Mất giọng (2)
← Ch.143 | Ch.145 → |
"Chỉ trách cô gả cho tà ma!" Âu Dương Hàn hiện tại không muốn làm hại cô, nhưng ai bảo cô là người phụ nữ của tà ma! Còn có, anh ta muốn giữ cô lại, vĩnh viễn.
"Gả cho Nam Cung Diệu tôi đã sớm có chuẩn bị, tôi sẽ không hối hận, nếu để tôi lựa chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ gả cho anh ấy." Mộ Hi khẳng định nói.
"Nếu như có thể có một người phụ nữ chịu làm vậy vì tôi, tôi nghĩ tôi sẽ rất hạnh phúc!" Âu Dương Hàn nói.
"Nếu quả thật có người này, anh sẽ quý trọng cô ấy sao? Anh chỉ coi phụ nữ như đồ chơi!"
Mộ Hi bất bình nói, người đàn ông này về phương diện kia đối xử với phụ nữ thủ đoạn tàn nhẫn, cô tận mắt nhìn thấy, mỗi lần thấy anh ta ngược đãi Khang Hân, Mộ Hi đều muốn lao ra đánh anh ta, dù nói thế nào, cô ta cũng là em gái cùng cha khác mẹ, nhưng mà, nghĩ lại, vì sao Âu Dương Hàn ở cùng một chỗ với Khang Hân, có khả năng chính là Khang Hân bảo Âu Dương Hàn lừa gạt cô đến đây.
Mộ Hi nghĩ tới đây liền tức giận, không nghĩ đến người phụ nữ này ác độc như vậy, năm đó người phụ nữ thần bí kia liền có khả năng là cô ta? Bởi vì năm đó sau khi cô rời khỏi, ở bên cạnh Nam Cung Diệu chính là Khang Hân, hiện tại Nam Cung Diệu kết hôn với cô, Khang Hân không chịu nổi, cho nên trả thù cô.
"Đồ chơi? Lâu như vậy, tôi có chơi đùa cô hay không? Cô là người duy nhất khiến tôi không nhẫn tâm hành hạ phụ nữ!"
"Không nhẫn tâm! Chẳng lẽ anh giam lỏng tôi ở chỗ này không gọi là hành hạ?" Mộ Hi giận dữ nói.
"Tôi muốn giữ cô lại bên cạnh tôi mãi mãi." Âu Dương Hàn nói, ánh mắt hết sức mâu thuẫn.
"Mãi mãi ở lại bên cạnh anh không phải là tôi, nên là người phụ nữ anh yêu." Mộ Hi nghiêm túc trả lời anh ta.
"Tôi nói người phụ nữ kia chính là cô, cô tin sao?"
Âu Dương Hàn hỏi, kỳ thật, đừng nói Mộ Hi không tin, ngay cả bản thân anh ta cũng không thể nào tin nổi, người phụ nữ này chưa lớn tuổi, nhưng đã sinh con, hiện ở trong bụng còn có một đứa nhỏ, anh ta đúng là điên, mới yêu người phụ nữ này!
"Không tin, chúng ta căn bản cũng không có chân chính biết nhau, tôi hoàn toàn không biết gì về anh cả, còn có tôi chỉ yêu một mình Nam Cung Diệu, có thể giam lỏng một người, nhưng, giam lỏng một trái tim, anh đừng mơ tưởng." Mộ Hi rất kiên quyết với người đã bắt cóc cô đi này, làm hại cô ngày ngày nhớ nhà, khổ không thể tả!
"Cô không tin, bản thân tôi cũng không muốn tin, không nghĩ tới chuyện nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu) thấp kém như vậy sẽ xảy ra trên người Âu Dương Hàn tôi, người phụ nữ này lại còn là một người phụ nữ đã có chồng!" Âu Dương Hàn đau khổ nói, ánh mắt trở nên ảm đạm, thiếu cảm giác u ám đen tối.
"Nếu đã biết tôi là phụ nữ đã có chồng, vậy thì xin anh thả tôi trở về được không?" Mộ Hi hết sức tôi nghiệp nhìn Âu Dương Hàn, tay nắm lấy cánh tay Âu Dương Hàn, hy vọng anh ta nghiêm túc suy nghĩ một chút!
"Cô thật khiến tôi đau lòng, cô chỉ muốn làm sao nhanh rời khỏi tôi, rời khỏi nơi này!" Âu Dương Hàn cũng nhìn Mộ Hi nói, gương mặt xinh đẹp trước mắt này, điềm đạm đáng yêu cỡ nào, thật muốn yêu thương cô thật tốt, nhưng cô không cho anh ta cơ hội!
"Bởi vì tôi căn bản không thuộc về nơi này!" Mộ Hi nói.
Âu Dương Hàn đau lòng nhìn Mộ Hi, cũng không nói gì, ánh mắt lại khôi phục đen tối độc ác trước kia, khiến Mộ Hi không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Sau khi Mộ Hi biết chuyện Nam Cung Diệu cho rằng cô đã chết, trong lòng rất sốt ruột, làm sao mới có thể cho người bên ngoài biết cô còn sống đây? Chỉ có nghĩ cách báo tin cho Nam Cung Diệu, mình mới có thể được cứu, cô không muốn mình và con sống chung với ma quỷ!
Mộ Hi sờ sờ bụng.
"Con đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con."
Mộ Hi kể từ khi nhìn video đưa tang kia, liền bắt đầu mỗi ngày đúng giờ xem tin tức, xem có tin tức liên quan tới Nam Cung Diệu không.
Thông qua tivi đưa tin, Mộ Hi biết mỗi ngày ông xã dường như đều làm việc ở nhà, công ty bên kia anh rất ít đến, truyền thông đưa tin nói: tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung Nam Cung Diệu tiên sinh đua xót không cách nào chấp nhận chuyện vợ mất, công ty tạm thời có Lãnh trợ lý Lãnh Đông xử lý, mạng tin tức truyền hình đưa tin, Nam Cung Diệu tiên sinh mỗi ngày đều sẽ đến trước mộ vợ... Hàn Băng Tâm dien, dan, le, quy, don
"Ông xã..." Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu trong màn hình ốm đi rất nhiều, mình rời khỏi, tạo thành đau khổ lớn với anh như vậy, Mộ Hi sốt ruột, cô phải nghĩ cách!
Mộ Hi sờ sờ bụng, con đã bốn tháng rồi, không trốn đi, bụng sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc đó liền không có cơ hội, nhớ lại bộ dạng đau khổ của chồng, hiện tại chỉ có dựa vào chính mình.
******
Nhà Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu đi xuống lầu, nhìn thấy Nam Nam viết gì đó trên bàn.
"Con trai, làm sao vậy?" Nam Cung Diệu nhẹ nhàng hỏi, kể từ khi Mộ Hi rời đi, Nam Cung Diệu liền lấy rất nhiều thời gian ở cùng Nam Nam, bởi vì đây là quà tặng tốt nhất Mộ Hi để lại cho anh.
Cha con hai người chung đụng coi như hòa hợp, chính là ai cũng không đề cập tới có tất cả gì liên quan đến Mộ Hi.
"Cha, con đang vẽ." Nam Nam nhàn nhạt trả lời.
"Con trai vẽ cái gì?" Nam Cung Diệu đi đến đối diện ngồi xuống, tiện tay để xuống một ly nước cho Nam Nam uống.
"Cha tự mình xem đi." Nam Nam đưa bức tranh cho Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu vui vẻ tiếp nhận, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, con trai vẽ chính là Mộ Hi và anh, bên cạnh còn có một cậu bé và một bé gái.
Ai cũng biết đây là một gia đình, cậu bé kia đương nhiên là Nam Nam, mà bé gái kia chính là em gái của cậu, Nam Nam vẫn luôn la hét không có người nào chơi cùng cậu, bảo anh và Mộ Hi sinh em bé, nhưng mà, hiện tại nhớ đến những chuyện này, vô cùng đau lòng.
"Cha, Nam Nam biết mẹ ở một chỗ chờ chúng ta đi tìm mẹ, cho nên Nam Nam muốn dùng thời gian nghỉ hè này đi tìm mẹ? Bởi vì trước kia mẹ từng nói trẻ con thì phải đi học cho giỏi, cho nên Nam Nam không làm trễ nãi việc học, nghỉ sẽ đi." Nam Nam rất nghiêm túc nói với Nam Cung Diệu, ánh mắt lộ ra quà quyết, ý nói đi sẽ đi.
Nam Cung Diệu đau lòng sờ sờ đầu con trai, có lẽ mang con ra ngoài du lịch liền sẽ khá hơn một chút, dù sao trẻ con đều thích chơi.
"Được, cha đồng ý với con."
Rất nhanh nghỉ hè đã tới.
Đứa nhỏ trong bụng Mộ Hi đã năm tháng, trong vòng hơn một tháng này, mỗi ngày Mộ Hi đều cố gắng tìm cơ hội chạy trốn, nhưng đều thất bại.
Hôm nay, Âu Dương Hàn trở lại từ bên ngoài, trong tay mang theo một phần hỗn độn, bên trong phần hỗn độn này có thuốc phá thai, tối ngày hôm qua Mộ Hi nói mớ gọi tên Nam Cung Diệu, Âu Dương Hàn có dự định này, anh ta muốn xoá sạch đứa nhỏ trong bụng Mộ Hi, nếu không, về sau cô chỉ cần nhìn thấy đứa bé này liền nhớ Nam Cung Diệu.
Nha, đứa nhỏ đã năm tháng, đây không phải là muốn mạng người sao?
Trong mắt Âu Dương Hàn độc ác và khác thường, khiến Mộ Hi cảm thấy có vấn đề, cũng đoán được không phải là chuyện tốt, kể từ khi có đứa bé này, Mộ Hi cẩn thận mọi chuyện, chỉ sợ Âu Dương Hàn hạ độc cô, xoá sạch đứa bé, bởi vì người đàn ông này hết sức hèn hạ, nếu không làm sao mình sẽ bị anh ra đưa đến đây!
"Tôi muốn cầu xin anh một chuyện, tôi đến đây cũng chưa từng ngoài qua, tôi muốn anh ở cửa theo giúp tôi ngồi một chút có thể chứ?" Mộ Hi cố gắng làm cho giọng điệu của mình dịu dàng không thể dịu dàng hơn. Hàn Băng Tâm die"nd"an'le"quy"don"
Nhìn thấy Âu Dương Hàn không nói, Mộ Hi biết anh ta đang do dự.
"Anh xem tôi lớn bụng, có thể chạy đi đâu, hơn nữa không phải có anh nhìn sao? Coi như là nuôi chó, chủ nhân cũng sẽ dắt ra đi dạo chứ!" Mộ Hi tỏ ra rất đáng thương, quả nhiên có hiệu quả, Âu Dương Hàn mềm lòng, đi thì đi, dù sao anh đi cùng, cô chạy không được.
"Được rồi." Âu Dương Hàn nhàn nhạt nói.
"Cám ơn, tôi thay quần áo, có chút lạnh." Mộ Hi mỉm cười đi vào trong nhà, trở về đến trong nhà Mộ Hi lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, trực giác nói với Mộ Hi, người đàn ông này muốn giết đứa bé trong bụng cô.
Đi đến ngăn kéo bên cạnh, một tháng trước tìm được một gậy điện nho nhỏ giấu trên người, hiện tại mình lớn bụng, giấu ít đồ vẫn không thành vấn đề.
Chỉ chốc lát sau, Âu Dương Hàn thấy Mộ Hi mỉm cười đi ra, cô mặc một chiếc áo khoác kiểu nhỏ của anh ta, người phụ nữ này không có quần áo mặc, liền tìm trong tủ quần áo của anh ta quần áo kiểu nhỏ mặc, bởi vì lớn cô mặc không được. Mấy tháng này Mộ Hi mặc từ trong ra ngoài toàn bộ là đồ của anh ta, kể cả sau khi mang thai bụng bắt đầu lớn, cô liền bắt đầu mặc quần trong bằng của anh ta, nhiều lần, Âu Dương Hàn cố ý mua về nhà quần trong bằng đặc biệt lớn, để Mộ Hi mặc thoải mái chút, nhìn người phụ nữ này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, mặc toàn là quần áo của mình, anh ta càng ngày càng yêu thích cô, nhưng vì sao cô chính là không nhìn đến anh chứ?
"Có thể rồi." Mộ Hi vẫn duy trì nụ cười, chỉ sợ người đàn ông này đột nhiên thay đổi.
"Uhm." Âu Dương Hàn nhàn nhạt đáp một tiếng, nhanh chóng nhập mật mã, tốc độ nhanh đến mắt Mộ Hi không chớp cũng không thấy rõ mật mã là bao nhiêu, bây giờ cuối cùng thừa nhận mình ngốc, khó trách con trai lúc nào cũng gọi cô người phụ nữ ngốc.
Mộ Hi âm thầm nhớ con ở trong lòng, thật sự là mẹ con liền tâm, Nam Nam không ngừng hắt xì nhiều cái.
"Con trai, con không thoải mái? Nếu không thì chúng ta không đi." Nam Cung Diệu quay lưng lại hỏi Nam Nam.
"Cha, Nam Nam không có việc gì, là mẹ đang nhớ Nam Nam, cho nên Nam Nam mới hắt xì hơi, chúng ta đi thôi, mẹ đang chờ chúng ta đến." Lời Nam Nam nói, khiến Nam Cung Diệu rất bất an, nếu như buổi tối sợ tới mức tóc gáy dựng lên, không có ai ở đây đợi bọn họ nữa, làm sao có thể? Con trai có muốn gặp bác sĩ hay không, nhưng cặp mắt kia lộ ra bình thường.
Nam Cung Diệu và con trai lái xe lên đường.
"Cha, lần này tất cả lộ trình Nam Nam quyết định, cha cứ lái xe." Nam Nam nghiêm trang nói, vốn là Nam Cung Diệu còn lên kế hoạch nhiều chỗ, nhưng mà, nghe Nam Nam nói, anh chỉ có thể phục tùng, đứa trẻ chỉ có bốn tuổi này, nói chuyện lại lộ ra giọng nói ra lệnh!
"Được, chúng ta đi đâu?" Nam Cung Diệu hỏi con trai.
"Hướng Bắc." Nam Nam lại lấy ra một cái gì đó như máy chơi game, bắt đầu thao tác, không biết còn tưởng rằng cậu chơi game.
"Nam Nam, tại sao phải đến hướng bắc, bên kia cũng không có gì tốt để chơi." Nam Cung Diệu có lòng tốt nhắc nhở Nam Nam, cậu vẫn là đứa trẻ, rất nhiều việc cần phải nhắc nhở cậu một chút.
"Cha chẳng lẽ đã quên, chúng ta ra ngoài làm gì sao? Chúng ta là tới đón mẹ." Nam Nam lạnh lùng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc, cũng hết sức tàn khốc, loại tàn khốc này là từ lúc sinh ra đã có. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon
"Chỉ là, chỉ là..." Nam Cung Diệu không đành lòng phá giấc mơ của con, làm sao có thể nói cho cậu biết mẹ không về được nữa chứ? Quá tàn nhẫn!
"Phía trước ngã tư đường quẹo trái, sau đó tiếp tục đi." Nam Nam không có nói gì khác.
Lúc cha con đang trên đường, Mộ Hi và Âu Dương Hàn đã ra cửa.
Khó trách viết nhiều thư cầu cứu như vậy, cũng không có tin tức, thì ra nơi này xung quanh đều là nước, chỉ có một con đường có thể đi ra ngoài, từ xa nhìn lại, nơi này cách nội thành không xa, nhưng coi như là chạy cũng phải chạy một ngày, huống chi bây giờ người cô mang đứa trẻ!
"Ở đây thật đẹp, khó trách buổi tối có chút lạnh, thì ra nơi này tất cả đều là nước." Mộ Hi cố ý nói như vậy, đôi mắt thỉnh thoảng liếc xung quanh.
"Nơi này là nơi ở riêng của tôi, cô là người đầu tiên đến." Âu Dương Hàn bị Mộ Hi yên tĩnh lây, chính mình cũng thay đổi cực kỳ yên tĩnh, lẳng lặng hưởng một khắc hạnh phúc thụ này, trong mắt người ngoài liền như một đôi vợ chồng ngọt ngào, bà xã có thai, trên mặt tràn đầy tươi cười, chỉ là tươi cười này có chút làm ra vẻ.
"Thực là vinh hạnh của tôi, chẳng qua nếu như anh có thể cho tôi trở về, cầu cũng không được." Mộ Hi vẫn hy vọng Âu Dương Hàn có thể chủ động thả cô trở về, như vậy cô cũng không cần mạo hiểm, mình mang thai, ngộ nhỡ chút nữa gậy đánh anh ta không ngã, anh ta đánh lại, như vậy sẽ tổn thương đến đứa trẻ.
Âu Dương Hàn không nói, mỗi lần Mộ Hi yêu cầu anh ta thả cô đi, anh ta đều không trả lời, bởi vì anh ta không thể thả cô đi, cho dù mỗi ngày anh ta chỉ cần nhìn cô một chút là đủ rồi!
Mộ Hi nhìn thời cơ không sai biệt lắm, lại không ra tay, chờ một chút đi vào, không biết lúc nào mới có thể đi ra!
"Anh xem chỗ đó, đẹp quá." Mộ Hi chỉ một bên, Âu Dương Hàn nhìn sang.
Mộ Hi nhanh chóng cầm gậy điện nhỏ mình chuẩn bị ra, kích một cái lên người Âu Dương Hàn.
"A - -" Âu Dương Hàn đột nhiên bị gậy điện kích, ngã quỵ trên đất.
Mộ Hi cuống quít chạy về phía trước, không dám chạy nhanh, hai cánh tay nâng bụng, sợ kinh động đến đứa trẻ trong bụng, cô vừa rồi đã thấy được hướng bên kia, gần đó không xa có thôn xóm, cô có thể chạy đi đâu, đi đường lớn không được, Âu Dương Hàn biết lái xe đuổi theo cô, Mộ Hi vừa chạy vừa xem một chút có người qua đường không, có thể chở cô đoạn đường, còn có thể mượn dùng điện thoại người khác một chút, cầu cứu Nam Cung Diệu, chỉ cần ông xã biết cô còn sống, nhất định sẽ tìm được cô, đi xa như vậy, một bóng người cũng không có, cách thôn phía trước đích thực còn rất xa, mệt quá, khát nước kinh khủng.
Sau khi Âu Dương Hàn bị Mộ Hi kích, mắt thấy Mộ Hi chạy tới nơi xa, anh tahận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Mẹ kiếp, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô." Âu Dương Hàn biết bị Mộ Hi lừa, khó trách cô đột nhiên dịu dàng như thế, vốn tưởng rằng cô nghĩ thông suốt, thì ra cô giả bộ, cảm giác bị đùa giỡn, khiến cặp mắt vốn độc ác kia càng trở nên đáng sợ hơn.
Mộ Hi trực tiếp điện phần eo của anh ta, như vậy anh ta liền không có cách nào chạy, ít nhất chân sẽ tê không đứng nổi.
Mộ Hi đi mệt quá, miệng rất khô, tìm một tảng đá núp đằng sau, lấy ra trái cây vừa rồi ở một chỗ hái được bắt đầu ăn, hương vị không bình thường, vừa nhai một ngụm, còn chưa nuốt, nhanh phun ra, có thuốc trừ sâu, miệng rất tê, đầu lưỡi cũng đã tê rần, mới vừa mau ném đi, cởi áo khoác, tiếp tục đi, một tay chống gậy, một tay đặt trên bụng, an ủi đứa trẻ, bởi vì tim Mộ Hi đập nhanh đến muốn nhảy ra ngoài.
Âu Dương Hàn gọi điện thoại cho thủ hạ, bắt đầu tìm Mộ Hi, bởi vì cô lớn bụng chạy không nhanh, nhất định có thể đuổi theo cô.
Mộ Hi thật vất vả nhìn thấy phía trước có một bóng người, cuống quít đi tới, muốn mượn một điện thoại của người kia một chút, nhưng là, lúc mình há mồm gọi người ta, lại không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, lại thử một lần, vẫn không có thanh âm, chẳng lẽ vừa rồi là thuốc trừ sâu, khiến mình mất giọng, nha nha! Gặp xui hết sức! Ăn trái cây bụng còn chưa nếm được vị, liền câm sao?
Hu hu... Muốn khóc không tiếng động!
Đi ngang qua người có lòng tốt, thấy là phụ nữ có thai, còn là một người câm, hết sức thương cảm cho Mộ Hi.
Mộ Hi một bên khoa tay múa chân, một bên ý bảo mượn điện thoại gọi điện thoại, người có lòng tốt hiểu, lấy điện thoại di động ra, cho Mộ Hi, Mộ Hi cuống quít bấm số điện thoại Nam Cung Diệu.
"Này? Này?" Nam Cung Diệu nghe, không có người nói chuyện, dập máy, Mộ Hi sốt ruột, khóc không thành tiếng.
Mộ Hi lại bấm lần nữa, giao điện thoại cho người kia, ý bảo anh ấy nói giúp cô, Mộ Hi khoa tay múa châ, nhưng người kia không hiểu!
"Này?" Nam Cung Diệu vừa nhìn lại là số vừa rồi, thật tò mò, vì sao gọi không nói lời nào?
"Xin chào, chỗ này tôi có một người câm, là cô ấy gọi điện thoại cho anh, cô ấy liên tục khoa tay múa chân, không biết ý gì?" Người kia nói, đôi mắt còn nhìn Mộ Hi có ý gì sao?
"Tôi không biết người câm nào? Anh gọi lầm rồi." Nam Cung Diệu cúp điện thoại.
Mộ Hi khổ sở nắm lấy người tốt, bảo anh ấy gọi qua, người tốt thấy cô có cái bụng bự, chẳng lẽ là người phụ nữ bị ném bỏ, thấy cô mặc đồ này, toàn đồ đàn ông, người phụ nữ kia mang thai cũng không mặc đồ phụ nữ có thai, nhưng mà cô, nhìn bộ dáng cô cũng biết cô hết sức thảm, tay rất dơ, trên mặt cũng không sạch sẽ, kỳ thật, vốn là Mộ Hi không bẩn, cũng bởi vì đi trong đất tìm ăn, dùng tay bắt, sau đó dùng trét đầy mặt, người tốt lập tức hết sức thông cảm cho cô.
Nam Cung Diệu vừa nhìn lại là số vừa rồi, vốn không muốn nhận, nhưng đối phương vẫn gọi liên tục, đành phải nhận.
"Tôi nói cho anh biết, anh có phải là đàn ông hay không? Làm lớn bụng phụ nữ liền không quan tâm sao?" Nam Cung Diệu vừa nhận liền nghe đến đối phương nói như vậy, cảm giác hết sức không giải thích được, vì vậy, lại dập máy, Mộ Hi hoàn toàn tuyệt vọng.
Quay đầu lại nhìn một chút, không được, nhất định phải nhanh lên, nếu không bị Âu Dương Hàn bắt được liền thảm, cô cảm ơn người tốt, tiếp tục đi lên phía trước, ưỡn bụng to, đầu tóc cũng rối bời, làm cho người khác vừa nhìn tựa như là cô gái lang thang, bộ dáng hết sức chật vật, bởi vì mệt quá, thỉnh thoảng ngồi dưới đất nghỉ ngơi một chút, cho nên làm cho cả người toàn là đất!
← Ch. 143 | Ch. 145 → |