Vương Thiến Như say khướt
← Ch.243 | Ch.245 → |
Editor: phuonganhdao229
Trong thành phố mờ mịt, Vương Thiến Như mới phát hiện ra mình thật cô độc, đi ở trong mưa không biết mình nên đi đâu, vì Cụ Duệ Tường mà một mình cô đến thành phố lạ lẫm này
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không biết mình đã dầm mưa bao lâu, bước đi vô định trong màn mưa.
Cả thể xác và tinh thần của Vương Thiến Như đều mệt mỏi, trở về phòng trọ nhỏ của mình, không có ngôn ngữ nào có thể giải thích được sự đau đớn trong lòng cô. Vương Thiến Như tắm rửa sạch sẽ, người cũng thoải mái hơn.
Không biết có phải bởi vì dầm mưa hay do thân thể không thoải mái, Vương Thiến Như cảm giác hơi buồn nôn.
Vương Thiến Như ở trong phòng tắm nôn không biết bao lâu, nôn đến nỗi như muốn khạc cả dạ dày ra, cũng khiến nước mắt chảy ra, thì cả người cũng dễ chịu hơn. Cô mở vòi nước, hắt nước lên trên mặt.
Vương Thiến Như ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt chật vật không chịu nổi của mình, không khỏi cười lạnh, một tên Cụ Duệ Tường nho nhỏ đã khiến mình hoàn toàn tổn thương như thế này.
Tại sao tất cả mọi người đều có thể tìm được hạnh phúc của mình, còn mình, ngay cả muốn có cơ hội ở bên cạnh Cụ Duệ Tường cũng không có.
Vương Thiến Như nằm trên sàn nhà, khóc "oa oa" thật lớn, khóc tê tâm liệt phế, dường như muốn khóc hết cho tình yêu với Cụ Duệ Tường, cô tự giận chính mình không có tiền đồ, nhưng cô không kiềm chế được trái tim mình.
Vương Thiến Như mở rượu trong nhà ra, muốn mượn rượu giải sầu, trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Uống thật nhiều rượu!
Không biết từ lúc nào Vương Thiến Như đã uống hơi nhiều, ánh mắt hình như cũng mơ hồ, trên mặt vẫn là nụ cười thê lương, cô không biết mình cũng sẽ có lúc say.
Vương Thiến Như cầm điện thoại di động, cũng không biết mình gọi cho ai, nhưng mà đối phương nhận điện thoại, "Cụ Duệ Tường, anh có gì đặc biệt hơn người, rốt cuộc là vì sao, tại sao lại to tiếng với tôi, từ nhỏ đến lớn không ai dám nói chuyện với tôi giống như vậy, tôi chính là đại tiểu thư, nói cho anh biết chỉ cần tôi hắt hơi một cái, công ty của anh sẽ đóng cửa, dám bắt nạt tôi đây, anh không muốn sống nữa sao."
Cụ Duệ Tường cầm điện thoại, gương mặt u ám kinh khủng, ánh mắt quét qua người trong phòng họp, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Cụ Duệ Tường, nhận được ánh mắt của anh, sợ tới mức cúi đầu, không dám nói câu nào.
"Alo......" Anh nghe giọng nói trong điện thoại càng lúc càng có cái gì đó không đúng, cái người nhỏ bé phiền toái đáng chết này sẽ không nghĩ quẩn chứ!
Anh hoảng hốt đứng lên, "Hôm nay đến đây thôi." Rồi xoay người rời đi.
Mọi người kinh ngạc nhìn Cụ Duệ Tường vội vội vàng vàng rời đi, anh là ông chủ, cũng không có ai dám ý kiến.
"Đan Đan, địa chỉ nhà Vương Thiến Như ở đâu?" Cụ Duệ Tường âm trầm hỏi.
"Hả!" Khiết Đan Đan đang vùi đầu làm việc, kinh ngạc nhìn Cụ Duệ Tường, ngẩn ngơ nói địa chỉ nhà Vương Thiến Như cho Cụ Duệ Tường.
Đợi đến khi cô phản ứng kịp thì đã không nhìn thấy bóng dáng Cụ Duệ Tường đâu nữa, cô bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng quan tâm đối phương, tại sao lại thích hành hạ nhau như vậy?
Nhà Vương Thiến Như không quá xa, nhưng cũng phải lái xe mới đến được.
Cũng không biết qua bao lâu, Vương Thiến Như tự ôm mình, ôm thật chặt, mơ mơ màng màng ngủ, có thể vì mệt mỏi, hoặc là uống quá nhiều rượu, hình như nghe thấy có người nhấn chuông cửa, chắc là mình nghe lầm, hiện tại sẽ không có ai đến tìm mình.
Nhưng mà, chuông cửa vẫn kêu, cô xoa xoa đầu, đáng chết, ai vậy!
Nếu là người giao hàng, nhất định phải chết nhưng khi cô mở cửa, lại nhìn thấy Trọng Thiên kỳ, thấy nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời trên mặt anh ta, cô bất đắc dĩ nhìn Trọng Thiên kỳ.
"Làm sao không giây phút nào anh không xuất hiện trước mắt tôi? Rốt cuộc anh là ai?"
Trọng Thiên Kỳ né người đi vào trong, nhìn phòng ở lộn xộn như ổ chó, ly rượu đầy đất, anh cau mày, đây là không phải chỗ ở của phụ nữ, "Tôi nói Vương Thiến Như, cô là phụ nữ sao?"
"Tôi có phải phụ nữ hay không cũng không liên quan đến anh." Cô nói chuyện, cảm giác cả người lạnh run cầm cập, thân thể lảo đảo mấy bước, đầu vô cùng nặng nề.
Vương Thiến Như không kiểm soát được, chậm rãi ngã nhào về phía trước, ngã vào một vòng ôm ấm áp.
Trọng Thiên Kỳ ôm cô gái mềm mại, thấy cô không có bất kỳ phản ứng nào, sờ trán cô, thân thể cô rất nóng, cô bé này phát sốt mà còn uống rượu, cô không muốn sống nữa sao.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, phải ôm cô đến bệnh viện.
"Anh muốn làm gì?" Vương Thiến Như đẩy Trọng Thiên kỳ sang một bên.
"Dẫn cô đi bệnh viện, đã sốt như vậy rồi, cô nên đến gặp bác sĩ sẽ tốt hơn." Trọng Thiên kỳ mặc kệ cô có đồng ý hay không, vẫn ôm cô đi ra ngoài.
Vương Thiến Như cố gắng đẩy Trọng Thiên Kỳ ra, "Tôi không muốn gặp bác sĩ gì cả, tôi không ngã bệnh, anh không cần phải lo cho tôi."
"Làm sao tôi có thể mặc kệ cô? Không được, đã sốt như vậy, phải đi gặp bác sĩ, cô cũng đừng ầm ĩ nữa."
"Tôi nói không gặp là không gặp, làm sao anh lại phiền phức như vậy? Tại sao các người không tôn trọng tôi? Tại sao không ai hiểu tôi? Chẳng lẽ tôi yêu đàn ông là sai sao, tôi chỉ muốn lẳng lặng quan sát anh ấy, tại sao ngay cả cơ hội như thế cũng không cho tôi? Tại sao các người lại coi thường tôi như vậy?"
Có lẽ do sốt đến hồ đồ, cô đã nói hết không hề che giấu.
Trọng Thiên Kỳ cũng hiểu, thì ra trong lòng Vương Thiến Như có một người, hơn nữa người đàn ông này lại tổn thương cô, người đàn ông đó là ai?
Trong nháy mắt, hình như anh có chút ghen tỵ với người đàn ông đó, lại có thể khiến Vương Thiến Như đau lòng như vậy, chứng minh rằng trong lòng Vương Thiến Như anh ta có vị trí quan trọng như thế nào.
Anh mơ hồ đau lòng.
"Không nên như vậy, người khác xem thường cô, nếu như ngay cả chính cô cũng xem thường chính mình, vậy thì cô thật sự không còn cứu được. Nếu như người đàn ông kia không thích cô, cô không cần phải gò ép chính mình, trên thế giới không chỉ có mình anh ta là đàn ông."
Vương Thiến Như khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Trọng Thiên Kỳ, nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc, hì hì cười, "Nhưng mà, trong lòng tôi chỉ có thể tiếp nhận một mình anh ấy, làm thế nào đây?"
"Thử buông tha anh ta." Trọng Thiên kỳ kiên định nói ra, ánh mắt không rời khỏi cô một chút nào.
"Buông tha anh ấy?" Vương Thiến Như không biết nói như thế nào, nếu như có thể bỏ được, cô còn phải khổ sở như vậy sao? "Tôi có thể chứ?"
"Cô có thể làm được, tôi tin tưởng cô." Trọng Thiên Kỳ lấy từ đâu ra một đóa hoa, "Buổi sáng 99 đóa cộng thêm một đóa vừa khéo 100 đóa hoa hồng, Thiến Như, cho anh cơ hội, để cho anh chăm sóc em thật tốt, anh sẽ không làm cho em đau lòng, cũng sẽ không để cho em rơi một giọt nước mắt."
Vương Thiến Như hoàn toàn bị Trọng Thiên Kỳ làm cho mơ hồ, thì ra hoa tươi buổi sáng không phải Cụ Duệ Tường tặng, cô không khỏi cười lạnh, Cụ Duệ Tường chỉ biết tức giận với cô, làm sao anh có thể tặng hoa hồng cho cô?
Lúc này Cụ Duệ Tường căng thẳng tìm Vương Thiến như. Sau khi biết địa chỉ nhà cô, anh vội vàng chạy đến, vừa vặn nhìn thấy Vương Thiến Như và người đàn ông khác đang ôm lấy nhau, người đàn ông kia chính là người đưa cô đi làm, hoa hồng này cũng là anh ta tặng.
Cả người anh âm trầm kinh khủng, thì ra, cô luôn giả bộ đáng thương ở trước mặt anh, sau lưng lại có người đàn ông khác, anh thật sự đã coi thường Vương Thiến Như rồi.
Giọng nói của anh giống như đến từ địa ngục: "Quan hệ không tệ nhỉ?"
Vương Thiến Như nghe thấy giọng nói của Cụ Duệ Tường, đẩy Trọng Thiên Kỳ ra theo bản năng, bước chân lại không vững, không cẩn thận ngã vào trong ngực Trọng Thiên Kỳ.
Cụ Duệ Tường bình tĩnh, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn Vương Thiến Như hồi lâu, anh cảm thấy Vương Thiến Như hình như có cái gì không ổn, chẳng qua sự quan tâm đó đã bị lạnh lùng che giấu, "Muốn ôm cứ ôm, cần gì làm bộ, tôi đến chỉ vì muốn xem cô có chết hay không thôi, cô đã an toàn, tôi cũng có thể đi được rồi."
Nhìn bóng lưng Cụ Duệ Tường rời đi, Vương Thiến Như muốn đẩy Trọng Thiên Kỳ đang đỡ cô sang một bên, bắt lấy tay anh, không để cho anh rời đi, nhưng nếu như làm như vậy thì ngay cả danh dự cuối cùng của cô cũng không còn nữa.
← Ch. 243 | Ch. 245 → |