Cha ruột của nó là tôi
← Ch.124 | Ch.126 → |
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, Nam Cung Diệu sầm mặt, vẻ mặt hết sức khủng bố, là ai? Dám ở địa bàn của anh giở trò, còn chụp trộm trong khách sạn của anh, khiến anh tức giận hơn là dang người của Mộ Hi đã bị phơi bày, đáng chết.
Lãnh Đông tiến đến, không dám nhìn tổng giám đốc, tất cả mọi người không biết người đàn ông kia là ai? Bởi vì người đàn ông trong tấm hình hết sức tập trung, vùi đầu cắn loạn trước ngực Mộ Hi, hai tay còn đang ôm chặt phu nhân tổng giám đốc.
"Cậu đi tra xem ai đăng video lên trang web?"
Lãnh Đông thật tò mò, tại sao tổng giám đốc không tra rõ người đàn ông này là ai? Còn anh đinh làm thế nào với Mộ Hi? Làm chuyện mất mặt như vậy, xem ra lần này sẽ phải ly hôn!
Sau khi Mộ Hi rời giường, thấy con trai chuyên chú xem cái gì trên máy tính? Cô cũng không để ý tới nó, đứa con trai này đối với máy tính là một thiên tài, bản thân cũng mặc cảm, Mộ Hi đi vào nhà tắm.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Diệu trở lại, thấy Mộ Hi mặc đồ ngủ, biết rõ cô mới ngủ dậy.
"Con trai, là mẹ gọi con dậy sao?"
"Ừm." Nam Nam vẫn đang chuyên tâm nhìn vào máy tính, con mắt chớp chớp, giống như đang suy tư.
Nam Cung Diệu đi sang một bên, mở quỹ bảo hiểm ra, chuyện này nhất định phải dựa vào tiền đối phó.
Chỉ chốc lát sau, Lãnh Đông gọi điện thoại tới.
"Diệu tổng, mới vừa rồi, tất cả trang web đồng loạt bị nhiễm siêu virut."
"Ừm, biết rồi." Nam Cung Diệu cúp điện thoại, xuống lầu nhìn về phía con trai, chỉ thấy Nam Nam đi dép, duỗi cái lưng mệt mỏi, đi tới phòng ăn.
Nam Cung Diệu cũng vội vàng đi theo, ngồi một bên, nghĩ thầm: Con {virus} này có phải là kiệt tác của Nam Nam hay không, trừ nó ra còn ai lại làm như vậy? Chỉ là đây cũng không phải thứ chơi của trẻ con, không thể nào làm cho những trang web kia lây nhiễm virut, anh có thể làm được sao? Nếu quả thật là con trai, quá vượt trội, nó mới bốn tuổi, làm được như vậy là đã giúp anh tiết kiệm được một khoản tiền.
"Cha không ăn sáng sao?" Nam Nam điềm nhiên như không ăn sáng.
"Con trai, vừa rồi con làm gì vậy?"
"Chơi trò chơi." Nam Nam lạnh lùng trả lời, đôi mắt không chớp nhìn thức ăn ở trên bàn.
"Ừm, ăn nhiều một chút." Nam Cung Diệu hiểu ý cười, biết rõ con trai không có nói thật, thằng nhóc thúi biết rõ che đậy cho mẹ của nó, xem ra nó đã nhìn thấy video hôm nay, thật sự là xấu hổ, đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã đối mặt với những chuyện này, Nam Nam cố ý giấu giếm anh, xem ra nó không nhận ra người trong tâm hình là anh, Nam Nam sẽ nhìn Mộ Hi thế nào? Mẹ mình cùng người khác như vậy, trong lòng nó sẽ nghĩ sao?
Mộ Hi tắm rửa đi ra, thấy cha con hai người đang dùng bữa sáng.
"Ồ? Ông xã à, anh không phải đi làm sao? Tại sao lúc này vẫn còn ở đây?"
Mộ Hi tò mò hỏi, Nam Nam ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Nam Cung Diệu, rốt cuộc cha có biết chuyện video hôm nay hay không, buổi sáng Nam Nam nhìn thấy thứ đó, liền bắt đầu bận rộn, nhưng mà muốn rất nhiều trang web đồng thời bị nhiễm virut, không dễ dàng, cho nên nó bận cả buổi sáng thì mới đối phó được, hy vọng cha không nhìn thấy video!
Nam Nam không có phát hiện vẻ mặt cha mình có gì không ổn, nó ngẩng đầu nhìn mẹ cười, biểu cảm trên mặt không biết làm sao, người phụ nữ ngốc này, tại sao có thể làm chuyện như vậy? Còn để chính mình giải quyết cho mẹ, nếu không mọi chuyện sẽ rất phiền toái!
"Người phụ nữ ngốc, mau đến ăn sáng."
Nam Nam giống hư người lớn tiếp đón Mộ Hi ngồi xuống, kỳ thật, Mộ Hi đã sớm hình thành thói quen, khi Nam Nam hai tuổi, cũng đã bắt đầu gọi tên của cô, theo tuổi lớn lên, cũng chính là một năm sau, Nam Nam ba tuổi bắt đầu thông minh thường xuyên chê mẹ nó ngốc, cho nên thỉnh thoảng cũng gọi Mộ Hi là ngươi phụ nữ ngốc. !dien!dan!le!quy!don-Mèo Hoang
"Ừm, mẹ thực sự đói bụng." Mộ Hi ngồi ở bên cạnh con trai bắt đầu ăn sáng, hoàn toàn không có phát hiện ánh mắt hai người trước mặt có gì khác thường.
"Người phụ nữ ngốc, về sau Nam Nam không ngủ cùng mẹ, mẹ có biết mẹ thật phiền không!" Nam Nam oán trách nói, giọng nói biểu hiện hết sức tự nhiên.
"Mẹ có sao? Ông xã, em rất phiền sao?" Mộ Hi khó hiểu.
"Đương nhiên là có, vẫn là Nam Nam đi ngủ một mình ngon hơn, không cần nghe thấy tiếng mẹ ngáy, lúc trời tối không bị mẹ làm ầm ĩ!"
"Là sao, tại sao mẹ không biết mình ngáy ngủ nhỉ, ông xã anh có nghe thấy em ngáy ngủ không?" Mộ Hi nghiêm trang hỏi Nam Cung Diệu.
"Đúng là có." Nam Cung Diệu rất phối hợp trả lời Nam Nam, kỳ thật Mộ Hi trừ tư thế ngủ không được đẹp lắm, cũng không ngáy ngủ, con trai chỉ là kiếm cớ, cho nên nói cô ngáy ngủ!
"A, bảo bối, mẹ đã ầm ĩ đến con." Mộ Hi đau lòng xoa đầu Nam Nam nói.
"Còn có, bắt đầu từ hôm nay, cách mỗi một tiếng đồng hồ mẹ phải gọi một cú điện thoại cho Nam Nam, báo cáo tình hình gần đây của mẹ, nhất định đấy." Giọng nói Nam Nam mang sự ra lệnh
Nam Nam cũng không thèm nhìn tới Mộ Hi, trong miệng đang ăn cơm, nhìn qua hết sức bình thường, kỳ thật nó đang lo lắng chuyện hồi sáng bị cha biết rõ sẽ thế nào? Mình đã bốn năm không có cha, bây giờ thật rất vất vả mới tìm được cha ruột, nó cũng không muốn bị vứt bỏ!
"Vì sao? Con không biết mẹ đi làm bận nhiều việc hay sao?" Mộ Hi cảm thấy Nam Nam yêu cầu hết sức quá đáng, một tiếng đồng hồ một cuộc điện thoại, thật phiền toái!
"Mẹ chỉ cần phục tùng, không có vì cái gì? Nếu không mẹ còn có thể lựa chọn ở nhà chiếu cố Nam Nam."
"Con trai, con không biết như vậy hết sức quá đáng hay sao?" Mộ Hi có chút nóng nảy, mới sáng sớm mà đứa nhỏ này đã điên gì vậy, nói chuyện thờ ơ cũng coi như xong, còn đề ra yêu cầu quá đáng như vậy!
"Chẳng lẽ mẹ muốn mang con trai đi làm việc sao, như vậy con cũng không sao cả!" Nam Nam buông bàn tay nhỏ bé, nhún nhún vai, bày tỏ không có cách nào, lần này nó hạ quyết tâm, nếu như không để tâm tới mẹ, thì người phụ nữ ngốc này sẽ lấy hạnh phúc nhà họ ra giỡn, nhất định nó phải ngăn cản mẹ phạm sai lầm.
"Nam Nam, đây là con uy hiếp mẹ, ông xã, anh tới bình luận phân xử đi, nào có đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy!" Mộ Hi cầu cứu, ai ngờ.
"Con trai nói rất đúng, em cứ làm theo đi." Giọng điệu của Nam Cung Diệu và Nam Nam giống nhau như đúc, vốn Mộ Hi định cầu cứu, không có nghĩ tới lại bị bày kế.
"Được, tôi hiểu rồi, hai người hợp lại bắt nạt người phụ nữ tay trói gà không chặt là tôi phải không?" Mộ Hi biểu hiện bộ dáng hết sức đáng thương, chọc Nam Cung Diệu không khỏi buồn cười.
Hiện tại Nam Cung Diệu vô cùng xác định thứ siêu virut chính là do Nam Nam làm, bởi vì nó lại chủ động về phòng mình ngủ, giải thích là nó biết rõ chuyện của video, còn có chính nó yêu cầu Mộ Hi cách mỗi một tiếng sẽ phải gọi điện cho mình, mục đích này rất rõ ràng, kiểm tra, không hổ là con của nhà Nam Cung, lợi hại.
Cho tới trưa, Mộ Hi làm ổ trên ghế sofa xem ti vi, Nam Nam học bài bên cạnh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang Mộ Hi, ánh mắt hết sức nghi hoặc, chẳng lẽ mẹ chướng mắt cha? Không phải chứ, cha rất soái, nhất định nó phải điều tra cái người ở trong video là ai? Hôm nay nó đã cài video dự phòng, hơn nữa còn thêm mật mã, sợ cha nó sẽ phát hiện.
Cho tới trưa Nam Cung Diệu đều luôn làm việc ở nhà, nghiêm túc ngồi trước máy tính làm việc. Nam Nam lấy giấy vẽ ra, nghiêm túc vẽ tranh cho Nam Cung Diệu.
Nửa giờ sau, Nam Nam đi tới trước mặt Mộ Hi, đưa cho cô.
"Hừ! Đừng tưởng rằng con cố gắng học tập thì mẹ sẽ tha thứ cho con, mẹ không thể nào tha thứ việc con phản bội, làm vậy đối với mẹ ruột của con!" Mộ Hi vẫn còn để ý chuyện của buổi sáng
"Mẹ không nên tức giận? Mẹ xem Nam Nam vẽ cha có đẹp trai không?" Nam Nam ôm Mộ Hi nói.
"Đẹp cái đầu!" Mộ Hi cũng không muốn khen anh rất đẹp trai, còn không sướng chết anh, nên cô không cần!
"Mẹ, Nam Nam là đẹp trai nhất thiên hạ, cha là người đẹp trai thứ hai thiên hạ, mẹ không được thích người khác đâu đấy?" Nam Nam nghiêm túc nói với Mộ Hi.
"Con thật đúng là giống cha mình, đều tự kỷ như vậy!" Mộ Hi cũng không cẩn thận còn nói ra lời ở trong lòng, mà Nam Cung Diệu vốn đang bận rộn gõ trên bàn phím, nghe thấy Mộ Hi nói, tay khẽ ngừng lại, khóe miệng nhếch lên, lập tức bắt đầu gõ trên bàn phím.
Buổi tối, phòng ngủ.
"Ông xã à, hôm nay tiểu quỷ bị điên gì vậy? Mấy ngày nay đuổi cũng đuổi không đi, thế nhưng hôm nay chủ động về phòng của mình đi ngủ, quá kỳ lạ, còn có, hôm nay em ra ngoài mua đồ, mọi người nhìn em kỳ lạ, em còn cho rằng đồ ở trên người bị bẩn? Về nhà kiểm tra cẩn thận thì không có thấy gì cả, thật sự không hiểu được!" Mộ Hi ngồi ở trên giường, ôm Nam Cung Diệu hỏi anh.
"Con trai biết rõ cha nó khó chịu, mỗi ngày trải qua thế giới độc thân, cho nên trở về phòng của mình ngủ."
"Nói bậy, nó nhỏ như vậy thì biết cái gì? Vả lại, anh nào có sống cuộc sống độc thân, không phải mỗi ngày anh đều muốn sao? Mặc dù không phải ở nhà, anh đến một lần cũng không bị thiếu!"
Mộ Hi xấu hổ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, mấy ngày nay, mỗi ngày đều làm bên ngoài, hơn nữa đều là ban ngày, ngẫm lại thật sự tức cười.
"Bà xã à, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta tiếp tục đi?" Nam Cung Diệu nói xong áp chế Mộ Hi dưới thân, ai ngờ cửa bị người ta lặng lẽ đẩy ra.
"Ai?"
"Ai?"
Mộ Hi và Nam Cung Diệu bị dọa đồng thời hỏi ai.
"Ngại quá, thì ra là cha và mẹ đang làm việc, con lập tức đi ngay, con tới lấy món đồ chơi siêu nhân thôi." Nam Nam cười nói giải thích với hai người đang lúng túng trên giường.
"Về sau con phải gõ cửa biết chưa?" Nam Cung Diệu nói với Nam Nam, cũng may đều đã đắp chăn, nếu không, không biết làm sao.
"Đã hiểu, đã hiểu, hai người tiếp tục, tiếp tục." Nhóc con ngoan ngoãn ra ngoài, vẫn không quên tiện tay đóng kín cửa lại.
"Này? Bà xã à, em giáo dục con trai thế nào vậy? Tiểu quỷ hiểu được quá nhiều?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi hỏi.
"Không có biện pháp, con em không cần giáo dục, di truyền, chỉ do di truyền." Vẻ mặt Mộ Hi vô tội nhìn xem Nam Cung Diệu.
"Di truyền, vậy nó di truyền ai?" Mộ Hi nghe Nam Cung Diệu hỏi, biết mình lại lỡ miệng.
"Cái kia, chính là di truyền cha ruột của nó? Anh hiểu mà?" Mộ Hi lúng túng gãi đầu, trong lòng suy nghĩ, kỳ thật chính là di truyền anh đó, nhưng mà làm sao nói được!
"Nhớ kỹ, em là bà xã của tôi, cha ruột của nó là tôi." Trong lòng của Nam Cung Diệu cũng đã tiếp nhận đứa con trai này, cho dù không hề đi làm giám định ADN, anh cũng muốn đứa con trai này. Truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon, những trang web khác chỉ là sao chép.
"Anh thật đúng là kẻ hám lợi, cưới vợ rồi còn muốn cả con trai!" Kỳ thật Mộ Hi nghe Nam Cung Diệu nói vậy, rất vui vẻ, nhưng mà không có biểu hiện ra ngoài.
"Một đứa quá ít, cho nên em phải cố gắng lên, sinh thêm cho tôi, sinh, sinh..." Nam Cung Diệu nói xong bắt đầu hành động.
"Sinh cái gì? Cha không cần làm đau tiểu bạch thỏ?" Nam Nam thò i cái đầu nhỏ ra hỏi.
"A - -" Mộ Hi kêu to, xấu hổ cầm chăn lên che kín đầu.
"Tiểu quỷ, Tại sao vẫn còn ở đây? Đi mau, ngủ đi, con trai ngoan." Nam Cung Diệu vô cùng bất đắc dĩ nói với Nam Nam.
"Tuân mệnh, cha, yên tâm, lần này sẽ đi thật." Nam Nam nói xong đóng kín cửa lại, Nam Cung Diệu nhảy xuống giường, khóa trái cửa.
"Yên tâm đi bà xã, lần này tiểu quỷ không vào được đâu, tôi đã khóa cửa rồi, tiếp tục."
"Này, nhỏ giọng một chút, cẩn thận ở ngoài cửa." Mộ Hi chỉ chỉ cửa nói, vì vậy, Nam Cung Diệu rón ra rón rén xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa, vừa nhìn xung quanh, rồi mới khóa chặt cửa lại.
"Đi thật rồi, đến đây đi..." Nam Cung Diệu như con sói đói bổ nhào vào người Mộ Hi, ngậm môi trong miệng, mút thỏa thích.
Nam Nam trở về phòng mình, biết rõ cha yêu mẹ, mẹ yêu cha, nó cũng an tâm, theo nó biết, chỉ cần cha và mẹ thân ái chính là yêu đối phương, cho nên yên tâm nằm trên giường ngủ.
Ngày hôm sau, Mộ Hi thức dậy rất sớm, giống như là có tâm sự.
"Bà xã hôm nay là cuối tuần, em dậy sớm như thế làm gì?" Nam Cung Diệu duỗi một cánh tay ôm eo Mộ Hi.
"Hôm nay em có hẹn, cho nên chốc nữa em phải ra ngoài, hôm nay anh ở với Nam Nam đi."
"Là ai?" Nam Cung Diệu mở mắt ra hỏi.
"Về sau em sẽ nói cho anh biết." Mộ Hi mang tâm sự nặng nề, đứng dậy xuống lầu, chuẩn bị ra cửa.
Thấy Mộ Hi ra ngoài, Nam Cung Diệu không còn buồn ngủ, cũng đứng dậy, rốt cuộc Mộ Hi muốn đi gặp ai? Vì sao không nói cho anh?
"Mẹ, mẹ phải đi làm sao?" Nam Nam đã thức dậy, thấy Mộ Hi mặc quần áo chỉnh tề, bộ dạng chuẩn bị ra cửa, cho nên đi tới trước hỏi.
"Bảo bối, hôm nay ở nhà cùng cha, mẹ có hẹn với người ta, ra ngoài một chút."
Mộ Hi xoa đầu con trai rồi đi ra ngoài, bởi vì thời gian không kém nhiều lắm, cũng may nơi hẹn là một nhà hàng gần nhà, bây giờ đi tới vẫn kịp.
Nam Nam thấy mẹ ra ngoài, chính mình cũng đi giày vào, đạp xe của mình, đi sau lưng Mộ Hi, Nam Cung Diệu xuống lầu thấy tất cả, anh cũng đi theo ra ngoài, tự mình an ủi chính mình đây không phải là theo dõi, anh chỉ vì bảo vệ con trai nên mới đi cùng.
Mộ Hi đi vào một nhà hàng cách không xa, Nam Nam dừng xe một bên, nhưng người giữ cửa không cho nó vào.
"Chú à, người đẹp vừa rồi chính là mẹ cháu, chúng cháu đến cùng nhau mà." Nam Nam lễ phép giải thích, mà người giữ cửa nhìn thấy đứa bé đáng yêu như thế, không đành lòng cự tuyệt.
"Thật chứ người bạn nhỏ, mời vào."
"Cám ơn chú, chú thật là đẹp trai." Truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon, những trang web khác chỉ là sao chép.
Người giữ cửa lập tức cười vui vẻ, đứa nhỏ này thật là đáng yêu, lời của đứa trẻ con lúc nào cũng là sự thật.
Sau khi Nam Nam tiến vào, đi tới gần chỗ Mộ Hi ngồi xuống, nghĩ thầm: Mẹ thật là quá đáng, ban ngày lại dám ra đây hẹn hò, nếu như bị cha biết, nhất định sẽ vứt bỏ mẹ con bọn họ, không thể, nó không thể để cho loại chuyện như vậy phát sinh!
Kỳ thật Nam Nam không biết Mộ Hi hẹn gặp là ai? Mộ Hi hẹn là Khang Dực.
"Khang tổng, không có lời gì muốn nói với Mộ Hi sao?" Mộ Hi nhìn Khang Dực ở đối diện, chậm chạp không nói.
"Nam Cung Diệu đối tốt với cô chứ?" Khang Dực ấp a ấp úng nói, ánh mắt vô cùng quan tâm và áy náy.
"Rất tốt." Mộ Hi thản nhiên trả lời.
"À." Lời Mộ Hi làm cho Khang Dực có chút giật mình, cô trả lời gọn gàng linh hoạt, không giống như nói dối, chẳng lẽ Nam Cung Diệu không nhìn thấy video đó, không thể nào, tất cả mọi người đều đang bàn tán chuyện này.
← Ch. 124 | Ch. 126 → |