Âm độc bỏ thuốc
← Ch.195 | Ch.197 → |
"Chúng con không phải là vợ chồng." Giản Nhụy Ái xấu hổ nói. Dù sao bọn họ chưa đi đăng ký kết hôn nên không thể coi là vợ chồng, cùng lắm chỉ là tình nhân ở chung mà thôi.
"Đứa ngốc, các ngươi yêu nhau như vậy, kết hôn là chuyện sớm hay muộn. Nếu hai đứa có thể kết hôn, dì làm mẹ cũng vui mừng." Từ Tú Liên nhẹ giọng nói ra.
Giản Nhụy Ái ngẩng đầu nhìn từ Tú Liên, đôi môi mấp máy không biết nên trả lời như thế nào, nhỏ giọng nói: "Cám ơn dì!"
"Tiểu Nhụy, dì nói với con chuyện này bởi suy nghĩ cho Hạo, con cũng biết chúng ta rời đi nhiều năm như vậy, Hạo vẫn luôn có thành kiến đối với chúng ta, không hiểu tâm ý của người làm cha mẹ. Con là vợ Hạo, con hãy hiểu tâm ý của dì chỉ mong Hạo được hạnh phúc vui vẻ, cho nên con hãy hứa với dì sẽ đối xử tốt với Hạo làm cho Hạo hạnh phúc".
"Con hứa với dì con sẽ dùng cả cuộc đời của con để đem đến hạnh phúc cho Hạo bởi vì con yêu anh ấy". Giản Nhụy Ái cực kỳ khẳng định tình yêu dành cho Đơn Triết Hạo đến chết cũng không thay đổi.
Từ Tú Liên kéo tay Giản Nhụy Ái "Cám ơn Tiểu Nhụy. Để chúng ta hiểu nhau nhiều hơn mời con cùng đi ra ngoài uống cà phê với dì".
"Đi ngay bây giờ sao?" Giản Nhụy Ái kinh ngạc, vốn đã lo lắng khi nói chuyện riêng với Từ Tú Liên bây giờ lại được mời cà phê càng làm cho Giản Nhụy Ái không kịp phản ứng. Thật bá đạo giống hệt Đơn Triết Hạo, hoàn toàn không quan tâm Giản Nhụy Ái có đồng ý hay không mà cô đã bị Từ Tú Liên kéo lên xe rời đi. Bởi vì từ Tú Liên là mẹ của Đơn Triết Hạo, là con dâu của bà nội, về sau là mẹ chồng của mình. phải cùng bà ấy hòa thuận chung sống tốt một chút, không để cho Đơn Triết Hạo khó xử nên cô phải nhẫn nhịn không được phản ứng. Ngay sau đó, Giản Nhụy Ái và Từ Tú Liên ngồi lên xe đến quán cà phê.
Quán cà phê cực kỳ sang trọng lớn hơn nhiều so với quán cà phê Nhân Ái của anh Quyền Hàn, tiếng đàn piano nhẹ nhàng như tiếng nước chảy rất dễ chịu
"Tiểu Nhụy, nhanh ngồi xuống" Từ Tú Liên nhiệt tình kéo Giản Nhụy Ái ngồi xuống.
Thật ra, Giản Nhụy Ái không thích đến những nơi sang trọng, cô cảm thấy ở đó không thoải mái, nhưng cô không thể phản đối chỉ yên lặng tùy theo sự sắp xếp của Từ Tú Liên.
"Dạ." Giản nhụy Ái lễ phép cúi đầu ngồi đối diện với Từ Tú Liên.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Từ Tú Liên mỉm cười đứng đứng dậy hoàn toàn không nhìn ra ánh mắt tràn đầy tính toán, "Tiểu Nhụy, dì đi toilet một chút."
Giản Nhụy Ái ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, nhìn bóng lưng Từ Tú Liên rời đi, không ngờ Từ Tú Liên đã ngoài năm mươi tuổi mà vóc dáng vẫn rất đẹp, có lồi có lõm.
Tiếng nhạc trong quán đặc biệt tuyệt vời, mê hoặc lòng người, làm cho người ta lâng lâng giống như ngồi ở trên đám mây, rốt cuộc Giản Nhụy Ái hiểu thêm tại sao trong xã hội thượng lưu sẽ bỏ ra vài trăm thậm chí mấy ngàn đồng đi uống ly cà phê.
Nhàn nhã nhìn mọi người xung quanh ăn mặc hào hoa, trang phục xa xỉ nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Mà Giản Nhụy Ái lại cảm thấy không hợp với mình.
"Tiểu Nhụy, để cho con chờ lâu."
Giản Nhụy Ái ngẩng đầu lên tươi cười, " không lâu đâu ạ, dì dùng đồ uống gì?"
"Dì không biết nhiều về cà phê, con giúp dì chọn đi". Thật ra Từ Tú Liên không phải không biết gì về cà phê mà là muốn Giản Nhụy Ái mất thể diện nhưng không ngờ Giản Nhụy Ái rất nhanh đã lựa chọn xong. Chỉ chốc lát sau, trên bàn đã được phục vụ hai ly cà phê Blue Mountain là loại cà phê ngon nhất.
Từ Tú Liên uống vài hớp cà phê thấy mùi vị rất ngon nên không giấu được tò mò hỏi: "Tiểu Nhụy, con có nghiên cứu về cà phê sao?"
Giản Nhụy Ái cũng không có ý giấu giếm sự yêu thích đối với cà phê, ưu nhã cầm ly lên, khẽ uống một hớp, lễ phép trả lời: "Từ nhỏ cháu đã ở quán cà phê lớn lên, đối với cà phê cháu có một chút kiến thức."
Từ Tú Liên kéo tay giản Nhụy Ái tay, cố ý nói "Vậy có phải về sau dì có cà phê ngon uống, về sau cà phê của dì sẽ nhờ con lựa chọn giúp được không?."
"Dĩ nhiên, có thể ạ!" Đối với cà phê thì Giản Nhụy Ái vẫn đủ tự tin.
"Ai u!" Từ Tú Liên liếc mắt nhìn ngón tay, vẻ mặt biến sắc nói: "Chiếc nhẫn của dì bị rơi đâu mất rồi"
"A!" Giản Nhuỵ Ái vội vàng hỏi Từ Tú Liên "Sao thế ạ?"
"Có lẽ khi nãy đi toilet làm rơi mất rồi". Từ Tú Liên miễn cưỡng mỉm cười nói.
"Vậy con đi tìm giúp dì." Giản Nhuỵ Ái nói xong liền đứng dậy đến đi khu nhà vệ sinh để tìm nhẫn.
Từ Tú Liên nhìn chằm chằm bóng dáng Giản Nhuỵ Ái vừa rời đi, vẻ mặt đổi sang âm trầm lạnh lẽo, từ trong túi lấy ra một gói bột màu trắng, liếc mắt nhìn xung quanh rồi nhanh tay đem bột bỏ vào ly cà phê của Giản Nhụy Ái. Từ Tú Liên hung hăng nghĩ thầm: "Giản Nhụy Ái ngươi đừng trách tôi, muốn trách thì trách chính cha mẹ ngươi đấy."
Thật ra đó chỉ là thuốc kích thích uống vào sẽ làm cả người nóng lên, muốn được gần gũi đàn ông. Đúng, bà muốn Giản Nhuỵ Ái bị làm nhục, nếu như thân thể cô bị rất nhiều đàn ông khác chạm qua, bà tin Đơn Triết Hạo sẽ không còn yêu cô nữa.
Giản Nhuỵ Ái đi vào khu vệ sinh sang trọng, cảm thán sự sang trọng của mỗi loại thiết bị so với bình thường, hít sâu một cái, bắt đầu tìm từ bồn rửa tay. Trong phòng vệ sinh mọi người tò mò nhìn Giản Nhụy Ái đang lúng túng cúi đầu tìm đồ.
Thật lạ không biết Từ Tú Liên đem chiếc nhẫn để ở chỗ nào? Sao tìm mãi vẫn không thấy. Cô nhanh chóng tìm khắp cả toilet mà vẫn không thấy chiếc nhẫn, có thể có người nhìn thấy nổi lòng tham đã lấy đi mất rồi.
Lúc Giản Nhụy Ái thất vọng muốn bỏ đi lại có người gọi "Tiểu thư, có phải cô đang tìm đồ?"
Giản Nhuỵ Ái nghiêng đầu nhìn người quét dọn, thầm trách sao cô không hỏi nhân viên vệ sinh ở đây, có lẽ người quét dọn đã nhặt được chiếc nhẫn, mắt cô bừng sáng, mỉm cười: "Đúng vậy, dì có nhìn thấy chiếc nhẫn nào rơi không?"
"Là nó sao?" Người nhân viên vệ sinh trả lời.
"Phải.... ." Giản Nhuỵ Ái vội vàng gật đầu nhận lấy chiếc nhẫn, vui vẻ nói lời cảm ơn.
"Tiểu thư, thứ đồ quý như vậy cô nên giữ cẩn thận, đừng để lung tung, rất dễ bị mất."
"Dạ dạ...... Cám ơn dì nhiều, con đi trước, hẹn gặp lại!" Giản Nhuỵ Ái cầm chiếc nhẫn, vui vẻ quay lại chỗ Từ Tú Liên.
Khi Giản Nhuỵ Ái ngồi xuống nhìn vẻ mặt kỳ quái của Từ Tú Liên, trong lòng khó hiểu có cảm giác là lạ nhưng vẫn mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Dì, đây có phải là chiếc nhẫn của dì không? Con đã tìm được trong toilet rồi."
Từ Tú Liên mỉm cười nhận lấy chiếc nhẫn, nhàn nhạt nói: "Tiểu Nhụy, vất vả cho con rồi, thật ra chiếc nhẫn này không đắt tiền lắm, không tìm được cũng không sao."
"Không sao đâu ạ, chiếc nhẫn ít giá trị nhưng nhất định có gía trị tinh thần, cũng không thể nói bỏ liền bỏ." Giản Nhuỵ Ái nhìn Từ Tú Liên ngoan ngoãn đem suy nghĩ trong long mình nói ra, đối với cô chiếc nhẫn là đại biểu thần thánh bất khả xâm phạm.
"Tốt quá, dì biết, con nhanh uống coffee đi không nguội hết rồi." Từ Tú Liên không có thời gian nói chuyện nhảm nhí với Giản Nhụy Ái, mà chỉ muốn cô nhanh chóng uống ly cà phê có thuốc.
← Ch. 195 | Ch. 197 → |