Cả nhà hạnh phúc viên mãn
← Ch.177 | Ch.179 → |
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái, mỉm cười thú vị, anh cũng không muốn ép buộc cô, dù sao anh cũng biết da mặt Giản Nhụy Ái rất mỏng.
Dồn cô đến cân tường cũng không có lợi gì cho mình!
Anh ngồi chồm hổm xuống nhìn chỗ ướt át kia, mới dùng đầu lưỡi liếm cái miệng nhỏ nhắn ngượng ngùng.
Giản Nhụy Ái cảm thụ lưỡi anh đang liếm nơi mẫn cảm của mình, không nhịn được mà rên rỉ, hô hấp trở nên gấp rút, trong nháy mắt cả thân thể đã bị đốt nóng.
Lần đầu tiên Đơn Triết Hạo lấy lòng con gái như thế, trước kia đều là con gái lấy lòng của anh. Từ đó có thể thấy Giản Nhụy Ái quan trọng với anh như thế nào rồi.
Sự chuẩn bị của Đơn Triết Hạo làm cho thân thể Giản Nhụy Ái cảm giác khó chịu muốn chết, cả thân thể cũng không có hơi sức, thiếu chút nữa trượt xuống rồi, may nhờ Đơn Triết Hạo đỡ cô, nếu không cô đã té ngã trên đất.
Đơn Triết Hạo thấy Giản Nhụy Ái đã mê ly, thân thể khẽ cong về phía anh, môi anh mỉm cười, không muốn bị làm khó, bàn tay cầm cái hông mảnh khảnh của cô, hung hăng tiến vào cái động nhỏ ướt át.
Giản Nhụy Ái thở ra một hơi thật dài, giống như trong lòng trống không, hung hăng bị người ra 'bổ túc', thỏa mãn thở ra một hơi, những trận rên rỉ không đỡ được phát ra từ trong miệng nhỏ.
Trong một khắc kia, Giản Nhụy Ái biết được trong tận xương tủy của mình cũng có sự dâm đãng, hoặc là Đơn Triết Hạo là một cao thủ tán tỉnh.
Thời khắc mê hoặc lòng người, lửa cháy rực khắp căn phòng
Không biết qua bao lâu, Giản Nhụy Ái nằm ở trên giường, rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo, lưng dầm dề mồ hôi, ngoài miệng mỉm cười hạnh phúc, người ta nói vợ chồng xây dựng sinh hoạt tình dục thật rất tốt.
"Hạo, về sau không cần làm như thế với em, tư thế thật là khó coi."
"Phải không? Nhưng anh cảm thấy em hưởng thụ lắm mà!" Đơn Triết Hạo mím môi, chỉ là anh cố gắng chịu uất ức để mang đến cho cô sự thỏa mãn, mà cô không hài lòng sao?
Giản Nhụy Ái đỏ mặt, cúi đầu, cô không thể không nói khi đó cô đã rất hưởng thụ, không ngờ làm chuyện kia cũng có thể hạnh phúc như thế, cả người ****.
"Hạo, ghét!" Sao cô lại không thừa nhận chính mình đã hưởng thụ? Nhiều chuyện mất mặt.
Đơn Triết Hạo ngắt cánh mũi của cô, dịu dàng nói: "Được rồi, nhanh ngủ đi."
"Ừ, được!" Giản Nhụy Ái hạnh phúc nhắm mắt lại.
Hai người cùng nhau nâng khóe môi lên, ánh trăng chiếu lên người của bọn họ, ấm áp như vậy, thoải mái như vậy.
......
Hôm sau
Giản Tử Hạo đi tới cửa phòng của Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái, thấy hai người ra ngoài, lạnh giọng mà nói: "Lúc tối, nhỏ giọng một chút có được không?"
Còn không đợi Giản Nhụy Ái phản ứng kịp, Giản Tử Hạo đung đưa rời đi, lưu lại dì Vũ đứng sau lưng Giản Tử Hạo.
Dì Vũ không dám cười, chỉ có thể mím môi, "Cậu chủ, cô chủ, đã có thể ăn cơm."
Giản Nhụy Ái 'xoạt' một cái đã đỏ mặt, làm thế nào mà cô lại quên Giản Tử Hạo ở bên cạnh phòng mình? Thật là dạy hư đứa bé.
Cô quay đầu nhìn hung thủ vụ án, không ngờ mặt anh không đỏ, tim không đập nhanh, đứng yên đó, cứ như là không hề có chuyện gì.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái nhún vai một cái, vẻ mặt xem thường, ngược lại thì cách gọi 'cô chủ' của dì Vũ thật sự truyền đến trái tim anh, ôm lấy bả vai cô: "Đừng đứng ngu ở đây nữa, đi ăn cơm."
Giản Nhụy Ái hất tay của anh ra, "Đừng có ôm em, đợi chút sẽ giáo dục chuyện hư cho Tiểu Hạo."
"Sẽ không, con trai chúng ta rất thông minh, hơn nữa chúng ta sắp là vợ chồng, ôm nhau là biểu thị cho việc chúng ta yêu thương nhau."
"Hạo......" Giản Nhụy Ái biết mình nói không lại Đơn Triết Hạo, vĩnh viễn cô cũng nói không lại anh, có chết cũng không thể nói lại Đơn Triết Hạo.
Giản Nhụy Ái nhìn hai người cùng nhau chơi vui vẻ, rất vui mừng khi bọn họ có thể hòa thuận, so với tất cả, cái này là đáng vui nhất.
Chỉ là sáng sớm, liền nhạo báng cô, thật là làm cho cô tức giận đều không chỗ đánh.
Ba người ngồi ở trên bàn ăn, mà Giản Tử Hạo cẩn thận chọn cần thái, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm thành một khối.
"Hạo Hạo, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, không thể lãng phí lương thực, con đang làm cái gì thế hả?" Giản Nhụy Ái nhìn một bàn thức ăn bị cậu lựa ra, lộn xộn lung tung.
Thật không hiểu nổi, mặc dù cô không đặc biệt chú trọng sạch sẽ, nhưng sẽ không ngổn ngang, Đơn Triết Hạo càng không cần phải nói, cuồng sạch sẽ, tục ngữ nói không sai cha nào con nấy, thế mà sao Giản Tử Hạo lại không thích sạch sẽ?
Sau khi chọn đồ xong, mới bằng lòng đem tất cả đồ dơ bỏ qua một bên!
"Mẹ, vật này tham ăn sao? Con không phải là heo, con mới không ăn." Giản Tử Hạo bĩu môi hừ lạnh một tiếng.
Giản Nhụy Ái thấy ảnh mắt lạnh lùng của Giản Tử Hạo, trong lòng có chỗ rối rắm, cô nhíu mày nói: "Cần thái, tại sao là heo ăn? Cha mẹ cũng ăn đó thôi, chẳng lẽ cha mẹ là heo sao?"
"Mẹ cứ cho là như thế, con cũng không có cách nào khác." Giản Tử Hạo bĩu môi.
Giản Nhụy Ái bị chận không biết nói thế nào, đem mục tiêu tức giận dời đi, nhìn về phía Đơn Triết Hạo, chỉ vào Giản Tử Hạo: "Đơn Triết Hạo, anh đừng có cười! Con trai của anh không tôn trọng người lớn như thế, chẳng lẽ anh mặc kệ nó?"
Sớm tinh mơ nhìn hai kẻ dở hơi mình thích nhất ồn ào, Đơn Triết Hạo mừng còn không kịp, làm sao mà cảm thấy phiền não, đó là loại cảm giác hạnh phúc. Anh nhìn về phía Giản Tử Hạo, đưa tay vuốt đầu cậu: "Con trai, con trai ngoan của ba, con muốn cùng ba đi xem biểu diễn sao? Nếu như con muốn thì không thể nói chuyện với mẹ con như thế."
Giản Tử Hạo nghe thấy mình được đi xem biểu diễn, đôi mắt lóe sáng. Hồi bé đã thích xem biểu diễn như thế rồi "Thật, ba không thể nói dối, nếu không lỗ mũi sẽ lớn lên."
Đơn Triết Hạo cười ha ha, không ngờ con trai của mình nhỏ như thế mà đã thích đi xem đấu võ đài rồi, hiểu được nên cố gắng biểu hiện hết sức mình, "Được, ba đồng ý con."
Lấy thế lực của anh, khiến con trai đi xem biểu diễn ở Hollywood cũng có thể, tất cả chỉ cần con trai thích là được.
"Dạ!" Giản Tử Hạo nghiêm túc suy tư, gật đầu một cái, nghiêng đầu nhìn mẹ: "Ba đồng ý để cho con đi xem diễn xuất, con sẽ không khai chiến với mẹ nữa, về sau cũng sẽ không vứt bỏ cần thái, học ở sạch sẽ, có được không?"
Giản Nhụy Ái nhìn câu nói văn chương và dáng dấp nói chuyện như người lớn của Giản Tử Hạo thiếu chút nữa đã té xỉu. Không ngờ đứa con của mình nhỏ như thế đã biết mưu cầu lợi ích rồi, đứa bé như vậy lớn lên sẽ hư. Nếu không uốn nắn suy nghĩ của bé, có thể lớn lên suy nghĩ càng khó nắm bắt.
Cô không khỏi thở dài, đưa mắt nhìn Giản Tử Hạo, bé còn nhỏ như vậy, hẳn không có ý tứ gì khác, có lẽ tự mình nghĩ hơi nhiều, chỉ mong tự mình nghĩ nhiều.
Đơn Triết Hạo gắp thức ăn đặt trong chén Giản Nhụy Ái, "Nhanh ăn nhiều cơm một chút, không cần nhíu chân mày, đứa bé có mơ ước, chứng minh đứa bé có suy nghĩ, em cũng không cần nghĩ quá nhiều."
"Nhưng......" Giản Nhụy Ái tiếp nhận sự nhắc nhở của Đơn Triết Hạo, nghiêng đầu nhìn ánh mắt tròn vo liều mạng nhìn mình của Giản Tử Hạo, thở ra một hơi: "Ăn cơm nhanh lên đi."
"Dạ, mẹ." Giản Tử Hạo vùi đầu ăn, trên mặt vui cười, bởi vì bé có thể đi xem diễn xuất.
"Tiểu Nhụy, cơm nước xong, anh dẫn em về nhà gặp bà nội được không?" Đơn Triết Hạo cẩn thận đề nghị, ánh mắt nhìn cô chăm chú, rất sợ cô tức giận.
Dù sao anh cũng biết nhà họ Đơn là kẻ thù của cô.
Giản Nhụy Ái biết suy nghĩ của Đơn Triết Hạo, mình không dám trở về, không phải là vì không bỏ được thù hận, mà là cô cảm thấy có lỗi với bà nội, cô không biết phải đối mặt với bà nội thế nào.
← Ch. 177 | Ch. 179 → |