Từ Tú Liên chán nản
← Ch.210 | Ch.212 → |
"Được, anh sẽ dẫn em đi chơi khắp Provence một lần." Đơn Triết Hạo cưng chiều búng mũi Giản Nhuỵ Ái
Đơn Triết Hạo đã giữ đúng lời hứa đưa cô đi chơi rất nhiều nơi ở Provence
Để thăm quan và tận hưởng hết vẻ đẹp của Provence khách du lịch có thể lựa chọn đi bộ hoặc ngồi xe lửa nhỏ. Cũng nhất định không thể bỏ qua chính là các giáo đường theo phong cách Trung Cổ hoặc Phục hưng. Khách du lịch đủ mọi chủng tộc mọi màu da, phong cách khác nhau nhưng đều được người dân địa phương nồng nhiệt chào đón cũng trở thành một nét đặc biệt của vùng đất này.
Nằm ở phía Nam của nước Pháp nhưng đây là nơi đầy lãng mạn thu hút nhiều khách du lịch tới thăm nhất. Nắng vàng trải dài khắp các cánh đồng hoa càng thêm rực rỡ. Các toà nhà mang phong cách đặc trưng của vùng đất Địa Trung Hải ẩn hiện bao bọc bởi các cánh đồng hoa càng khiến mọi người như lạc vào chốn thần tiên.
Khắp nơi tràn đầy hoa hướng dương, hoa hồng, oải hương.... . nhìn ngút tầm mắt.
Những cánh đồng hoa oải hương tím ngắt trải dài đến tận chân trời, tựa như muốn nhuộm tím cả bầu trời lung linh trong gió phiêu lãng, trong không khí thấm đẫm mùi thơm.
Giản Nhuỵ Ái vui mừng nhảy nhảy nhót nhót khắp cánh đồng hoa oải hương, hăng hái đi xem và phụ giúp công nhân thu hoạch hoa dù cô càng giúp càng làm rối thêm mà thôi, nhưng cô không thấy mệt mỏi, chơi không chán.
Đơn Triết Hạo cùng Giản Nhụy Ái tận hưởng hương hoa lan tỏa khắp nơi, cảm giác thân thể đang được ướp trong mùi thơm của hoa, đầu óc nhẹ nhàng thư thái, những lo toan giống như bị gió lớn cuốn đi.
Kỳ du lịch trăng mật của hai người đã đi khắp châu Âu, đến nhiều nơi, hưởng thụ quá nhiều điều mới mẻ vô cùng hấp dẫn.
Tận hưởng thế giới hai người ở khắp Châu u cũng đã hơn nửa năm, bọn họ cũng muốn quay về nhà. Giản Nhuỵ Ái giống như đứa bé đang vô cùng hưng phấn thu dọn rất nhiều đồ đạc, hành lý. Đi đến đâu Giản Nhuỵ Ái đều mua quà cho mọi người từ Hạo Hạo, bà nội, anh Quyền Hàn, đến cả người giúp việc như dì Ngọc cũng có vài món quà.
Bởi vì cô mua quá nhiều thứ nên Đơn Triết Hạo phải cho người đem đồ về trước. Dù đi du lịch hơn nửa năm, mỗi ngày phóng túng dạo chơi nhưng Giản Nhuỵ Ái vẫn rất nhớ nhà, lo lắng Giản Tử Hạo từ nhỏ không xa cách mẹ lâu như vậy thì không biết con có buồn vì nhớ mẹ không. Cô vô cùng nhớ Giản Tử Hạo, chỉ muốn trở về thật nhanh.
Trải qua chuyến bay dài hai vợ chồng Đơn Triết Hạo đã quay về đến nhà, Giản Nhuỵ Ái vô cùng ngạc nhiên khi thấy con trai mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Giản Nhuỵ Ái cùng Giản Tử Hạo đem quà cô đã mua từ Châu u đến thăm hỏi Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi.
Thời gian thật nhanh, đang ngồi trên xe để đến nhà bọn họ thì bỗng nhìn thấy người nhặt ve chai có dáng dấp rất giống Từ Tú Liên. Giản Tử Hạo kích động nói: "Người kia rất giống bà nội kìa mẹ!"
Giản Nhuỵ Ái xoay người nhìn người nhặt ve chai, kinh ngạc đến ngây người, cũng không dám tin chắc đó là Từ Tú Liên, nhưng sự thật người đó chính là Từ Tú Liên. Giản Nhụy Ái vội vàng nói với tài xế:"Bác tài mau dừng xe". Xe vừa dừng lại, Giản Nhuỵ Ái vội vàng cầm đồ, xuống xe, "Bác về nhà trước đi, không cần chở mẹ con cháu đi tiếp nữa rồi."
Hai mẹ con Giản Nhụy Ái vội chạy thật nhanh đến sau lưng người nhặt ve chai, hiển nhiên bà ta không phát hiện ra hai mẹ con cô, vẫn tiếp tục lựa nhặt đồ phế thải, trên người mặc bộ quần áo vô cùng rách nát bẩn thỉu, mái tóc bạc trắng rối bù. Bộ dạng Từ Tú Liên như thế khiến người khác rất đau lòng, Giản Nhuỵ Ái không biết tại sao Từ Tú Liên trải qua cuộc sống thê thảm như vậy, đứng ở sau lưng bà ta nghẹn ngào kêu lên: "Dì!"
Giản Tử Hạo nhìn Giản Nhuỵ Ái đau lòng cũng rất lễ phép lên tiếng: "Bà nội, cháu chào bà!"
Từ Tú Liên cứng đờ người, cầm lấy túi đồ bỏ chạy, bà sẽ không để cho Giản Nhuỵ Ái nhìn thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của mình, sẽ không cho Giản Nhuỵ Ái bất kỳ cơ hội cười nhạo bà.
Giản Nhuỵ Ái không biết Từ Tú Liên sẽ bỏ chạy, ngẩn người mất mấy giây rồi bừng tỉnh lôi kéo Giản Tử Hạo đuổi theo, "Dì, dì đừng chạy, chờ một chút."
Hai mẹ con Giản Nhuỵ Ái đuổi theo nhìn thấy Từ Tú Liên muốn đóng cửa, vội vàng lao đến chận cửa, "Dì người không cần đóng cửa. Hãy nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người lâm vào cuộc sống như vậy."
Từ Tú Liên nhìn Giản Nhụy Ái đuổi kịp đến tận nhà đang đứng chặn ở cửa, biết mình chẳng thể giấu diếm được nữa đành hừ lạnh buông tay để Giản Nhuỵ Ái vào nhà.
Từ Tú Liên quát lớn: "Giản Nhuỵ Ái! Cô đến nơi này làm gì? Có phải muốn xem xem tôi nghèo túng đến mức nào hả? Bây giờ cô nhìn đi! Hài lòng chưa? Nếu xong rồi thì có thể cút khỏi đây chưa?."
"Dì à, con không có ý đó, con chỉ đến để thăm hỏi hai người. Ngoài ra con có mang biếu hai người một ít đồ là quà con đã mua bên châu Âu về, hi vọng hai người sẽ thích và có thể nhận nó."
"Choang!" tiếng mảnh thủy tinh vỡ tan tành, "Tôi là người nhặt ve chai, không phải đứa ăn xin, tôi không thèm nhận đồ của cô cho, cô lập tức biến khỏi đây cho tôi, cút càng xa càng tốt."
Tiếng gào của Từ Tú Liên khiến Đơn Mộ Phi đang ở trong phòng nghe thấy tưởng là mấy kẻ cho vay nặng lãi tìm đến đòi nợ, vội vàng chạy ra "Thế nào?"
"Cháu chào chú!" Giản Nhuỵ Ái cung kính chào hỏi.
"Cháu chào ông nội!" Giản Tử Hạo cũng lễ phép cúi đầu chào.
Đơn Mộ Phi kinh ngạc nhưng lập tức mỉm cười: "Tiểu Nhụy, Hạo Hạo đã tìm đến đây rồi, nhanh vào nhà ngồi."
"Không thể, Hạo Hạo có thể vào ngồi còn cô ta không có tư cách vào nhà tôi" Từ Tú Liên chỉ vào mặt Giản Nhuỵ Ái hung tợn nói.
Đơn Mộ Phi kéo tay Từ Tú Liên "Bà không cần làm như vậy, Tiểu Nhụy không có lỗi."
"Không có lỗi, nếu như không phải bởi vì cô ta thì Hạo nhi sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài, tôi cũng sẽ không ra đi đánh bạc, thiếu nợ mười triệu, ngày ngày phải lẩn trốn bọn cho vay nặng lãi." Từ Tú Liên hầm hừ, đem toàn bộ lỗi lầm của bản thân đổ tại tại Giản Nhuỵ Ái.
"Mười triệu?" Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc nhìn Từ Tú Liên "Hạo đã cho hai người tiền sinh hoạt phí hàng tháng, tại sao hai người không dùng đến mà lại đi vay nặng lãi?"
"Tiểu Nhụy, con không biết rồi. Bọn cho vay nặng lãi thường xuyên đến đây đòi tiền" Đơn Mộ phi tỉ mỉ giải thích, "Thẻ tài khoản Hạo gửi tiền vào hàng tháng đã bị họ lấy đi từ lâu rồi."
"Đơn Mộ Phi mau đưa tiền nợ còn thiếu của tháng này. Nếu không đưa thì nhất định ông phải chết."
Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc nhìn chằm chằm ba người đàn ông cao lớn bặm trợn vừa xuất hiện, thấy bọn họ lưng hùm vai gấu, gương mặt dữ tợn hung ác.
Từ Tú Liên muốn chạy trốn, bị một tên túm tóc kéo lại, đau đớn thét chói tai. Tên đàn ông đang hung hăng nắm tóc Từ Tú Liên quát: "Đáng chết, nợ tiền không trả lại còn muốn chạy trốn, cẩn thận tôi chặt tay bà bây giờ."
Đơn Mộ Phi thì ị hai người tên đàn ông còn lại hung hăng đè xuống sàn nhà không thể động đậy, sắc mặt vô cùng đau đớn khổ sở.
"Thật xin lỗi, tôi không muốn chạy trốn, hơn nữa tôi đã đem tiền trả cho các người rồi. Tại sao giờ lại đến nữa?" Từ Tú Liên rên rỉ.
"Bốp, bốp..." Từ Tú Liên bị vả hai cái lên mặt "Đấy mới chỉ là tiền gốc, còn thiếu tiền lãi đâu? Bà cho rằng lão tử đây làm từ thiện không cần trả lãi phải không?".
"A! Đừng đánh nữa, tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp trả cho các người". Từ Tú Liên vừa khóc vừa cầu khẩn.
"Đừng đánh bà ấy, có đánh người thì hãy đánh tôi đây này." Đơn Mộ Phi gào quát khàn cả giọng.
Hai người đàn ông đang giữ Đơn Mộ Phi nổi giận quát, "Lão già này còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng lão cũng không phải nhìn lại mình một chút xem lão có bản lĩnh không đã chứ."
Ba người cười ha ha.
Giản Nhuỵ Ái cũng đang sợ hãi nhưng cũng không nhịn được đứng lên quát lớn: "Đợi chút...... Các người không cảm thấy mình quá đáng không?, ba đấng thanh niên khoẻ mạnh lại đến đây bắt nạt hai người già".
"Chậc chậc...... Cô từ đâu đến đây? Dáng dấp cũng được đấy, cô có biết chúng tôi là người thế nào không?" Tên đàn ông đang túm tóc Từ Tú Liên liền buông ra từng bước tiến tới gần Giản Nhụy Ái, ánh mắt hung dữ muốn lột trần cô.
"Không biết, anh định làm gì?" Giản Nhuỵ Ái vội vàng lui về phía sau.
← Ch. 210 | Ch. 212 → |