Bóng ma (1)
← Ch.120 | Ch.122 → |
"Chẳng lẽ Nam Nam thực sự là con trai của anh? Vì sao giám định kết quả không phải? Lãnh Đông bán đứng anh? Hay là trong bệnh viện có ma? Vì sao hai bệnh viện đều ra kết quả như nhau? Vừa rồi vẻ mặt của Mộ Hi rõ ràng là có việc khó nói, chẳng lẽ có người dùng con trai uy hiếp cô? Đáng chết, ai dám giở trò ở dưới mắt của tà ma?"
Nam Cung Diệu biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, anh quá sơ suất, Mộ Hi rất khác thường, rõ ràng là yêu anh, lại muốn che dấu suy nghĩ chân thật của mình, bên cạnh nhất định có nội ứng?
Nam Cung Diệu đẩy cửa đi vào phòng Nam Nam, ngồi trước giường nhìn Nam Nam đang ngủ say, mấy ngày nay anh vẫn không cách nào đối mặt với đứa nhỏ này, cho nên đều rất khuya mới về nhà, anh không có lòng khoan dung lớn như vậy, có thể bảo con trai người khác gọi mình là ba, cho nên anh trốn tránh, giờ phút này, anh không nghĩ muốn trốn nữa, anh yêu Mộ Hi, cho nên con trai Mộ Hi chính là con trai của anh, cho dù không có quan hệ huyết thống với mình, hiện tại anh cũng muốn tiếp nhận cậu.
Ngày hôm sau, Mộ Hi thức dậy giống như thường ngày, không nhìn thấy Nam Cung Diệu, cho là anh lại đi làm.
"Phu nhân, thiếu gia bảo người chờ cậu ấy dùng bữa sáng cùng nhau." Quản gia Lý đi đến báo với Mộ Hi.
"Anh ấy không đi làm?" Kể từ sau khi Nam Nam về đây, Nam Cung Diệu rất ít khi ăn cơm ở nhà, Mộ Hi biết anh nghĩ như thế nào!
"Thiếu gia nói hôm nay ở nhà nghỉ ngơi."
"Vậy, anh ấy đâu?"
"Thiếu gia đi chạy bộ, hẳn là nhanh trở lại." Quản gia Lý cung kính nói.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Nam Cung Diệu một thân đồ thể thao vào cửa, Mộ Hi nhìn quen vẻ lãnh khốc của anh, mỗi ngày đều là tây trang, tây trang, hôm nay nhìn Nam Cung Diệu cả người thoải mái hết sức đẹp mắt mắt, rất soái khí, loại cảm giác này thật thoải mái.
Mộ Hi nhìn đến ngây ngốc, người đàn ông này thật đúng là không phải soái bình thường, khốc, khó trách con trai tràn đầy soái khí như vậy, giống cha nó.
Nam Nam chạy về phía Nam Cung Diệu, một tay ôm lấy chân của anh, chớp chớp mắt nhìn anh, giọng nói bập bẹ: "Bắt đầu từ bây giờ Nam Nam có thể gọi chú là cha sao?"
Mũi Nam Cung Diệu chua xót, đứa bé càng hiểu chuyện, càng khiến người ta đau lòng, không phải con của anh thì là con của ai, một phen ôm Nam Nam dậy.
"Con không gọi là cha còn muốn gọi là gì?" Nam Cung Diệu hôn lên mặt Nam Nam một cái, thân thiết hỏi cậu.
"Nam Nam chưa bao giờ được cha ôm, có cha thật tốt." Nam Cung Tư Nam học dáng vẻ của người lớn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy mặt Nam Cung Diệu, sau đó dùng cái miệng nhỏ nhắn hôn Nam Cung Diệu một cái, còn lặng lẽ kề miệng bên tai Nam Cung Diệu.
"Mẹ nói con là người đàn ông duy nhất trong nhà, về sau Nam Nam liền có cha làm bạn." Quản gia Lý nhìn thấy Nam Cung Diệu ôm con trai trong lòng rất vui vẻ, vốn tưởng rằng thiếu gia không thích đứa trẻ kia, thì ra là gần đây bận rộn, cho nên vẫn luôn không có ở nhà, đứa trẻ tốt như vậy muốn không thích cũng khó!
Nam Cung Diệu giao Nam Nam cho quản gia Lý, bởi vì con trai đi học vẫn luôn do ông ấy chịu trách nhiệm, nhìn thời gian không sai biệt lắm.
"Nam Nam ăn cơm trước đi, chờ một chút cha đưa con đi học."
"Thật không?" Nam Nam không thể tin được, người khác đều nói cậu không có cha, cho nên cậu vẫn luôn hy vọng có một ngày cha có thể tự mình đưa cậu đi học, như vậy bạn học sẽ không trêu chọc cậu nữa.
"Thật." Nam Cung Diệu khẳng định nói, anh biết con trai đang nghĩ gì, bởi vì anh từng tận mắt thấy vì Nam Nam không có cha, bạn học đều không chơi với cậu.
Nam Nam vui vẻ đi ăn cơm, Nam Cung Diệu đến chỗ Mộ Hi, Mộ Hi ngây ngốc, vẫn còn say mê tất cả trước mắt.
Hai nam nhân trước mắt này, đều là người quan trọng trong đời cô, giờ phút này cảm giác thật hạnh phúc.
"Nước miếng chảy ra rồi." Nam Cung Diệu đem miệng tiến đến trước mặt Mộ Hi, nhỏ giọng nói.
"Nào có, nào có..." Mộ Hi nghe thấy cuống quít lau miệng, vẻ mặt lúng túng.
"Tôi biết em say đắm tôi, nhưng mà, cũng xin em chú ý một số trường hợp được không, chẳng lẽ em muốn con trai của em nhìn thấy mẹ nó buổi sáng tinh mơ liền háo sắc?" Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
"Ai say đắm anh? Tự mình đa tình." Mộ Hi có chút thẹn thùng, nhìn quá say mê, cư nhiên lại bị anh phát hiện.
"Nhìn em ra phía dưới.... ." Nam Cung Diệu khiêu khích nói.
"Ra, ra con bà nó miệng anh." Mộ Hi có chút không chống đỡ được, dù sao quản gia Lý và con trai ở đối diện, cho dù âm thanh của bọn họ nhỏ, cô cũng mặt đỏ tim đập dồn dập rồi.
"Mẹ, các người nói nhỏ cái gì? Cha rất vui vẻ nha." Nam Nam đang ăn cơm còn bất chợt nghía bên này một cái.
"A - - Nam Nam mau ăn, mẹ không nói gì, ha ha..." Mộ Hi lúng túng cười.
"Nam Nam, mẹ con là đang nói con muốn em trai hay là em gái?" Nam Cung Diệu đứng lên nói với Nam Nam.
"A, cha và mẹ hôn mới có em trai nha." Nam Nam tỏ ra dường như rất hiểu.
Nam Cung Diệu ha ha nở nụ cười, đứa nhỏ này học ai? Biết được còn không ít.
"Nhưng mà, Nam Nam muốn em trai, còn muốn em gái nha, mẹ và cha cần phải cố gắng lên nha, Nam Nam muốn cả hai, như vậy mới có người chơi cùng Nam Nam."
"Khụ khụ, bà xã đã nghe chưa? Nhiệm vụ của chúng ta hết sức gian khổ, con trai ra lệnh, hai đứa!"
Nam Cung Diệu giả bộ, còn cố ý duỗi ra hai ngón tay cho Mộ Hi xem. Nhưng mà lúc Mộ Hi nghe thấy Nam Cung Diệu nói con trai hạ lệnh, cô rất cảm động, đứa ngốc này cuối cùng suy nghĩ khôn ngoan, có lẽ đây là cuộc sống của nhà giàu, nhìn cảnh tượng, kỳ thật có rất nhiều thứ không biết làm sao, cái gọi là chỗ cao không thắng nghèo khó!
****
"Ông chủ, đã điều tra xong, vợ của Nam Cung Diệu chính là con gái của Mộ Y Na, còn có chính là tình cảm vợ chồng của bọn họ không tốt lắm, sau khi kết hôn cô dâu rất ít cười, lúc nào cũng không vui. Đứa bé kia, cũng không phải là con ruột của Nam Cung Diệu." Một người đàn ông mặc đồ đen cung kính báo cáo với Âu Dương Hàn.
"Mẹ kiếp, Nam Cung Diệu lại còn thích bị cắm sừng, hôm nào đưa hắn đỉnh đầu, bây giờ muốn dùng mẹ vợ hắn đến chèn ép hắn, không nghĩ tới Nam Cung Diệu nhanh như vậy liền dẹp yên chuyện này, hơn nữa còn không gây ra mâu thuẫn trong bọn họ!"
"Đúng vậy, nhà bọn họ đều không để ý, thuộc hạ phái người âm thầm quan sát, phát hiện vẫn giống ban đầu, trong nhà không có cãi lộn, ngay cả mẹ vợ của Nam Cung Diệu cũng không có việc gì! Kỳ quái!"
"Mẹ kiếp, đồ vô dụng, tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm được điểm yếu của Nam Cung Diệu muốn hại biết không?"
"Vâng vâng, ông chủ."
← Ch. 120 | Ch. 122 → |