Xấu mặt
← Ch.134 | Ch.136 → |
"Mẹ đương nhiên biết, chỉ là mẹ thật xin lỗi con, con trai ở trong đó chính là tiền để dành của con! Nhưng mà mẹ làm mất rồi." Mộ Hi ngẫm lại hết sức tự trách.
"Bà xã có ý gì?" Nam Cung Diệu khó hiểu.
"Chính là có đôi khi Nam Nam chơi máy tính sẽ kiếm được ít tiền, em đều để dành cho Nam Nam, nhưng bây giờ cũng không có, em thực ngốc!" Mộ Hi nói xong lại muốn khóc.
"Nam Nam kiếm tiền?" Nam Cung Diệu khó có thể tiếp nhận, bà xã thật đúng là ngốc, chẳng lẽ một đứa trẻ bốn tuổi cũng có thể kiếm tiền, cô không tò mò?
"Cha, Nam Nam chỉ là chơi trò chơi kiếm được, nếu không mấy năm này, mẹ ngốc như vậy làm sao nuôi sống Nam Nam nha!" Nam Nam hết sức vô tội nói, vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé, nhún nhún vai, như người lớn.
"Vì sao hai người chưa từng nói gì?" Nam Cung Diệu rất tò mò, kết hôn lâu như vậy vì sao cũng không biết những chuyện này?
"Đây chính là bí mật của Nam Nam và mẹ, lúc mẹ và cha chưa kết hôn chúng con cũng đã giao ước, không được phép nói với ai nha, hôm nay cha không phải người ngoài, nên có thể nói, mẹ muốn cho Nam Nam có cuộc sống của một đứa trẻ, cho nên không được để người ngoài biết Nam Nam kiếm tiền, cha phải đáp ứng Nam Nam nha?"
Nam Cung Diệu trầm tư nhìn Nam Nam, con trai hết sức cường điệu không được phép cho người ngoài biết, chẳng lẽ có chuyện gì không thể cho ai biết? Cậu vậy mà có thể kiếm tiền.
"Cha đương nhiên sẽ đáp ứng Nam Nam, sẽ không nói với bất kỳ ai, nhưng Nam Nam có chuyện gì có thể nói với cha, cha là bạn tốt của Nam Nam biết không? Bởi vì chúng ta đều là đàn ông, đàn ông của nhà họ Nam Cung." Nam Cung Diệu ôm lấy con trai hôn một cái.
"Cha thật xấu nha, lại hôn Nam Nam, hôn sẽ có BB (ý NN là có baby á) nha." Nam Nam rất đáng yêu nói.
"Vậy Nam Nam có gạt cha chuyện gì không?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Đương nhiên là có." Nam Nam lạnh lùng trả lời.
"Cha có thể biết không?" Nam Cung Diệu dụ dỗ Nam Nam nói, dù sao cũng là trẻ con, dụ dỗ một chút sẽ nói đi?
"Cha, con nói cho cha biết nha, mẹ ngủ thích chảy nước miếng, Nam Nam không chảy nha, còn có mẹ lén lút nhìn mông Nam Nam." Nam Nam cười ha hả nói.
"Phải không con trai, mẹ con thật đúng là kém!" Rất rõ ràng Nam Cung Diệu có chút thất vọng. Hàn Băng Tâm die*ndan*leq*uy*don
"Cha là cha của Nam Nam, cũng là bạn của Nam Nam, cho nên chúng ta cần bảo vệ mẹ thật tốt nha." Nam Nam nói với Nam Cung Diệu.
"Ai cần hai người bảo vệ, hai người chỉ biết bắt nạt mẹ! Người ta đã đánh mất tiền, các người không có lòng đồng cảm, số tiền kia là mẹ và Nam Nam tích góp rất lâu, mới tiết kiệm được, hiện tại cái gì cũng không có, thật là khổ sở!" Mộ Hi nghĩ đến liền đau lòng.
"Mẹ, cha nói sẽ hoàn trả cho mẹ mà, còn khổ sở, phụ nữ thật phiền phức, chồng mẹ có rất nhiều tiền nha, có cái gì phải khóc chứ!" Nam Nam lạnh lùng trả lời.
"Cha con có tiền cũng là của cha con, mẹ không lạ gì! Nhưng mà, con nói vậy, mẹ đành phảimiễn cưỡng nhận lấy thôi!" Mộ Hi mừng thầm.
"Cho em thì có thể, nhưng mà em cần phải trả anh, đây là cho em mượn." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
"Anh - - được, em không cần tiền của anh, ngày mai em phải đến khách sạn làm, ca hát khiêu vũ gì em cũng làm, chỉ cần có thể kiếm tiền, em liền làm, ai thèm tiền của anh!" Mộ Hi thẹn quá hoá giận, giận dữ nói, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên.
"Em dám - -" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, Nam Nam vừa thấy sự tình không ổn, đứng dậy trốn, lắc lắc đầu, người phụ nữ ngốc này thật không có lãng mạn, vậy cũng không nhìn ra được, cha chỉ là đừa với mẹ, mẹ còn tưởng thật!
"Vì sao không dám?" Mộ Hi bướng bỉnh nhìn Nam Cung Diệu, ý chính là dám, anh có thể làm gì?
"Em dám đi thử xem, anh liền ném em vào xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, vốn là đùa với cô, nghe cô nói cái gì muốn đi khiêu vũ, tưởng tượng cô vặn vẹo trước mặt những tên đàn ông kia anh liền chịu không được.
Nam Cung Diệu khiêng Mộ Hi lên vai, hô to với Nam Nam.
"Con trai, cha và mẹ con có việc cần thảo luận, không có việc gì đừng tới quấy rầy." Nam Cung Diệu trực tiếp đem Mộ Hi lên lầu.
"Tuân lệnh cha." Nam Nam đứng nghiêm chào vớiNam Cung Diệu.
"Tiểu tử thúi, con còn không mau tới cứu mẹ?" Mộ Hi cầu cứu con trai.
"Mẹ yên tâm, cha sẽ không bắt nạt mẹ, cha chỉ biết yêu mẹ thôi, bye bye." Nam Nam chạy ra ngoài chơi.
"Tiểu tử thúi, sớm biết con không đáng tin cậy, thật là có cha liền quên mẹ!" Mộ Hi cứ như vậy bị Nam Cung Diệu khiêng trở lại phòng ngủ.
"Vẫn là con trai hiểu cha nó, biết rõ anh sẽ không bắt nạt em, ngoan." Nam Cung Diệu dùng sức như đánh một cái lên mông Mộ Hi.
"Anh quả thực chính là thổ phỉ, thả em xuống, mau thả em xuống, tên cường đạo nhà anh." Mộ Hi ở trên lưng Nam Cung Diệu kêu to ầm ĩ.
"Câm miệng, làm sao anh có thể là thổ phỉ?" Nam Cung Diệu lại đánh lên mông Mộ Hi một cái.
"Anh bắt nạt người ta, hu hu... Anh đánh em đau quá... Hu hu..." Không nghĩ tới Mộ Hi lại khóc, Nam Cung Diệu vốn đang rất cao hứng, nghe thấy tiếng Mộ Hi khóc vội vàng để cô từ trên vai xuống đến, lập tức ôm vào trong lòng.
"Bà xã, thực xin lỗi, anh chỉ giỡn với em, khóc thật sao?" Nam Cung Diệu đau lòng nhìn vợ yêu trong lòng, hối hận mình ra tay quá nặng.
"Anh muốn mưu sát em... Hu hu... Em ghét anh..." Mộ Hi vừa khóc vừa hung hăng cắn cánh tay Nam Cung Diệu, không nhả ra.
Trở lại phòng ngủ, Nam Cung Diệu thả Mộ Hi đến trên giường, liền bắt đầu cởi quần Mộ Hi.
Đương nhiên có tiền bên trong."Anh muốn làm gì?" Mộ Hi trừng mắt to hỏi.
"Anh xem một chút." Nam Cung Diệu nhàn nhạt trả lời.
"Có cái gì mà xem, không phải anh xem thường xuyên sao? Cũng không phải chưa từng thấy! Dã man." Mộ Hi kéo quần lên, ai biết lại bị Nam Cung Diệu kéo xuống.
"Anh xem một chút đánh đỏ lên sao?" Nam Cung Diệu nói.
Cởi quần Mộ Hi xuống, một dấu bàn tay hồng, khó trách cô sẽ khóc, một dấu tay hồng trên làn da trắng của Mộ Hi, Nam Cung Diệu đau lòng hôn lên chỗ đó, da của cô thật mềm mại non nớt, chỉ vỗ một cái như vậy liền có vết.
"Anh làm gì vậy? Không phải chỉ xem có đỏ hay không sao? Vì sao còn như vậy? Anh không chê thối?" Mộ Hi tức giận nói.
"Đỏ, có đau không?" Nam Cung Diệu đau lòng hỏi.
"Đánh anh thử xem có đau không? Hừ! Cái mông người ta vốn đã lớn, anh lại đánh, không phải càng lớn!" Mộ Hi oán trách, thực ra cô hy vọng cái mông của mình nhỏ chút thì tốt rồi! Mỗi lần đàn ông để ý mông cô không phải cô không biết, chỉ là không có biện pháp, những thứ thịt này lại không giấu được!
Không nghĩ tới, Nam Cung Diệu cởi quần xuống nói với Mộ Hi.
"Đến đây đi, đánh đi, dùng sức đánh." Nam Cung Diệu vểnh mông lên bảo Mộ Hi đánh.
"Anh - -" Mộ Hi nhìn thấy phía dưới của ông xã lập tức xấu hổ đến mức mặt đều đỏ, tựa như một cây xúc xích nướng rủ xuống ở không trung, cộng thêm hai quả trứng trà.
Nam Cung Diệu đứng lên biết rõ vợ yêu lại xấu hổ, bộ dáng nhỏ nhắn thật sự đáng yêu, trên làn da trắng của Mộ Hi ửng hồng, tựa như hai trái táo đỏ phú sỹ, xúc động muốn cắn một cái, Nam Cung Diệu cứ như vậy, quần cũng không kéo lên tựa như dựa sátMộ Hi.
"Bà xã, em không muốn đánh?" Nam Cung Diệu nhỏ giọng hỏi Mộ Hi, thở ra khí nóng vào mặt Mộ Hi, cảm giác ngưa ngứa.
"làm gì có ai như anh để lộ mông rồi bảo người ta đánh, anh đây không phải là muốn bị đánh sao?" Mộ Hi ngượng ngùng trả lời, không dám nhìn Nam Cung Diệu, nhưng cũng không dám cúi đầu, bởi vì phía dưới có bãi mìn, chỉ sợ nổ trúng mình, bị nổ tan xương nát thịt.
Mộ Hi biết rõ chạy không khỏi, vì vậy.
"Chờ, em đi tắm." Mộ Hi đi vào phòng tắm.
"Anh chờ em." Nam Cung Diệu nằm xuống giường, chờ Mộ Hi ra.
Nam Cung Diệu gần như là cởi hết quần áo ra nằm ở trên giường, nghe được tiếng vang truyền đến từ phòng tắm, vì vậy, thân thể trần truồng liền chạy vào.
"Bà xã làm sao vậy?" Nam Cung Diệu dường như chạy ào vào phòng tắm, nhìn thấy một người đầy bọt đang nhàn nhã xoa xoa thân thể, nhìn thấy Nam Cung Diệu chợt xông vào, giống như bị mất hứng.
"Người ta đang tắm, anh vào làm gì? Ra ngoài." Mộ Hi tức giận đuổi Nam Cung Diệu ra ngoài, mình tắm cũng khó coi, nhất là lúc muốn rửa một phía dưới như thế nào không biết xấu hổ sao! Dù sao cũng không thể giữ chồng lại lúc này!
"Tắm thì tắm đi, em kêu làm gì, làm anh sợ một phen, tưởng em xảy ra chuyện!" Nam Cung Diệu lo lắng nói.
"Anh mau đi ra! Em tắm có thể xảy ra chuyện gì, cắt - - anh không thể nhìn em có chút nào đẹp!"
Mộ Hi biết mình hiện tại toàn thân đầy bọt, nên rất nhếch nhác, kỳ thật, cái gọi cô là nhếch nhác với Nam Cung Diệu mà nói chính là gợi cảm, núi nhỏ đen sẫm biến thành núi tuyết trắng, mái tóc đen nhánh trên vai, khuôn mặt đã trắng qua sửa tắm kia càng thêm mê người, vốn là cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, lúc này tựa như hoa hồng rất gợi cảm, đùi đẹp thon dài, dựa thật sát vào nhau, hiện ra toàn bộ vóc người, hình chữ S đúng chuẩn, dụ hoặc, đây là cảm giác lúc này của Nam Cung Diệu.
"Nha nha, anh còn nhìn, nhanh ra ngoài đi!" Mộ Hi thở phì phì nói, thân thể của mình anh xem vô số lần, làm sao vẫn gắt gao nhìn chằm chằm người ta như vậy, ông xã bày ra khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ, khiến người khác đoán không ra đang suy nghĩ gì? Anh vẫn luôn nhìn như vậy, rốt cuộc là đẹp? Hay là bởi vì khó coi? Trong lòng Mộ Hi hoang mang.
"Tắm nhanh lên, anh ra ngoài trước." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói với Mộ Hi, vẻ mặt không khỏi lộ ra một chút nôn nóng.
Nam Cung Diệu đi rồi, Mộ Hi mở vòi hoa sen rửa sạch, trên mặt đất trong phòng tắm lưu lại tất cả đều là bọt biển, hết sức trơn, cô một bước ngã trên mặt đất.
"Má ơi - -" Mộ Hi ngã ngửa mặt lên trên.
Nam Cung Diệu vừa nằm xuống giường, lại nghe âm thanh như sấm, vội vàng đứng dậy chạy tới phòng tắm.
"Bà xã em sao rồi? Làm thế nào khiến cho..." Nam Cung Diệu nói chuyện bắt đầu cà lăm, bởi vì hiện tại cũng không phải là cảnh tượng vừa rồi.
Tình cảnh ướt át như thế, Nam Cung Diệu bình tĩnh rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, chỉ thấy Mộ Hi cả người nằm ngửa mặt, nằm ngửa mặt cũng coi như xong, nhưng giữa hai chân của cô thế nhưng hướng về phía cửa, đây khiến Nam Cung Diệu xem rõ ràng tường tận.
"Con bà nó, anh còn xem, còn không mau qua đây đỡ dậy, chao ôi - -" Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu sau khi mở cửa, chỉ đứng đó xem, không có ý giúp, vốn là ngã rất đau, hiện tại liền bực bội hơn.
← Ch. 134 | Ch. 136 → |