← Ch.361 | Ch.363 → |
Nói xạo, nói xạo, tất cả đều là nói hưu nói vượn, tất cả đều là nói bậy! Mạc Thần Chi, anh thật là rất biết châm ngòi ly gián, đáng tiếc, một chữ tôi cũng sẽ không tin. Tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin!"
Ninh Mẫn lạnh lùng rống một câu.
Ngày đó An Na cũng đã nói với cô như vậy:
Đông Mạc là hợp tác lợi ích. Trước kia là vậy, tương lai càng hơn thế nữa. Muốn biết sự thật, thì hãy đến nơi hẹn. Nếu như cô không đi, sẽ mang đến tai họa ngập đầu.
Cô không tin, tại sao Đông Mạc có thể hợp tác vì lợi ích chứ?
Cô cũng không cho rằng, không đi đến nơi hẹn thì sẽ có tai hoạ chờ cô?
Kết quả, người này lại điên lên lại ra tay với bạn bè bên cạnh cô.
Cuối cùng cô biết tai hoạ ngập đầu là có ý gì rồi.
Bởi vì cô đã cảm nhận được.
"Tôi nói hưu nói vượn? Có muốn tôi cho cô xem thứ này hay không?"
Anh ta tiện tay mở máy tính, lấy cái gì đó giống như USB cắm vào máy, kích vào một cái video, trên màn hình lập tức xuất hiện dáng người bình tĩnh mà lạnh lùng kiêu ngạo của Đông Đình Phong, đứng ở trước mặt Đông Lục Phúc, đang bắt tay với một người đàn ông, người này từng là Tổng tư lệnh bộ binh ở Trúc Quốc: Mạc Trường Lâm.
"Hình này tự chụp ở bảy năm trước, chính xác mà nói, là lúc trước xảy ra vụ Hoắc Khải Hàng bị cướp máy bay, lúc ấy, chúng tôi gặp mặt ở một chỗ bí mật để nói chuyện, hình này là lúc đó tôi lén chụp được. Còn có cái hình này.. Đây là một năm trước khi Mạc gia chúng tôi tiếp quản chính quyền, Đông Đình Phong đưa cho Mạc gia chúng ta một đống súng ống, đạn. Lúc đó tôi chụp được một tấm hình. Mặc dù chỉ là hình một bên mặt, nhưng khuôn mặt này, chắc cô không thấy lạ đâu..."
Là một bên mặt, Đông Đình Phong mang kính râm, mặc áo khoác màu đen, đứng cửa ra vào quân khu đặc chủng ở Trúc Quốc, đang cúi đầu nói chuyện với Mạc Trường Lâm.
Thấy hai tấm hình này, Ninh Mẫn có một loại cảm giác như mùa đông bị giội cho một thùng nước lạnh đến rùng mình.
Nếu không có quan hệ đặc thù, quân khu đặc chủng Trúc Quốc, tuyệt đối vào không được. Xem ra, quan hệ giữa Đông gia và Mạc gia, thật sự không giống bình thường.
Chính cái nhận thức này, máu trên mặt Ninh Mẫn từng chút từng chút toàn bộ như bị hút ra.
"Vẫn cho là tôi ở đây nói hưu nói vượn sao? Chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng cần lừa gạt cô đâu? Bây giờ, cô đang ở trong bàn tay của tôi, chỉ cần ngón tay của tôi co lại, cô cũng sẽ chết."
Anh ta giễu cợt:
"Đáng tiếc cô vĩnh viễn đều không có cơ hội hỏi rõ rồi! Tạm biệt..."
Cây súng lần nữa nhắm ngay huyệt thái dương của cô, Mạc Thần Chi vẫy tay, chậm rãi bóp cò súng.
"Dừng tay cho tôi!"
Một tiếng hét xa lạ, tức giận đột nhiên từ đầu bậc thang vang lên.
Động tác của Mạc Thần Chi cứng lại, nhưng không có ý định dời khẩu súng đi, cài cò súng trên tay khôi phục lại chỗ cũ, cơ thể tức thì chậm rãi xoay qua.
Ninh Mẫn cố chịu đựng đau đớn trên người, cũng xoay đầu nhìn bậc thang, người đầu tiên tiến vào ánh mắt chính là Đông Đình Phong, trên mặt của anh cũng lộ ra vẻ mặt kinh sợ nghìn năm khó gặp, mà đầu óc của cô là một mảnh hỗn loạn, nhất thời cũng không rõ đây là sự thật hay là cảnh trong mơ.
"Nâ... Đông đại (thiếu) Thủ tướng..."
Mạc Thần Chi híp mắt cười: "Đến nhanh như vậy... Như thế nào, anh là tới đưa tiễn vợ mình sao? Không tệ không tệ, đến rất đúng lúc...
"Anh không thể giết cô ấy! Mạc Thần Chi!"
Đông Đình Phong cố gắng kiềm chế, cũng không dám xông lại, chỉ có thể vội vàng kêu lên.
"Không thể? Tại sao lại không thể hả?"
Anh ta cười, nặng nề đấy, giọng nói giống như từ Địa Ngục vọng lên:
"Anh cảm thấy anh có thể ngăn cản tôi sao? Còn cho là tôi sẽ bỏ đi ý định báo thù sao..."
"Cuối cùng thì con muốn điên tới khi nào hả!"
Một người đàn ông trung niên cao lớn sắc bén đi phía sau lưng Đông Đình Phong vọt ra, mặc một bộ âu phục đen sát người, hiện rõ khí phách của người đàn ông này, toàn thân lộ ra khí thế hung hăng đe dọa.
Ninh Mẫn nhận ra, người này, không phải ai khác, đúng là Mạc Trường Lâm, cha của Mạc Thần Chi, người lãnh đạo tối cao nhất của Trúc Quốc, vừa cô thấy trong video. Bên ngoài so với hình ảnh trong video càng lộ vẻ khí thế uy nghiêm.
"Ơ, cha, cha cũng tới? Thật xin lỗi, cho dù là cha đến vô dụng. Con nói rồi, nợ máu trả bằng máu... Sẽ không có cách khác..."
Vẻ mặt Mạc Thần Chi không thỏa hiệp, ánh mắt nhìn về phía Ninh Mẫn là oán hận. Anh ta lấy súng hung hăng đánh trán của cômột cái, thẳng đến khi Ninh Mẫn ngửa ra sau, nói:
"Nếu như không phải là cô ta, không phải là tổ Liệp Phong, bọn Tử Hiên sẽ không phải chết, nếu như Tử Hiên không chết, A Kha sẽ không phải chết, cháu trai của cha cũng sẽ không chết từ trong trứng nước... Cha, con ở trước mộ của A Kha phát thề, con muốn lấy đầu Ninh Sênh Ca đi tế vợ con của con, tế anh em của con... Yên tâm, đợi kết thúc chuyện này, con cũng không muốn sống nữa rồi. Có lẽ cha có thể ngăn cản cách làm của con... Nhưng hôm nay, cha muốn con buông tha cô ta, không có khả năng... Cũng không làm được..."
Yết hầu của anh ta căng lên, nói, giọng nói dứt khoát như vậy.
Giọng nói khác so với anh ta còn lớn hơn đã cắt câu nói quyết không chịu thỏa hiệp của anh ta:
"Thần Chi, Ninh Sênh Ca là em gái của con..."
Từng chữ từng chữ, giống như sấm sét, bổ trời, oanh một tiếng vang thật lớn, khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Từ đầu tới cuối Ô Phương đã ngốc lăng rồi, thời điểm này, càng kinh sợ hơn: Má ơi... gào thét, sao chuyện này lại xuất hiện tình huống đã đảo ngược tất cả luôn rồi? Hai người căm thù đối phương đến tận xương tuỷ, lại là anh em?
Ba người vệ sĩ kinh hãi, thở mạnh cũng không dám.
Mạc Thần Chi cũng theo đó ngây ngốc một chút, quay đầu nhìn NInh Mẫn cũng kinh ngạc đến ngây người mà không dám tin, nở nụ cười, cười đến lồng ngực phập phồng, tiếng cười quanh quẩn bốn phía trong phòng, tình cảnh này giống như anh ta nghe được một câu chuyện buồn cười nhất:
"Cha, vì người phụ nữ hại chết con dâu và cháu trai của cha, thậm chí ngay cả chuyện buồn cười như vậy mà cha cũng nói ra... Em gái? Con không có một người em gái như vậy? Chẳng lẽ cô ta là được cha và người đàn bà nào ở bên ngoài sinh ra hay sao? Nếu thật sự là vậy, thì tốt rồi, vừa vặn con giết thoải mái hơn."
Anh ta hung tợn kêu lên: "Năm đó, nếu như không phải bởi vì cha chần chừ, mẹ của con cũng không bị tức đến bỏ đi, hại mẹ đến nay tung tích không rõ..."
"Con bé không phải do người đàn bà khác sinh, con bé là con gái của ta với mẹ con sinh, là em gái ruột của con! Là em gái ruột mà năm đó mẹ của con hoài thai trong bụng mang đi..."
Đồng thời Mạc Trường Lâm tuôn ra một chân tướng.
"Không có khả năng!"
Mạc Thuần Chi cười lạnh, miệng đầy khẳng định: "Đừng nghĩ lừa gạt con. Trước khi mẹ chạy trốn, đã ở riêng với cha khoảng chừng năm năm..."
"Đây là sự thật!"
Đông Đình Phong đột nhiên chen vào nói, tiến đến tới gần vài bước, ánh mắt chưa từng dời khỏi khuôn mặt của bà xã. Anh không đành lòng nói ra sự thật này, nhưng bây giờ thì phải đem chuyện này nói ra:
"Ở đây có một phần báo cáo còn có một phần của bác sĩ tư nhân có thể chứng minh vợ tôi chính tôi chính là con gái ruột của Mạc tiên sinh và phu nhân Phùng Nghi..."
Mạc Trường Lâm cũng liên tục gật đầu:
"Đúng, chuyện này tuyệt đối không phải là ăn nói lung tung. Đều là có bằng chứng...
"Thần Chi, con tỉnh táo lại... Nhất định tỉnh táo lại... Nghe cha giải thích với con...
"Năm đó, lúc mẹ con rời đi, thật sự đang mang bầu, về sau, bà ấy tránh được tai mắt của cha, đã đến Đông Ngải, bí mật ở Quỳnh Thành, ru rú trong nhà. Ở đó, bà ấy nhận ra một người cảnh sát, tên là Hàn Trọng, Hàn Trọng rất thích mẹ con, vốn muốn kết hôn với mẹ con, nhưng tình hình ở Quỳnh Thành có chút hỗn loạn, Hàn Trọng đi bảo vệ trị an bị thương, thời điểm này, mẹ của con liều mạng dù chết cũng phải sinh ra hai chi em song sinh ở bệnh viện, trùng hợp gặp Lăng Châu phu nhân ở bệnh viện bị tai nạn xe cộ, hai đứa con bị chết từ trong trứng nước, dưới cơ duyên xảo hợp, liền cho Ninh Trùng và Lăng Châu nhận em gái con danh nghĩa con thừa tự. Về sau Hàn Trọng tìm tới, biết rõ mẹ của con qua đời, vốn là muốn nhận lại hai chị em song sinh về, về sau không biết tại sao lại trộm một đứa đi, đi nơi khác, sống ở thành phố khác, đứa bé kia cũng trở thành một đặc công....
"Thần Chi, con nghe kỹ cho cha, cho dù là Hàn Tịnh, hay là Sênh Ca, đều là em gái ruột của con... Cha biết con rất thương mẹ của mình, Thần Chi, hai đứa em gái này là do mẹ con lấy cái chết để sinh ra, chẳng lẽ bây giờ con muốn giết chết em gái ruột của con sao?"
Mạc Trường Lâm nặng nề nói, vỗ một cái trên bản tài liệu:
"Tư liệu ở đây đủ chứng minh tất cả. Con có thể tới đây xem cho rõ ràng... Cuối cùng thì cha có lừa gạt con hay không.."
"Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng!"
Mạc Thần Chi rống: "Sao mẹ con có thể đã chết? Chẳng qua mẹ đang trốn ở đâu đó, Ninh Sênh Ca tuyệt đối không có khả năng là em gái con... Cha đang nói dối.. Cha đang nói dối..."
"Đây là sự thật... Con hãy nhìn kỹ con bé mà so sánh đi, có thể phát hiện khuôn mặt của nó có sáu bảy chỗ giống mẹ con... Con xem, chỗ này cha còn có một ảnh mẹ con chụp lúc tuổi còn trẻ... Con có thể so sánh một cái, nhìn xem hai đứa nó đến cùng giống hay không giống..."
Mạc Trường Lâm lấy một tấm hình ba bốn đen trắng từ trong túi tiền ra, giơ cao lên, người trên tấm ảnh có đôi mắt sáng lương thiện, chân thành mà cười, thật đúng có vài phần giống Ninh Mẫn.
Mạc Thần Chi híp mắt nhìn xem.
Ấn tượng với mẹ, anh ta cũng không nhớ rõ nữa rồi. Lúc mẹ rời đimejanh ta mới mười tuổi, trước khi đi, mẹ đốt rụi tất cả ảnh chụp, anh ta chỉ để lại một tấm, về sau bởi vì giữ gìn không tốt đã bị hư rồi. Nhưng giờ khắc này, thấy tấm hình này, anh ta liếc mắt cũng có thể xác định người này là mẹ.
Ninh Mãn hít sâu, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại: "Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng... Cái này nhất định là Cẩn Chi vì cứu cô, mà bịa chuyện xưa, đúng... Nhất định là như vậy..."
Mà khi ánh mắt của cô nhìn thấy tấm ảnh, tinh thần của cô hoàn toàn rối loạn.
Thật sự rất giống!
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cô đã thành thiên kim Mạc gia?
Không có khả năng!
Không có khả năng!
Đây tuyệt đối không có khả năng.
Suy nghĩ của cô lộn xộn nhìn về phía mẹ.
Mẹ ôm cha, căm hận nhìn mình —— đúng, đây tuyệt đối là một ánh mắt hận từ trong xương, nước mắt tại ào ào chảy ra, chống lại ánh mắt cô, thì thào cười thảm:
"Đây là tạo nghiệt gì, tôi đã tạo nghiệt gì? A Trùng à A Trùng, lúc trước ông không nên nhận nuôi đứa bé này, không nên, đây chính là đứa nhỏ mà chúng ta vất vả khổ cực nuôi lớn lên, lấy được thiện quả... Ha ha ha... Lại đưa tới một đầu sói, diệt cả nhà mình... Ha ha ha..."
Có ý tứ gì?
Đây rốt cuộc là có ý gì?
Tâm của Ninh Mẫn càng chìm xuống.
Cô không phải là con gái Ninh gia?
Cô chỉ là được ba mẹ nhận nuôi hay sao?
Chẳng lẽ Mạc Trường Lâm nói là sự thật?
"Không được!"
Ngay trong nháy mắt này, đột nhiên Lăng Châu bỏ Ninh Trùng ra, đứng lên cầm dao gọt tráu cây trong ngăn kéo quen thuộc trên bàn, liền đâm xuống bụng mình, vệ sĩ bên cạnh hét lớn đi tới, nhưng đoạt không kịp... Đâm vào...
Một màn này, để cho Ninh Mẫn kinh ngạc đến ngây người...
"Mẹ... Mẹ ơi.. Không được, mẹ..."
Cô kêu thảm, nước mắt ngăn không được rơi xuống, đau đớn muốn từ trên ghế ngồi xuống.
Nhưng cô ngồi không nổi, vì vậy cả người liền ngã quỵ trên ghế, trên mặt đất, tất cả đều là máu... Cô ở trong cũng máu loãng trong giãy giụa.
Cô kêu thảm thiết, giãy giụa càng mạng, muốn di chuyển qua đó.
"A Ning..."
Đông Đình Phong liều lĩnh chạy tới.
Trần Tụy mang theo hai vệ sĩ, vẻ mặt ngưng trọng cầm súng đi theo, sợ Mạc Thần Chi sẽ nổ súng
← Ch. 361 | Ch. 363 → |