Vị hôn phu của Yến Phương
Ch.02 → |
Nhìn đồng hồ treo tường thấy đã tới giờ, Khả Ngân liền cầm túi xách rồi lái xe đến sân bay đón Yến Phương. Đại sảnh sân bay đông nghịt người, cô đảo mắt một lượt liền nhìn thấy cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp đang đứng cạnh chiếc vali nhỏ, liếc nhìn ngó nghiêng. Khóe miệng Khả Ngân cong lên, cô bước nhanh tới nơi cô gái đang là tâm điểm của mọi người kia, Yến Phương - nữ giám đốc tài năng của tập đoàn Cao Phương.
"Hey girl, chào mừng cậu trở về." - Cô đưa tay ôm chầm lấy cô bạn tốt, cười đến khóe mắt cong cong.
Yến Phương cũng vui vẻ đáp lại. Họ là bạn học của nhau từ khi đi mẫu giáo cho đến lúc đại học, tình cảm gắn bó mấy chục năm không gì có thể chia cắt.
"Tớ mới xuất ngoại có hai tháng thôi, cậu đã nhớ thươngtớ đến thế này cơ à?" - Yến Phương lém lỉnh nháy mắt, bước nhanh theo sau Khả Ngân về hướng đỗ xe.
"Phương Phương, cậu không biết sao? Người ta bảo chỉ có con gái mới mang lại hạnh phúc cho nhau..." - Khả Ngân mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Yến Phương với vẻ mặt gian tà khiến cô bạn rùng mình.
"Eo ôi, cho tớ xin đi. Tởm quá đi mất!"
"Ha ha"
Tiếng cười trong trẻo của cả hai xa dần theo tiếng xe rời đi, bỏ lại phía sau những ánh nhìn mê mẩn của người qua lại. Thật đẹp!
Biệt thự Cao gia
Khi hai cô cùng bước vào nhà, đã thấy người phụ nữ xinh đẹp đứng đợi ở cửa. Dường như năm tháng không thể xóa mờ vẻ đẹp phúc hậu của bà - mẹ Yến Phương.
"Mẹ. Nhớ người quá đi thôi." - Cao đại tiểu thư nũng nịu sà vào lòng mẹ. Ai có thể ngờ rằng Tổng giám đốc Cao nổi tiếng lạnh lùng giờ này lại như đứa con nít vòi vĩnh cưng chiều. Ánh chiều tà rọi chiếu một khung cảnh hài hòa như vậy, Khả Ngân đứng một bên thu hết vào mắt, mỉm cười, nụ cười thật đẹp xen lẫn cả vui mừng và ngưỡng mộ.
"Con nhỏ này, đã lớn như vậy rồi. Mau, Khả Ngân lại đây nào, chúng ta cùng vào nhà dùng cơm tối nhé! Bác Cao của con đang đợi bên trong đó." - Cao phu nhân yêu thương dắt tay hai cô gái xinh đẹp vào nhà.
"Cha/ Bác trai." - Cả hai đồng thanh gọi, Chủ tịch Cao vui vẻ ngoắc tay hai người."Ngoan, hai đứa lại đây ngồi."
Nhìn một gia đình hòa thuận như vậy, sống mũi Khả Ngân cay cay. Cô từng ước ao được yêu thương, từng khát cầu hạnh phúc nhưng cuối cùng cô cũng tìm được, những con người này không cùng chung huyết thống với cô nhưng lại có thể dễ dàng thỏa mãn niềm tin yêu trong cô như vậy. Khả Ngân tin rằng mình đang có hạnh phúc, chỉ tiếc rằng không phải từ cha mẹ cô.
Cô thật sự rất thương vợ chồng Cao Thành. Họ xem cô như con gái, ngay từ nhỏ đã đối đãi với cô thật tốt, hình như họ yêu thương Yến Phương bao nhiêu thì cũng dành bấy nhiêu tình cảm đó cho cô vậy.
Dùng xong bữa tối, cả nhà đều an vị trong phòng khách để dùng điểm tâm. Cô và Yến Phương ríu rít chuyện trò đùa giỡn như ngày bé, tiếng nói cười vang vọng khắp căn phòng lớn.
"Phương nhi này, cha... cha có chuyện muốn nói." - Cả hai ngừng đùa quay sang nhìn cha Cao đang ấp úng. Hai cô chưa từng thấy dáng vẻ này của ông, mẹ Cao khóe mắt đỏ ửng.
"Cha, có chuyện gì vậy? Mẹ, tại sao mẹ lại khóc?" - Yến Phương lo lắng nắm lấy tay mẹ, hoang mang nhìn hai người.
"Lần này ta gọi con về là để... kết hôn." - Cha Cao chậm rãi lên tiếng.
"Cái gì?" - Cô và Yến Phương giật mình hét lớn.
"Thực ra công ty đang gặp khó khăn, con gái à! Cha đã cố gắng chống đỡ nhưng đã tới kì hạn trả nợ ngân hàng. Số tiền quá lớn, chúng ta không thể xoay sở nữa rồi."
Cô thấy Yến Phương im lặng cuối đầu. Khả Ngân có thể nhận ra được cô ấy đang run lên. Cô đau lòng ôm lấy Yến Phương, vỗ nhẹ lên đôi vai mảnh khảnh của cô ấy
"Bác trai, chuyện này xảy ra bao lâu rồi?" - Khả Ngân nhẹ nhàng hỏi cha Cao rồi quay sang Yến Phương."Cậu là giám đốc điều hành mà lại không biết gì à?"
Yến Phương lắc đầu. Cũng đúng. Nửa năm qua cô ấy được điều sang quản lý chi nhánh ở Nhật Bản, việc kinh doanh trong nước hầu như đều do cha Cao xử lí.
"Người đó là ai hả cha?" - Thật lâu sau Yến Phương mới lên tiếng hỏi.
"Chiều mai có cuộc hẹn với hắn. Con tới địa điểm này liền rõ. Phương nhi, cha thật xin lỗi con." - Yến Phương thấy được những nếp nhăn còn hằn sâu nơi khóe mắt ông, cha cô đã già rồi.
"Phương nhi, con có thể không đồng ý, mẹ... mẹ sẽ đau lòng." - Mẹ Cao nghẹn ngào. Hai mẹ con họ ôm nhau nức nở.
Khả Ngân nhìn một màn này mà ruột đau như cắt, họ như người nhà của cô. Nhìn thấy Cao gia gặp khó khăn, Khả Ngân hận mình không thể giúp đỡ.
Thành phố Thượng Hải đã lên đèn, càng về khuya nhiệt độ càng xuống thấp. Đây là thời gian bắt đầu mọi hoạt động cho thế giới về đêm.
Tại Black Night CLUB, tiếng nhạc xầm xịch inh ỏi giội vào thính giác của những người ở đây. Ánh đèn màu chói lóa xoay chuyển hòa với điệu nhạc lắc lư.
"Sao chúng ta phải tới nơi này?" - Khả Ngân nhíu mày khi đủ loại âm thanh nhức đầu vang vọng.
"Tới thư giãn đi. Tối nay chúng ta phải chơi thật đã." - Yến Phương hôm nay diện một chiếc quần đùi ngắn ngủn, áo sơ mi trắng lửng để lộ vòng eo nhỏ nhắn, xinh đẹp. Cô ấy đưa tay nhảy theo điệu nhạc.
"Cho tôi hai ly Brandy loại mạnh nhất." - Yến Phương vẫy tay gọi anh chàng bartender đang đứng pha chế trong quầy rượu.
"Điên thật. Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu chán sống rồi à?" - Khả Ngân tính đưa tay ngăn cản nhưng cánh tay liền bị Yến Phương gạt ra.
"Thôi đi Từ đại tiểu thư, tửu lượng của cậu như thế nào tớ biết rõ, chúng ta phải vui chơi một đêm cho thỏa mãn dù sao tớ cũng sắp kết hôn..."
Khả Ngân im lặng không nói gì nữa, đón lấy ly rượu từ trên tay anh chàng bartender vừa đưa tới, nốc cạn một hơi.
Yến Phương cười híp mắt kéo Khả Ngân bước vào sàn nhảy. Nhạc càng lúc một sôi động, mọi người như ngừng hẳn hoạt động, ánh mắt chăm chú nhìn hai bóng dáng xinh đẹp đang lắc lư trên sàn nhảy. Hai cô gái hội tụ đủ đẹp, sexy và quyến rũ. Từng đường cong ẩn hiện dưới lớp trang phục khiến tất cả đàn ông nên đây phải khao khát.
Khả Ngân thôi không ý kiến nữa. Cô cũng muốn buông lỏng bản thân, xua tan những mỏi mệt đã chịu đựng.
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy: Đêm nay thật high!
Bỗng một cánh tay vòng eo Yến Phương, cô ấy trừng mắt nhìn xem là tên chán sống nào. Chưa kịp quay lại chỉ nghe một tiếng "rắc"...
Hết chương 1.
Lời tác giả: Mới đi học về vội viết chương đầu tiên. Hi vọng mọi người ủng hộ mình nhé! Để biết tình huống gì xảy ra tiếp theo thì... a~... có ai đoán được không nhỉ?
Ch. 02 → |