Truyện:Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá - Chương 098

Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá
Trọn bộ 102 chương
Chương 098
Có chừng mực (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Lúc nãy, cô gọi điện thoại cho công ty. Báo với Ngụy Khải, mình sẽ đến công ty trễ một chút. Là thư ký của cô, Ngụy Khải cũng rất giật mình, người thận trọng như Lâm Nhược cũng có lúc phải xin nghỉ. Thế giới này sắp loạn rồi. Thảo nào gần đây tranh chấp quốc tế ngày càng nhiều.

Kha Trạch Liệt sau khi đưa Lâm Nhược về nhà, cầm lấy điện thoại, cấp trên nói để Kha Trạch Liệt đến bệnh viện quân khu, cũng chính là bệnh viện vừa nãy anh tới khám, đi xem xét một chút, nhân tiện có thể an ủi người bị hại.

Theo kết quả điều tra, nguyên nhân của hỏa hoạn lần này là do: một doanh nhân nào đó trong lúc đang làm việc trên giường, vô ý để thuốc lá đang cháy trong tay rơi xuống trên giường, gây ra hỏa hoạn cực kỳ lớn. Chuyện này, nếu không bị ép xuống, nhất định sẽ là đầu đề của các trang báo lớn.

Nhận được nhiệm vụ cấp trên giao, Kha Trạch Liệt phải lập tức hành động. Nhưng Lâm Nhược ở trên tầng đã lâu vẫn chưa đi xuống, Kha Trạch Liệt có chút lo lắng, liền đi lên tầng xem.

Chỉ thấy Lâm Nhược ở trong toilet, không biết cô đang làm gì.

Kha Trạch Liệt lo lắng đứng ngoài toilet, gõ cửa, áp tai trên cửa toilet."Lâm Nhược, Lâm Nhược, em có chuyện gì vậy?"

"Không, không có việc gì." Giọng nói của Lâm Nhược hơi hoảng hốt, còn nói lắp.

Đôi mày rậm của Kha Trạch Liệt chau lại, nghi ngờ trong lòng tăng lên. Giọng trở nên sốt ruột hẳn, "Không có chuyện gì sao em ở trong đó mãi vậy?"

"Thật là, anh có thấy phiền không, chẳng lẽ dì cả của em đến, em cũng phải báo với anh sao?" Lâm Nhược mở miệng phàn nàn, mở cửa toilet, bất lực nhìn Kha Trạch Liệt.

"Cái gì, em còn có dì cả sao? Bà ấy giờ ở đâu rồi? Anh chưa mua lễ vật gì cả, có phải rất thất lễ không?" Kha Trạch Liệt trở nên rối rắm, nhìn Lâm Nhược đứng trước mặt không biết làm sao.

Được rồi, Lâm Nhược khẳng định, giữa cô và Kha Trạch Liệt, sự khác biệt không hề nhỏ. Kha Trạch Liệt nhất định đến từ Maya*!

(*: Nền văn minh Maya là nền văn minh cổ đặc sắc bên cạnh nền văn minh Andes, được xây dựng bởi người Maya, một bộ tộc thổ dân châu Mỹ mà từ 2000 năm trước đây đã từng sinh sống ở bán đảo Yucatán của Trung Mỹ, thuộc đông nam México, Bắc Guatemala và Honduras ngày nay. )

"Lâm Nhược, em đã khỏe chưa? Chúng ta phải đi thôi." Kha Trạch Liệt đứng bên cạnh, chờ đợi Lâm Nhược.

Tuy rằng mang nhiệm vụ, nhưng anh biết bà xã cũng vô cùng quan trọng. Vào lúc cần thiết, bà xã mới là quan trọng nhất! Bà xã phải được đặt lên hàng đầu!

"Được rồi được rồi." Lâm Nhược vọt tới bên người Kha Trạch Liệt như một cơn gió, lại bỗng nhiên nghĩ tới mình không thể chạy, bước chân chậm lại."Được rồi, chúng ta đi thôi."

Vừa nói xong, cô cầm túi xách đi xuống tầng.

Lâm Nhược mặc một chiếc áo len thấp cổ đính đá màu xanh, cổ áo hình chữ V rất độc đáo với kim cài mang hoa văn cổ điển. Chiếc kim cài này khiến cho chiếc áo tăng thêm chút hương vị cổ điển, khí chất trên người Lâm Nhược cũng được làm nổi bật lên một cách vô cùng tinh tế.

Phía dưới cô mặc một chiếc quần legging da màu đen, mua vào lần trước lúc cô đến Paris, quy ra thành nhân dân tệ, chỉ cần 99, 998!

Cô mặc một chiếc áo bành tô màu quân đội bên ngoài, bị Kha Trạch Liệt lây nhiễm, gần đây Lâm Nhược rất thích màu này, cảm thấy nó vô cùng mê người. Đứng cùng một chỗ với Kha Trạch Liệt cũng đang mặc áo bành tô màu quân đội, lại càng giống đồ tình nhân!

Tay Lâm Nhược vô thức đặt lên bụng, lần nào đến ngày này, dì cả của cô đều như muốn giày vò cô. Cô đã oán giận vấn đề nhân sinh này không dưới một trăm lần, vì sao không phải là đàn ông sinh con?! Nếu đàn ông có thể sinh con, phụ nữ hẳn đã không bị dì cả quấy nhiễu lâu như vậy.

Nếu như thế, Lâm Nhược chắc chắn sẽ đến bệnh viện, thủ tiêu sạch sẽ kinh nguyệt này nọ kia. Làm khổ cô nhiều năm như vậy, cô sống dễ dàng lắm sao!

Lâm Nhược ngây người ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ, nhìn người đi đường dù sao cũng có thể khiến trái tim cô yên tĩnh lại. Ngẫm lại những chuyện xảy ra gần đây, sắp xếp lại suy nghĩ một chút.

"Lâm Nhược, em làm sao vậy? Khó chịu à?" Kha Trạch Liệt nhìn cô từ kính chiếu hậu, nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Nhược phục hồi lại tinh thần, đôi mắt mờ mịt mở lớn nhìn Kha Trạch Liệt, "A?" Lâm Nhược hiện tại, thường vô thức để lộ bộ dáng ngây ngốc.

"Nếu không sao em cứ xoa bụng vậy, bụng không thoải mái sao?" Kha Trạch Liệt không rõ vì sao Lâm Nhược khó chịu, cho nên hỏi han là chuyện đương nhiên. Đàn ông sau khi xuất ngũ, luôn có vẻ ngây ngô chân chất. Nói cách khác, ngu ngốc?

"À, không có việc gì, không có việc gì." Gương mặt tươi cười của Lâm Nhược đỏ lên. Thấy Kha Trạch Liệt còn muốn hỏi nữa, Lâm Nhược vội vàng đổi trọng tâm câu chuyện, "Được rồi, anh tập trung lái xe đi, em cũng không muốn phải ⓒ♓ế.🌴 trên đường cái đâu."

"..."

Lâm Nhược nói chuyện, đều luôn sắc bén như vậy.

Xe chạy đến cổng công ty EX, liền có người tới mở cửa xe ngay lập tức. Lâm Nhược duỗi chân xuống xe, dưới quần màu đen là cặp đùi thon dài, mê hoặc lòng người.

"Anh đi đường cẩn thận." Lâm Nhược cúi người vào buồng lái dặn dò Kha Trạch Liệt. Khóe miệng dường như lộ vẻ tươi cười dịu dàng như có như không, vô tình khiến Kha Trạch Liệt thấy ấm áp vô cùng.

"Ừ, anh biết rồi, em nhanh vào đi." Kha Trạch Liệt nhìn Lâm Nhược xoay người rời đi, sau đó mới khởi động máy, lái xe đi nhanh như chớp.

Chạy như bay trên đường, vừa rồi là vì có Lâm Nhược, nên phải chú ý nhiều. Lúc chỉ còn một người, vị trí hàng đầu đối với Kha Trạch Liệt chính là quân đội. Chính là nhiệm vụ. Quân lệnh như sơn.

Cũng may, nhiệm vụ hôm nay không quan trọng lắm. Xem ra dường như cũng chỉ là nhiệm vụ hình thức của cấp trên, cho nên Kha Trạch Liệt hiển nhiên không để tâm nhiều.

Chỉ là, ở lâu cùng Lâm Nhược, lòng cảnh giác của Kha Trạch Liệt cũng dần buông xuống không ít, rất nhiều chuyện, đều không tránh khỏi sơ suất. Anh đã quên mất một người vô cùng quan trọng.

Chạy xe đến bệnh viện quân khu, bước xuống xe, liền nhìn thấy người đến người đi nơi cửa bệnh viện, mày rậm của Kha Trạch Liệt nhăn lại. Cảnh tượng như vậy, anh cũng không thích thú lắm.

Anh thích yên tĩnh, nên cảnh ồn ào thế này, quả thật không phải là điều anh muốn gặp phải. Chỉ là, người ở giang hồ, thân bất do kỷ**.

(**: sống trong giang hồ, có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình. )

Kha Trạch Liệt hít sâu một hơi, bóng dáng cao lớn rắn rỏi đi vào bệnh viện. Dáng vẻ hiên ngang của anh trong nháy mắt liền chiếm được không ít ánh nhìn của các cô gái trẻ. Làm một tên sát gái, Kha Trạch Liệt có thể nói là hoàn toàn xứng đáng. Đương nhiên, nếu được, anh tình nguyện không cần như vậy.

Có một Lâm Nhược, là đủ rồi.

Anh bước nhanh đến khu nội trú, hôm nay coi như bị lãng phí, cả một ngày đều phải chịu đựng mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong bệnh viện này.

Đi vào thang máy, hướng thẳng về phía mục đích, 𝖈ⓗ·ế·✝️ sớm đầu thai sớm.

Lúc đi trên hành lang, cảnh tượng cũng không giống lúc anh nằm viện chút nào. Hôm nay khu nội trú có vẻ rất náo nhiệt, ở đây có rất nhiều người chen lấn nhau. Tựa như một trận gió, cuốn Kha Trạch Liệt đi theo cả một đoạn đường.

Vẻ mặt Kha Trạch Liệt đen thui, đây là tình huống gì vậy?

Để giảm bớt những việc phiền phức như vậy xảy ra, Kha Trạch Liệt lựa chọn đi thẳng lên tầng cao nhất, phòng bệnh VIP, người ở đó tư cách cao hơn, hẳn là sẽ an toàn hơn...

Tiếng "Đinh" từ thang máy truyền đến, Kha Trạch Liệt ra khỏi thang máy. Lọt vào trong tầm mắt anh là một vùng trắng lóa, rất ít người qua lại. Hơn nữa đều ăn nói rất nhỏ nhẹ như mưa phùn, không có chút cảm giác ồn ào huyên náo nào.

Trạm đầu tiên, Kha Trạch Liệt mở cửa, là một ông cụ tóc trắng xóa, người này Kha Trạch Liệt biết, là thị trưởng trước đây, Tuyên Diệu Nghiệp. Chính là lão Bạch Long trong truyền thuyết c.𝒽.í.ⓝ.ⓗ т.r.ị...

"Bác Tuyên, xin chào, cháu là Kha Trạch Liệt." Kha Trạch Liệt vội vàng tiến đến, chào hỏi Tuyên Diệu Nghiệp đang ngồi trên giường đọc báo.

Thấy có người đến thăm Tuyên Diệu Nghiệp, cô y tá đứng một bên liền đi ra ngoài, để lại không gian cho Kha Trạch Liệt và Tuyên Diệu Nghiệp.

Nghe được tiếng nói, Tuyên Diệu Nghiệp để tờ báo sang một bên, chuyển tầm mắt đến trên người Kha Trạch Liệt. Chỉ một giây sau, trên mặt liền mang theo nụ cười hiền lành, "A Liệt à, đến đây, lại gần bác một chút, cũng đã lâu rồi bác chưa gặp cháu. Gần đây đang làm gì thế?"

Kha Trạch Liệt để lộ chút tươi cười, đặt quà thăm hỏi đã được chuẩn bị tốt trong quân khu trên bàn trà của Tuyên Diệu Nghiệp, tiến lên vài bước, đi đến bên người Tuyên Diệu Nghiệp, "Bác Tuyên, bác cũng biết trong quân khu việc bề bộn. Hôm nay cháu đại diện quân khu tới thăm bác, bác sao rồi ạ, vết thương nghiêm trọng lắm không ạ?"

*

"Cốc cốc cốc."

"Mời vào." Lâm Nhược không ngẩng đầu lên đã mở miệng, tay cô đang bận rộn chỉnh sửa lại lượng tiêu thụ trong quý I của công ty, bận tối mày tối mặt.

"Chủ tịch." Ngụy Khải cầm trong tay một phần tài liệu, tiến lên vài bước, đặt trên bàn làm việc của Lâm Nhược."Đây là tư liệu về tình hình gần đây của Đồng gia, tôi nghĩ, chúng ta có thể hành động rồi."

"Ồ, vậy sao?" Lâm Nhược bây giờ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt híp lại, sững sờ nhìn Ngụy Khải để tập văn kiện xuống. Thực sự là hiện tại, ở cùng một chỗ với Kha Trạch Liệt, tính tình cũng có chút thay đổi, cảm thấy cứ bình yên thế này cũng rất tốt.

Nhưng, di chúc của mẹ, sao có thể cứ để dang dở không hoàn thành được?

Làm xong chuyện lần này, Lâm Nhược nghĩ ngợi một chút, yên phận làm một người vợ tốt, cũng là một lựa chọn không tồi.

Thấy Ngụy Khải mãi cũng không có ý định rời đi, Lâm Nhược ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt có chút nghi hoặc: "Sao vậy, còn có việc gì nữa sao?"

Ngụy Khải nhìn vẻ mệt mỏi không tập trung của cô, gật đầu."Bên ngoài có kiến trúc sư Mẫn tìm cô."

Mẫn Đình? Lâm Nhược khẽ nhíu mày, anh ta có việc gì sao? Sống lưng Lâm Nhược vô thức trở nên thẳng tắp, gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, "Để anh ta vào đi."

Giọng nói vẫn như cũ, trong trẻo, không có chút tình cảm lay động nào. Tựa như người khác vốn là một quân cờ cô không thèm để mắt, chỉ vào lúc anh ta trở nên có ích, cô mới để ý đến.

Sau khi nhận được câu trả lời của Lâm Nhược, Ngụy Khải liền ra ngoài.

Đi đến cửa phòng làm việc, cúi người trước Mẫn Đình, "Chủ tịch mời anh vào."

Mẫn Đình nhếch miệng cười, nụ cười kia, tựa như hoa quỳnh vừa tàn. Trong nụ cười xinh đẹp mê hoặc vô cùng ấy, lại trộn lẫn chua xót, kiên quyết.

Mẫn Đình chỉnh lại áo sơ mi màu xanh ngọc trên người, bộ quần áo này, anh ta nhớ rõ Lâm Nhược nói không tồi. Cho nên, ngày hôm nay, anh ta mặc bộ này đến tìm cô.

Đi vào phòng, Mẫn Đình nhẹ nhàng đóng cửa. Vào lúc này, anh không mong có bất kỳ ai quấy rầy bọn họ. Vào thời khắc cuối cùng này, xin hãy cho phép anh được ích kỷ một chút.

"Lâm Nhược." Mẫn Đình ngồi đối diện Lâm Nhược, thấy cô đang chăm chú đọc tài liệu, một lúc sau, mới lên tiếng. Có lẽ là vì một khoảng thời gian dài chưa mở miệng, giọng của Mẫn Đình có chút trầm thấp, không còn cảm giác trong trẻo như trước kia.

"Ừ, tôi đây." Lâm Nhược vẫn không ngẩng đầu lên, tài liệu trên tay thực sự rất nhiều, nhưng cô không ngẩng đầu lên, là vì cô không biết nên đối mặt với anh thế nào. Đối diện với anh, luôn xuất hiện vẻ gượng gạo khó nói thành lời, giống như bây giờ.

Không khí vô cùng nặng nề, dường như mọi phần tử không khí quanh người đều yên lặng không hề dịch chuyển.

Mẫn Đình ngừng một chút, nhìn Lâm Nhược bận rộn liên tục, lần đầu tiên nhận ra rằng giữa bọn họ, thì ra đã trở nên xa lạ đến vậy. Anh cho rằng giữa bọn họ chỉ là cảm giác thay đổi, không nghĩ tới, không thay đổi, cũng chỉ có anh mà thôi.

Nhưng vẫn cảm ơn cô, đã cho anh một chút ấm áp.

Mẫn Đình nhìn Lâm Nhược, rõ ràng khoảng cách chỉ có một đoạn ngắn, lại giống như cách nhau cả một thế kỷ, xa không với tới. Rõ ràng gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.

Hơi thở gần như vậy, nhớ nhung lại xa đến thế.

Lâm Nhược tuy ngồi trên ghế làm việc, tỏ vẻ yên ổn đọc tài liệu, nhưng một chữ trong văn kiện cũng đều không đọc được. Trước mặt có người dùng ánh mắt đau thương như cô nợ anh ta năm trăm vạn nhìn cô, cô có thể chống đỡ nổi sao?

Trong tầng làm việc cao cấp, ngay cả trên hành lang cũng im ắng, không có chút âm thanh ồn ào nào. Mà trong văn phòng, lại càng yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngay lúc Lâm Nhược ngẩng đầu, hé miệng muốn nói chuyện, Mẫn Đình lại lên tiếng, "Lâm Nhược, gần đây em vẫn tốt chứ?"

Không nghĩ tới, Mẫn Đình lại đột nhiên mở miệng như vậy, Lâm Nhược có dự cảm, như sắp xảy ra chuyện gì đó. Cố gắng đè nén cảm giác đột ngột trong lòng, miệng nở nụ cười, khiến gương mặt trở nên rạng rỡ vô cùng, "Em tốt lắm."

Nụ cười thoải mái như vậy, trước đây Mẫn Đình chưa từng được nhìn thấy. Phải chăng hợp âm đơn giản, sẽ không tạo nên một khúc ca dễ nghe? Phải chăng anh, sẽ không thể nào mang lại hạnh phúc cho cô?

Cũng tốt, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi.

Một ngày nào đó, hết thảy đều sẽ trở thành quá khứ. Xoay người nhìn lại, trong lòng không còn tình cảm mãnh liệt sôi nổi lúc trước, chỉ là dùng ngôn từ dịu dàng miêu tả bi thương.

Anh yêu em, trước kia, bây giờ, cả tương lai vẫn vậy.

Anh sẽ mang theo tình yêu này, yêu người khác.

Chỉ cần em muốn, anh sẽ lập tức quay lại.

Chỉ vì yêu em.

Sau khi ngừng lại một lúc lâu, Lâm Nhược mở miệng nói: "Thế còn anh thì sao?" Từ khi nào, bọn họ lại thiếu chủ đề để nói chuyện như vậy.

"Chỉ cần em sống tốt, thì anh cũng tốt rồi." Việc này có gì quan trọng sao? Cô sống tốt, hay không tốt, cũng không thay đổi được hiện trạng của anh. Chỉ vậy thôi.

Chủ đề này quá nặng nề, Mẫn Đình rốt cục cũng mở miệng nói ra mục đích đến văn phòng Lâm Nhược, "Lâm Nhược, đây là đơn xin từ chức của anh." Lúc nói ra, trên tay Mẫn Đình là một phong thư màu trắng. Mặt trên có dòng chữ "Đơn xin từ chức" được viết ngay ngắn.

Chuyện cũ đã phát triển đến như vậy, có lẽ trước kia Lâm Nhược đã từng nghĩ tới. Đó là lúc cô và Mẫn Đình vừa chia tay, mặc dù Lâm Nhược rất đau lòng, nhưng cô lại càng sợ Mẫn Đình cứ thế rời đi, biến mất.

Mặc dù cô là người mạnh mẽ, nhưng với những chuyện này, cô thà tránh vào trong góc tối, một mình 👢·ï·ế·〽️ láp miệng vết thương, không để người khác nhìn thấy.

"Anh, thực sự phải rời đi sao?" Ánh mắt Lâm Nhược gắt gao nhìn chằm chằm đơn từ chức Mẫn Đình đưa tới, đến mức cũng quên phải đưa tay ra nhận lấy.

Mẫn Đình nghe thấy chút thay đổi trong giọng nói của cô, trái tim hơi rung động, gật đầu, "Đúng vậy, anh đã cân nhắc rất lâu rồi. Anh nghĩ, cuộc sống như thế vẫn thích hợp với anh hơn." Không có sự xuất hiện của anh, em sẽ dễ chịu hơn. Anh nhìn ra, anh đã quấy nhiễu đến suy nghĩ bình thường của em.

Lâm Nhược im lặng, cúi đầu, không biết nên nói gì cho phải. Trong vô hình, khoảng cách giữa bọn họ đã trở nên xa như vậy. Cũng tốt, ít nhất, anh có thể theo đuổi cuộc sống anh yêu thích, yêu người anh nên yêu.

Lâm Nhược xoay người, nhìn xuống từ cửa sổ sát đất. Dưới kia là thành thị sầm uất, phồn hoa, trên đường, cảnh tượng người qua đường vội vã đi tới điểm đến của mình.

Sống mười mấy năm mà tựa như chỉ mới một ngày, lớn lên ở thành phố này, làm việc, cũng ở nơi này mà 𝐜♓*ế*† đi. Có lẽ, lựa chọn của Mẫn Đình, mới là đúng đắn, mới là lý trí.

"Được, em đồng ý với anh. Theo đuổi giấc mơ của anh, sống cuộc sống anh mong muốn, làm những chuyện anh muốn làm. Em sẽ luôn ủng hộ anh." Lâm Nhược quay lưng về phía Mẫn Đình mở miệng, niềm vui trên vầng trán cô không thể lau đi được. Đây là vui mừng thay cho Mẫn Đình.

Người yêu cũ của cô hạnh phúc, với cô mà nói, không phải cũng là một loại hạnh phúc sao?

Lâm Nhược xoay người lại, đối diện với con ngươi đen láy sáng ngời của anh, "Mẫn Đình, em chúc anh hạnh phúc." Cô thật lòng hi vọng anh có thể hạnh phúc.

Sau khi chia tay lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên được thấy Lâm Nhược nhìn thẳng vào mắt mình. Trong đôi mắt mã não của cô tựa như đang chúc phúc, anh cảm nhận được. Đồng thời, một chút hi vọng cuối cùng nơi đáy lòng cũng tan biến.

Anh đã mong, cô sẽ giữ anh lại. Nhưng anh đã sai lầm rồi, sai hoàn toàn.

"Cám ơn em. Em cũng vậy, nếu có gì phiền lòng, em cũng có thể tới tìm anh. Anh vẫn luôn ở đây." Khóe môi Mẫn Đình cong lên, lộ ra nụ cười xán lạn nhất. Giống như toàn bộ ánh sáng đều hội tụ trên gương mặt anh, nụ cười của anh, đủ để bừng sáng cả thế giới tăm tối.

Thật sự trở thành một người bạn.

Cô khẽ nâng cằm, hai mắt không khỏi đẫm lệ, trên đôi mắt xinh đẹp phủ kín một tầng hơi nước. Nhìn thế giới qua làn hơi nước, hoàn toàn là một thế giới khác hẳn với nó vốn có. Mẫn Đình trong mắt Lâm Nhược dần trở nên mơ hồ, cô hiểu được, quyết định của anh.

Anh từ trước đến nay vốn không phải là một người đàn ông hành động theo cảm tính, tuy rằng cũng làm những việc sai lầm, nhưng cũng không đến nỗi không thể cứu vãn được. Người đàn ông thận trọng như vậy, để ra quyết định này, chắc chắn đã phải đắn đo rất nhiều lần. Vì vậy, cô lựa chọn tôn trọng quyết định của anh.

Chuyện tới nước này, Lâm Nhược có nói gì cũng vô dụng. Không muốn làm bạn bè, cũng có ích gì đâu? Đây là kết cục tốt nhất cho bọn họ.

Cô đẩy ghế dựa ra, đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, đứng trước mặt Mẫn Đình, "Chăm sóc bản thân thật tốt nhé." Lâm Nhược giúp Mẫn Đình sửa lại quần áo một chút, hành động thế này, sau này sẽ không bao giờ có thể làm nữa.

Mẫn Đình xúc động, anh cũng không phải một người đàn ông dễ rơi nước mắt. Nhưng phút giây này, hốc mắt anh không khỏi đỏ lên."Để anh ôm một cái được chứ?"

Yêu cầu cuối cùng, lại dùng cách thức xa lạ nhất.

Những phần tử không khí trong phòng trong nháy mắt chuyển động, di chuyển tán loạn trong văn phòng Lâm Nhược.

Lâm Nhược không trả lời, dùng hành động để đáp lại. Cô kiễng chân, nhẹ nhàng ôm cổ Mẫn Đình, chôn mặt vào lồng n.🌀ự.🌜 anh. Trên áo sơ mi xanh ngọc của anh, tỏa ra hơi ấm cơ thể, khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Đây là lồng 𝐧·𝖌·ự·🌜 mà cô đã từng lưu luyến.

Nơi đó, từ nay về sau, sẽ thuộc về một người phụ nữ khác.

Là ăn ý sao? Hai người họ đều mặc áo màu xanh ngọc. Nhìn qua, thực sự giống như đồ tình nhân. Chỉ là, không phải cứ mặc vào đồ tình nhân, là có thể trở thành một đôi. Huống hồ, đây chỉ là giống như đồ tình nhân.

Vốn dĩ, Mẫn Đình trước khi đi mới đến văn phòng Lâm Nhược nộp đơn xin từ chức, là vì anh sợ mình sẽ lưu luyến. Khi đó, trong lòng anh đã quyết định, chỉ cần Lâm Nhược mở miệng giữ anh lại, anh sẽ ở lại ngay.

Chỉ là, anh đã suy nghĩ quá nhiều. Sự thật là như vậy, Lâm Nhược cũng không phải người làm theo cảm tính.

Muốn cô để lộ suy nghĩ của mình, chỉ sợ anh không có năng lực làm được chuyện này.

Cuối cùng, anh ấy đi rồi. Rời đi sảng khoái như vậy. Mãi đến sau này, Lâm Nhược mới biết được, thì ra cũng không phải mình cô đơn phương. Mẫn Đình cũng yêu cô kín đáo âm thầm như vậy. Đương nhiên, việc này để sau hãy nói.

Bọn họ hối hận cũng đã muộn, từ lâu đã sớm không kịp.

*

"Tốt rồi, cô nên chú ý sức khỏe mình nhiều vào, lần sau tôi sẽ lại tới thăm cô." Kha Trạch Liệt lễ độ đứng bên giường bệnh, tạm biệt người phụ nữ mang thai đang nằm trên giường.

Đây là chuyện gì vậy, anh đường đường là một người đàn ông cao lớn, thủ trưởng quân khu, sao giờ lại trở thành người đi an ủi người nhà người gặp nạn?

Kha Trạch Liệt âm thầm ở dài nơi đáy lòng, không chú ý người phụ nữ kia đã ngồi dậy, xuống giường, chậm rãi thong thả bước đến trước mặt anh, nói tiếng địa phương Tứ Xuyên, "Đồng chí, anh là ân nhân cứu yêm (tiếng địa phương) ra khỏi trận hỏa hoạn. Cảm ơn anh, cả nhà yêm đều vô cùng cảm ơn anh."

Vừa nói xong, lại định cúi người 900 để thể hiện lòng biết ơn của mình, cũng may Kha Trạch Liệt nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng ngăn lại động tác yêu cầu độ khó cao với phụ nữ mang thai này. Nếu cô ta cúi người thật, đứa nhỏ khéo sẽ bị đè bẹp mất. Lỡ như vì thế mà sinh non... Kha Trạch Liệt không kiềm chế được rùng mình.

"Đây chính là trách nhiệm của chúng tôi." Kha Trạch Liệt đỡ người phụ nữ đi về giường nằm, trong lòng thầm nghĩ, tổ tông của tôi ơi, cô để cho tôi yên tĩnh một chút được không, lỡ như có chuyện gì, chồng của cô sẽ đến liều mạng với tôi mất.

Cũng may người phụ nữ kia tương đối khôn ngoan, vẫn biết mình mang thai, cũng không phải không hề để ý đến đứa nhỏ...

Mãi đến khi Kha Trạch Liệt xoay người rời đi, lúc ra đến cửa, vẫn còn nghe được giọng sang sảng phấn khởi của cô vọng đến, "Đồng chí, lần sau lại đến nhé ~ anh chính là cha nuôi của con yêm đó ~"

"..."

Kha Trạch Liệt lại không kiềm được nổi da gà cả người, đó là vợ của cấp trên, gu thưởng thức cũng thật đặc biệt...

Lúc anh đang định đi sang phòng bệnh khác, sau lưng anh có giọng nữ truyền tới, "Kha Trạch Liệt?" Giọng nói của cô gái dè dặt, giống như sợ nhận lầm người. Giọng nói dịu dàng ngọt ngào khiến người anh run lên, chậm chạp không phản ứng lại được.

"Kha Trạch Liệt? Là anh sao?" Cô gái thấy thân hình anh ngừng lại, bước nhanh lại gần, chạy đến trước mặt anh, đứng lại.

Kha Trạch Liệt nhìn kỹ gương mặt quen thuộc lại xa lạ kia, là gương mặt đã 🍳●⛎ấ●n 𝐪𝖚●ý●✝️ bên anh suốt nhiều năm. Dáng người thiết tha 𝐦ề*Ⓜ️ ⓜ*ạ*ï vẫn không thay đổi, nhiều năm trôi qua, vóc người của cô vẫn đẹp như ngày nào. Khụ khụ, thực ra đó cũng không phải điểm chính.

Biểu cảm của cô gái từ nghi hoặc trở thành kinh ngạc vui mừng, gương mặt xinh đẹp lại càng tăng thêm nét thùy mị. Ngay cả phải nằm viện, cô cũng không quên trang điểm. Lông mi giả được gắn đẹp đẽ, đường kẻ mắt được vẽ hoàn hảo không lệch chút nào. Đôi mắt đen láy xinh đẹp, tràn đầy sức thu hút mê hoặc lòng người.

Cô gái ngẩng đầu ngây ngô nhìn Kha Trạch Liệt, vẻ mong chờ trong đôi mắt cô khiến anh không biết nên nói gì. Anh và cô, có lẽ cũng không có gì để nói.

Cô quơ quơ tay trước mặt anh, ⓜô●ℹ️ 𝒸on●𝖌 lê●ⓝ, "Sao thế, không nhớ ra em à? Hay là không muốn nhớ ra em? Đồng chí Kha Trạch Liệt."

Cô là Tằng Ưu Mĩ, em gái của Tằng Phàm, nhỏ hơn Kha Trạch Liệt hai tuổi. Nhưng bởi vì đều lớn lên trong quân khu, cho nên ngay từ lúc nhỏ đã chơi đùa cùng nhau. Bất kể là nam hay nữ, chẳng hề phân biệt. Tình cảm vững chắc cũng từ đó mà xây dựng nên.

Cùng chơi đùa với bọn họ còn có Hoàng Thần Đạt.

"Anh Liệt tử, anh và em là một đôi, anh bảo vệ em được không?" Ngay từ nhỏ, Tiểu Ưu Mĩ đã rất yêu mến Kha Trạch Liệt, cho dù làm việc gì, cũng mong muốn anh sẽ đứng phía trước che chắn cho cô, vượt mọi chông gai vì cô.

Tiểu Trạch Liệt lại không nghĩ nhiều như vậy, tế bào tình cảm của anh gần như bằng không, không hề hiểu được tình cảm tươi đẹp kia một chút nào. Anh nghĩ rằng mình nhìn có vẻ mạnh mẽ đáng tin, cho nên Tiểu Ưu Mĩ mới tìm anh nhờ bảo vệ.

"Yên tâm, anh Liệt tử sẽ bảo vệ em!" Tiểu Trạch Liệt tự vỗ ռ𝖌ự-𝐜 mình cam đoan.

Bọn họ không hề để ý đến ánh mắt ghen tị bên cạnh vẫn luôn chăm chú nhìn mình, đúng vậy, đó là Hoàng Thần Đạt. Tất cả tình cảm, đều nảy sinh trong yên lặng.

Kha Trạch Liệt nhìn gương mặt Tằng Ưu Mĩ một lúc lâu, mới kịp phản ứng, "Không quên, em trở lại rồi à?" Giọng điệu cũng không thân thiết lắm, lạnh như băng không chút tình cảm.

May là Tằng Ưu Mĩ và Kha Trạch Liệt lớn lên cùng nhau, cũng phần nào hiểu được tính cách của anh. Dĩ nhiên cũng không hề trách móc gì thái độ của anh đối với mình. Có thể gặp anh ở nơi này, cô vui mừng còn chưa kịp nữa là.

Tằng Ưu Mĩ cười rộ lên, đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm giống như người Hàn Quốc, rất xinh đẹp. Gương mặt sắc nét, trên làn da trắng nõn hơi ửng hồng, trắng mịn như búp bê SD."Anh Liệt tử, gần đây anh vẫn ổn chứ?"

Kha Trạch Liệt thản nhiên di chuyển bước chân, đứng lâu nên hơi mệt, cả ngày hôm nay anh đều ở trong bệnh viện, đi hết phòng bệnh này đến phòng bệnh khác an ủi mọi người, nói chuyện liên tục. Nước bọt của anh gần như đã sử dụng hết rồi. Một lát nữa, khéo anh phải dùng m*á*υ loãng nói chuyện mất.

"Anh tốt lắm. Sao lần này lại đột nhiên trở về vậy?" Tầm mắt anh đặt trên người Tằng Ưu Mĩ, trong đôi mắt có một chút độ ấm, nhưng không chạm đến đáy mắt.

Tằng Ưu Mĩ mỉm cười, vân vê lọn tóc xoăn ɢ.ợ.ռ 💰.ó.ⓝ.🌀, "Chẳng lẽ, anh không muốn gặp lại em à?" Tằng Ưu Mĩ đối diện với ánh mắt của anh, trong đôi mắt cô là kiên cường lẫn đau thương, ánh mắt khiến người khác thương tiếc.

"Không phải. Là thế này, bây giờ anh đang có nhiệm vụ, một chút nữa sẽ xong, anh lại đến tìm em nhé." Kha Trạch Liệt muốn nhanh chóng rời đi, còn ở lại với Tằng Ưu Mĩ nữa anh sẽ phát điên mất.

Vừa nghe Kha Trạch Liệt nói còn có nhiệm vụ, Tằng Ưu Mĩ nhướng mày, có chút không vui. Từ nhỏ đã là đại tiểu thư được mọi người nâng niu che chở trong lòng bàn tay, lại luôn bị Kha Trạch Liệt lạnh nhạt. Nhưng cô đang đứng trước mặt người mình thích, nếu tức giận có vẻ không ổn chút nào.

Vừa dứt lời, Kha Trạch Liệt liền xoay người rời đi, không ngờ Tằng Ưu Mĩ lại kéo tay anh. Bàn tay Ⓜ️-ề-m 𝖒-ạ-ⓘ ấm áp nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, Kha Trạch Liệt lại không hề có chút cảm giác nào.

Mày rậm nhíu lại, quay đầu, ánh mắt nhìn Tằng Ưu Mĩ có chút khó chịu."Còn có chuyện gì sao?"

"Xem ra, tính cách của anh Liệt tử vẫn không hề thay đổi." Tằng Ưu Mĩ đi vài bước vòng quanh Kha Trạch Liệt, cánh tay đan vào nhau, khóe miệng tươi cười như có như không, trái lại đôi mắt lại âm thầm liếc Kha Trạch Liệt, "Nhiệm vụ của anh, không phải là tới an ủi em sao?"

Lời của cô thành công thu hút sự chú ý của anh. Mày rậm của anh chau lại thành một đường, ánh mắt sắc bén như chim ưng lướt đến Tằng Ưu Mĩ. Giờ phút này trên khuôn mặt anh tuấn là một tầng u ám phủ kín, giống như mây đen trước khi mưa rền gió dữ.

"Tằng Ưu Mĩ, có chừng mực..."

Chương (1-102)