Nhìn trộm
← Ch.156 | Ch.158 → |
"Trừ khi tôi điên!" Mộ Hi nói.
"Cô cứ ghét tôi như vậy sao?" Âu Dương Hàn nhíu lông mày hỏi.
"Nói nhảm, không phải là ghét anh." Mộ Hi dừng một chút.
Lông mày Âu Dương Hàn giãn ra.
"Anh khiến cho tôi chán ghét." Mộ Hi còn nói.
"Cô - - ha ha... Đủ hoang dã, khó trách tà ma sẽ yêu cô như vậy, chẳng qua sớm muộn gì cô cũng là của tôi, tôi sẽ khiến cô quỳ xuống để van xin tôi muốn cô." Âu Dương Hàn âm ngoan nói.
"Anh đừng mơ tưởng." Mộ Hi nói.
"Tôi sẽ chờ cô đến cầu xin tôi." Âu Dương Hàn còn nói.
"Vì sao anh phải đối với tôi như vậy? Tôi và anh không thù không oán, tại sao phải hành hạ tôi? Còn nữa, vì sao anh lại trả thù chồng tôi, phải cố ý làm như vậy?" Mộ Hi nhìn Âu Dương Hàn nói, vì sao bộ dạng đẹp trai như vậy, nội tâm lại dơ bẩn, chẳng lẽ đây là cái gọi yêu nghiệt!
"Chỉ cần cô làm người phụ nữ của tôi, tôi cũng sẽ không làm khó chồng cô, nếu không, hừ! Chờ xem!" Âu Dương Hàn âm ngoan nói.
"Anh biết rõ cái này không có khả năng, vì sao còn muốn như vậy?" Mộ Hi đau khổ hỏi.
"Trên thế giới này không có gì là không thể, trừ phi chính mình buông tha cho."
Âu Dương Hàn hết sức tự tin nói, khiến Mộ Hi nghe mà sợ hãi, rốt cuộc trong lòng người đàn ông này còn biến thái tới dường nào, ông trời, nhưng thật ra cái loại ý nghĩ đó đều không thể, bởi vì ông xa có thế lực lớn, người đàn ông này không phải là đối thủ của anh!
"Hi, tỉnh rồi." Vân Tĩnh Sơ mở cửa tiến vào.
"Ừm." Thấy Vân Tĩnh Sơ, Mộ Hi hết sức đau lòng, cảm giác mình giống như trộm người đàn ông của cô ấy, thật xin lỗi cô ấy, phải làm như thế nào thì mới có thể làm khiến họ chia tay đây? Người đàn ông này mang bộ dạng tình thế bắt buộc, xem ra Tĩnh Sơ đã bị anh ta ăn sạch sành sanh.
Chao ôi! Từ trước đều là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không nghĩ tới phụ nữ cũng khó qua ải mỹ nam!
"Làm sao vậy?" Tĩnh Sơ thấy vẻ mặt Mộ Hi giống như rất khổ sở, quan tâm hỏi.
"Cái kia, mình muốn giải quyết một chút, phiền Hàn Dương đi ra ngoài một chút được không?" Mộ Hi nhỏ giọng nói, kỳ thật, là cô cố ý, đương nhiên điểm này Âu Dương Hàn cũng hiểu.
"Đương nhiên có thể, tôi sẽ ra ngoài." Âu Dương Hàn liếc một ánh mắt về phía Mộ Hi, trả lại cho Mộ Hi một ánh mắt vô ích, Mộ Hi sợ hết hồn, chỉ sợ Tĩnh Sơ trông thấy, vậy còn gì nữa, bạn trai Tĩnh Sơ đưa mắt ra hiệu cho cô, nếu để cho Tĩnh Sơ trông thấy, con bà nó, nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch, cũng may Tĩnh Sơ đưa lưng về phía Âu Dương Hàn.
"Tĩnh Sơ, gần đây cậu và Hàn Dương như thế nào rồi?" Mộ Hi làm bộ như vô tình hỏi.
"Con nhóc xấu xa, coi như cậu có lương tâm, biết quan tâm tới chị em gái này một chút!" Vân Tĩnh Sơ oán trách nói, cô đã lâu chưa từng gặp Mộ Hi, mỗi một lần gọi điện thoại cho cô, đều là không được ra ngoài, phải giữ thai! Giữ thai!
"Không phải người ta bận sao?" Mộ Hi nhìn Tĩnh Sơ cười nói.
"Hừ! Cậu bận sinh con, chúng ta cùng tuổi, vậy mà đã sinh hai đứa! Thực không hiểu nổi sinh con có gì tốt!" Vân Tĩnh Sơ bĩu môi nói.
"Đương nhiên là sinh đứa nhỏ cho người mình yêu rất tốt, là kết tinh tình yêu." Mộ Hi trở về bên giường, tiếp tục nằm xuống, bởi vì cô vẫn còn rất suy yếu.
"Đúng rồi, Hi, cậu nói mình cũng sinh một đứa cho Hàn Dương có được hay không?" Vân Tĩnh Sơ hưng phấn hỏi.
"Tĩnh Sơ, nghiêm túc mà nói, cậu yêu hay không yêu Hàn Dương?" Mộ Hi nhìn Tĩnh Sơ nói.
"Nói như thế nào đây, anh ấy là người đàn ông duy nhất khiến mình có xúc động muốn kết hôn." Lời Vân Tĩnh Sơ giống như sấm sét giữa trời quang, Mộ Hi cảm giác trước mắt điều là hắc tuyến, trên trán bay qua một con quạ!
Cạc cạc cạc!
Làm sao bây giờ? Căn bản cái người đàn ông đáng giận đó đang lợi dụng Tĩnh Sơ, đáng thương cho Tĩnh Sơ lại muốn kết hôn với anh ta, làm sao có thể chứ! Mới vừa rồi người đàn ông này còn muốn hôn cô, loại đàn ông như thế sao có thể tin cậy được!
Rối rắm! Rối rắm!
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
"Ha ha... Như vậy sao." Mộ Hi cười ha ha.
"Mình nói này con nhỏ xấu xa, sao cậu cười khiếp sợ như vậy!" Vân Tĩnh Sơ sờ sờ cánh tay của mình, hình như nổi cả da gà.
"Nào có, mình vui vẻ thay cậu." Mộ Hi giải thích.
"Mình thấy cậu sinh con càng ngày ngu ngốc, chập mạch rồi!" Vân Tĩnh Sơ trêu đùa Mộ Hi.
"Tĩnh Sơ thối, Cậu không thể cho mình chút điểm tốt sao?" Mộ Hi vui vẻ nói.
"Heo - - tất cả cậu đều tốt, heo - - tất cả cậu đều tốt..." Vân Tĩnh Sơ bắt đầu hát lên.
Nam Cung Diệu còn chưa vào cửa liền nghe thấy Mộ Hi và Vân Tĩnh Sơ đang cười.
"Diệu tổng."
Vân Tĩnh Sơ thấy Nam Cung Diệu tiến vào, lễ phép chào hỏi, lập tức trở nên hết sức thục nữ, kỳ thật chỉ cần là Nam Cung Diệu ở đâu đều hết sức yên tĩnh, bởi vì người của công ty cũng biết tính tình của anh rất xấu, không dễ chọc, cẩn thận chạy nhanh xuống thuyền!
"Có mình cô tới, vậy bạn trai cô đâu?" Nam Cung Diệu thản nhiên hỏi Vân Tĩnh Sơ, Mộ Hi đang uống nước, nghe thấy ông xã đề cập tới Âu Dương Hàn, bị hù dọa thiếu chút nữa uống sặc.
"Uống chậm một chút." Nam Cung Diệu dịu dàng nói với Mộ Hi.
"Ừm." Mộ Hi cúi đầu tiếp tục uống nước.
Vừa nhắc tới, Âu Dương Hàn mang theo đồ ăn dinh dưỡng tiến vào.
"Mấy người đói bụng không? Tôi ra ngoài mua hai phần đồ ăn dinh dưỡng, mau ăn đi, vẫn còn nóng lắm." Âu Dương Hàn giống như không có nhìn thấy Nam Cung Diệu.
"Hàn Dương anh thật tốt quá, em cũng hơi đói." Vân Tĩnh Sơ vui vẻ nhận lấy.
"Xin chào." Nam Cung Diệu chủ động chào hỏi.
"Vâng, xin chào." Âu Dương Hàn thản nhiên đáp lễ.
"Tĩnh Sơ, cậu ăn trước đi, mình vẫn chưa đói!" Mộ Hi nghĩ thầm đời này cũng không muốn ăn thứ gì do anh ta mua nữa, người đàn ông hèn hạ, một bụng ý nghĩ xấu!
"Nha đầu, cậu mau ăn cùng mình đi?" Vân Tĩnh Sơ biết rõ Nam Cung Diệu ở bên cạnh, liền bỏ chữ thối đi, trực tiếp gọi Mộ Hi là nha đầu, nếu không đã là nha đầu thối!
"Được rồi, mình ăn một chút, cậu ăn nhiều một chút được không." Mộ Hi cầm lấy chiếc đũa ăn.
Hai người đàn ông nhìn người phụ nữ mình yêu dùng cơm quả thực loại hưởng thụ, chỉ là người người đàn ông này đều nhìn một người phụ nữ mà thôi!
"Ừm, cái này ăn ngon." Vân Tĩnh Sơ còn nhét vào trong miệng Mộ Hi.
Giờ phút này, Âu Dương Hàn lộ ra mỉm cười hạnh phúc, chưa bao giờ có cảm giác, rất ngọt ngào.
Trong nháy mắt phần ngọt ngào này biến mất, lập tức trở về vẻ mặt thản nhiên, Mộ Hi hít một hơi khí lạnh.
Hư! tại sao hai người đàn ồn này cũng không có chút động tĩnh, có chút khiếp sợ!
Mộ Hi vừa ăn trong lòng thấp thỏm bất an, nghĩ thầm: Nhất định ông trời phải phù hộ, để cho bọn họ chung đụng hòa bình, kỳ thật, Mộ Hi thiện lương không có hy vọng bất luận là ai bị thương cả, đừng thấy bình thường miệng cô rất độc, kỳ thật trong lòng không có hư hỏng như vậy.
Sau khi ăn xong, Âu Dương Hàn và Vân Tĩnh Sơ rời đi.
"Vì sao không ăn nhiều một chút?" Nam Cung Diệu phát hiện Mộ Hi ăn vô cùng ít, anh biết rõ lượng cơm cô hay ăn, vừa rồi ăn những thứ kia không có đủ no, nhưng thật ra là, Mộ Hi không có tâm tư ăn!
"Em nhớ Nam Nam, ngày mai dẫn nó đến đây, em không thể có đứa bé mà mặc kệ đứa lớn." Mộ Hi nói.
"Được, ngày mai anh dẫn nó đến, bây giờ em hãy nói cho anh biết một chút chuyện về Nam Nam trước kia đi?" Kỳ thật, Nam Cung Diệu đã sớm muốn nghe một chút chuyện về Nam Nam, chỉ là liên tục bận rộn nhiều việc, hiện tại vừa không có chuyện gì, có thể yên tĩnh nghe chuyện con trai một chút, đối với Nam Nam, anh thật tò mò, nhất là hoài nghi nó là người đó (Miễn Dịch Ca).
"Được rồi, ông xã, anh có tin trên thế giới này có thiên tàihay không?" Mộ Hi tò mò hỏi.
"Vì sao lại nói như vậy?" Nam Cung Diệu hỏi ngược lại.
"Bởi vì trong lòng em có rất nhiều bí mật cũng không có nói cho ai, vì em nhận thấy con của chúng ta chính là thiên tài, nếu là lúc trước, em sẽ không tin, nhưng mà bây giờ em tin." Mộ Hi nhỏ giọng nói.
"Vì sao?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Lúc Nam Nam sáu tháng đã biết cầm sách, đương nhiên, ở trong mắt người khác là nghịch lung tung, nhưng mà, em không cho là như vậy, em cho là nó không phải chơi, mà là xem, mặc dù mỗi lần trên mặt đều là nước miếng! Có khi nó còn chỉ đến chỉ đi.
Đến hơn một tuổi, em dẫn nó tới hiệu sách, em mua rất nhiều sách mangan cho nó, nhưng khi em trả tiền phát hiện trong giỏ có một quyển sách lập trình máy tính, em cho là chính mình cầm nhầm, cho nên liền lấy ra, nhưng con trai lại khóc, vì vậy, em không biết làm sao đành mua một quyển! Không nghĩ tới quyển sách kia còn là thứ nó yêu thích nhất, mỗi một lần nó muốn nghịch ngợm, em liền lấy sách ra cho nó xem, trên mặt bị nó vẽ cho linh tinh, nhưng nó cũng không náo loạn, trở nên thật biết điều."
Mộ Hi dừng một chút, tiếp theo còn nói.
"Lúc sinh nhật hai tuổi của nó, em hỏi nó muốn quà gì, nó lại nằng nặc mở miệng, muốn máy vi tính, em không lay chuyển được đành mua cho nó một cái máy tính sách tay, nhưng mà, không bao lâu nó lại rất giỏi về máy tính, có khi nó còn có thể kiếm chút tiền cho em, thường thường lạnh lùng nói: Mẹ mau đi kiểm tra thẻ ngân hàng của mẹ có doanh thu mới hay không, anh biết không, mỗi lần nó nói như vậy, em đều không biết nói gì, vì để cho nó là đứa trẻ bình thường, em cũng không có nói cho ai, đây chính là bí mật của em và nó, cho nên anh phải làm bộ không biết được không? Em không muốn lỡ lời với con trai, trừ khi là nóchủ động nói với anh."
Lời Mộ Hi làm cho Nam Cung Diệu hết sức rung động, Nam Nam là: khả năng rất lớn là Miễn Dịch Ca.
"Ông xã, anh cũng rất khó tin đúng không, kỳ thật, em nghĩ, dù em nói cho người khác cũng sẽ không ai tin tưởng, có đôi khi em cũng hoài nghi chuyện này có phải là thật hay không? Nó còn nhỏ như vậy, làm sao làm được?"
Mộ Hi lắc đầu, hết sức hoang mang, bởi vì con trai khi không có người thì mới có thể đi chơi máy tính, khi có người nó rất ít ở bên máy tính. Cũng bởi vì vậy, Mộ Hi từ từ quen việc con trai làm ra những chuyện này, cũng chầm chậm biến thành một loại thói quen.
"Rất khó tin tưởng!" Nam Cung Diệu hoang mang nói.
"Đúng vậy, rất khó tin tưởng! Nhưng mà, đây là sự thật." Mộ Hi nghiêm túc trả lời.
"Chuyện của Nam Nam không thể nói cho bất kỳ ai biết chưa?" Những lời của Nam Cung Diệu đúng như Mộ Hi muốn nói, cô không hy vọng con trai trở nên đặc biệt, bọn họ đều hy vọng nó có cuộc sống bình thường.
"Ừm, em hiểu." Mộ Hi gật đầu.
Ngày hôm sau, Nam Cung Diệu đưa Nam Nam đến, đầu tiên mẹ con hai người vui vẻ ôm trong chốc lát, không bao lâu liền bắt đầu ngắt chí chóe.
"Mẹ thật là lười, mỗi ngày chỉ biết nằm, cũng không ra ngoài đi dạo!" Nam Nam lạnh lùng nói.
"Thằng nhóc thúi, mẹ đâu có lười, mẹ đang dưỡng trong tháng, vì con là đứa trẻ cho nên có nói con cũng không hiểu" Mộ Hi bĩu môi nói, bị con trai nói lười, cảm giác hết sức ủy khuất.
"Cái gì là dưỡng trong tháng, vì sao không dưỡng con chó nhỏ chứ? Con chó nhỏ chơi vui hơn!" Nam Nam thật tò mò nói.
"Thằng nhóc con mới là con chó con đấy! Mẹ nói dưỡng trong tháng là mẹ phải dưỡng thân thể! Cái gì mà mèo với chó!" Mộ Hi bất đắc dĩ nói, nói chuyện cùng với trẻ con thật sự mệt mỏi, nó nghe không hiểu1
"Mẹ dưỡng thân thể cũng phải đi một chút chứ! Nếu không Nam Nam thật lo lắng mẹ ăn thành mập!" Nam Nam quan tâm nói.
"Đi cái gì mà đi, mẹ cần tĩnh dưỡng, cắt!" Mộ Hi lười biếng nói.
Nam Nam giật giật khóe miệng, thản nhiên cười một tiếng, nhìn mẹ mệt mỏi nằm ở trên giường, rõ ràng chính là giả bộ.
Nếu như ngủ suốt ngày cũng là tĩnh dưỡng, vì sao mỗi này ông bà đều phải rèn luyện thân thể?
Mộ Hi thấy vẻ mặt Nam Nam, biết rõ con trai lại muốn dạy dỗ cô!
Cô ra tay trước thì chiếm được lợi thế, quật cường trừng con trai một cái, lại đổi một tư thế thoải mái khác, chuẩn bị tĩnh dưỡng cho tốt.
Nam Cung Diệu ở bên xem báo, thỉnh thoảng bị đôi mẹ con chọc cho buồn cười.
"Chao ôi! Mẹ muốn làm bà lão, Nam Nam cũng hết cách!" Nam Nam ở bên bập bẹ nói.
"Nam - - Cung - - Tư - - Nam, con cố ý chọc giận ta phải không? Cái gì mà bà lão? Mặc dù ta có đứa con lớn như con, cộng thêm một đứa bé gái, bản thân mẹ con mới 25 tuổi, còn hết sức trẻ, cách chữ bà còn rất xa!" Mộ Hi đề cao giọng nói về phía con trai.
"Vậy cũng tốt, mẹ trẻ tuổi, mau dưỡng tốt đi!" Nam Nam cuốn đầu lưỡi nói, còn buông buông bàn tay nhỏ bé, nhún nhún vai, hết sức bất đắc dĩ đi về phía Nam Cung Diệu.
Nam Nam tiện tay cầm lấy một quả chuối tiêu, bắt đầu ăn, bộ dáng thật là đáng yêu, Nam Cung Diệu không khỏi quan sát con trai.
Con trai lớn lên thật đúng là đẹp mắt, hai mắt thật to rất có thần, sống mũi cao, mặc dù lập mới chỉ năm tuổi, nhưng ngũ quan xinh đẹp, lúc nào vẻ mặt cũng lạnh lùng, trên người mang theo một loại khí thế uy nghiêm, giống như không thể xâm phạm.
*****
"Âu thiếu, tha cho tôi đi?" Âu Dương Hàn ngồi ở trên ghế sofa, nhắm mắt lại không nói lời nào, mặc dù không nói chuyện, nhưng mà Khang Hân đã cảm giác được chuyện rất nghiêm trọng.
"Đã bao lâu rồi, một người đàn ông mà cô cũng không dụ được, không phải điểm mạnh của các cô là quyến rũ người khác sao?" Âu Dương Hàn mở mắt ra nhìn người phụ nữ ngồi xổm dưới thân thể, vì cái gì mỗi lần nhìn cô ta từ phía trên xuống, rất giống cô, dục vọng thân thể bắt đầu lan tràn.
Âu Dương Hàn nghĩ đến cô liền thống hận, mẹ kiếp, người phụ nữ cố chấp, không có người phụ nữ nào khiến Âu thiêú hợp mắt, chỉ có người phụ nữ không biết điều kia!
Mẹ kiếp! Tại sao mình lại không thể không nghĩ tới cô nữa, kể từ khi gặp được cô, trong đầu không hiểu xuất hiện bóng dáng của cô, đối với cô, lúc nào anh ta cũng không ngoan độc được, thà rằng chính mình thay đổi vì cô!
"Biến, lúc nào thì ông đây nhân nhượng cho người khác!" Âu Dương Hàn không tự chủ nói ra rối rắm trong lòng, hù dọa Khang Hân nhảy dựng, như thế nào? Muốn cô ta đi sao? Xem ra hôm nay không muốn, cũng tốt, dù sao mỗi lần đều rất thống khổ, không có vui vẻ đáng nói!
Khang Hân đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại, ai bảo cô đi?" Âu Dương Hàn thấy Khang Hân chuẩn bị rời đi, tức giận rống to.
"Âu thiếu, là anh nói." Khang Hân không hiểu, vì sao gần đây lúc nào người đàn ông này cũng không yên lòng, lúc ở cùng anh ta, giống như cũng có chuyện gì đó?
"Hoàn thành hết công việc của cô, rồi lại cút đi." Âu Dương Hàn hiển nhiên có chút không thể nhịn được!
"Vâng."
Khang Hân biết rõ anh ta nói là cái gì, vì vậy ngoan ngoãn ngồi xỗm vị trí vừa rồi, bắt đầu cởi quần áo của Âu Dương Hàn, Âu Dương Hàn nhìn người phụ nữ ngồi dưới háng mình, thầm nghĩ: Vì sao người phụ nữ này không phải là cô, cái người phụ nữ dũng cảm quật cường kia!
Sau khi xong việc, Khang Hân bắt đầu mặc quần áo.
"Cô phải nắm bắt chuyện của cô." Âu Dương Hàn thảnnhiên nói, lấy ra chi phiếu con số hàng triệu.
"Vâng, tôi sẽ nắm bắt."
Khang Hân nhận lấy chi phiếu, người đàn ông này có chỗ này tốt, hào phóng, mỗi lần cho cô ta tiền cũng không tiêu hết, lúc nào cha mẹ cũng luôn không vừa ý chuyện cô ta tiêu nhiều tiền, mà người người đàn ông này không hỏi cô ta tiêu tiền như thế nào, đây coi như đền bù, phương diện kia của người đàn ông này biến thái, nhưng thường xuyên sẽ cho cô ta rất nhiều tiền tiêu, đáng giá.
Khang Hân vui vẻ hôn một cái trên mặt Âu Dương Hàn, sau đó rời đi.
Trong phòng bệnh Mộ Hi.
Khang Dực mang theo một chút đồ bổ đến.
"Khang tổng?" Mộ Hi chào hỏi, một câu Khang tổng, sắc mặt Khang Dực lập tức rất khó coi, đứa bé này còn bài xích ông, không muốn nhận thức ông là cha!
"Con, chúc mừng." Khang Dực để đồ xuống, đi đến bên giường, Nam Cung Diệu bưng chậu tiến vào, thấy tình hình này, biết mình tốt nhất rời đi một chút, bọn họ cần có thời gian, vì vậy, Nam Cung Diệu để chậu xuống đi ra ngoài.
"Thật sự là làm phiền Khang tổng đến đây, Mộ Hi được cưng mà sợ!"
Mộ Hi còn không có cách nào tiếp nhận ông, những năm này mẹ đã chịu khổ, rơi nước mắt, cô không có cách nào quên được, dù mẹ có thể tha thứ cho ông, nhưng mà, cô không muốn tha thứ cho ông, chính mình từ nhỏ đến lớn không có được cha ôm qua một lần, không có được cha yêu thương một lần, tất cả những việc liên quan tới cha, cũng không có một lần, Mộ Hi hết sức nhớ rõ Khang tổng yêu thương Khang Hân thế nào, cô không tiếp thu được!
"Con vẫn hận ta!" Khang Dực khổ sở nói.
"Ông đi đi."
Mộ Hi hạ lệnh đuổi khách, cô lo lắng trong mẹ sẽ trở lại, đụng phải ông, khẳng định hết sức lúng túng!
"Nhìn thấy con một chút ta đã an tâm." Khang Dực xoay người chuẩn bị rời đi, ai ngờ đúng lúc đụng phải Khang Hân vào cửa.
"Cha, tại sao cha lại ở chỗ này?" Khang Hân tò mò hỏi, cô ta không biết quan hệ của Khang Dực và Mộ Hi như thế nào, cho nên rất tò mò.
"Hân Hân, con tới làm gì? Cùng ta trở về." Khang Dực lo lắng Khang Hân bắt nạt Mộ Hi, bởi vì ông hiểu biết rõ tính tình Khang Hân, yêu mang thù, còn yêu làm cho tính tình thay đổi.
"Vì sao con không thể tới, vậy còn cha, cha tới làm gì? Chẳng lẽ, hai ngươi? Cẩu nam nữ!" Khang Hân mắng to.
Mộ Hi tức giận chảy từ trên giường xuống.
"Các ngươi đều đi đi, tôi không muốn gặp các ngươi." Mộ Hi gầm lên.
"Đồ kỹ nữ hông biết xấu, quyến rũ vị hôn phu của tôi còn chưa xong, ngay cả cha tôi cô cũng quyến rũ, rốt cuộc cô có biết xấu hổ viết như thế nào hay không?"
"Ba - - "
Khang Dực đánh Khang Hân một cái tát.
"Đủ rồi Hân Hân, con không thể nói chuyện tử tế hay sao, nhất định phải như vậy?" Khang Dực đau khổ nói, bị con gái của mình nói mình thành loại người này, rất đau lòng!
"Tốt, ông đánh tôi, ông còn cha trở con ký nữ kia, ông muốn phụ lòng mẹ tôi sao? Đã từng ấy tuổi, còn học người ta tìm tiểu tam, tôi không có loại cha như ông!"
Khang Hân bụm mặt nói.
"Ba - - "
Khang Hân lại nhận một cái tát, chỉ là, một tát này do Mộ Hi đánh, dám nói cô là tiểu tam, còn dám nói như vậy với cha của mình.
"Cô - - cô dựa vào cái gì đánh tôi, đồ kỹ nữ, không biết xấu hổ."
Khang Hân bắt đầu muốn đánh trả, lại bị Khang Dực ngăn cản, cô ta dùng sức thoát ra khỏi ngăn cản của cha, không cẩn thận ngã xuống mặt đất, cô ta cũng ngồi dưới đất khóc lớn. Không nghĩ cha lại vì một đứa tiểu tam bắt nạt cô ta!
"Tôi không cần ông lo, ông đi cho tôi, cách xa người phụ nữ này ra." Khang Hân bị thua thiệt, khóc lớn nói với cha, Khang Dực bất đắc dĩ quay đầu rời đi, có lẽ ông đi mọi chuyện sẽ tốt hơn chút, ông cũng không có lo lắng cho Mộ Hi, tính cách của đứa bé này cương liệt, không chịu thua.
"Cô cũng đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô." Mộ Hi nói.
"Cô bảo tôi đi tôi phải đi sao? Cô là đồ kỹ nữ, cha tôi bị cô lừa gạt, tôi cũng sẽ không bị lừa." Khang Hân mặt đầy nước mắt nói.
← Ch. 156 | Ch. 158 → |