Người trộm xe
← Ch.150 | Ch.152 → |
Hàng Thiên Vũ bị Nam Cung Nhiên cưỡng chế chặn miệng lại, anh muốn nói cho cô bé này, hiện tại không được, đằng sau còn có người xem kịch vui, nhưng tiếc rằng cô gái này tấn công nhanh, Hàng Thiên Vũ khuất phục, anh bắt đầu dịu dàng đáp lại cô, cạy mở hàm răng của cô, tiến hành công kích một bước sâu hơn, cô gái xin xắn giống như thẹn thùng, vẫn như mèo con trốn anh, chỉ là trong không gian thu hẹp này, cô cũng không có đường để chạy.
Nam Cung Nhiên từ chủ động biến thành bị động, cô dịu dàng ôm lấy thân thể Hàng Thiên Vũ, người đàn ông này thật đúng là tốt, toàn thân là bắp thịt, chỉ tiếc là tên trộm, còn là người trôm xe, không sao, cái loại cảm giác trôi nổi này thật tốt.
Nam Cung Diệu đã sớm không thể chịu được một màn lửa nóng này, lặng lẽ mở cửa xuống xe với Mộ Hi.
"Bà xã, không bằng chúng ta ngồi xe tắc xi." Nam Cung Diệu hỏi.
"Được rồi, vì sao anh lại không ngăn cản? Ngộ nhỡ bọn họ chơi đùa quá đáng, như vậy làm sao bây giờ?" Mộ Hi hết sức lo lắng.
Mộ Hi cầm lấy tay Nam Cung Diệu viết: "Nhiên Nhiên còn rất nhỏ, sợ nó chịu thiệt, mặc dù Thiên Vũ vô cùng ưu tú, nhưng ngộ nhỡ không cầm giữ được, tạo ra đứa bé thì xong rồi!"
"Không có chuyện gì, đứa em gái này của anh cũng thật vất vả mới có người kiềm chế được nó, vả lại anh cũng vô cùng xem trọng Thiên Vũ, nhiều năm mà anh ta vẫn vì em như vậy, anh hiểu rõ, anh ta là người đàn ông không tệ." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.
"Ông xã, anh có ý gì?" Mộ Hi khoa tay múa chân hỏi Nam Cung Diệu, cô cảm giác hình như anh luôn xác định Nam Nam chính là con anh, rốt cuộc làm sao mà anh biết được?
"Bà xã, rốt cuộc em còn muốn lừa gạt anh tới khi nào đây? Nam Nam chính là con của chúng ta, tại sao em cứ nhất định nói là của Hàng Thiên Vũ, sau khi em gặp chuyện không may, chúng tôi đã nói chuyện, Thiên Vũ nói cho anh biết, hai người chưa bao giờ vượt qua quan hệ bạn bè, đứa bé kia đến như thế nào?" Nam Cung Diệu từ từ nói.
"Anh ấy đã đồng ý với em là sẽ không nói." Mộ Hi khoa tay múa chân hỏi.
"Nhưng mà, lúc ấy chúng tôi đều cho là em đã xảy ra chuyện, cho nên chúng tôi đã gỡ bỏ bí mật, anh ta không hy vọng để lại tiếc nuối, cho nên anh ta là người đàn ông rất tốt, vô cùng đứng đắn, chỉ là không tính vừa rồi." Nam Cung Diệu nghĩ đến hình ảnh hôn nồng nhiệt trong xe, nở nụ cười.
"Ông xa, em cũng không hiểu nổi, tại sao Thiên Vũ lại hôn Nhiên Nhiên, căn bản bọn họ còn không biết nhau, quá lạ thường, còn nói cái gì mà quy tắc ngầm, Nhiên Nhiên cũng có quá nhiều chủ ý." Mộ Hi nở nụ cười, viết trong lòng bàn tay Nam Cung Diệu.
"Em không biết Nhiên Nhiên và Thiên Vũ rất giống chúng ta quen biết năm đó hay sao? Con bé giống em năm đó, quật cường, dã man, có lẽ đây là nguyên nhân Hàng Thiên Vũ hôn nhưng như vậy, thật sự là có ý nghĩ tà ác." Nam Cung Diệu giống như đột nhiên hiểu ra.
"Em dã man? Ai dã man?" Mộ Hi ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu khoa tay múa chân hỏi Nam Cung Diệu.
"Em không dã man, thì anh đã không yêu em, chẳng lẽ em đã quên là ai dính dì cả lên quần anh, khiến Lãnh Đông khẩn trương cho là anh đã bị thương." Nam Cung Diệu ngọt ngào nhớ lại thời điểm quá khứ mới quen Mộ Hi.
"Lúc ấy người ta không có cố ý? Là anh ôm người ta không buông!" Mộ Hi cũng hạnh phúc mỉm cười, kỳ thật, mỗi lần nhớ lại, trong lòng rất ngọt ngào.
"Đây là ai: Này? Thân ái, chị gái cô bị nhốt ở trong nhà vệ sinh, mau đưa băng vệ sinh đến đây, buổi tối mời cô ăn bữa tiệc lớn. Bà xã, em có biết hay không, lúc ấy mọi người đầu mang vẻ mặt nghi hoặ nhìn ta." Nam Cung Diệu học bộ dạng nói chuyện của Mộ Hi nói.
Mộ Hi bắt đầu đánh Nam Cung Diệu, ý là anh chê cười em.
Bộ dạng Mộ Hi ngượng ngùng thật là đáng yêu, Nam Cung Diệu không thể nhịn được, dịu dành hôn vợ yêu.
Động tác Nam Cung Diệu hôn môi Mộ Hi, tuyệt đối cũng coi hãi tục kiếp này.
Có lẽ có người không cho là như vậy, nhưng mà hiện tại Mộ Hi và Nam Cung Diệu đang ở ven đường, hơn nữa còn là một khốc nam ôm hôn một người phụ nữ có thai, vẻ mặt có thể nhìn ra, vô cùng nhập tâm, mà thỉnh thoảng trai gái đi qua đều quan sát bọn họ, ánh mắt vô cùng nghi hoặc. Di!enda!an^lequy#don-Mèo Hoang
Mộ Hi phát hiện không đúng, vội vàng nhắc nhở ông xã, Nam Cung Diệu hài lòng buông Mộ Hi ra, khóe miệng nhếch lên.
Mộ Hi cầm lấy tay Nam Cung Diệu, viết: "Tại sao hôm nay anh lại như vậy, mới vừa rồi là ở hội trường bữa tiệc, bây giờ là ở ven đường, mắc cỡ chết người, em phải về nhà."
Nam Cung Diệu tươi cười.
"Bà xã, em còn thiếu anh một bữa cơm, năm đó là ai nói đưa băng vệ sinh thì sẽ mời anh ăn bữa tiệc lớn, hôm nay cho em một cơ hội, ông xã đây có thời gian, đi, thực hiện lời hứa đi." Nam Cung Diệu dắttay Mộ Hi đi tới phía trước.
Mộ Hi kéo cánh tay Nam Cung Diệu, đi theo anh vào nhà hàng Tây, sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, phục vụ cầm lấy thực đơn tới, Nam Cung Diệu gọi hai phần bít tết.
Nam Cung Diệu tỉ mỉ cắt thành phần nhỏ cho Mộ hi, sau đó đưa cho Mộ Hi, Mộ Hi ưu nhã ăn bít tết, Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi ăn cũng rất vui vẻ, bởi vì căn bản là anh không đói bụng, biết rõ bây giờ bà xã mang thai, có thể sẽ đói bụng nhanh, cho nên mới mang cô đến đây ăn chút gì, chỉ sợ làm đứa nhỏ trong bụng đói, mỗi lần nghĩ đến Mộ Hi bị đói ở bên ngoài, anh liền đau lòng.
Về đến nhà, Mộ Hi ngồi ở trên ghế sofa đọc sách, Nam Cung Diệu ở bên xử lý công việc, Nam Nam còn chưa có tan học.
Lúc này, điện thoại vang lên, là Vân Tĩnh Sơ gọi tới.
Nam Cung Diệu đi tới, bởi vì dây thanh quản của Mộ Hi vẫn chưa tốt lắm, bác sĩ nói phải khôi phục từ từ.
"Alo?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi, Vân Tĩnh Sơ mới nghĩ đến Mộ Hi không có cách nghe điện thoại, nghe được là giọng Diệu tổng, trong lòng rất khẩn trương.
"Chào anh, Diệu tổng, Hi không có sao chứ? Vừa rồi cô ấy khóc rất đau lòng, tôi hết sức lo lắng." Vân Tĩnh Sơ nói lời thật lòng.
"Cô ấy không có việc gì, yên tâm, đang xem sách." Bởi vì Vân Tĩnh Sơ là bạn tốt nhất của Mộ Hi, cũng là nhân viên của công ty, cho nên Nam Cung Diệu nói chuyện vô cùng khách khí.
"Diệu tổng, tôi nghĩ ngày mai nên để Mộ Hi tới nhà tôi chơi, bởi vì ngày mai là sinh nhật của tôi, sinh nhật hàng năm của của tôi đều do cô ấy bên tôi, cho nên có thể hay không?" Vân Tĩnh Sơ biết rõ Diệu tổng vô cùng yêu Mộ Hi, cho nên hy vọng có thể tranh thủ lãnh đạo đồng ý, ai gọi bạn tốt của mình kết hôn với lãnh đạo, bây giờ trong tình huống này giống như xin nghỉ.
"Chờ một chút, tôi hỏi cô ấy một chút." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi hỏi.
"Bà xã, Tĩnh Sơ gọi điện thoại tới, ngày mai là sinh nhật của cô ấy, hỏi emcó đi hay không?" Nam Cung Diệu dịu dàng hỏi. Di!enda!an^lequy#don-Mèo Hoang
Đầu tiên Mộ Hi sững sờ, đương nhiên cô còn nhớ sinh nhật Tĩnh Sơ, hàng năm cô đều đi, chỉ là, năm nay? Nghĩ đến có khả năng Âu Dương Hàn sẽ đi, trong lòng có chút bận tâm.
Mộ Hi không có biểu hiện khác thường, mỉm cười đi tới bên cạnh Nam Cung Diệu, cầm lấy tay anh, viết lên phía trên: Đương nhiên muốn đi, chỉ là, anh có thể đi cùng em không?
Nam Cung Diệu gãi gãi cái mũi nhỏ của Mộ Hi, cười nói.
"Đúng là trẻ con, hai người đều là phụ nữ, anh đi ngược lại không tốt, vả lại, Tĩnh Sơ là nhân viên của anh, anh đi cô ấy sẽ thấy căng thẳng. Ngày mai anh đưa em tới, xế chiều sẽ đi đón em được không." Nam Cung Diệu dịu dàng xoa đầu Mộ Hi nói.
Mộ Hi đành phảigật đầu, đành như vậy, ngày mai có Tĩnh Sơ ở đấy, sẽ không có có việc, nhất định cô phải tìm được cơ hội khiến cho Tĩnh Sơ rời khỏi cái tên biến thái đó.
Ngày hôm sau, Mộ Hi mặc quần yếm cho phụ nữ có thai, bên trên có Winnie the Pooh(gấu pooh), bộ dáng thật đáng yêu, bên ngoài khoác một cái áo khoác nhỏ, cách ăn mặc đúng là tiêu chuẩn phụ nữ có thai bình thường, Nam Cung Diệu mua cho cô rất nhiều quần áo bà bầu hạng sang, kiểu dáng đều vô cùng mới, đều rất đẹp, cô lại chọn lấy một bộ bình thường nhất mặc vào.
"Bà xã, vì sao không mặc những bộ quần áo bà bầu kia?" Nam Cung Diệu khó hiểu, kia đều do anh nghiêm túc chọn cho Mộ Hi, vô cùng hy vọng cô có thể thích.
Mộ Hi viết: Hôm nay là sinh nhật Tĩnh Sơ, cô cũng không muốn đoạt danh tiếng của cô ấy.
Nam Cung Diệu cười, dắt tay Mộ Hi đi ra ngoài.
Nam Cung Diệu lái xe tới dưới nhà Vân Tĩnh Sơ, thân sĩ mở cửa xe giúp Mộ Hi, từ từ nâng cô đi ra, dịu dàng sửa sang lại quần áo cho Mộ Hi.
Lúc này, Âu Dương Hàn đang trốn ở sau rèm cửa nhà Vân Tĩnh Sơ, nhìn thấy tất cả, tà ma thật đúng là săn sóc với bà xã, một chút ghen tị sinh ra trong lòng.
"Bà xã, cẩn thận một chút, buổi chiều anh tới đón em, chờ anh, nếu như muốn về sớm một chút thì gọi điện thoại cho anh." Nam Cung Diệu hết sức dịu dàng nói, đối với Mộ Hi mất mà lại được, Nam Cung Diệu hết sức quý trọng, bây giờ ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt.
Mộ Hi gật đầu, dịu dàng xoa mặt Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu hôn tránMộ Hi, sau đó lấy quà sinh nhật chuẩn bị trước đó từ trong xe ra, rồi lên xe rời đi, Mộ Hi phất tay tạm biệt với anh.
Mộ Hi đi tới cửa nhà Tĩnh Sơ, ấn chuông cửa.
Tới mở cửa chính là Âu Dương Hàn, kỳ thật, cô đã sớm nghĩ tới anh ta sẽ đến, cô hiểu mục đích của người đàn ông này.
"Mời vào, hoan nghênh." Âu Dương Hàn làm như chính mình là chủ của căn nhà này, mời Mộ Hi đi vào, đầu tiên Mộ Hi sững sờ, sau đó liền tự nhiên đi vào, bởi vì cô không muốn Tĩnh Sơ lo lắng, càng không muốn Tĩnh Sơ đau lòng, đây cũng là nguyên nhân khiến cô không dám nói ra sự thật.
Sau khi Mộ Hi tiến vào, đặt quà tặng lên trên bàn, bắt đầu tìm Tĩnh Sơ, vì sao không có nhìn thấy cô ấy?
Ngay khi Mộ Hi quay đầu lại xem, đúng lúc đụng vào một lồng ngực, người đàn ông này thật ghê tởm, đứng cách cô thật gần, Mộ Hi vội vàng lui về phía sau, nhưng Âu Dương Hàn lại tiến tới gần, Mộ Hi lại lui, anh ta lại tiến tới gần, cuối cùng Mộ Hi dựa vào vách tường, không đường có thể lui nữa. Truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon
Mộ Hi tức giận nhìn Âu Dương Hàn, ý là anh muốn làm gì?
Giống như Âu Dương Hàn có thể đọc hiểu tâm sự của Mộ Hi.
"Cô biết tôi muốn làm gì? Nói cho tôi biết, vì sao cô không thể nói chuyện?" Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi, những ngày qua anh ta liên tục hiếu kỳ, lần đó cô chạy trốn còn rất tốt, vì sao sau khi gặp lại, cô liền bị câm?
Mộ Hi sợ hết hồn, lại là một người biết đọc tâm! Tại sao mình lại xui xẻo như vậy, Tĩnh Sơ ở đâu? Vì sao không nhìn thấy cô ấy, nha đầu chết tiệt kia, gọi cô đến, không biết lại chạy đi tới chỗ nào?
"Không cần tìm, Vân Tĩnh Sơ ngốc kia đã đi ra ngoài, phải nửa giờ sau thì mới có thể trở về, trong khoảng thời gian này chúng ta có thể làm chút gì đó, giết thời gian." Một tay Âu Dương Hàn vòng ra phía sau ôm Mộ Hi.
Mộ Hi kinh hoảng, giận giữ trừng mắt nhìn Âu Dương Hàn, anh ta muốn làm gì, bụng cô đã lớn như vậy, chẳng lẽ anh ta muốn như vậy?
Âu Dương Hàn cúi đầu hôn Mộ Hi, Mộ Hi dùng sức đẩy anh ta, đóng chặt miệng, không ngừng lắc đầu né tránh anh ta.
Âu Dương Hàn dùng tay cố định cằm của Mộ Hi, cưỡng chế Mộ Hi nhìn anh ta.
"Vì sao cô lại dịu dàng với ông xã thế? Ngày hôm qua các người còn ở trước mặt mọi người hôn nhau? Hôm nay tôi cũng muốn nếm thử hương vị của cô, tôi vô cùng muốn biết cảm giác của cô." Âu Dương Hàn giơ tay lên sờ bộ ngực Mộ Hi.
Hai tay Mộ Hi bắt lấy tay Âu Dương Hàn, chỉ tiếc sức lực của mình quá nhỏ, chỉ thấy bàn tay khốn kiếp điên cuồng xoa nắn Mộ Hi, Âu Dương Hàn thấy mặt Mộ Hi bắt đầu đổi hồng, kỳ thật, Mộ Hi không phải bởi vì ngượng ngùng trở nên đỏ mặt, mà là vì, cô tức giận bắt đầu đỏ lên.
Đồ lưu manh, khốn kiếp, biến thái, thế mà ngay cả người phụ nữ có thai cũng không buông tha!
Mộ Hi không có cách nào nói chuyện, trong lòng liên tục gấp gáp chửi bới Âu Dương Hàn.
"Tà ma nuôi dưỡng cô không tệ lắm, ngực cô lại càng lớn thêm, hương vị rất tốt, ông đây thích, chỉ là tôi còn không biết phía dưới có cảm giác gì? Đến đây đi, hôm nay tôi muốn cô."
Âu Dương Hàn nói, mở khóa cầm lấy thằng nhóc của mình, chống đỡ bộ vị Mộ Hi, bởi vì có bụng cản trở, giống như không dễ dàng đến gần.
Nhìn thấy hành động của anh ta, Mộ Hi sợ hãi, anh ta thật sự muốn làm vậy, vốn tưởng rằng cho để anh ta được hôn vài cái, không nghĩ tới anh ta lại lôi em trai ra, không được, nữ ngoan không chịu thiệt thòi trước mắt.
Hai tay Mộ Hi bắt lấy tay Âu Dương Hàn, ánh mắt đáng thương nhìn anh ta, ý là van cầu anh ta, không nên như vậy?
Cặp mắt xinh đẹp kia vừa to bịt kín một tầng hơi nước, làm cho người ta không khỏi đau lòng, người phụ nữ này đúng là khắc tinh của anh ta, vì sao mỗi lần đối mặt với cô, đều muốn suy nghĩ tới cảm nhận của cô, thấy mặt cô tràn đầy nước mắt, anh ta lại mềm lòng lần nữa! Vì sao không thể làm chuyện mà bản thân muốn, anh ta muốn cô, vội vàng muốn cô, vì sao không thể trực tiếp thượng cô? Bất kể cô khổ sở khó chịu?
Mộ Hi nhìn thấy anh ta thay đổi, vì vậy, nhẹ nhàng xê dịch sang một bên, ai ngờ, vừa động như vậy, lại bị Âu Dương Hàn ôm cổ, người đàn ông này tựa đầu trên vai Mộ Hi, không nhúc nhích.
Tình huống gì đây? Mộ Hi không dám động, nghĩ biện pháp? Nghĩ biện pháp? Người đàn ông này còn cứu chữa được, bởi vì thấy cô muốn khóc, người đàn ông này liền mềm lòng.
Mộ Hi ngây ngốc còn không biết, anh ta chỉ biết mềm lòng với cô, đối với người khác anh ta vẫn mang lòng dạ độc ác, cái này là Âu Dương Hàn có chút ngang bằng với Nam Cung Diệu, hai người đáng sợ đều ngu ngốc yêu cái người phụ nữ đáng yêu này!
Cứ như vậy, Mộ Hi không dám động, Âu Dương Hàn cũng không có ý cất em trai đi, Mộ Hi rất khẩn trương, cũng hết sức sợ hãi, nếu như bị tên biến thái này làm vậy, chính mình sẽ sinh non, bởi vì cô đã được chứng kiến, cách chơi của người đàn ông này, tàn nhẫn, biến thái.
"Cô khiến tôi phải làm sao bây giờ?" Âu Dương Hàn nhỏ giọng nói.
Lời của anh ta khiến Mộ Hi khó hiểu, nhưng mà rõ ràng là chính bản thân anh ta không có việc gì kiếm chuyện, vì sao còn muốn hỏi cô nên làm cái gì bây giờ?
Mộ Hi không nói, kỳ thật, cô rất muốn nói chút gì đó? Nhưng mà, tiếc rằng mình bị mất tiếng!
Âu Dương Hàn lại một hôn môi Mộ Hi một lần nữa, lúc này hết sức dịu dàng, nhưng mà.
"A - - cô dám cắn tôi." Âu Dương Hàn tức giận giơ tay muốn đánh Mộ Hi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đánh chết cũng không bỏ của cô, anh lại đưa tay chuyển hướng vách tường, đấm một đấm lên vách tường.
"Cô cứ yêu anh ta vậy sao?" Âu Dương Hàn cúi đầu thống khổ hỏi.
Mộ Hi không có cách nào trả lời, đành phải gật đầu, nhưng Âu Dương Hàn cúi đầu không thể nhìn thấy cô gật đầu, vì vậy, cô nổi lên dũng khí, cầm lấy một cái tay của anh ta, viết lên: Là, vô cùng yêu.
← Ch. 150 | Ch. 152 → |