Ngoại truyện 33 (1)
← Ch.439 | Ch.441 → |
Thời gian qua có chút mơ màng, một ngày một ngày lặng yên rồi biến mất.
Sau ngày cúng tổ tiên, Đông Lôi cùng Thần Huống chỉ gặp qua một lần, người đàn ông này, quá mức bận rộn, mỗi ngày gần như không có thời gian.
Mà cô rất rảnh rỗi, cả ngày ở nhà đọc sách làm bài ghi chép khoa.
Trước khi kết hôn ba ngày, mẹ làm cho người ta dán chữ hỷ nổi trong nhà, Đông Lôi nhìn chữ đỏ au kia, cùng với cảnh sắc vui mừng trong viện, trong lòng có cảm giác không muốn xa rời đột nhiên liền càng nặng, mới ý thức được ngày mình sắp gả đi cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Cùng với ngày kết hôn tới gần, cô có chút lo lắng, sợ hãi hôn sự sẽ xảy ra biến hóa —— ai biết Cố Duy có thể gây ra hành động kinh người gì đó hay không.
Vì thế, cô cố ý thay số điện thoại, số mới chỉ có người trong nhà còn có Thần Huống biết rõ.
Rốt cuộc, thời gian đã đến ngày hai mươi mốt tháng tư.
Ngày kết hôn, ông trời rất nể tình, là một ngày nắng ấm, bầu trời xanh thẳm như biển, chợt có sợi bông giống như đám mây lơ lửng ánh ở phía chân trời, ánh mặt trời đặc biệt sáng lạn, đem tâm tình tất cả mọi người đều chiếu lên ấm áp.
Hai nhà Thần Đông hôn lễ sắp xếp ở Đông Đô thành phố.
Thần gia có tác phong điệu thấp, hôn lễ làm cũng không long trọng, mở tiệc rượu bàn mấy cũng không nhiều, người tham gia đa số làthân nhân, đồng liêu đều là thân tín.
Nhà gái có tiệc rượu cùng Nam Phương bày cùng một chỗ, đều tại khách sạn Đông Đô lớn, khách cũng không coi là nhiều, miễn người đi dự tiệc đều là người thân thiết trong Đông Ngải Quốc và nhân vật có địa vị.
Đông Lôi ở bên trong khách sạn năm sao Đế Hào chờ xuất giá, Thần Huống lấy hai mươi bốn chiếc xe sang trọng với tư cách đón dâu, đội hình cũng không xa hoa, nhưng mà so với lần thứ nhất anh kết hôn, tuyệt đối khí thế không chỉ gấp ba gấp hai...
Mà toàn bộ quá trình hôn lễ, hai nhà Thần Đông đều không cho truyền thông theo dõi báo đạo.
Mặc vào áo cưới trắng như tuyết, che vải mỏng thêu hoa lên đầu, xô lần nữa đã trở thành tiêu điểm mọi người tập trung, không chỉ có bởi vì cô là con gái Đông gia, còn bởi vì cô gả cho một người đàn ông rất đặc biệt.
Ngày hôm nay, ông nội vô cùng vui mừng ôm cô, nói: "Lôi Lôi nhà ta nên gả cho một người đàn ông như vậy. Thần Huống rất tốt."
Mắt mẹ cô đầy nước mắt, ở bên tai cô nói: "Lập gia đình, Lôi Lôi, lúc này phải hạnh phúc. Nếu không mẹ..."
Lúc anh trai Đông Tán che tấm vải mỏng lên đầu cô, hôn lên trán của cô, nói: "Lôi Lôi, Thần Huống không tệ, phải quý trọng..."
...
Cô lấy lòng thành kính, lắng nghe người thân dặn dò, tâm tình là khẩn trương, càng là bất an, đối với tương lai, ai biết như thế nào?
Chín giờ, có người gõ cửa phòng, chú rể và phù rể đang ở bên ngoài kêu la:
"Đón tân nương tử rồi, đón tân nương tử..."
Cô ngồi yên lặng, nhìn phù dâu nháo, phải khởi đầu tốt đẹp, một mảnh cười toe toét...
Về sau các cô thả người tiến đến, lễ phục kết hôn màu đen, nơ màu đỏ, túi khăn trắng như tuyết, đỏ trắng và hoa văn đan nhau nằm trước ngực, làm nổi bật người đàn ông ba mươi sáu tuổi này —— không biết có phải bởi vì trang điểm hay không, kia vốn làn da ngăm đen tỏa sáng cũng trắng nõn không ít.
Hôm nay anh có chút không giống nhau, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng lãnh đạm, lại hiện ra ánh sáng như hòa
Loại này nhu hòa, đúng là ít thấy.
Anh bước đến, nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt nhìn trên mặt cô thật sâu, nóng bỏng làm choa hai tay cô đỏ lên.
Anh trầm thấp hỏi:
"Thần phu nhân, anh tới đón em rồi, chuẩn bị tốt để đi theo anh chưa?"
Lời này, giống như mang theo hai ý.
Cô mỉm cười:
"Thần tiên sinh, anh thì sao? Anh chuẩn bị để sống cùng với một người hay gây họa như em chưa?"
Anh cúi đầu sát vào, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói:
"Thần phu nhân, hoan nghênh đến gây sự!"
Trần ngập hơi thở đàn ông, thổi lọt vào tai cô, khiến cô ngưa ngứa mà rụt vai lại.
Ồ, sau cô nghe lời này có chút mùi vị xấu xa.
Cách một tầng lụa mỏng, cô giống như lọt vào sương mù, cảm thấy người đàn ông này đang làm chuyện xấu.
Vì vậ mặt cô đỏ hồng, ngực như đánh trống.
Đưa tay, cô đưa tay giao cho hắn ——
Ngày hôm nay, thời gian qua vô cùng chậm rất chậm, cũng may tất cả tiến hành cũng rất thuận lợi.
Hành lễ, tuyên thệ, trao đổi nhẫn cưới, ở một câu cuối người điều khiển chương trình nói "Chú rể, có thể hôn môi cô dâu", trong tiếng vỗ tay như sấm giữa trời quang của những những bạn thân, vải mỏng che trên đầu chậm rãi bị vén lên... mà bắt đầu, dáng người cao lớn tuấn rất đàn ông cúi đầu xuống, ở cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, hôn lên môi của cô, mà nhẹ nhẹ cắn một cái, giống như muốn nuốt trọ môi cô.
Mặt của cô, xấu hổ vô cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại ca ca ngày xúa, tùy ý "khi dễ" mình—— bị cắn có một chút đau a!
"Thần phu nhân, về sau chỉ giáo nhiều hơn!"
"Thần tiên sinh, về sau mời chiếu cố nhiều!"
Cô dí dỏm đáp lại một câu.
Anh ngoắc một cái khóe môi, dường như cười nhẹ một tiếng.
Đúng, một khắc này, trong mắt của anh vô cùng vui vẻ ——
Anh cưới cô, là vui mừng đấy.
Lúc trêu chọc cô dâu chú rể, Đông Lôi quả thực lúng túng một trận.
Thần Huống có một thuộc hạ, là không quân bộ đặc biệt hành động, đã kết hôn.
Người này tuyệt đối là người xấu!
Hôm nay, khi họ gần như sắp đến lúc động phòng, vỗ tay, đem chú ý của mọi người tất cả đều hấp dẫn đến.
Anh ta nói:
"Kết hôn nếu không nháo động phòng, vậy không gọi kết hôn. Các anh em, mấy người nói có đúng hay không..."
Mấy người lính cùng đi uống rượu nháo động phòng đồng thời lên tiếng biểu hiện đồng ý.
Lần đàu tiên Đông Loio kết hôn, bởi vì mang thai, Cố Gia không có cho náo, vì vậy, lần này, cô đối mặt này một đám người đàn ông la hét nói phải trêu chọc cô dâu chú rể thì có chút không ứng phó được.
Thần Huống rất bình tĩnh, anh sớm biết được mấy thuộc hạ này của anh, ngày hôm nay chắc chắn sẽ không buông tha bản thân, nhìn chung quanh một vòng hỏi:
"Mấy người muốn náo thế nào?"
Hướng Càn đứng ở trên một cái ghế, vóc dáng vừa cao lại cường tráng, trong phòng lộ ra đặc biệt bắt mắt, anh vuốt lòng bàn tay cười tủm tỉm nói:
"Ở chỗ này tôi có hai tiết mục. Tiết mục thứ nhất là đồng cam cộng khổ. Tiết mục thứ hai kêu ân ái không giới hạn. Chỉ cần hai người thuận lợi thông qua, mấy an hem chúng tôi liền rút lui, cam đoan sẽ không lại ở chỗ này cản trở đêm động phòng hoa chúc của hai người... Chúng tôi hiểu, *** một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng a..."
Lời này rước lấy một mảnh cười.
Trong tiếng cười, có người tò mò hỏi tới: "Thế nào là kêu đồng cam cộng khổ..."
Người đó kêu người khác lấy dùm một trái táo lại đây, nói:
"Đây có hai quả táo, bên trong thịt là ngọt, bên ngoài tầng vỏ này là chua, vừa mới bị thấm qua nước hoàng liên quỷ thần vô song. Quy tắc là như thế này, tôi cột hai quả này lên một dây thừng, sau đó thì sao, để cho hai người ngậm vào trong miệng, nhớ kỹ, mỗi người chỉ có thể ngậm một chút trong miệng, há miệng không thể ăn toàn bộ, chú rể cô dâu lấy một miếng trong miệng ăn, sau đó, đem một nửa khác đút cho đối phương ăn —— trọng điểm, chỉ có thể dùng miệng uy."
Tiếng nói hạ xuống, phía dưới có người bật cười, nói trắng ra là chính là muốn xem bọn họ thân mật mà thôi...
Ngay sau đó lại có người lại hỏi: "Còn ân ái không giới hạn?"
Hướng Càn lập tức giống như ảo thuật lấy ra hai trứng gà, rất nhỏ, dáng tươi cười xấu xa nói:
"Cái này gọi là trứng gà so, đây là trứng được gà đẻ đầu tiên, không xa lạ phải không, dùng sức nếu lớn một chút, này trứng cũng sẽ vỡ, da mỏng vô cùng. Quy tắc: Mời cô dâu đưa trứng gà này từ gấu quần bên trái lên ống quần của chú rể, xuyên qua đũng quần, di chuyển nó ra ngoài tơi ống quần bên phải, trong quá trình đó nếu nát, hoặc là tay run lên rớt xuống, vậy thì phải làm lại từ đàu... Ở trong quá trình này, chú rể có thể dùng một tay nắm tay cô dâu giúp đỡ dẫn dắt... Trò chơi này, ở quê chúng tôi, kêu là tục sờ trứng, tên có chút thấp kém, vì vậy, tôi liền cho nó sửa lại một cái tên: Ân ái không giới hạn."
Sau khi nói xong, bên trong phòng lại là một trận ôm bụng cười.
Thần Huống thấy cô dâu của anh mặt đỏ lên hết rồi.
Sờ trứng.... .
Quần của anh, cũng không rộng lắm, muốn cho trứng thuận lợi thông qua đũng quần, tất sẽ đụng phải một đôi... trứng khác...
"Chúng ta có thể lựa chọn không tham gia không!"
Thần Huống thật sự không muốn làm khó người da mặt mỏng này.
"Đây tuyệt đối là không được, mọi người nói có đúng hay không a... Không nháo động phòng, không thể vĩnh kết đồng tâm đến già đầu bạc, nhất định phải nháo..."
"Đúng đúng đúng, chúng tôi phải trêu chọc cô dâu chú rể, không trêu chọc cô dâu chú rể, chúng tôi sẽ không đi..."
"Ừ, ừ, ừ, chúng tôi muốn xem đồng cam cộng khổ, chúng tôi muốn xem ân ái không giới hạn..."
Mỗi người ồn ào lên, hơn nữa còn vôc tay ầm lên.
"Chơi hay không?"
Thần Huống hỏi cúi đầu hổi cô dâu đang xấu hổ hận không thể tìm động đất chui xuống.
"Vui đùa một chút đi! Chỉ là vui vẻ thôi"
Đông Lôi còn chưa nói, mẹ chồng Âu Diên cười đến gần, ở bên tai cô nói nhỏ một câu:
"Nhìn một chút a, náo nhiệt như vậy, đừng để cho mọi người mất hứng..."
Cô nhìn bốn phía, đã là đâm lao phải theo lao, đành phải gật gật đầu.
Sau đó, Đông Lôi cảm giác mình hoàn toàn như bị người thao túng, chỉ có thể mặc cho tình thế từng bước một phát triển.
Trong một mảnh tiếng cười, táo đỏ bị treo lên, cô cùng Thần Huống đứng đối diện nhau, quả táo đang lắc lư ở trước mắt.
Cô kiễng chân, muốn cắn quả táo kia.
Nhưng người cầm dây thỉnh thoảng sẽ kéo quả táo lên, căn bản cắn không tới, ngược lại là đụng chạm môi anh mấy lần liên tiếp.
Môi vừa đụng, liền rước tới một trận tiếng cười, cười đến vẻ mặt cô tràn đầy màu đỏ xấu hổ.
Sau đó thật vất vả cắn được quả táo, sau đó ăn hết phân nữa một bước cuối cùng nhưng mà làm khó cô rồi, phải đem một nữa trong miệng đút cho chồng ăn mới tính hoàn thành, nhưng cô lại làm không đuợc...
Đang lúc cô do dự, người đàn ông cúi đầu xuống, bưng lấy mặt của cô, dán lên môi của cô, đưa một nửa kia trong miệng anh vào trong miệng cô, mà đem một nửa tỏng miệng cô lấy qua ăn.
Bốn phía tiếng vỗ tay ầm ầm, cô cảm giác mình gương mặt giống như nóng đến phát sốt.
Chóng mặt chóng măt, cô cảm giác anh nhìn cô mỉm cười, xem ra, rất hưởng thụ quá trình này...
Còn trò chời sờ trứng, càng là đùa hãi hùng khiếp vía.
← Ch. 439 | Ch. 441 → |