Mộ Hi đền ơn (2)
← Ch.105 | Ch.107 → |
"Vừa rồi cô nói con trai của tôi là con hoang, tôi hiện tại sẽ nói cho cô biết, vị này chính là cha của con trai tôi, nó không phải là con hoang, tôi thông đồng là người đàn ông của tôi, b*tch, không mượn cô xen vào! Nam Cung Diệu là người đàn ông của cô đúng không? Nói cho cô biết, bà cô đây không lạ gì, cho không tôi, tôi cũng không thèm." Mộ Hi chỉ Hàng Thiên Vũ nói, giọng nói cũng rất lớn.
Đôi mắt Nam Cung Diệu thống khổ khép lại, lập tức mở ra, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lùng, vốn là hy vọng thông qua này bữa tiệc nói cho người đứng sau kia, anh và Mộ Hi không có vấn đề gì, như vậy mẹ con Mộ Hi liền an toàn, anh có thể yên tâm bắt được người chủ mưu phía sau.
Người tính không bằng trời tính, chuyện thành như vậy, nhìn máu ở khóe miệng Mộ Hi, anh đã làm gì? Đau lòng, vẫn là đau lòng, nhưng giờ phút này anh không thể mềm lòng, nếu không, mẹ con Mộ Hi sẽ rất nguy hiểm, nói không chừng bàn tay đen ở phía sau kia bây giờ đang nhìn?
Hiện tại Nam Cung Diệu hoàn toàn có thể xác định đứa bé kia là con của anh, Hàng Thiên Vũ này thật đúng là xem thường anh, xem ra hắn biết rõ đứa bé kia là của anh, vừa rồi phản ứng của hắn và Mộ Hi rất rõ ràng, người đàn ông này muốn nói ra chân tướng, xem ra hắn vẫn luôn giúp anh chặm sóc mẹ con bọn họ, trái tim mình quá nhỏ, khó trách ngày đó Mộ Hi nói anh lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ, hiện tại đã hiểu lúc ấy Mộ Hi nghĩ như thế nào.
Nhưng mà, diễn đã bắt đầu diễn, sẽ phải diễn hết, nếu không người xem cuộc vui sẽ thất vọng, Nam Cung Diệu tin tưởng, dám đánh vào người phụ nữ và con trai của anh, nhất định có thế lực, nếu không hắn không dám nhổ lông trên đầu lão hổ.
"Thực nhìn không ra, cô đã có con trai?" Nam Cung Diệu khom người cúi đầu, mặt của anh dường như muốn đụng vào mặt Mộ Hi, mắt ưng sâu thẳm nhìn Mộ Hi, muốn nhìn thấu cô, người phụ nữ này, anh không nhìn lầm, vậy mà âm thầm thay anh nối dõi tông đường, anh không có yêu lầm người, Mộ Hi bị anh nhìn đến sợ hãi, giờ phút này chột dạ là cô, bởi vì cô vừa nói có con trai với Hàng Thiên Vũ, tà ma này sẽ không giết người chứ?
"Vì sao tôi không thể có con trai?" Mộ Hi quật cường nói.
"Cô giống như còn chưa có kết hôn? Rất thời thượng sao? Chưa lập gia đình đã sinh con." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, đôi mắt sâu thẳm còn thỉnh thoảng liếc về phía đám người, căn cứ theo suy đoán của anh, người chủ mưu kia nhất định đang ở hiện trường. HànBăngTâmdiendanlequydon
"Chưa có kết hôn thì không thể sinh con sao? Có bản lĩnh, khiến người phụ nữ của anh sinh một đứa, tôi nguyện ý sinh con vì người đàn ông tôi yêu, cho dù chưa kết hôn, tôi cũng rất vui! Thiên Vũ chúng ta đi." Mộ Hi đi về một bên, đi đến trước mặt quản lý của cô.
"Quản lý, tôi đã gây họa, để tôi làm tiếp thì tôi làm, không để tôi làm tiếp, tôi cũng không oán giận, ngày mai tôi chờ điện thoại của cô." Mộ Hi kéo Hàng Thiên Vũ rời đi, ở dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng kia, người đàn ông lạnh lùng kia cũng nhìn cô, ánh mắt Mộ Hi đau lòng mang theo tia sáng nhìn Nam Cung Diệu, sau đó nghiêng đầu rời đi.
Khang Hân không nhìn thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu nhìn lúc rời đi Mộ Hi, bởi vì một lát sau cô ta vào nhà vệ sinh, vừa rồi Nam Cung Diệu nói với cô ta trang điểm có chút sặc sỡ, cho nên Khang Hân vào nhà vệ sinh trang điểm lại.
Đêm hôm nay Khang Hân rất vui vẻ, bởi vì người phụ nữ kia bị Nam Cung Diệu đánh, hứng tỏ giữa bọn họ không có gì, đã chơi đùa xong rồi, còn có vừa rồi người phụ nữ kia đề nghị không sai, sinh đứa bé cho Diệu ca, nhưng trong bốn năm nay Nam Cung Diệu vẫn luôn không nàng phòng với cô, làm sao có thể muốn đứa trẻ chứ? Không được, phải nghĩ biện pháp? Lần trước thuốc lấy tới còn chưa dùng, có thể suy tính cho anh dùng, không thể cứ chờ đợi như vậy.
Khang Hân và Nam Cung Diệu trở lại khu biệt thự khác.
"Diệu, tối nay em không đi, ở lại với anh." Nam Cung Diệu biết cô ta muốn làm gì? Nhiều năm như vậy mỗi lần cô ta ám hiệu anh đều hiểu, nhưng mà nếu anh liền không có kích tình, không nghĩ muốn! Anh chỉ muốn làm cùng Mộ Hi.
"Được, tôi đi tắm." Nam Cung Diệu đi tới phòng tắm.
Khang Hân lấy ra một chai rượu đỏ, lấy ra hai ly đế cao, sau đó đổ vật kia vào trong ly của Nam Cung Diệu, rót rượu đỏ.
Nam Cung Diệu sau khi tắm đi ra, vừa lau đầu, vừa đi tới.
"Tôi tắm xong rồi, tới lượt em."
"Diệu, uống rượu này đi, em phải đi tắm." Khang Hân làm nũng nói, chuẩn bị nghênh đón kích tình đêm hôm nay.
Nam Cung Diệu nhận lấy một hơi uống hết, anh biết rõ bên trong có cái, nhưng mà nhất định phải uống, thời điểm anh uống xong đặt cái ly xuống tiện tay bưng lên một ly rượu đỏ khác. HànBăngTâmdiendanlequydon
"Em cũng uống một chén, như vậy mới có tình cảm." Nam Cung Diệu dịu dàng nói, Khang Hân thật sự biết điều được uống rượu đỏ, bởi vì cô tận mắt thấy Nam Cung Diệu uống hết ly rượu đỏ kia, cho nên nhận lấy, tắm sạch sẽ chờ người đàn ông này động tình.
Khang Hân tắm xong đi ra, nhàn thấy Nam Cung Diệu làm việc ở trước bàn máy tính.
"Em lên giường trước, tôi lập tức đến." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, trong lòng Khang Hân rất vui mừng, biết thuốc mạnh mẽ tới nhanh, cho nên tự mình ngoan ngoãn nằm xuống chờ thời khắc kia.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Diệu nghe được Khang Hân vù vù ngủ, cầm lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài, anh lái xe tới khách sạn Mộ Hi làm việc, đi vào căn phòng cố định của mình, sau đó gọi điện thoại cho Mộ Hi.
"Hi, mau tới..." Nam Cung Diệu nhanh chóng thở dốc, giọng nói không ổn định, anh ở nhà đã cực lực nhẫn nại, chờ Khang Hân ngủ.
Mộ Hi vừa nhìn là Nam Cung Diệu gọi, vốn là không muốn nhận, nhưng là con trai ở bên cạnh, không nhận con trai sẽ lại không ngừng hỏi vì sao?
Nghe được âm thanh và giọng nói Nam Cung Diệu, cô có chút lo lắng, âm thanh giống như thay đổi, đã xảy ra chuyện sao?
"Anh làm sao vậy?"
"Tôi bị người ta bỏ thuốc, rất khó chịu, em mau tới..." Nam Cung Diệu cố hết sức nói.
"Phiền anh gọi 120 đi bệnh viện." Vì chuyện ban ngày, Mộ Hi rất đau lòng, cho nên cúp điện thoại, ai ngờ Nam Cung Diệu gọi đến tiếp.
"Bác sĩ không cứu được tôi, tôi bị người ta bỏ chính là xuân dược, Hi, mau tới... Tôi không chịu được..." Lúc này Nam Cung Diệu đã ngâm mình trong bồn tắm, nhưng thân thể vẫn khó chịu. HànBăngTâmdiendanlequydon
"Phiền anh tìm Khang Hân, đây không phải chuyện của tôi, ban ngày tôi đã nói rất rõ ràng rồi." Mộ Hi lại cúp điện thoại, đáng ghét, coi cô là thứ gì? Kêu là tới sao?
Đáng chết, Nam Cung Diệu đã đau khổ khó nhịn, gấp đến độ ngâm đầu đến trong nước, vẫn không hiệu quả, lại cầm điện thoại di động gọi cho Mộ Hi.
"Cô gái, em muốn tôi chết thì đừng tới..." Nam Cung Diệu bị thuốc hành hạ thần chí đã mơ hồ rồi.
"Anh ở đâu?" Mộ Hi bất đắc dĩ, Nam Cung Diệu nói cho Mộ Hi ở công ty của cô, f*ck, người đàn ông này thực biết tìm chỗ.
Mộ Hi lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn, Nam Cung Diệu đã nói cho Mộ Hi anh ở căn phòng đó.
Đến ttrước cửa phòng tổng thống, Mộ Hi do dự, ai ngờ cửa bị người mở ra từ bên trong, một cái tay lớn mạnh mẽ kéo cô vào, tiếp theo chính là điên cuồng gặm loạn, nguyên lai thì raNam Cung Diệu vẫn luôn ở trước cửa chờ cô, nghe được tiếng bước chân của Mộ Hi, ai ngờ người phụ nữ này đứng ở cửa không vào, cho nên Nam Cung Diệu mới mở cửa ra kéo cô đi vào.
Mộ Hi phát hiện cả người Nam Cung Diệu toàn là nước, trên đầu cũng đang nhỏ giọt, thân thể cực kỳ nóng, biết là sự thật, vừa rồi ở ngoài cửa còn lo anh nói dối!
"Em thật tàn nhẫn, không để ý tới tôi, hôm nay chính là thời điểm em đền ơn, em đã quên năm đó em bị người ta bỏ thuốc là ai cứu em ư?" Nam Cung Diệu thở ra khí đều rất nóng, mặt rất đỏ, con mắt rất đỏ, toàn thân rất nóng.
"Ai làm hại anh? Nói cho tôi biết?" Mộ Hi hết sức quan tâm hỏi, rốt cuộc là ai dám hại anh? Có thể có quan hệ với người phụ nữ thần bí kia không?
"Khang Hân." Nam Cung Diệu bắt đầu xé rách quần áo Mộ Hi.
"Nói bậy, làm sao lại là cô ta? Các người là vợ chồng cần phải như vậy sao? Chẳng lẽ là cô ta nghiện quá lớn, anh không thỏa mãn được?" Mộ Hi bắt đầu suy đoán hàng loạt, chẳng phải biết Nam Cung Diệu đã nhanh không được.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |