Vay nóng Tima

Truyện:Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc - Chương 071

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 267 chương
Chương 071
Tổng giám đốc trở thành món ăn của Mộ Hi (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Shopee


"Đây là dành cho em, vừa vặn chỉ có nó mới có thể cứu em, chẳng lẽ em muốn vong ân bội nghĩa, Hi."

Nam Cung Diệu cố ý gọi yêu Mộ Hi, mặt Mộ Hi hồng hồng một chút.

"Buồn nôn."

"Tôi buồn nôn? Không biết là, hôm nay nếu như không phải là ý chí của tôi kiên định, thiếu chút nữa bị tiểu nha đầu em lừa gạt cứng rắn thượng. Lúc trước là tôi mạnh bạo, hôm nay tôi lại thành món ăn của em rồi."

Nam Cung Diệu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, lúc này cuối cùng cô cũng thuộc về anh, lần đầu tiên quý giá của cô vừa bị anh đoạt được, nói thật, bên trong thật sự rất chặt, chặt đến nỗi anh không nhúc nhích được, may mắn thay anh tràn đầy kinh nghiệm, nếu không nhiệt độ bên trong cao muốn chết.

Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu nhìn cô không chớp mắt, trong lòng hết sức thẹn thùng, người đàn ông này còn được tiện nghi khoe mẽ, hừ! Chính mình bị như vậy còn không phải là bị anh làm hại. Bất quá ngẫm lại cảm giác vừa rồi thật sự rất tốt, thì ra bên trong người đàn ông kia nhiều chức năng như vậy.

Hiện tại Mộ Hi và Nam Cung Diệu đều trần trụi nằm một chỗ, bấy giờ sờ thân hình của anh thì ra đẹp như vậy, trước ngực và sau lưng đều có da thịt, cảm giác vừa tráng kiện vừa gợi cảm. Vừa nhìn chính là người thường xuyên rèn luyện.

Lúc này Mộ Hi cũng có chút lưu luyến cái ôm của người đàn ông này, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với đàn ông, mùi trên gười đàn ông này thật dễ ngửi. Cô có chút si mê nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức.

"Như thế nào nhanh như vậy liền yêu tôi?

Nam Cung Diệu hết sức tự tin nói, dọa Mộ Hi say mê đến mức thoáng cái mở mắt ra, biết rõ vừa rồi có hơi quên mình, nhưng lúc cô nhìn thấy vẻ mặt tự tin kia của Nam Cung Diệu, tính cách quật cường xui khiến cô không thể cúi đầu.

"Yêu anh? Hừ! Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây!"

Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi lại khôi phục quật cường và ngang tàng bạo ngược như trước kia, trong lòng có chút yên tâm.

"Người phụ nữ khẩu thị tâm phi, đôi mắt của em đã bán đứng em, có thể nhìn ra được em rất yêu tôi."

Mộ Hi càng không thừa nhận, Nam Cung Diệu càng muốn biết trọng lượng của mình trong lòng người phụ nữ này, nếu như không phải vì chuyện hôm nay, Mộ Hi chắc là sẽ không cho anh, anh hiểu được, vì trong lòng người phụ nữ này có người đàn ông khác.

"Làm ơn, không cần tự kỷ như vậy được không, hôm nay tôi không có cách nào, mới có thể thất thân cho anh, nói đi nói lại, nếu như không phải vì anh, làm sao tôi sẽ bị bắt cóc? Như thế nào lại tiện nghi cho anh rồi."

Những lời Mộ Hi nói chọc giận Nam Cung Diệu, con nhím đáng giận trở mặt liền không nhận người, nghĩ muốn ăn sạch sẽ, bất quá cô nói không sai, là mình liên lụy cô, chẳng lẽ cô không có một chút thích với mình?

"Đáng ghét, em biết hậu quả chọc giận tôi chứ? Từ giờ trở đi, nhớ kỹ, em là người phụ nữ của tôi, vĩnh viễn, tôi không cho phép em có quan hệ mập mờ với bất kì người đàn ông nào, nếu không, tôi sẽ khiến em sống không bằng chết."

Những câu Nam Cung Diệu nói là lời trong lòng, trong giọng nói lộ ra ngang ngược, nhưng Mộ Hi không thích bị người khác uy hiếp như vậy, đúng, đây là uy hiếp.

"Tôi khinh, dựa vào cái gì anh có thể có nhiều phụ nữ như vậy, mà tôi nhất định chỉ có một người mình anh, vậy không công bằng, Nam Cung Diệu, anh nghe kỹ cho tôi, từ giờ trở đi, anh là người đàn ông của tôi, người đàn ông của Mộ Hi tôi, chỉ cần anh dám tìm phụ nữ ở bên ngoài, tôi liền ra ngoài tìm đàn ông, không tin anh thử xem."

Mộ Hi bởi vì kích động chính mình chẳng biết đã đứng lên lúc nào, hai tay chống nạnh, mắt to nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu vẫn nằm như cũ, còn học giọng điệu của Nam Cung Diệu dạy dỗ anh.

Nam Cung Diệu không nói gì, mà thưởng thức một màn trước mắt, làn da trắng toàn thân, mái tóc đen nhánh, còn có hai quả nho tròn phía trước, phía dưới lại cực kỳ khủng, một tòa núi nhỏ đen sẫm, cảnh tượng như vậy, người phụ nữ này vậy mà còn hai tay chống nạnh, trừng mắt to dạy dỗ người, điệu bộ và vóc người này không che, cảnh này người này thật sự là cẩu huyết.

Mộ Hi chợt phát hiện mình làm sao từ trong chăn chạy ra ngoài, mà người đàn ông này đang ở trước mắt nhìn cô.

"Hắt xì, hắt xì, hắt xì..."

Mộ Hi cảm thấy một trận mát lạnh, hắt xì lên, cô vội vã chui về chăn, thân thể Nam Cung Diệu vô cùng ấm áp, mà Mộ Hi vì đứng một hồi bên ngoài, thân thể rất lạnh.

Đôi mắt to hiện lên suy nghĩ xấu xa trong đầu, thế là dùng thân thể lạnh lẻo của mình dán lên thân thể ấm áp của Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu nhất thời không hiểu nổi ý tưởng của con nhím này, vừa rồi còn diễu võ dương oai chửiuảnh, lúc này lại yêu thương nhung nhớ, tình huống gì? Chấn động quá lớn?

"Này, người đàn ông này, anh cũng đừng đa nghi, hiện tại anh là đàn ông làm ấm giường của tôi, nhớ kỹ nếu anh dám ra ngoài tìm phụ nữ, tôi liền ra ngoài tìm đàn ông."

Kỳ thật chính Mộ Hi cũng không biết tại sao phải nói như vậy? Có lẽ cô giống những người phụ nữ khác trong lòng người đàn ông này, chỉ vui đùa một chút, cho nên cô không cam lòng, mới nói như vậy, cho mình một công đạo hư cấu, nhà có tiền như thế, làm sao sẽ mặc kệ cô sắp xếp, hơn nữa anh có nhiều tình nhân như vậy, làm sao anh có thể sẽ vì thư ký nhỏ này tuân thủ uy hiếp không ó ý nghĩa này! Mình còn quá ngây thơ rồi! Vốn cho là lần đầu tiên của mình sẽ giữ cho người đàn ông mình yêu, không nghĩ tới nhanh như vậy liền mất rồi.

Nam Cung Diệu nhìn ra trong đầu cô đang nghĩ chuyện gì, nên không quấy rầy cô, mà bàn tay thưởng thức ngực Mộ Hi, một trận ngứa kéo Mộ Hi đang suy tư trở về.

Tay Mộ Hi vỗ vào trên mu bàn tay Nam Cung Diệu.

"Anh đang làm gì thế?"

"Tôi nghĩ muốn em."

Nam Cung Diệu phía dưới đã nhô lên, nên nói chuyện đã thay mùi.

"Anh - - "

Mộ Hi bị Nam Cung Diệu nói thoáng cái lại đỏ mặt, người đàn ông này thật không biết ngại, giọng nói của Nam Cung Diệu tràn đầy mạnh mẽ, giống như hiên tại liền muốn.

Lúc Mộ Hi không biết làm sao cho phải, trong phòng vang lên chuông điện thoại di động, cẩn thận nghe.

"Ơ? Đây không phải là chuông điện thoại di động của tôi sao? Tại sao lại ở chỗ này?"

Mộ Hi lầu bầu lẩm bẩm tìm tiếng chuông, tại sao ở trong áo ngoài của Nam Cung Diệu? Cũng không nghĩ nhiều, vì điện thoại gọi đến hiện thị là em gái, vội vàng nhận.

"Em gái."

"Chị, em nhớ chị."

"Em gái, em phải chăm sóc mình thật tốt, hai ngày này chị trở về xem em và mẹ..."

Mộ Hi rất nghiêm túc nói chuyện điện thoại, thân thể không khỏi cảm giác có chút lạnh, nhưng bây giờ không thể nằm trong chăn nữa, sợ ngộ nhỡ Nam Cung Diệu lên tiếng, bị em gái nghe được, nhưng, một tay cầm điện thoại di động cũng mặc không được quần áo, đúng lúc này một thân thể ấm áp ôm cô từ phía sau, lập tức cảm thấy rất ấm áp.

Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi từ phía sau. Trong lòng không khỏi một trận đau lòng, một chút bản lĩnh như vậy, thân thể của cô cứ như vậy lạnh buốt, xem ra thể chất của cô thật không tốt, lại nghĩ tới bác sĩ đã nói qua cô suy dinh dưỡng nghiêm trọng, trong lòng lại càng thương tiếc, vì vậy ôm chặt hơn, Mộ Hi nói chuyện điện thoại cũng không thể chuyên tâm.

Loại cảm giác da thịt thân thiết này hết sức kỳ diệu, mình hết sức thích.

Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi khẽ nhíu mắt lại, biết rõ cô gái nhỏ bị mình giật điện, vì vậy, anh cũng bắt đầu tiến công chỗ ấy sâu một chút.

"A - - "

Mộ Hi vì thân thể phản ứng, không cẩn thận a một cái.

"Chị? Làm sao vậy?" Mộ Đồng quan tâm hỏi.

"A, em gái, vừa rồi chị nấu nước, mở bình ra, chị quên tắt lửa."

Mộ Hi vội vàng giải thích, cô dùng sức kiềm chế mình duy trì giọng nói bình tĩnh, nhưng người đàn ông phía sau thật lợi hại, nụ hôn của anh mỗi khi đến một chỗ đều vô cùng thoải mái.

Nam Cung Diệu mê luyến thân thể này, người phụ nữ này, còn có cái mông siêu gợi cảm này, thật sự là đàn hồi mười phần, vừa tròn vừa vểnh lên, cực phẩm.

Mộ Hi cảm giác mình có chút mất khống chế, vì vậy dùng con mắt hung hăng trừng Nam Cung Diệu, hy vọng anh thu tay lại, vô dụng, lúc này Nam Cung Diệu đã toàn thân đốt nóng, sao có thể tắt lửa.

"Chị, lúc nào chị cũng sơ ý như vậy, về sau nấu nước, không được rời khỏi, nước sôi, phải lập tức tắt lửa, an toàn quan trọng nhất, nếu không rất nguy hiểm."

Mộ Đồng thiện ý nói cho Mộ Hi, cô cũng là không yên tâm an ủi chị gái.

"Đúng vậy, em gái, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm, nhất là dễ dàng - - lửa."

Mộ Hi hung dữ nhìn Nam Cung Diệu nói, ý là anh rất nguy hiểm.

"Chị, tổng giám đốc các chị đối với chị tốt không?"

Vấn đề Mộ Đồng hỏi thật đúng lúc, kêu Mộ Hi làm sao trả lời đây! Tổng giám đốc này hiện tại giống như là một con chó động dục, đang cả người mạnh mẽ gặm mình. Nhưng nếu như không nói, em gái sẽ lo lắng, vì vậy, cắn răng một cái.

"Em gái, tổng giám đốc của chị là ông già, đi đường cũng phải chống gậy, miệng lão đầy răng giả, cười một tiếng mặt đầy nếp nhăn, lớn lên giống con tinh tinh đen, bất quá chính là đối với người độc ác - - tốt."

Mộ Hi cố ý nói như vậy, cô cố tình chọc giận Nam Cung Diệu, ai kêu anh giậu đổ bìm leo!

Nam Cung Diệu sau khi nghe được, không nói lời nào, vì anh cũng là sợ em gái nhỏ bên kia nghe được âm thanh. Vì vậy, anh đổi phương thức trừng phạt cô, anh dán thật chặt thân thể Mộ Hi từ phía sau, dùng lão nhị chống đỡ thân dưới Mộ Hi, hai tay nắm lấy viên thịt phía trước, miệng nhẹ nhàng cắn vành tai Mộ Hi.

"A - - "

Mộ Hi lại một lần kêu ra tiếng đến, em gái lại nghe được.

"Chị, chị làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

"A, không phải, chị rất tốt, chỉ là, đồng nghiệp của chị nuôi một con chó nhỏ, nó liếm chị, ngứa quá!"

Nam Cung Diệu không nói gì, người phụ nữ này miệng lưỡi thật độc ác, lúc thì nói anh là lão già, lúc thì nói anh là con chó con, Nam Cung Diệu tà mị cười, cô gái nhỏ này hết sức kích thích, thú vị, cô và người phụ nữ mười năm trước hoàn toàn khác nhau, người phụ nữ này miệng độ ác, nhưng tâm không độc ác, từ khi cô xin tha cho Cao Huy kia, cũng có thể thấy được cô có một trái tim thiện lương. Đối với người thương tổn mình cũng có thể tha thứ, nội tâm của cô và bề ngoài hoàn toàn không giống nhau.

Mặc dù Mộ Hi ngoài miệng là trút giận, nhưng Nam Cung Diệu ngoài miệng cũng trút giận, anh từ phía sau chuyển tới phía trước cắn ngực Mộ Hi một cái, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích, Mộ Hi có chút không chống đỡ được.

"Con chó nhỏ đáng ghét, tránh ra."

Mộ Hi dùng sức đẩy Nam Cung Diệu, nhưng vô dụng, bởi vì hiện tại Nam Cung Diệu đã chuyển tới phía trước, gắt gao để ở bộ phận mềm mại của Mộ Hi, mắt ưng tà mị nhìn Mộ Hi, ý là cô còn dám nói lung tung, anh liền đi vào, Mộ Hi hiểu ý của anh.

"A, em gái, chị cúp trước, con chó nhỏ này hình như đói bụng, chị rảnh sẽ về nhà."

"Được, tạm biệt chị."

Mộ Hi cúp điện thoại, hít sâu một hơi, giận dữ trừng Nam Cung Diệu.

"Anh thật là quá đáng, không thấy tôi đang nghe điện thoại sao? Em ấy là em gái tôi, nếu như bị em ấy biết tôi liền thảm!"

Mộ Hi gấp đến độ không ngừng giậm chân, nếu như bị em gái biết, em gái nhất định sẽ đau lòng, nên vừa rồi thật nguy hiểm.

"Tôi đói bụng." Nam Cung Diệu không giải thích được một câu, giống như Mộ Hi nói không có quan hệ gì với anh!

"Được, tôi đi nấu cơm, gặp được anh thật sự là xúi quẩy!" Mộ Hi hết sức bất đắc dĩ.

Mộ Hi nghe Nam Cung Diệu nói đói bụng, kỳ thật cô cũng có chút đói, từ khi bị bắt cóc, vẫn chưa ăn gì.

"Là ở đây đói."

Nam Cung Diệu chỉ chỉ phía dưới, làm vẻ mặt hết sức vô tội.

"Anh - - "

Mộ Hi biết lại bị lừa, giận đến miệng ngậm chặt, phồng má, trừng mắt.

Nam Cung Diệu ôm cô qua, in lên môi của anh, thì thầm bên tai Mộ Hi.

" Lần vừa rồi không tính, hiện tại tôi muốn chăm chú nghiêm túc muốn em, em là món ăn của tôi."

"Anh thả tôi ra, trên thế giới tại sao có loại đàn ông như anh, được voi đòi tiên, biết anh xem như tôi gặp xui tám đời, vừa rồi tại sao không tính?" Mộ Hi cảm giác được anh tiến công, lập tức có chút hoảng loạn.

" Lần vừa rồi, là lần đầu tiên của em, tôi sợ làm đau em, tôi không có dùng bản lĩnh thật sự."

Nam Cung Diệu thì thầm bên tai Mộ Hi, làm Mộ Hi mơ mơ màng màng, cái gì? Đây còn có bản lĩnh thật sự và bản lĩnh giả sao? Vừa rồi cảm thấy anh rất lợi hại, chẳng lẽ đây không phải là bản lĩnh thật sự? Nha! Vậy nếu dùng bản lĩnh thật sự mình còn có thể sống không?

"Không được, nếu anh dùng bản lĩnh thật sự, tôi sợ đau!" Mộ Hi nhỏ giọng trả lời.

"Đứa ngốc, làm sao tôi cam lòng làm đau em, bây giờ em đã rách màng, sẽ không đau, em sẽ rất thoải mái, HI." Lời Nam Cung Diệu nói giống như mang theo sóng điện nhỏ, khiến Mộ Hi tê dại một hồi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-267)