Nói dối sẽ phải trả giá thật lớn (2)
← Ch.100 | Ch.102 → |
Ngõ hẻm kia không hề dài, có thể nhìn thấy ánh sáng phía trước, chỉ là một đoạn này không có đèn đường, cho nên rất tối, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, càng nghĩ càng sợ, vì vậy càng đi nhanh hơn, ai ngờ vấp phải vật gì đó, té ngã trên đất.
"A - - cái gì đó chặn đường cướp bóc, cứu mạng nha - -" Mộ Hi cảm giác hình như là người, sợ tới mức kêu to.
"Câm miệng..." Một giọng đàn ông yếu ớt truyền ra.
"Anh hùng tha mạng, tôi chính là một người tốt, chưa từng làm qua chuyện xấu nào, giữ khuôn phép làm người, tôi vừa rồi là không cẩn thận dẫm lên anh, anh ngàn vạn lần đừng để trong lòng, tôi không phải cố ý, tôi trên có già dưới có trẻ, tôi rất nghèo, không có tiền, chỉ có từng này, đều đưa cho anh!" Mộ Hi sợ tới mức bắt đầu lấy tiền từ trong túi, cô tưởng rằng ăn mày.
"Đi mau, nguy hiểm..." Giọng nói vang lên lần nữa, tay Mộ Hi ngừng lấy tiền, giọng nói rất quen thuộc, là anh?
Mộ Hi lấy điện thoại di động ra chiếu lên mặt người đàn ông.
"Anh, anh, tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ anh lại mộng du? Ông trời, anh cũng chọn chỗ mộng du sao!" Mộ Hi vẫn cho rằng Nam Cung Diệu mộng du.
"Mộ Hi, đi mau, nguy hiểm..." Nam Cung Diệu yếu ớt nói, nếu không phải là ra trong diệt, anh làm sao sẽ bị bày kế, những sát thủ kia rất nhanh sẽ đuổi theo.
"Tôi đưa anh đến bệnh viện." Mộ Hi khóc nức nở nói, anh bị thương, cô nhất định phải cứu anh.
"Không cần lo cho tôi, em đi mau, rất nguy hiểm..." Nam Cung Diệu nghe được tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa, biết là những người kia đuổi tới, anh dùng lực đẩy Mộ Hi, để cô cách xa mình một chút, hy vọng không tổn thương đến cô.
Mộ Hi cũng cảm giác được nguy hiểm, hiện tại Nam Cung Diệu bị thương, nhất định sẽ bị bọn họ bắt, không được, trong phút chốc, Mộ Hi nghĩ tới n cách cứu người, nhất định phải cứu anh, nhưng mà phải cứu như thế nào mới có thể vạn vô nhất thất (*)?
(*): ý chỉ ngàn vạn cái cũng không để lọt mất cái nào, vạn lần không thể thất thủ.
Đột nhiên, Mộ Hi bắt đầu cởi áo mình, kéo váy tới trên mông, lộ ra nội y bên trong, giơ chân lên dạng chân trên người Nam Cung Diệu.
"Em muốn làm gì?" Nam Cung Diệu bị động tác của Mộ Hi làm cho mơ hồ, nguòi phụ nữ háo sắc này, lúc nào rồi, mà cô còn muốn cái này!
Mộ Hi không để ý tới Nam Cung Diệu, một phen ấn đầu anh vào ngực mình, cầm tay bị thương của Nam Cung Diệu đặt ở sau lưng mình, cánh tay bị chiếc áo rộng che đi, vừa vặn không nhìn thấy chỗ bị thương, cứ như vậy mặt Nam Cung Diệu nằm ở chỗ khe rãnh mềm mại nhất của Mộ Hi, ngửi mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô.
"Đừng nói chuyện, mau sờ tôi." Mộ Hi nhỏ giọng nói, Nam Cung Diệu hiểu hành động của Mộ Hi là cứu anh, vì vậy bắt đầu phối hợp, lúc này đám người kia đã vào trong hẻm, Nam Cung Diệu cảm giác được sau lưng Mộ Hi bắt đầu ra mồ hôi, còn khẽ run, anh biết rõ cô đang sợ, đứa ngốc sợ hãi vì sao không đi?
Mộ Hi cảm giác được những người kia càng ngày càng gần, vì vậy bắt đầu uốn éo người, cúi đầu phóng túng kêu, không nghĩ tới hiện tại dưới tình huống này, cô cảm giác được phía dưới Nam Cung Diệu lại rất thằng, còn rất cứng, a a, đây không phải là đóng phim, đây là liều mạng, tôi đây là cứu người, không phải đến thật sự, Mộ Hi sợ bị những người kia nhìn ra kỳ lạ, cho nên không quản được nhiều như vậy, tiếp tục giả vờ, liều mạng khiêu khích, uốn éo người, mặc dù không thành thạo còn không có kỹ xảo, nhưng Nam Cung Diệu lại bị biến thành cả người khẩn trương căng thẳng, lúc này hai người vừa nhìn chính là ở trong ngõ hẻm đại dã chiến kỹ nữ và khách chơi gái.
Những người kia đến gần, nhìn lại xem.
"F**k, nhìn cái gì, chưa từng thấy đàn ông và phụ nữ chơi đùa đi, đi, đừng làm lỡ bà cô đây kiếm tiền." Không nghĩ tới những người kia thật sự đi tới, Mộ Hi sợ tới mức nằm sấp trong lòng Nam Cung Diệu.
Thời điểm Mộ Hi vừa định đứng dậy, nghe được một số người lại tới, sợ đến lại tiếp tục diễn trò, uốn éo người, khiêu khích, để mình làm càng giống như thật, ai ngờ.
"Các người đang làm gì? Đứng lên, chúng tôi là cảnh sát."
Mộ Hi vừa nghe là cảnh sát, ông trời cứu tinh đến rồi.
"A, là chú cảnh sát nha." Cô bước xuống từ trên người Nam Cung Diệu, sửa sang lại quần áo, vẻ mặt mỉm cười nhìn cảnh sát đối diện, từ rước đến nay lần đầu cảm thấy cảnh sát đáng yêu như thế.
"Ai cho cô tiếp khách ở đây, cô không biết như vậy là phạm pháp ư?" Vốn Mộ Hi còn đang cười liền cười không nổi, tiếp khách cái gì? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng cô là gà?
"Đợi chút, chú cảnh sát, tôi nghĩ các chú hiểu lầm rồi, tôi không phải là cái kia." Mộ Hi ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng khỏi càng ủy khuất.
"Cô không phải cái kia, vậy cô ở nơi này làm gì?" Cảnh sát nghiêm túc hỏi Mộ Hi.
Mộ Hi suy nghĩ, không thể nói toàn bộ chuyện xảy ra vừa rồi, bởi vì cô biết Nam Cung Diệu làm một số chuyện trái pháp luật, cô không muốn chọc phiền toái cho anh. Đây chính là cha ruột của con cô.
"Chúng tôi là, chúng tôi là vợ chồng." Mộ Hi bất đắc dĩ nói, hiện tại chỉ có như vậy mới có thể vượt qua kiểm tra.
"Vợ chồng? Vợ chồng lại nơi như vậy." Rất rõ ràng cảnh sát không tin.
"Ai quy định vợ chồng nhất định phải ở nhà mới có thể như vậy, tôi và chồng tôi thường xuyên đến bên ngoài như vậy, kích thích hiểu hay không? Chú cảnh sát chú lạc hậu rồi!" Mộ Hi thao thao bất tuyệt nói, giống như là đạo lý hiển nhiên.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |