Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc - Chương 168

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 267 chương
Chương 168
Nơi đã từng hạnh phúc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Shopee


Nam Cung Diệu lái xe tới công ty quảng cáo, anh tạm thời giao Lâm Lâm cho người phụ trách công ty quảng cáo chăm sóc, anh đưa Mộ Hi đi xem xung quanh.

Không nghĩ tới gặp được đối thủ cạnh tranh của Nam Cung Diệu, người đàn ông trong miệng ngậm xì gà, đi về phía Nam Cung Diệu.

"Chao ôi, đây không phải là Diệu tổng sao?" Người đàn ông cười hì hì đi qua, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào Mộ Hi bên cạnh.

"Thật đúng là khéo, Vương tổng." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

"Nghe nói công ty hiện tại của Diệu tổng có chút phiền toái, tôi ngược lại nguyện ý giúp, chỉ là..."

Nam Cung Diệu lập tức ở trong trạng thái phòng bị, tên họ Vương này ở nước Mỹ có người đứng sau rất lợi hại, nếu không hắn ta sẽ không dám giở trò sau lưng, đẩy công ty của Nam Cung Diệu vào bước đường cùng, bây giờ còn dám mèo khóc chuột giả vờ từ bi!

"Vị mỹ nữ bên cạnh Diệu tổng là có quan hệ như thế nào với ngài?" Họ Vương chuyển đề tài tới trên người Mộ Hi.

"Vị tiên sinh này, quan hệ của chúng tôi là gì có liên quan đến ngài sao?" Mộ Hi ngay từ đầu đã không thích người đàn ông này, bộ dáng đại sắc quỷ, đôi mắt nhỏ háo sắc quét tới quét lui trên người cô! Hết sức đáng ghét!

Họ Vương không nghĩ tới Mộ Hi sẽ nói chuyện không nể mặt như vậy, chẳng lẽ cô không biết hắn ta là ai? Phàm biết hắn ta là ai, đều muốn nịnh nọt hắn ta, bởi vì có lợi đi.

"A, cái bô của Diệu tổng hết sức lỗ mãng nha!" Sắc mặt Vương tổng đen lại, khóe miệng giật giật.

"Cái bô? Chẳng lẽ phụ nữ ở trước mặt đàn ông nhất định phải là cái bô sao?" Mộ Hi khinh thường nói, Nam Cung Diệu ở một bên ucự kỳ yên tĩnh, hiện tại anh vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó tên họ Vương này, cho nên giờ phút này trở mặt không có ích gì!

"A, thú vị." Trong nháy mắt họ Vương trở nên hết sức hưng phấn, vừa rồi cho rằng Mộ Hi là người phụ nữ của Nam Cung Diệu, có chút ghen tị, bởi vì con hồ ly này nhìn trúng Mộ Hi, cho nên mới nói như vậy, chỉ vì thử dò xét quan hệ của Nam Cung Diệu và Mộ Hi là như thế nào, sau khi biết bọn họ không phải là quan hệ nam nữ, ngược lại rất vui vẻ.

"Diệu tổng, tôi có thể giúp các anh, nhưng mà, tôi muốn kết giao bạn bè cùng vị tiểu thư này, có thể chứ?" Họ Vương gọn gàng dứt khoát hỏi.

Mộ Hi có dự cảm xấu, hừ! Trâu già muốn gặm cỏ non, nha! Chỉ sợ hắn ăn không dễ tiêu hóa.

Mắt ưng của Nam Cung Diệu híp lại, khẽ chau mày, ánh mắt không thân thiện nhìn họ Vương một chút, lập tức lại khôi phục lại vẻ mặt thản nhiên.

"Ờ? Cái này tôi nói không tính, Vương tổng phải hỏi người ta có đồng ý hay không?" Nam Cung Diệu biết Mộ Hi hoàn toàn có thể xử lý, cho nên dứt khoát đẩy vấn đề khó khăn đi.

Ánh mắt Mộ Hi lạnh lùng nhìn họ Vương một chút, trong lòng đã sớm giận dữ, chỉ là vẫn luôn đè nén, cuối cùng hết sức khinh thường nhìn lướt qua.

Nam Cung Diệu nghiêng đầu nhìn Mộ Hi một cái, liền quay đầu lại mang theo nghiền ngẫm nhìn Vương tổng.

"Vương tổng phải không? Thật ngại, tôi không đồng ý, bởi vì rất nhiều lý do, tôi sẽ không trình bày từng cái." Mộ Hi tỏ ra hết sức đành chịu, nhưng mà, ánh mắt rất kiên định.

Nam Cung Diệu thiếu chút nữa cười ra ngoài, người phụ nữ này nói chuyện thật là độc ác, còn hết sức cự tuyệt. Còn nói cái gì rất nhiều lý do, không bằng trực tiếp nói cho hắn ta biết, tất cả điều kiện của hắn ta đều không phù hợp làm bạn của cô!

Mặt của Vương tổng trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên, nhưng mà, lập tức lại khôi phục vẻ mặt như cười như không.

"Cự tuyệt nhanh như vậy, cô đừng hối hận!"

Mộ Hi nhìn thấy tên đàn ông thối ỷ vào có tiền, bộ dáng ngang ngược, trong lòng càng phát cáu, con bà nó, bà cô đây mới không hối hận! Cũng không soi gương thử, bộ dáng dưa méo táo nứt còn muốn cua mỹ nữ, chọc cho bà cô đây trực tiếp tiêu diệt ngươi.

Thời gian ở Mỹ, Mộ Hi còn dùng buổi tối học thuật phòng sói, bởi vì nhất định phải bảo vệ mình, còn có con gái bảo bối của mình càng cần phải bảo vệ.

Thời gian ở Mỹ, cô nghiêm túc học teakwondo và thuật phòng sói, cuối cùng có chút thành tích, cô chỉ là học sinh của cao thủ.

Mặc dù trong lòng Mộ Hi hết sức tức giận, nhưng mà, bề ngoài vẫn chú ý, cô cười rất tao nhã, lại một lần nữa kiên định nói: "Ý của tôi đã rất rõ ràng, xin Vương tổng thông cảm!"

Mộ Hi từ bộ dáng mỉm cười vừa rồi biến thành bộ dáng hết sức bất đắc dĩ!

Giờ phút này, sắc mặt họ Vương càng ngày càng khó coi, nhưng mà, lại không thể phát ra, dù sao cũng là mình không có việc tìm việc, trêu chọc hoa hồng có gai này làm gì! Họ Vương đành phải gượng cười.

"Này cô nhóc có cá tính, tôi nhớ trụ cô, tạm biệt." Vương tổng vội vã rời đi, Mộ Hi đi theo Nam Cung Diệu trở lại phòng làm việc.

"Diệu tổng, công ty có khủng hoảng sao?" Mộ Hi quan tâm hỏi.

"Kỳ thật, đều là con quỷ vừa rồi làm cho, hôm nay gọi cô tới chính là vì chuyện này, chỉ cần Mộ tiểu thư làm tốt thiết kế lần này, tôi có thể bẻ lại Vương khốn kiếp kia!"

"Thì ra là như vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức." Mộ Hi nói.

"Hôm nay thật ngại, khiến cô khó xử." Nam Cung Diệu nói.

"Loại người này tôi thấy nhiều rồi!" Đúng lúc này, di động của Nam Cung Diệu vang lên, vừa nhìn là thầy giáo của Nam Nam gọi tới.

"Xin chào." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

"Xin chào Nam Cung Diệu tiên sinh, tôi là chủ nhiệm của Nam Nam, Nam Nam vừa rồi đánh nhau với người khác, đánh gãy một đầu ngón tay của người ta, bây giờ đang ở bệnh viện!"

"Tôi đến ngay." Nam Cung Diệu cúp điện thoại.

"Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được." Nam Cung Diệu nói xong đi ra ngoài, tay hận không thể bóp nát di động, tiểu tử ngu ngốc kia kể từ khi lên tiểu học bắt đầu thường xuyên đánh nhau, không phải là đánh gãy chân người ta, thì là đánh gãy cánh tay người ta, quả thực là đau đầu chết, thật sự là tiểu tà ma điển hình, có đôi khi thật muốn đưa nó về trong bụng mẹ nó một lần nữa đắp nặn một chút! Hàn Băng Tâm dien%dan^le&quy*don

"Đợi chút, tôi và anh cùng đi." Mộ Hi kêu Nam Cung Diệu, bởi vì cô nghe thấy là chuyện của Nam Nam, cho nên hết sức lo lắng.

Nam Cung Diệu đứng lại, gọi điện thoại cho người phụ trách công ty quảng cáo bảo anh ta bế Lâm Lâm đến.

Cứ như vậy, Mộ Hi và Lâm Lâm đi theo Nam Cung Diệu đến trường học, dọc đường đi Mộ Hi không nói lời nào, cô hết sức lo lắng cho Nam Nam, con trai rất ngoan, làm sao sẽ đánh nhau?

Đi tới trường học, Nam Cung Diệu nhìn thấy Nam Nam đứng ở đó, vẻ mặt lạnh lùng.

"Vì sao lại đánh nhau?" Nam Cung Diệu sờ đầu con trai đau lòng hỏi.

"Nó nên đánh, ai bảo nó nói con là nhảy ra từ trong kẽ đá, nói con không có mẹ!" Lời Nam Nam nói, khiến Mộ Hi đau lòng không thôi.

Nghe lời Nam Nam nói, Nam Cung Diệu rất khổ sở, nhưng mà, cái này không thể trách anh nha! Hai năm, anh tìm Mộ Hi ròng rã hai năm, bất kể là dùng thủ đoạn gì, hay là phương pháp gì, trong hai năm, vẫn không có một chút tăm hơi!

"Nam Nam là đứa bé ngoan, cái này cũng không trách con, đi, chúng ta về nhà." Mộ Hi một tay mang theo Nam Nam, một tay mang theo Lâm Lâm, chuẩn bị rời đi, cũng quay đầu nhìn Nam Cung Diệu.

"Chuyện sau đó Diệu tổng xử lý đi, chúng tôi vào xe chờ anh." Ý Mộ Hi là đứa trẻ bị đánh chắc chắn cần giải thích, cho nên phải đi xử lý một chút!

"Cám ơn" Nam Cung Diệu đi đến văn phòng của bác sĩ, sau đó nói cho đối phương biết nhất định sẽ phụ trách tới cùng, về phần nguyên nhân con trai đánh người, trường học cũng sẽ điều tra.

Nam Cung Diệu vào trong xe, nhìn thấy Mộ Hi vẫn một tay nắm Nam Nam, mà Nam Nam ngoan ngoãn để cô nắm, loại cảm giác này giống như là tay mẹ, giống như cảm giác trước đây mẹ cầm lấy tạy cậu, mũi ê ẩm, giống như bị tủi thân rất lớn, Mộ Hi biết Nam Nam rất ít khóc, nhưng lúc này con mắt Nam Nam hồng hồng.

Khiến Mộ Hi nhìn hết sức đau lòng, là cô không làm tròn bổn phận, không làm tròn nghĩa vụ của mẹ, để Nam Nam tủi thân!

Lâm Lâm ở một bên cũng cầm lấy tay Nam Nam, bộ dáng nhỏ thật khôn khéo.

Nhìn đến đây, trong mắt Nam Cung Diệu gạt đi một luồng đau buồn, mở cửa xe lên xe, trước đưa con trai về nhà nói sau.

Biệt thự Nam Cung.

"Đi vào uống ly cà phê?" Nam Cung Diệu mời Mộ Hi.

"Hôm nào đi, cám ơn." Mộ Hi không muốn vào, nơi này có quá nhiều hồi ức tốt đẹp.

"Đi lên cùng Nam Nam, sau đó tôi đưa các cô trở về." Nhìn ra Nam Cung Diệu rất thương yêu đứa con trai này.

"Được rồi."

Kỳ thật, Mộ Hi cũng không yên tâm Nam Nam.

Nam Nam đeo cặp sách vào cửa, tất cả người giúp việc đều đến giúp cầm cặp sách, vẻ mặt Nam Nam rất lạnh lùng, không nói gì trực tiếp lên lầu. Nam Cung Diệu và Mộ Hi lên lầu không tìm được Nam Nam, cuối cùng tìm được cậu đang vẽ tranh trong phòng vẽ.

Chỉ thấy Nam Nam cầm lấy bức tranh, rất nghiêm túc vẽ gì đó.

Mộ Hi đi vào, nhìn thấy Nam Nam vẽ chính là một người phụ nữ, người phụ nữ này chính là cô trước đây, gương mặt đó theo mình hơn hai mươi năm, nhưng mà! Bây giờ mình với con trai mà nói chính là người xa lạ, mẹ ở trước mặt con, Nam Nam lại không nhận ra cô!

"Con trai, thực xin lỗi, mẹ có lỗi với con." Mộ Hi ở trong lòng tự trách.

"Anh, anh vẽ ai vậy?" Lâm Lâm đến gần hỏi.

"Đây là mẹ anh." Nam Nam nhỏ giọng nói, từ này đã lâu cậu không có gọi!

"Cô ấy rất đẹp nha." Lâm Lâm ngoan ngoãn nói, cô bé biết hiện tại Nam Nam không vui, cho nên cô bé sẽ nói mẹ cậu xinh đẹp, kỳ thật, ở trong lòng tiểu tử kia không ai đẹp bằng mẹ.

"Chúng ta đi ra ngoài trước, để Lâm Lâm ở cùng nó." Nam Cung Diệu nhìn thấy Lâm Lâm rất biết điều, trẻ con có thể khai thông tốt hơn người lớn.

Nam Cung Diệu dẫn Mộ Hi đến phòng khách.

"Uống chút gì không?" Nam Cung Diệu nhàn nhạt hỏi.

"Cà phê." Mộ Hi cũng nhàn nhạt trả lời, cô vẫn luôn đè nén nội tâm kích động, nhìn bốn phía ở đây quá quen thuộc, vẫn giống như trước kia.

Nghe thấy Mộ Hi nói cà phê, Nam Cung Diệu sững sờ, lúc trước còn hoài nghi cô có quan hệ với Mộ Hi, có lẽ là họ hàng gần, hôm nay sắp xếp bữa cơm này chính là thử dò xét cô có quen biết với người nhà Mộ Hi không? Có thể sẽ có tin tức của Mộ Hi, hiện tại anh hiểu, chỉ là mình ảo tưởng, Mộ Hi không thích uống cà phê, cô thích uống cà phê, cô không ăn cá, mà Mộ Hi thích ăn cá, người phụ nữ này ngoại trừ mặt, cái khác cực kỳ giống Mộ Hi!

Lúc này, di động của Nam Cung Diệu vang lên, là bệnh viện gọi tới, hình như là tranh cãi về chuyện đứa trẻ bị đánh?

"Anh đi giúp đi, tôi và Lâm Lâm lát nữa thuê xe về." Mộ Hi mỉm cười nói.

"Uhm, hôm nay cám ơn cô." Nam Cung Diệu quay đầu đi ra ngoài.

Ở đây vẫn giống như trước, tất cả người giúp việc ngoại trừ quét dọn vệ sinh mới có thể lên lầu, bình thường không có việc gì đều không đi lên, Mộ Hi để cà phê xuống, đi lên lầu.

Đi vào cửa phòng ngủ, mở cánh cửa quen thuộc kia ra, trong phòng hết thảy giống như trước kia, thân thương như vậy, nhưng mà, trong lòng Mộ Hi lại hiu quạnh, lòng hết sức chua xót! Tìm không thấy một chút cảm giác ấm áp ngày xưa.

Cô yên lặng đi đến trước ghế sô pha, ôm lấy Winnie the Pooh trước kia mình thích nhất, mặt chôn trong thân thể Winnie the Pooh, nước mắt chậc chậc rơi xuống.

Tim, đau quá, giống như tầng tầng tảng đá lớn đè lên, khiến cô thở cũng khó khăn, đồng thời lại xen lẫn áy náy với Nam Nam!

Mộ Hi mờ mịt ngồi thật lâu, giờ khắc này cô cảm giác mình yếu ớt, cô đơn, bất lực như vậy!

Người phụ nữ ưu nhã vừa rồi giờ phút này biến thành một người phụ nữ thuần khiết đáng thương!

Mộ Hi đến bên giường ngồi xuống, vuốt ve giường mềm mại, từ từ cúi người hít vào mùi của Nam Cung Diệu lưu lại trên giường, người đàn ông này thực là kiếp số của cô, bất luận Mộ Hi chạy trốn tới đâu? Trong lòng càng gạt không hết bóng dáng của anh, bởi vì say đắm hơi thở nhàn nhạt của Nam Cung Diệu, rất lâu, Mộ Hi từ từ ngủ thiếp đi.

Bốn giờ sau, Nam Cung Diệu về nhà, nhìn thấy Nam Nam chơi trò chơi cùng Lâm Lâm, xem ra Nam Nam đã không sao, Lâm Lâm thật đúng có tài, vậy mà chọc cười được con trai lạnh lùng, kể từ sau khi Mộ Hi rời đi, Nam Nam chỉ cười nhiều nhất khi ở cùng bà ngoại và dì nhỏ của cậu. Hàn Băng Tâm dien!dan@le#quy$don

Nam Cung Diệu hiếu kỳ, Mộ Vũ Hàn đi đâu? Tìm tất cả gian phòng cũng không có, có thể là đi ra ngoài nhìn hai đứa bé chơi vui vẻ.

Duỗi lưng mệt mỏi, đi vào phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy Mộ Vũ Hàn ngủ say trên giường, Nam Cung Diệu hết sức giật mình, chẳng lẽ người phụ nữ này lại chênh lệch thời gian, vậy mà ngủ thiếp đi ở nhà người khác!

Đi tới giường, chuẩn bị đánh thức cô, bởi vì đây là giường của anh và Mộ Hi, anh không hy vọng dính mùi những người phụ nữ khác, gian phòng này bình thường không cho phép người khác vào, bởi vì nơi này có mùi của Mộ Hi.

Đưa tay ra, lại dừng ở không trung, tư thế ngủ của người phụ nữ này giống như đúc Mộ Hi, trên thế giới tại sao có thể có người phụ nữ giống đến như vậy? Lúc nào cũng sẽ cho anh một ảo giác, cho rằng đây là hóa thân của Mộ Hi!

Chầm chậm ngồi xuống, cúi đầu ngửi mùi của người phụ nữ này một chút, chết tiệt! Mùi cũng giống như đúc, mùi của Mộ Hi đời này anhcũng sẽ không quên, nhưng mà, làm sao cô có mùi ngọt ngào tinh tế này, xem bộ dáng cô thuộc về loại phụ nữ hết sức quyến rũ, tại sao có thể có mùi nhàn nhạt mê người như vậy?

Sờ sờ người phụ nữ trên giường, trên người có chút lạnh, chẳng lẽ là lạnh, vì vậy, lấy chăn ra đắp cho cô.

Nam Cung Diệu đi về tủ rượu, cầm một cái ly, rót một ly rượu đỏ, từ từ thưởng thức, xuất thần nhìn người phụ nữ ngủ say trên giường.

Năm ngón tay rắn chắc, nắm chặt ly rượu, lòng của anh không khỏi xúc động, đáng chết! Chính mình lại muốn khinh suất! Môi mỏng mát lạnh nhấp chút, anh đã hai năm không có ngủ với phụ nữ, hôm nay đột nhiên muốn thử chút.

Cái loại xúc động đó rất mãnh liệt!

"Uhm..."

Trên giường Mộ Hi lại ưm lên tiếng vào lúc này, bởi vì đang đắp chăn có chút nóng, cô một cước đạp chăn ra ngoài, trở mình tiếp tục ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức rõ ràng hiện ra trước mặt Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu ngẩn người, mày đẹp khẽ nhíu, lập tức nở nụ cười khó hiểu.

Đây là tư thế ngủ sau lưng thục nữ, thật đúng là không hay ho, quả thực giống vợ yêu của anh, thời điểm trước kia Mộ Hi ở, toàn bộ giường lớn bị Mộ Hi chiếm hơn phân nửa, mỗi lần Nam Cung Diệu đều nằm ở bên cạnh, chiếm chỗ rộng còn chưa tính, tư thế ngủ còn hết sức không thành thật, có khi lúc nào cũng đưa chân lên mặt anh! Còn dùng sức chà, thật sự là thua cô, ngủ một giấc cũng hết sức nghịch ngợm.

Nhưng mà, anh thích Mộ Hi bá đạo ở trên giường; anh thích vợ yêu bắt nạt anh.

Nam Cung Diệu vuốt vuốt thân ly lạnh buốt, hết sức có hứng thú thong thả đi qua, trên cao nhìn xuống thưởng thức bộ mặt cô ngủ, mái tóc dài đen nhánh của cô xõa trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ dưới ánh đèn hiện ra mê người bóng loáng, đôi môi hé mở ẩm ướt lộ ra mê người.

Đáng chết, lại là một người phụ nữ thích chảy nước miếng!

Trước kia Mộ Hi lúc nào cũng úp sấp trên người anh ngủ, còn chảy nước miếng lên người anh, giờ phút này suy nghĩ một chút hết sức hạnh phúc.

Nhìn cô trên giường, trong đầu tất cả đều là bóng dáng của Mộ Hi, bất đắc dĩ lắc đầu, một hớp uống sạch rượu đỏ trong ly, lập tức, mất hứng thú, anh yêu là vợ của mình, người phụ nữ này chỉ là bộ dáng giống vợ yêu! Cô không phải là Mộ Hi.

Hôm nay bận bịu, mệt chết đi, cởi áo khoác xuống, đi vòng qua một bên giường lớn nằm xuống.

Giường hơn ba mét, hai người nằm xuống dư dả, trong giấc mộng Mộ Hi lại không thành thật, cảm giác một bên nệm thoáng hạ xuống vài phần, Mộ Hi sờ soạng theo bản năng, tìm kiếm thân thể ấm áp của anh liền dính thật chặt lên.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-267)