờ còn có bản lĩnh này, xem ra phải cho cô vui đùa một chút, trong nháy mắt lộ ra hứng thú.
"Còn có bản lĩnh?" Nam Cung Diệu nói.
"Đề phòng lang sói, chuyên môn dạy dỗ sắc lang." Mộ Hi giận dữ nói.
Nam Cung Diệu dùng sức, hai người lật qua lật lại cùng một chỗ, triển khai một hồi đại chiến ở trên sô pha nhỏ hẹp, bởi vì Nam Cung Diệu không có mặc quần áo, Mộ Hi có chút thua thiệt, bởi vì toàn thân quá trơn, không bắt được!
Hai người công kích lẫn nhau, dây dưa, một lát Mộ Hi ở trên, một lát Nam Cung Diệu ở trên, đương nhiên Nam Cung Diệu không có dùng bản lĩnh thật, chỉ là động tác đơn giản ứng phó với cô, ai ngờ nha đầu kia còn rất cố ý, mấy chiêu đánh xuống có chút đau nhức, anh không thể khiến cô bị thương, nhưng đáng chết! Cô lại còn hung hăng đánh về phía anh.
Bọn họ lăn cả trên đất, tiếp tục chiến đấu, kiềm chế lẫn nhau, hai tay Nam Cung Diệu liên tục cầm lấy hai tay Mộ Hi không tha, hai chân quấy cùng một chỗ với chân Mộ Hi, kỳ thật, Nam Cung Diệu cố ý dây dưa một chỗ với cô, cảm thấy rất tốt.
Bọn họ lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Về sau, Nam Cung Diệu cố ý thử dò xét thân thủ Mộ Hi, vì vậy, buông hai tay của cô ra, hai người đứng dậy, chuẩn bị đến màn đại chiến ở trong phòng.
Hai chân Mộ Hi nhanh như tia chớp chuyển hướng đánh tới Nam Cung Diệu, cô cắn răng, hai chân đều ra chiêu, Nam Cung Diệu thật bất ngờ, không nghĩ tới người phụ nữ này còn thật sự có tài, thật sự là xem thường cô!
Ngay khi Mộ Hi muốn tới gần Nam Cung Diệu, cửa phòng được mở ra, là Lâm Lâm, Mộ Hi bị hù dọa vội vàng kéo Nam Cung Diệu đến phía sau mình, bởi vì Nam Cung Diệu không có mặc quần áo, cô lo lắng con bé nhìn thấy anh, cho nên chính mình ngăn cản phía trước Nam Cung Diệu.
"Bảo bối?" Mộ Hi lúng túng gọi, hai tay còn đưa ra đằng sau giữ thật chặt Nam Cung Diệu, sợ anh chạy đến! Ai ngờ Nam Cung Diệu dứt khoát áp vào người Mộ Hi, dùng bộ vị cứng rắng của mình hỏi thăm Mộ Hi.
"Mẹ, hai người đang làm gì vậy? Đại suất ca muốn tắm rửa sao?" Kỳ thật, Lâm Lâm đã thấy Nam Cung Diệu, chỉ là bởi vì trốn mau, nên hẳn là không có nhìn thấy hết, dù sao Nam Cung Diệu hiểu nó là đứa trẻ, không được để trẻ con thấy, điểm này anh còn hiểu!
"A, mẹ và chú đang luyện quyền, chú ấy nóng, cho nên mới mát mẻ, Lâm Lâm xuống lầu chờ mẹ, mẹ sẽ xuống sau, chốc nữa chúng ta về nhà được không?"
Mộ Hi nhìn con gái bảo bối mở to mắt tò mò nhìn người đàn ông phía sau, vì vậy, quyết định vội vàng bảo nó đi.
"Được, mẹ nhanh lên nha." Lâm Lâm đi ra ngoài, Mộ Hi thở ra một hơi!
Nam Cung Diệu từ phía sau hôn lên cổ Mộ Hi, Mộ Hi cảm giác được trận ngứa, mới phát hiện người đàn ông này lại nổi thú tính!
"Nam Cung Diệu, anh có dừng hay không? Bà cô đây không có thời gian chơi đùa với anh!" Mộ Hi đạp lên chân Nam Cung Diệu một phát, rồi lập tức rời phòng.
Nam Cung Diệu không khỏi cảm thấy buồn cười, động tác vừa rồi, năm đó Mộ Hi cũng làm như vậy, mà những lời vừa nói, Mộ Hi năm đó cũng đã nói, người phụ nữ này rất giống Mộ Hi, nhưng mà, Mộ Hi không có võ, mà thân thủ của người phụ nữ này không tồi.
Không nghĩ đến trên thế giới này lại có người tương tự như vậy! Người phụ nữ này có bộ dạng mê người, vóc người cực phẩm, làm người ta kinh ngạc là còn có võ, khi cô đưa tay, thì đàn ông không thể thân cận.
"Bà xã em ở đâu? Mau trở lại đi? Anh sợ mình lại có lỗi với em! Dù anh có nợ em! Vì sao em không cho anh cơ hội?" Nam Cung Diệu thấy Mộ Vũ Hàn, sẽ càng nghĩ tới Mộ Hi, cô vợ nhỏ của anh.
Hai người phụ nữ này đều họ Mộ, hơn nữa đều rất giống nhau!dien*dan>lequy<don
Trong hai năm này, anh không có tiếp xúc qua với phụ nữ, đến ngay cả chim bồ câu trắng mình thích, anh cũng không có đi nghe, về sau mới biết được, thì ra cô và ông xã của mình đã ra nước ngoài, về phần có còn trở lại hay không, còn không biết, hai cái người phụ nữ có thể tâm sự đồng thời biến mất, là đả kích rất lớn với anh, đây là ông trời cố ý trừng phạt anh, làm cho người phụ nữ anh thích đều rời khỏi anh, người yêu anh anh lại không yêu, người anh yêu thì lại rời đi!
Lời tiên đoán! Lời tiên đoán chết tiệt!
Nam Cung Diệu đột nhiên rất muốn tin tưởng đây là lời tiên đoán gây họa! Chính mình không muốn làm kẻ bạc tình, nhưng mà, bà xã không xuất hiện, mình chính là kẻ bạc tình!
Sau khi Mộ Hi rời biệt thự Nam Cung, về đến nhà, trong lòng liên tục suy nghĩ chuyện đã xảy ra hôm nay, không được, chính sự quan trọng hơn, bây giờ công ty của anh đang gặp phải nguy cơ, cô phải giúp anh, ai bảo anh là cha của bọn nhỏ!
Mộ Hi đi về một gian phòng khác, bắt đầu chuẩn bị làm việc, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận, nhất định phải vẽ ra hình tượng nhân vật thích hợp cho họ.
Ba ngày sau, Mộ Hi mang theo thiết kế đi vào công ty quảng cáo, mấy ngày nay cố gắng muốn cho bọn họ nhìn chút, thương lượng một chút về vấn đề chi tiết, cô biết rõ Nam Cung Diệu rất cần bản thiết kế lần này, cho nên ba ngày nay cô đã vận dụng tất cả tế bào não cuối cùng thiết kế ra hình tượng nhân vật mình hài lòng nhất.
Từ lần trước ở trong nhà Nam Cung Diệu phát sinh chuyện đó, Mộ Hi cũng không có nghĩ nhiều, liên tục đi làm việc, đương nhiên Nam Cung Diệu cũng lý giải cô cần thời gian, cho nên ba ngày nay không có bất kỳ người nào quấy rầy Mộ Hi.
Mộ Hi cầm lấy bản vẽ thiết kế tốt nhất, đi vào tầng cao nhất, người phụ trách công ty quảng cáo đã chờ ở nơi đó.
"Mộ tiểu thư xin chờ một chút, tổng giám đốc của chúng tôi đang họp, xin hỏi muốn uống chút gì không?" Người phụ trách lễ độ hỏi.
"Cà phê, cám ơn." Mộ Hi ưu nhã trả lời.
Chỉ chốc lát sau, thư ký đưa tới một ly cà phê.
Vốn là lúc trước nói do người phụ trách công ty quảng cáo trực tiếp liên lạc với Mộ Hi, cùng thao luận nội dung cụ thể, nhưng mà Nam Cung Diệu đột nhiên nói muốn đích thân tiếp nhận chuyện lần này, cho nên tất cả mọi người hiểu lần tính nghiêm trọng của nó, bởi vì tổng giám đốc tự mình ra trận giám sát chuyện này, mọi người cũng không có dám xem thường.
Mộ Hi uống cà phê, mở bản vẽ thiết kế ra, hôm nay không có hẹn trước đã tới rồi, đành chờ một lát vậy!
Một ly cà phê, hai ly cà phê, nửa giờ sau, Mộ Hi muốn đi nhà vệ sinh, vì vậy, đi tìm nhà vệ sinh.
Mộ Hi nhìn thấy một người đàn ông đi từ đối diện tới, bởi vì mắc tiểu, cho nên đi rất vội vã.
Khi Mộ Hi đi qua anh ta, người đàn ông đối diện tà ác chau mày, cái mùi hương này rất quen thuộc, làm cho Âu Dương Hàn sững sờ, hôm nay đến đây là có công việc cần nói, không nghĩ tới trên người phụ nữ này có mùi hương của Mộ Hi năm đó, người phụ nữ bốc hơi khỏi thế gian, không chỉ khiến Nam Cung Diệu tìm đến nổi điên, mà con sói đói này cũng tìm khắp nơi trên thế giới, mẹ kiếp! Chỉ là không có một chút manh mối!
Âu Dương Hàn có ấn tượng sâu sắc với Mộ Hi, chính là mùi hương đặc biệt trên người cô, nhiều năm như vậy, không có một người phụ nữ nào có mùi hương này, đến cả Khang Hân tương tự Mộ Hi cũng không có mùi vị này!
Hôm nay trên người phụ nữ này truyền đến mùi quen thuộc đó, mùi người phụ nữ khó quên.
"Cô, đứng lại." Âu Dương Hàn gọi Mộ Hi phía trước lại.
Mộ Hi quay đầu nhìn thấy gương mặt mình chán ghét, cô biểu hiện rất bình tĩnh, duy nhất không bình tĩnh chính là mình rất muốn đi vào nhà vệ sinh, có chút sốt ruột!
"Anh goi tôi?" Mộ Hi biểu hiện khá tò mò.
"Ở đây còn có người thứ ba sao?" Âu Dương Hàn cau mày, nhìn mỹ nhân trước mắt nói, có chút thất vọng, vốn tưởng rằng cô xuất hiện, cái người phụ nữ có thai năm đó bản thân mê luyến, ai ngờ lại là một mỹ nữ tuyệt sắc, vận khí của mình thật tốt.
"Có việc gì?" Mộ Hi trả lời qua quýt, loại người này thì cô mặc kệ!
"Cô là ai?" Âu Dương Hàn hỏi, mặc dù người phụ nữ này không phải là người phụ nữ mang thai kia, nhưng mà cảm giác rất quen thuộc.
"Vì sao phải nói cho anh biết? Tôi còn bận nhiều việc, còn vội vào nhà vệ sinh, nếu không hậu quả nghiêm trọng!" Mộ Hi một hơi nói xong, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Âu Dương Hàn tà ác cười một tiếng, tính tình của người phụ nữ này cũng rất giống cô, nhìn cô là sẽ liên tưởng tới người phụ nữ mang thai đó.
Mộ Hi đi vệ sinh xong, vốn tưởng rằng tên biến thái kia đã đi rồi, ai ngờ, anh ta lại dựa vào một bên chờ cô ra.
← Ch. 169 | Ch. 171 → |