Gọi điện thoại cầu cứu tới di động của tổng giám đốc
← Ch.012 | Ch.014 → |
"Là ai cần băng vệ sinh?" Một thanh âm ngọt ngào hỏi, Mộ Hi vừa nghe không phải là các chị em của cô, vừa nghĩ có thể là Tĩnh Sơ quá bận rộn, cho nên nhờ người khác đi.
"Mỹ nữ, là tôi, tôi cần băng vệ sinh."
"Đây." Một bàn tay nhỏ từ phía dưới đưa tới.
"Cám ơn cám ơn."
Chờ Mộ Hi đi ra, cô gái đã đi rồi.
Ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy, tổng giám đốc nhất định trở lại sớm, nhất định phải chỉnh sửa kỹ lại biên bản hội nghị, nếu không cuồng tự kỷ lại sẽ kiếm chuyện, Mộ Hi ngồi chỗ kia nghiêm túc chỉnh sửa tài liệu.
"Đến phòng làm việc của tôi." Nam Cung Diệu từ phòng làm việc dùng điện thoại gọi Mộ Hi vào.
"Thảm rồi, thảm rồi, tài liệu còn chưa chỉnh sửa xong, tổng giám đốc đại nhân muốn nổi đóa rồi, a, đang bận cũng không thể không để cho người ta đi nhà vệ sinh chứ!" Có chút bất an đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Cô đang làm cái gì?"
"Tổng giám đốc, tôi tôi sẽ đi chỉnh sửa lại ngay bây giờ, nó sẽ xong ngay, vừa rồi có chút chuyện nhỏ làm chậm trễ." Mộ Hi cho rằng tổng giám đốc chờ muốn biên bản hội nghị, vì vậy vội vàng giải thích. dieendaanlequyydoon
"Nhớ kỹ cho tôi, không có lệnh của tôi, cô cho rằng muốn tới thì tới, muốn làm thì đi."
Nam Cung Diệu nhìn tên tiểu nhân trước mắt, tức giận đến mặt xanh tái. Nhưng Mộ Hi còn đang khó hiểu, không phải là một biên bản hội nghị thôi sao? Tức giận đến mức đó sao?
Trời mới biết, Mộ Hi vừa rồi gọi điện thoại cầu cứu ai.
Thì ra là, vừa rồi gọi điện thoại cầu cứu không phải là gọi cho Vân Tĩnh Sơ, mà là đần độn u mê gọi tới di động của tổng giám đốc, thật buồn bực chính là, lúc ấy Nam Cung Diệu đang đợi điện thoại một khách hàng quan trọng, bọn họ mở hội nghị video, cho nên di động của Nam Cung Diệu chẳng những bày trên bàn hội nghị, hơn nữa còn là giọng nói trên chế độ rảnh tay.
Nhưng vào lúc này điện thoại của Mộ Hi gọi đến, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu không nói, vẻ mặt u ám nhìn không ra bất cứ thay đổi gì, lúc này tức giận nghiêm mặt có chút lạnh lẽo, chỉ cảm thấy một loại khí thế muốn giết người bao phủ trên không, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Hội nghị rất nhanh kết thúc, Nam Cung Diệu trở lại phòng làm việc, chứng kiến bên trong phòng thư kí không có ai, vì vậy, ma xui quỷ khiến gọi tới một nữ đồng nghiệp, củng không thể khiến thư ký của mình chết thối trong nhà vệ sinh.
Chứng kiến Mộ Hi bày ra vẻ mặt vô tội quá trớn, anh đè nén tất cả tức giận.
"Thay xong quần áo, ra ngoài cùng tôi."
Một câu nói của Nam Cung Diệu làm cho đầu óc Mộ Hi choáng váng, ra ngoài? Chẳng lẽ không sốt ruột muốn biên bản, thật là một cái người đàn ông kỳ lạ. Mộ Hi vừa đi vừa nghĩ: Rốt cuộc muốn đưa cô đi đâu? dieendaanlequyydoon
Đi vào bãi đậu xe Mộ Hi có chút hối hận, người đàn ông này là ma quỷ, một mình chung đụng với anh ta rất nguy hiểm, dù sao mình là con gái, hơn nữa còn chưa bao giờ qua lại với đàn ông, vạn nhất anh ta muốn mạnh bạo, thua thiệt chính là mình, làm sao bây giờ? Nâng mắt kính, suy tính có muốn lên xe hay không.
"Lên xe." Nam Cung Diệu chứng kiến Mộ Hi đứng đó không nhúc nhích, biết rõ cô đang do dự cái gì.
"Tổng giám đốc, chúng ta muốn đi đâu? Mặc dù tôi là thư ký của anh, nhưng tôi có quyền biết rõ muốn đi đâu."
Mộ Hi sững sờ hỏi một câu không có một chút nội dung kỹ thuật, cô biết rõ hỏi cũng là vô ích, nhưng mình chính là lo lắng.
"Lên xe." Nam Cung Diệu không vui nói, không có ý muốn nói cho cô biết.
"Nói cho tôi biết, liền lên xe." Mộ Hi thật sự không dám một mình chung đụng với anh, chính mình chính là gái chưa chồng, người đàn ông trước mắt chính là đại sắc quỷ, phụ nữ nhiều như y phục.
Nam Cung Diệu âm thầm chán nản, lại không đủ bình tĩnh để cô tiếp tục lải nhải, đưa tay ôm lấy Mộ Hi đang trầm tư.
Không nghĩ tới Mộ Hi lơ là, liền như vậy trong chốc lát, người đã ở trong xe, hơn nữa còn là ngồi trên đùi Nam Cung Diệu, tốc độ nhanh Mộ Hi cũng không có cảm giác được lên xe như thế nào.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |