← Ch.358 | Ch.360 → |
Hoắc Khải Hàng thở dài che tay trước ngực, trái tim kia đang run rẩy, đang run đang đau, độ dao động kia, như khắc lên mấy chữ vĩnh viễn không thể xa rời ở trong lòng.
“cô ấy để cho anh đời này khó có thể quên.... . ”
Từng có một cô gái, vì anh mà trả giá cả sinh mạng. Cảnh đó, khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không quên.
“Nếu cô ấy còn sống anh sẽ thử tiếp nhận chứ?”
Ninh mẫn nhẹ nhàng hỏi, anh gật đầu “Sẽ”
Ninh Mẫn hai tay hợp thành chữ thập hướng phía bia mộ, trong lòng nhẹ nhàng nói. :Hiểu Hiểu cậu nghe thấy không?
Gió nhẹ nhàng thổi qua, đó là tiếng thở dài của người chết. Trước bia mộ bó hoa tiên diễm lóa mắt, phần mộ, tuổi thanh xuân đã hóa thành cát bụi.
Lúc này Đông Đình Phong đang ở trong phòng máy phi trường máy bay riêng của quốc gia. Trần Tụy đi đến, nhìn anh đang ngẩn người, vẻ mặt ngưng trọng mấy ngay nay anh mặt mày luôn cau có, Mạc Thần Chi thực sự hại người rất nặng.
“Thủ tướng, máy bay 5 phút nữa sẽ đến nơi, ngài nên đi nghênh đón... ”
Anh bẩm báo
“Ừm” Đông Đình Phong gật đầu, nhưng không có động tĩnh
“Tôi suy nghĩ một chuyện”
“Chuyện gì ạ?”
“Ai ở phía sau màn giúp đỡ Mạc Thần Chi? Người này một ngày còn chưa bắt được tôi thực ngủ không yên... ”
Anh vuốt vuốt cái bút máy, ngữ khí vô cùng trầm trọng
“hiện tại, hắn như quả bom hẹn giờ, chạm vào có thể nổ, cũng không hiểu được tiếp theo hắn sẽ dẫn nổ ai? Trong lòng tôi rất không kiên định, rất loạn”
Trần Tụy giật mình một cái, đây là lần đâu tiên nghe được Đông Đình Phong nói loạn, đi theo anh ấy nhiều năm như vậy, còn không nhìn qua anh ấy biểu lộ cảm xúc như vậy ra ngoài.
“Quan tâm sẽ bị loạn”
Anh ấy nói với anh. Đông Đình Phong đáp.
“Hoặc có lẽ là, sự quan tâm vợ con mình, nhất là sau khi nhìn thấy một màn này của Cố Hiểu... lòng tôi có nỗi khiếp sợ... ”
“Cũng không cần quá mức buồn lo vô cớ”
Trần Tụy chỉ có thể trấn an.
“Tôi cũng hi vọng lo lắng của tôi là dư thừa” anh đứng lên đi ra ngoài, còn có hành trình muốn vượt qua, ngươi này rất quan trọng, anh phải đúng giờ, hơn nữa còn muốn thể diện đi nghênh đón.
5 phút sau, anh xuất hiện trước máy bay, mỉm cười chào đón. Bên cạnh có mời phóng viên để họ chụp ảnh lưu niêm, sau nửa giờ, sẽ có tin tức công bố. Anh hi vọng, tình thế này sẽ vì người đến mà chuyển biến tốt đẹp. Anh nhiệt tình hy vọng tất cả trở về bình yên.
Đúng lúc này, Trần Tụy cấp tốc chạy như điên đến, bất chấp dáng vẻ, cũng bất chấp hoàn cảnh có thích hợp hay không, hoảng sợ muốn kêu lớn lên:
“Thủ tướng, không tốt, đã xảy ra chuyện... đây là ảnh vừa mới thu được ảnh chụp.... ngài mau xem đi.. ”
Anh đưa tay nhìn bức ảnh, tay run run. Đông Đình Phong vừa nhìn thấy, gương mặt nhất thời không có huyết sắc, kêu một tiếng:
“Lập tức đi Bình Sơn vùng giải phóng cũ... ”
12 giờ, Ninh Mẫn ngồi xe chạy tới BÌnh Sơn vùng giải phóng cũ, Tiểu Ô là lái xe, mà cô ngồi ở phía sau, từ từ nhắm mắt, yên lặng dưỡng thần. Hai đứa nhỏ đã bị đuổi về đạt lâm đặc cung, mẹ chồng ra đón hai đứa nhỏ vào.
Lúc 7h sáng cô đã nói chuyện qua điện thoại với mẹ, nói hôm nay sẽ về qua nhà một chuyến, một thời gian nữa cô sinh, đứa bé ra đời sẽ rất bận rộn cô muốn nói chuyện với ông nội và cha mẹ...
Mấy ngay nay, cô đối mặt với chuyện sống chết, cảm thấy cuộc hôn nhân cần phải chăm sóc tốt, tình thân cũng không thể nhạt đi được. thường về nhà thăm nom, muốn làm một người con hiếu thảo, về phần con rể bận quá. Cô cũng không trông cậy vào anh có thể về nhà 3 5 lần. Thân phận vẫn còn đó.
Ngồi ở trong xe, mấy ngày nay chuyện xảy ra, tất cả đều chạy tới chạy lui trong đầu quay lại lại như ác mộng. Không biết thế nào cô lại nghĩ về lúc bị đứa nhỏ kia cự tuyệt đuổi về.
Mạc Thần Chi đúng là rất đúng hẹn giữa trưa ngày thứ 2 chuyển phát nhanh đưa thi thể đến trước đạt lâm đặc cung. Lúc bọn họ từ Thất Cẩm viên trở về chưa đên mot lúc đã chuyển tới
Một hình hài, chết do bẩm sinh chức năng tim không được hoàn thiện, không thể để y tá trị liệu thêm được nữa, là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết.
Cũng là một ngày này, Đông Đình Phong đem đứa nhỏ này đi đến ở cùng anh và mẹ. Không có xác định quan hệ máu mủ. Đông Đình Phong tin tưởng chắc chắn đây không phải con mình.
Mà cô cho rằng, có phải hay không đã không quan trọng. Đã chết. Cho dù là, chuyện này cùng anh không có trách nhiệm nào. Bất quá, cô nghĩ hẳn là không phải. về phần nguyên nhân....
“Phu nhân đến rồi ạ”
Ô Phương nhẹ nhàng gọi, đãnh gẫy suy nghĩ trầm tư của cô. Ninh Mẫn mở mắt quả nhiên là nhà mình. Ô Phương đi qua mở cửa xe.
Ninh Mẫn xuống xe, nhìn phía sau có hai chiếc xe khác theo sau, Đông Đình Phong phái thêm 4 vệ sĩ khác cho cô.
Bọn họ một đám đều đeo kính đen, vẻ mặt cứng lại, đoán là anh dặn dò qua, cũng là phản xạ có điều kiện của công việc. sau khi cô xuống xe, bọn họ liền mỗi người một nơi bắt đầu trinh sát tình hình, để đảm bảo an toàn.
Loại công việc này trước kia cô đã từng làm.
Nhìn cảnh này, để cho bản thân hoa cỏ cây cối quen thuộc, cô rất muốn thở dài, nghĩ tới câu nói kia: mười tám năm phong thủy luân chuyển...
Nằm mơ cũng không nghĩ đến một ngày kia, cô sẽ trở thành đệ nhất phu nhân Đông Ngải Quốc.
Bình Sơn vùng giải phóng cũ, im lặng như thường, cửa tiểu khu, hơn mấy chục bảo an đang bảo vệ. Ra vào đều được rà soát bằng thẻ, không có thẻ thì không thể vào. Bên trong vươn cũng có nhiều bảo vệ tuần tra___những người này, nhiều đều là Đông Đình Phong tuyển chọn từ bồ đội chuyển tạm thời rút ra. anh là sợ đối phương chó cùng rứt giậu.
Bầu trời trong xanh, cuối thu khí tiết xe lạnh, vốn vui vẻ thoải mái, thì mấy ngày hôm nay, tâm tình của cô đều ở dưới thung lũng, không có cách nào đưa lên được, thật giống như tháng 9 năm trước.
Giờ phút này, cô thật sự rất muốn nhìn thấy mẹ, sau khi òa khóc trong lòng mẹ, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không muốn, chỉ yên lặng và ngủ.
Cô hi vọng, chờ khi tỉnh dậy, mọi chuyện trở về như ban đâu. Đương nhiên, đây là chuyện không thể.
Ninh Mẫn nhìn ngôi nhà nhỏ nhà mình, không khí u ám, trên trán xuất hiện mồ hôi, tỏa ra khí lạnh trong chốc lát, đứng ở ngoài trời có một lúc liền nóng
“Cửa lớn sao lại đóng chặt vậy?”
Ô Phương nhíu mày: kỳ quái a, hôm nay Ninh phu nhân sao lại không chạy ra đón con gái nha? Bình thường biết Ninh Mẫn về thường đứng trước cửa từ rất sớm, sau đó một nhà ba người lúc đợi sẽ ở cửa nhìn xung quanh. Ninh Mẫn cũng cảm thấy hôm nay nhà có vẻ yên tĩnh lạ thường, chỉ có con chim sơn ca ở trên cành hót líu lo
Theo lý mà nói, lúc này ông nội đang nghe trò đùa xưa Quỳnh Thành, âm thanh sẽ truyền tới qua cửa sổ, hẳn là rất vang mới phải, nhưng hôm nay không có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ ngủ trưa sao?
“Bây giờ là mấy giờ?” cô hỏi
“sắp 1h! Trên đường kẹt xe, như có chỗ giao thông xảy ra sự cố, mới đến muộn một chút”
1h lúc này trò đùa xưa đã chiếu xong rồi. “Có lẽ ông nội ngủ gà ngủ gật”
Ninh mẫn không có trực tiếp mở cửa mà ấn chuông cửa, vang lên một lúc không có ai mở
“Mẹ con đã về”
Cô hướng cửa sổ kêu, màn buông xuống không thấy rõ bên trong có người hay không, mơ hồ có mùi đồ ăn bay ra. Đợi một lúc vẫn không có người trả lời.
Cô nhíu mày, một bên gọi điện thoại, một bên tìm chìa khóa cửa, âm thanh tay của mẹ từ bên trong truyền tới, ở nhà nha...
Quên mang theo mẹ sẽ đi như thế nào?
Cô nghi ngờ, đứng lại ở cửa nhìn vào bên trong xem, có thể nhìn được trên bàn bày đầy thức ăn ngon, di động để bên cạnh tiếng chuông vang lên, ở trên mặt bàn lóe sáng. Phòng bếp còn đang hầm canh, có hơi nhiệt tỏa ra từ bên đó, phòng khách rèm buông xuống che đi hết tất cả bên trong.
“Chờ một chút để bọn họ vào trước xem sao”
Ô Phương cảnh giác cảm thấy có điểm không thích hợp, bước vào giữ chặt Ninh Mẫn quay phía sau dùng ánh mắt ra hiệu. Ba người đi phía trước, Ninh Mẫn đi sau đó, hai người nữa ở phía sau.
Tình thế này... trong lòng Ninh Mẫn có chút bất an
Loại bất an này chính là một bản năng đặc thù, trong phòng quá mức im lặng....
Điên thoại Lăng Châu dừng lại. Ninh Mẫn nắm chặt trong bàn tay.
Trong phòng tất cả mọi thứ không hỗn độn, gần đây cha hay xuống giúp mẹ. Chuyện vặt trong gia đình, cha làm được sẽ làm, nhưng đều là giết thời gian, trong nhà mọi thứ đều sạch sẽ, mà trong phòng bàn đầy dồ ăn, có thể là người nhà muốn chờ cô về cùng ăn cơm, cho nên chưa ăn. Cô cũng thấy có chút đói bụng đó đều là hương vị mẹ làm.
“Mẹ, Cha, .... Ong nội.... ”cao giọng gọi, vẫn không có ai trả lời
“Chỗ này có vết máu” Ô Phương đột nhiêt kêu lên, ở lối lên cầu thang.
Mí mắt Ninh Mẫn rõ ràng kinh ngạc, bước nhanh chạy tới, quả nhiên là vết máu được làm sạch, trên vách tường vẫn còn in dấu tay, giống như giết người xong tùy ý lau, muốn kéo lên lầu.... đem mặt tường một mảnh sạch sẽ máu chảy đầm đìa, khiến người ta thấy sợ hãi.
Bởi vì hai chữ “ giết người” trái tim Ninh Mẫn nhất thời nhảy dựng lên, ngực đột nhiên cứng lại.
“Dấu vết bồn rửa tay trong phòng bếp.... tất cả đều là máu... ”
Một vệ sĩ từ trong phòng bếp đi ra nghiêm nghị báo cáo.
Ninh Mẫn lờ mờ, rối loạn, tim đập thình thịch, kinh hoàng không thôi.
“Mẹ... cha.... ông nội.... ”
Cảm giác sợ hãi từ bụng đưa lên, cô vội vàng vịn câu thang hướng lầu hai đi vội lên___ trong lúc, một vài lần vì sốt ruột mà suýt ngã. Ô Phương nhìn hết hồn, vội theo đỡ lấy cô
“Phu nhân, cô chậm một chút đi... ”
Ninh Mẫn đột nhiên bất động, cũng không phải do cô ngoan ngoãn nghe lời mà là ở chỗ quẹo cầu thang có viết: “Nợ máu phải trả bằng máu”
Nét bút lông lấy máu làm mực, nét cứng cáp có lực, có sát khi vô cùng.
Đúng, chữ có sát khí, mang lệ khí. một mùi tanh của máu xông lên mũi hàm răng cô bắt đầu run lên.
Đã xảy ra chuyện. Đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi....
Đây đều là ý niệm trong đầu cô
“Mẹ.... Cha.... Ông nội.... ”
Âm thanh vang lên, cô kìm chế nỗi sợ trong lòng. Mùi máu tanh càng ngày càng nặng.
Bang bang bang đi lên lầu 2 phòng khách cô nhìn quanh, liếc mắt một cái thấy mẹ trên mặt đầy máu loãng, ở chỗ ghế mát xa mà trước kia cô mua cho mẹ, trừng mắt lớn, cả người phát run, trong mắt nước mắt thi nhau lăn ra, mãi đến khi đối mặt với ba người trên sô pha, ánh mắt là đau khổ và tuyệt vọng, miệng bị nét khăn lau, ngực phập phồng kịch liệt.
“Mẹ.. ”
Ninh Mẫn kêu to chạy đến, vội vàng quýnh lên kéo khăn lau ra, quệt mặt máu cho mẹ, xác định mẹ không sao. Trên mặt không có thương tổn cổ, trên ngực cũng không có. Cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng máu này từ đâu, là ở đâu... ?
“Mẹ Mẹ... mẹ nhìn con, là ai làm Mạc Thần Chi? Mẹ cha đâu... ông nội đâu?”
Nước mắt Lăng Châu rơi xuống, bà ngơ ngác nhìn Ninh Mẫn một lúc, một hồi lâu mới nhận ra, ngay sau đó bà kêu thảm một tiếng đẩy mạnh Ninh Mẫn ra
Ninh Mẫn không đề phòng hai tay chống đứng dậy, dính một thứ gì đó, cúi đầu nhìn, một màu hồng hồng là máu. Trong đầu ngơ ngác lướt qua nghi vấn
“Máu của ai vậy?”
← Ch. 358 | Ch. 360 → |