Gả cho anh
← Ch.258 | Ch.260 → |
Editor: Gimi Xuka
Beta: Búnn
Nắm đấm mềm mại của cô đánh vào lồng ngực cường tráng của Cụ Duệ Tường, "Làm sao anh có thể như thế? Thích cũng là anh nói, không thích cũng là anh nói, tôi chỉ là một món đồ chơi của anh thôi sao? Mặc cho anh định đoạt à?"
Vương Thiến Như mang hết những đau đớn và không hài lòng trong trái tim hét ra ngoài một cách thoải mái.
Cụ Duệ Tường để mặc cho Vương Thiến Như đánh, dứt khoát siết chặt cánh tay mình, dung nạp thân thể gầy gò của Vương Thiến Như vào lòng mình: "Thật xin lỗi, trước kia là lỗi của anh, là anh không nghĩ đến cảm nhận của em, anh sửa, anh nhất định sẽ sửa, cho nên đừng rời khỏi anh, có được không?"
Thân thể Vương Thiến Như chấn động, nếu như trước kia anh nói những lời này, cô sẽ cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Trái tim đã bị anh đả thương rất nặng, còn có thể khép lại sao?
Cô chỉ có thể ngơ ngác núp ở trong ngực Cụ Duệ Tường, nước mắt rơi vào lồng ngực anh, thấm ướt quần áo của anh, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: "Tổng giám đốc, anh say rồi nên nói xằng nói bậy, anh cứ về nhà trước đi, chờ anh tỉnh rượu chúng ta lại nói chuyện."
"Anh không uống rượu, anh rất tỉnh." Cụ Duệ Tường ôm cô càng chặt hơn, chính là không muốn buông cô ra.
"Được, lúc trước anh hùng hồn nói với tôi là anh sẽ không thích tôi, hiện tại anh lại nói là anh thích tôi, Cụ Duệ Tường, anh muốn tôi tin anh như thế nào đây? Có phải là anh uống rượu nói xằng nói bậy hay không." Bây giờ Vương Thiến Như cũng không có hơi sức để Cụ Duệ Tường làm cô bị thương, nếu như lại bị thương, cô thật không có dũng khí mà tiếp tục kiên cường nữa.
"Anh đã nói xin lỗi, cũng biết mình có lỗi, tại sao em không cho anh cơ hội? Chẳng lẽ em thật sự thích Trọng Thiên Kỳ?" Cụ Duệ Tường nắm tay Vương Thiến Như rống to.
Vương Thiến Như nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường, trên mặt xuất hiện nụ cười thê lương: "Thì ra là anh quan tâm cái này, có phải cảm giác món đồ chơi của mình bị cướp đi, cho nên trong lòng cảm thấy không thoải mái hay không."
Cụ Duệ Tường sợ hãi, anh thật sự không nghĩ đến Vương Thiến Như sẽ nghĩ như thế, "Anh..."
"Anh không cần nói nữa, tôi sẽ không tin anh đâu, mặc kệ trước kia hay là bây giờ, tôi đều biết trong lòng anh chỉ có Giản Nhụy Ái, anh không quên được cô ấy, cho nên tìm bạn gái, tất cả đều phải giống như cô ấy vậy."
Vương Thiến Như nhìn Cụ Duệ Tương xoay người rời đi, nước mắt rơi xuống đầy mặt, thì ra trái tim vẫn còn đau như vậy!
Cô cũng biết Cụ Duệ Tường không thể nào vứt bỏ Giản Nhụy Ái, coi như mình cố gắng cũng không có tác dụng gì.
Vĩnh viễn không có cách nào chiến thắng người trong lòng anh.
Cụ Duệ Tường nhìn theo bóng dáng Vương Thiến Như rời đi, thét to: "Vương Thiến Như, em đứng lại đó cho anh."
Cô trực tiếp đóng cửa lại, chia cách cô và Cụ Duệ Tường ở hai bên cánh cửa.
Không nghĩ đến Vương Thiến Như sẽ làm như vậy, chặn mình ở ngoài cửa, anh dùng giọng điệu chuyên chế ra lệnh: "Vương Thiến Như, em mở cửa ra."
Vương Thiến Như chạy đến ngồi ở cạnh cửa, "Cụ Duệ Tường, đừng dây dưa với tôi... tôi đã nghe lời của anh, thử quên tình cảm tôi dành cho anh đi, tôi đang cố gắng thực hiện, tại sao anh lại đến quầy rầy tôi? Anh mau đi đi."
Cụ Duệ Tường tự mình gieo quả xấu, sẽ phải tự gánh chịu, sớm biết đã không nói những lời tuyệt tình như vậy, ít nhất hôm nay sẽ ít đau một chút.
Anh dùng lực gõ cửa, "Vương Thiến Như, anh biết rõ sai lầm của mình rồi, em cho anh cơ hội đền bù, để cho anh ở bên cạnh em."
"Đi đi, tôi không tin tưởng anh, nếu như anh muốn tốt cho tôi, thì rời khỏi đây đi." Vương Thiến Như lạnh lùng nói xong, nước mắt giống như thác lũ, từng giọt chảy dài trên mặt.
Cô nắm ngực thật chặt, thì ra đau làm cho người ta không thể hô hấp được.
Nửa đêm, giọng nói của Cụ Duệ Tường và Vương Thiến Như quấy rầy người cách vách, bọn họ ra quát: "Người trẻ tuổi, nếu như cãi nhau về chuyện tình cảm thì vào trong nhà nói chuyện, đừng ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi."
Cụ Duệ Tường lạnh lùng nhìn người vừa nói khiến người đó sợ đến không biết phải làm sao đành đóng cửa lại, không dám có ý kiến với bọn họ nữa.
Ồn ào như thế, anh cũng đã tỉnh không ít, ổn định tâm trạng rồi nói: "Thiến Như, điều anh nói đều từ tận đáy lòng, nếu như em tha thứ cho anh, trưa mai anh sẽ chờ em ở sân thượng công ty, cho đến khi em đến gặp anh mới thôi."
Anh xoay người rời đi, xem ra cần phải có thời gian để cho bọn họ bình tĩnh lại.
Vương Thiến Như nghe tiếng bước chân, lúc mở cửa, Cụ Duệ Tường đã không còn ở đây, cô ảm đạm đóng cửa lại.
Rốt cuộc cô có nên tin Cụ Duệ Tường hay không đây, có phải anh lại đang gạt người lần nữa không, hơn nữa mình đã đồng ý với Trọng Thiên Kỳ.
Vương Thiến Như, mày thật sự điên rồi!
Hôm sau
Trọng Thiên Kỳ đang ở dưới lầu chờ Vương Thiến Như, nhìn thấy Vương Thiến Như đi xuống, bắt lấy tay của cô, lo lắng hỏi: "Thiến Như, sao em không nói một tiếng nào đã chạy về rồi? Em có biết anh và cha mẹ anh lo lắng cho em không."
Nhớ tới cuộc đối thoại giữa cha Trọng và mẹ Trọng ngày hôm qua, cô lập tức nổi giận, hung hăng hất tay Trọng Thiên Kỳ ra, "Là lo lắng cho tôi, hay là lo lắng không thể mò được chỗ tốt trên người tôi."
"Em nói nhảm gì vậy?" Sắc mặt Trọng Thiên Kỳ trầm xuống, kỳ quái nhìn Vương Thiến Như, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời cô nói.
"Hừ!" Vương Thiến Như cười lạnh, "Trọng Thiên Kỳ, anh không cần gạt tôi, ba anh đồng ý để anh theo đuổi tôi, không phải vì muốn hợp tác với tập đoàn Vương Thị của nhà tôi sao, tối hôm qua cha mẹ anh nói chuyện, tôi đều nghe được, anh còn lừa tôi đến lúc nào đây?"
Trọng Thiên Kỳ biết Vương Thiến Như hiểu lầm mình, thật là trăm miệng cũng không thể bào chữa được: "Thiến Như, em nghe anh giải thích, anh thật sự không có suy nghĩ kia, cho dù ba anh có suy nghĩ đó, anh cũng sẽ không đồng ý làm như vậy."
Vương Thiến Như nhìn chằm chằm vào Trọng Thiên Kỳ, cô cũng biết rõ chuyện là ý của cha Trọng và mẹ Trọng, không phải ý của Trọng Thiên Kỳ, nếu không sao anh có thể toàn tâm toàn ý trả giá vì mình.
Lời nói của cha mẹ Trọng vẫn còn vang vọng bên tai cô, chẳng lẽ mình thật sự phải phụ lòng Trọng Thiên Kỳ.
Không được, Vương Thiến Như, sao mày có thể vô lương tâm như vậy?
Bỗng dưng, Trọng Thiên Kỳ dắt tay cô, chạy một mạch.
"Trọng Thiên Kỳ, anh muốn làm cái gì vậy? Tôi sẽ đi làm trễ mất." Vương Thiến Như đang không biết làm sao thì đã bị Trọng Thiên Kỳ lôi kéo đi.
Khi bọn họ chạy tới căn nhà ở bên cạnh trường thì đúng lúc đó đèn sáng lên, nhìn thấy sàn sân thể dục phủ kính cánh hoa, phía trên viết: 'Vương Thiến Như xin hãy em gả cho anh. '
Lúc còn đang ngây ngẩn hoài nghi, trên bầu trời xuất hiện thật nhiều máy bay trực thăng, khí cầu từ trên máy bay trực thăng bay xuống, phía trên tờ giấy cũng viết: 'Vương Thiến Như, xin em gả cho anh'.
Cầu hôn thật lãng mạn, cô cảm động nước mắt rơi vì vui mừng, cúi đầu nhìn người tạo ra lãng mạn, thấy anh quỳ một chân, tay cầm một chiếc nhẫn kim cương, chiếc chân kim cương kia thật rất đẹp, hơn nữa còn rất chói mắt.
Vương Thiến Như khiếp sợ, không biết phải làm sao, chuyện đến quá đột ngột khiến cô không có cách nào tiếp thu được.
Nhìn chiếc nhẫn, chưa từng có ai tặng cho cô một chiếc nhẫn như thế.
"Thiến Như, gả cho anh, được không?" Trọng Thiên Kỳ chăm chú nhìn cô, vẻ mặt nghiêm chỉnh như vậy, có lẽ đây là chuyện nghiêm chỉnh nhất anh làm từ trước đến nay.
Anh giống như hoàng tử đang cầu hôn, nếu như người cầu hôn là Cụ Duệ Tường thì sẽ như thế nào? Lúc nhìn xuống trong đôi mắt cô mang theo rất nhiều mong đợi.
Vương Thiến Như đứng lặng ở đó rất lâu, giống như cô không nghe được tiếng cổ vũ của người xung quanh, chỉ nghe nhịp đập trái tim mình.
Trọng Thiên Kỳ chăm chú nhìn cô, chuyên tâm nói: "Từ khi ra đời đến nay, cho đến bây giờ chưa có cô gái nào khiến cho anh động lòng, từ khi gặp em đến nay, anh đã không còn giống mình nữa."
"Anh hiểu rõ lời nói của ba anh mang đến cho em sự bối rối, xin em cứ tin tưởng vào anh, từ đầu tới cuối người anh yêu vẫn là em, hoàn toàn không liên quan đến những thứ khác, em nhất định phải tin tưởng anh."
"Đồng ý với anh, gả cho anh đi."
← Ch. 258 | Ch. 260 → |