Vay nóng Tima

Truyện:Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc - Chương 116

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 267 chương
Chương 116
Trước khi kết hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Lazada


Ông cụ đứng một bên xem náo nhiệt, đứa cháu này quả thực khó bảo, khó trách con trai nhắc nhở ông, tất cả người nhà họ đều cứng đầu, nhất là tiểu quỷ này, thật đúng là, còn nhỏ mà đã như thế, huống chi là người lớn!

"Nam Nam, ta không có vứt bỏ mọi người, là mẹ con mang con chạy trốn, cho nên cha không tìm thấy mọi người! Mấy năm này ta vẫn liên tục tìm kiếm, thật sự." Nếu Nam Cung Diệu đã muốn kết hôn với Mộ Hi, như vậy đứa con trai này sẽ phải gọi anh là cha, cho nên lúc này Nam Cung Diệu với Mộ Tư Nam không cần khách sáo, tự xưng là cha.

"Được rồi, thông qua." Vẻ mặt Mộ Tư Nam thản nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, nó chỉ đang nhìn xem bản thân có chỗ nào giống Nam Cung Diệu.

"Ừm, rất giống." Mộ Tư Nam không hiểu nói một câu rất giống, làm cho ba người lớn hết sức hoang mang, có ý gì? Lãnh Đông biết rõ đứa bé này không phải của Diệu tổng, chỉ là hôm nay Diệu tổng biểu hiện giống như cũng không sao cả, nhìn ra anh vô cùng thích đứa bé này.

"Cái gì rất giống?" Nam Cung Diệu hỏi ngược lại Mộ Tư Nam.

"Cha lớn lên rất giống Nam Nam, Nam Nam luôn luôn hiếu kỳ vì sao bản thân lớn lên không giống mẹ? Mẹ cũng rất tức giận? Thường hay nói: Tiểu Tiểu Diệu, con nên xin lỗi mẹ, mẹ mang thai mười tháng sinh con ra, con lớn lên lại không giống ta, thật đau lòng!" Kỳ thật, Mộ Hi chỉ đùa với nó, đương nhiên đó cũng là lời nói thật, Mộ Tư Nam học bộ dạng nói chuyện của Mộ Hi nói với Nam Cung Diệu, tất cả mọi người nở nụ cười, chỉ có Nam Cung Diệu sa vào trầm tư.

Cuối cùng ông cụ không nhịn được sự xúc động ôm lấy Mộ Tư Nam, đứa bé quá gây cười.

"Nam Nam, ông nội nói cho con biết, là con lớn lên giống cha con, không phải cha con lớn lên giống con, ha ha ha ha..." Ông cụ cười ha hả, hôn một cái lên mặt Nam Nam.

"Người là ông nội của con sao?" Mộ Tư Nam nghiêm túc đánh giá ông cụ này.

"Phải."

"Mẹ, mẹ, mau tới đây, mau tới đây..." Mộ Đồng tiếp đón bọn họ vào nhà.

Sau khi bà ngoại Mộ Tư Nam nghe thấy, đi ra, trong tay còn cầm một bộ quần áo đang may, bà còn đeo kính lão, một đầu tóc bạc có hơn xoăn xoăn, nhìn qua rất đẹp, vẻ mặt hiền lành, mang sự vui vẻ, ấm áp như gió xuân.

Bà nhìn thấy cháu trai được người ta ôm, chỉ thấy người này không cách tuổi bà nhiều lắm, mặc dù gần sáu mươi tuổi, nhưng dáng người vẫn hết sức khôi ngô, cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sáng ngời có thần, trên người lộ ra khí chất cao quý.

Cha Nam Cung Diệu nhìn thấy mẹ của Mộ Hi, đầu tiên sững sờ, lập tức khôi phục bình tĩnh, người phụ nữ này là mẹ Mộ Hi? Như vậy Mộ Hi chính là con gái ông ta? Đã qua vài chục năm, chuyện cũ phảng phất như ngày hôm qua, còn nhớ năm ấy, ông nhận ủy thác của người ta đưa tiền cho người phụ nữ này, cái người phụ nữ cương liệt này, lại đem một khoản tiền lớn vung ra đầy đường, còn tuyên bố, tình yêu của bà và đứa bé không thể dùng tiền mua được, về sau cũng không có tin tức của bà, nếu như lúc ấy bà ta giữ lại đứa bé kia, như vậy Mộ Hi phải là con của người đàn ông đó!

Hôm nay gặp mặt lần nữa, xem ra bà cũng không nhận ra ông, năm đó ông chỉ giúp đỡ bạn bè, đưa tiền cho bà, không có nghĩ đến người phụ nữ này không cần phân tiền!

Không trách được con trai nói nhà bọn họ đều rất kiên cường, năm đó bà còn là ca sĩ Mộ Y Na, ngay lúc ấy bà nổi tiếng giữa bầu trời, về sau bởi vì một người đàn ông mà rút khỏi giới ca hát, còn cam tâm tình nguyện có con với người đàn ông kia, bà không nghĩ tới người đàn ông kia có vị hôn thê, hơn nữa cha mẹ người đàn ông đó yêu cầu bà sinh đứa bé, sau đó cút đi, vì vậy, Mộ Y Na mang theo đứa nhỏ trong bụng biến mất không còn dấu vết, không nghĩ tới kiếp này còn có thể nhìn thấy bà, người con trai muốn được kết hôn chính là con gái của Mộ Y Na.

"Nam Nam, mau lại chỗ bà ngoại." Mẹ Mộ Hi đoán được người đến là ai, nhìn thấy những thứ Lãnh Đông cầm trong tay, liền hiểu ý gì, hôm nay tin tức khiến bà đoán được ít chuyện, nếu đối phương đến vì đứa bé, không cần bàn nữa.

Mộ Tư Nam ngoan ngoãn ngồi bên bà ngoại, chớp mắt nhìn mọi người trong phòng, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã cảm giác được bầu không khí trong phòng không tốt.

"Nếu như mấy người đến vì đứa bé, xin mời về, cháu ngoại tôi họ Mộ, không có bất cứ quan hệ nào với các người." Mộ Đồng cũng nghĩ giống như mẹ mình, loại người có tiền này, sẽ không tiếp nhận người nhà bọn họ, bọn họ xem trọng môn đăng hộ đối, khó trách năm đó đột nhiên chị gái từ chức, nếu như hôm nay bọn họ đến đòi đứa bé, đừng mơ tưởng.

"Dì, con nghĩ dì hiểu lầm, hôm nay con tới đây cầu hôn Mộ Hi?" Nam Cung Diệu lịch sự nói.

"Cầu hôn?" Mẹ Mộ Hi lặp lại.

"Đúng, con muốn kết hôn với Mộ Hi, Nam Nam là con trai con, gần đây con mới biết được, mấy năm này, con vẫn liên tục tìm kiếm cô ấy, năm đó cô ấy ra đi không lời từ biệt, về sau con tìm được Mộ Hi, cô ấy nói muốn kết hôn với người khác, cho đến gần đây con mới biết cô ấy vẫn luôn ở đấy một mình, cho nên con muốn cưới cô ấy."

Nam Cung Diệu hết sức thành khẩn nói.

Mẹ Mộ Hi cũng bớt lo lắng, bà hy vọng con gái của mình có thể tìm được hạnh phúc, năm đó Mộ Hi quỳ xuống cầu xin bà giữ đứa bé này, chỉ có thể nói con gái yêu người đàn ông này, cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho cậu ta, giống như mình lúc còn trẻ tuổi, buông bỏ tất cả những gì đáng giá, cuộc đời này không hối hận.

Chẳng qua, bà không hy vọng con gái tiếp tục ở vậy một mình, nếu như người đàn ông này thật sự yêu Mộ Hi, đương nhiên kết hôn là kết quả tốt.

"Cậu yêu con bé sao?" Mẹ Mộ Hi hỏi Nam Cung Diệu, bà muốn khảo nghiệm anh.

"Yêu." Nam Cung Diệu không chút do dự nói, đây cũng là lời trong lòng anh, anh yêu Mộ Hi, cho dù cô sinh con cho người khác, anh cũng không có cách nào dừng yêu cô!

"Làm sao cậu biết Nam Nam là của mình? hai người đã không gặp mặt bốn năm? Nếu như đứa bé này không phải của cậu, cậu còn yêu nó sao?" Mộ Y Na hết sức nghiêm túc hỏi Nam Cung Diệu, lúc này Nam Cung Diệu cảm thấy một loại khí thế vô hình phát ra từ người mẹ này, không thể bỏ qua, nội tâm có vẻ khẩn trương, dù sao người này cũng sắp trở thành mẹ vợ.

"Nam Nam không phải của con, con cũng yêu Mộ Hi, con muốn kết hôn với cô ấy, xin tác thành cho hai chúng con." Nam Cung Diệu vẫn thành khẩn nói.

"Mọi người thấy bộ dạng hai người như vậy, quả thực giống y như đúc con trai tôi trước đây, cháu trai, ra cho ông nội ôm nào." Cha Nam Cung Diệu phá vỡ không khí.

"Nếu đã như vậy, vậy thì sắp xếp ngày đi, đứa bé đã lớn như vậy, cũng nên có một người cha!" Lo lắng trên mặt Mộ Y Na tản đi, sau đó mỉm cười hạnh phúc.

"Chờ một chút." Mộ Tư Nam đứng lên giữa, bàn tay nhỏ bé tùy ý vắt ra sau lưng, đi tới đi lui bên trong.

"Nam Nam có lời muốn nói, mẹ Hi của con vẫn còn chưa về, vậy mẹ có đồng ý hay không?" Lời Nam Nam nhắc nhở tất cả mọi người ở đây, đúng vậy, nữ chính vẫn còn chưa về kìa!

"Nam Nam yên tâm đi, mẹ con đã sinh con ra, chẳng lẽ còn không đồng ý sao?"

Bà ngoại nó cười nói, sau đó cha Nam Cung Diệu là Nam Cung Vân và mẹ Mộ Hi Mộ Y Na bắt đầu chọn ngày hoàng đạo, chuẩn bị tiến hành hôn sự cho hai đứa.

Nam Cung Diệu ở bên cười tà mị, không nghĩ tới sự tình phát triển nhanh vậy.

Mộ Hi không có trực tiếp về nhà, mà đi tìm Hàng Thiên Vũ.

"Thiên Vũ, em nên làm thế nào đây?" Mộ Hi không biết làm sao nhìn anh, biết rõ anh cũng đã xem tin tức hôm nay, muốn nghe một chút cái nhìn của anh.

"Đi theo lòng mình đi, dù anh hy vọng người đàn ông kia là mình, nhưng mà lại không phải! Hi, anh muốn em hạnh phúc, nếu như em không hạnh phúc, chớ quên còn có anh." Hàng Thiên Vũ biết rõ trong lòng Nam Cung Diệu có cô, nếu không sẽ không hủy hôn, xem ra anh không có duyên với Mộ Hi!

"Quen biết anh, là chuyện hạnh phúc nhất đời em, Thiên Vũ, cám ơn anh đã luôn bên em." Mộ Hi hết sức đau lòng nói, nếu như không có Nam Cung Diệu xuất hiện, nhất định cô vẫn sẽ yêu anh trước sau.

Tình yêu thật sự là rất kỳ lạ!

Về đến nhà, Mộ Hi còn chưa có vào cửa, đã nghe thấy trong nhà vang lên tiếng cười, Mộ Hi không hiểu nổi, vốn chuẩn bị một loạt lời giải thích, hy vọng mẹ có thể tha thứ cho cô, mà lúc này mẹ nên tức giận vìcô không nói tiếng nào đã chạy đi mất, đến bây giờ mới chịu trở lại, vì sao giống như lại rất vui vẻ?

Mộ Hi đẩy cửa đi vào, trước thò đầu ngó nghiêng thăm dò, nhìn thấy mẹ và em gái đều đang nhìn gì đó trên mạng, Mộ Hi tiến đến.

"Tiểu Hi, mau tới đây, con xem cái này này?" Mộ Hi không hiểu nổi bọn họ đang nhìn cái gì?

"Mẹ, không phải mẹ không thích mua đồ trên mạng sao?" Mộ Hi nói xong đi qua, nhìn vào trong đó đã trợn tròn mắt, đây không phải đồ dùng kết hôn sao? Sườn xám, áo cưới, lễ phục, giầy, ngoại trừ áo cưới, tất cả đều là quần áo màu đỏ.

"Chị, em thấy cái này rất đẹp." Mộ Đồng chỉ vào một bộ thịch hành gần đây.

"Mẹ, hai người đang làm gì vậy? Con nói muốn kết hôn khi nào?" Mộ Hi hết sức hoang mang, vì sao mẹ không hỏi chuyện xảy ra buổi sáng? Lại ở chỗ này chọn lựa lễ phục.

"A, chị, mẹ đã định ngày lành với bên kia rồi, mùng 6 tháng sau kết hôn." Mắt Mộ Đồng vẫn nhìn chằm chằm máy tính, không có nhìn vẻ mặt Mộ Hi, cô rất coi trọng hôn lễ của chị gái, cho nên cô muốn chọn áo cưới tốt nhất cho chị.

"Em gái, định ngày gì cơ? Chuyện khi nào? Sao chị không biết?" Bây giờ Mộ Hi hoàn toàn bị làm choáng váng, mẹ và Mộ Đồng không có hiếu kỳ chuyện Nam Cung Diệu là thế nào sao? Ngược lại còn rất vui mừng, tích cực chuẩn bị kết hôn cho cô.

"Chị, hôm nay đã định ngày, vì chị chưa có trở về, cho nên cha mẹ hai bên gia đình đã định ngày rồi." Mộ Đồng cười nói, cô đối với người anh rể đẹp trai này rất hài lòng, đặc biệt biết rõ anh là cha ruột Nam Nam, trong lòng có ấn tượng tốt về anh, đây chính anh rể.

"Cha mẹ? Cha mẹ ai?" Mộ Hi đau cả đầu, mình mới rời đi có một buổi trưa, không ngờ phát sinh nhiều chuyện như vậy.

"Chị, hôm nay anh rể và cha anh ấy đến đây, còn có Lãnh Đông, bọn họ tới cầu hôn, chị không có ở đây, mẹ đã làm chủ, yên tâm, anh ấy đã thông qua Nam Nam, sau đó là mẹ, mà cái người Nam Cung Diệu đó đã qua hai cửa, cuối cùng vượt qua kiểm tra rồi."

"Anh rể? Không cần kêu loạn như vậy, ai muốn gả cho anh ta?" Mộ Hi có chút thẹn thùng, cái người đàn ông đáng giận này, thế mà thừa dịp cô không ở đây, dám hối lộ người nhà cô, kỳ thật mới vừa vào cửa đã nhìn thấy vài thứ trong phòng khách, tất cả đều là hàng cao cấp, trừ anh ra thì còn có ai mua nhiều như vậy!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-267)