← Ch.333 | Ch.335 → |
Đông Đình Phong cười, tức giận ôm bà xã vào trong ngực:
“Đừng truyền thụ tư tưởng không tốt cho bà xã của em.. châm ngòi ly gián vợ chồng ân ái là không có đạo đức đó biết không…”
Simy khẽ cười, nhìn người nam nhân này đang giúp đỡ Ninh Mẫn sữa vải mỏng trên đầu, cẩn thận như vậy, thật sự ít thấy nha, nhẹ nhàng nói:
“Từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy em khẩn trương vì một người phụ nữ nha. Nhớ khi còn bé, có một đám ôm thư tình, thổ lộ với em, nếu thấy tình cảnh em thèm nhỏ dãi với người đẹp như vậy, chắc đau lòng đến chết quá.. A Ninh, em không biết đâu, khi nó mười sáu tuổi, thì có vài cô bé mê đắm nó mà cố ý chạy tới tận cửa, còn có người can đảm đến trước mặt Đông gia gia cầu hôn đó.. Người này đến người khác chạy tới, thổ lộ không thành, dứt khoát trực tiếp muốn nhảy lầu đó, náo đến tình hình cũng lớn ghê.. Cảnh sát đều xuất động, cha mẹ người ta thiếu chút nữa quỳ xuống cầu nó luôn chứ.. ”
“Khụ, khụ… dừng lại, dừng lại, đều là chuyện cóc nhái, ẻnh ương không à…”
Đông Đình Phong có chút mất tự nhiên.
“Ơ, ngược lại nghe rất thú vị, chuyện đó về sau như thế nào?”
Ninh Mẫn nghe mấy chuyện xấu ấy, vẫn rất trông mong nha.
“Sau thế nào hả.. ”
“Chớ có về sau, bà cô ơi, chị đến đây là cố ý muốn phá đám hả? Bà xã, đừng để ý tới chị gái và em gái xấu xa này, đi, đi đến bên hồ, bên đó cảnh sắc đẹp hơn. Chụp ảnh khẳng định không tệ! Nhanh lên, nếu không chụp, hôm nay sẽ không xong đâu.. ”
Ninh Mẫn yếu ớt cười như hoa, người đàn ông của cô, xuất sắc như thế, được nhiều người con gái cạnh tranh dành giật như vậy, nghĩ lại cũng không thấy kỳ lạ, nhìn đi, tây phục màu trắng, lộ ra khí chất đẹp trai, hai con ngươi khi mỉm cười đều thấy được tình nồng mật ý trong đó, khiến cho người ta không dời mắt được.
Cô đưa tay vòng qua cánh tay hắn, tay còn lại nắm lấy đuôi váy thật dài kéo đi.
Sau lưng, Simy cũng không có đi theo, nhìn hai người này, đi trong hoa viên, xinh đẹp như mộng như ảo.
Người đàn ông ưu tú nhất Đông gia, cuối cùng cũng tìm được tình yêu của kiếp này, sao mà không quý trọng được.
Người đàn ông Đông gia, đều có tiếng là chung tình, người phụ nữ tên Ninh Mẫn này thật là có phúc…
Đột nhiên cô cảm thấy cô đơn, nghĩ đến hắn, trong lòng không hiểu sao có chút chua sót..
Có chút tình yêu, khi bỏ lỡ, liền là cả đời.
Đã từng, cũng có một người đàn ông cưng chiều cô như bảo vật, chỉ là lúc ấy, trời sinh tính phản nghịch nên cô không có quý trọng, về sau, người đàn ông kia cưới người khác, sinh được một người con gái xinh đẹp.
Hai người đã từng quen thuộc đến cỡ nào, giờ đây đã thành người xa lạ.
Cô không khỏi yếu ớt thở dài một tiếng:
Hôm nay Ninh Mẫn mặc chiếc áo cưới này chính là chiếc áo cô vì chình mình mà làm, chẳng qua khi trở về nước cô mới biết được, đời này chỉ sợ cô đã không có cô hội mặc..
ảnh chụp cô dâu vô cùng hoàn mỹ không chút tỳ vết, nhà nhiếp ảnh nói, anh ta chụp ảnh nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên chụp một đôi trai tài gái sắc hoàn mỹ như vậy.
Áo cưới cô dâu màu trắng thuần khiết, ngượng ngùng càng nổi bật hơn, tây phục màu trắng của chú rễ dưới ánh nắng mặt trời cúng hiển lộ ra khí chất anh tuấn ra bên ngoài.
Bọn họ tươi cười sáng lạn, ánh mắt thâm tình, ảnh chụp ra rất tự nhiên, từng cử chỉ đều vừa đúng..
Đặc biệt là cảnh cúi đầu hôn môi kia, bởi vì cô dâu không có thói quen trước mặt người khác thể hiện loại thân mật như vậy, nên giữa lông mày đã có chút thẹn thùng, bởi vì dính tới góc độ chụp, hành động như vậy hết sức xinh đẹp.
Trang phục dân tộc màu đỏ lửa, khiến cô dâu dí dỏm giảo hoạt, cùng với chú rể ổn trọng và khí phách phát huy vô cùng tốt.
Bộ lễ phục màu tím, phác họa cô dâu là một người quyến rũ, cùng với chú rể anh khí dưới ánh mặt trời..
Bộ quần áo học sinh ngây thơ, như trở lại thời học sinh của đôi trai gái, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, sức sống nhiệt tình sôi nổi, thiếu nữ có chút thuần thiết ngây thơ, chú rễ có chút lạnh lùng bá đạo, sôi nổi được in lên tấm ảnh.
..
Một bộ một bộ lễ phục, bày ra rất nhiều gương mặt, tinh thần khác nhau, con trai bảo bối của bọn họ thỉnh thoảng đến sắm vai, khiến hình ảnh ấm ấp của một nhà bốn người vô cùng vui vẻ.
Chụp ảnh cưới, ở mức độ nào đó mà nói, là một chuyện rất mệt mỏi, cực khổ, tạo dáng quá mệt, cười muốn cứng quai hàm, rất khó chụp được ảnh tự nhiên.
Bọn họ không giống nhau, quần áo đổi một bộ rồi một bộ, giống như đang diễn kịch xưa, không, càng giống như cuộc hẹn, không cần nhiếp ảnh nào chỉ huy, chỉ cần nhiếp ảnh gia đi theo bước chân của bọn họ, là có thể chụp được những cảnh khiến người ta vừa lòng rồi.
Yêu, tất cả đều không nói nên lời.
Nhất là sau khi hai thiên sứ kia tham gia, bầu không khí sẽ trở nên càng thân thiện, trên mặt mổi người đều là nụ cười sáng lạn, phần thân mật khăng khít kia, lây nhiễm tới nhiếp ảnh gia, khi chụp ảnh ra vô cùng có cảm giác mộc mạc.
Cả ngày, hắn cảm giác được quá vội vàng.
Buổi tối lúc kết thúc công việc, nhiếp ảnh gia nói: “Chụp ảnh nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên, chụp đến không muốn dừng lại đó. ”
Đông Đình Phong mỉm cười, nói một tiếng vất vả.
Nhiếp ảnh gia nói: “Có mấy tấm đặc biệt xinh đẹp, tôi có thể giữ lại một tấm hay không, đi tham gia giải thi đấu chụp ảnh?”
Đông Đình Phong lắc đầu: “Không được. Xin thực hiện đúng điều khoản tôi và nah ký kết. Vấn đề tiền, tôi cố gắng thỏa mãn yêu cầu của anh. ”
Nhiếp ảnh gia nói: “Tiền không là vấn đề. Chỉ là tôi rất ít khi chụp được ảnh xuất sắc như vậy, nếu có thể đi dự thi, đó là vinh dự dùng tiền cũng không mua được.. ”
Đông Đình Phong vẫn lắc đầu: “Bà xã của tôi xinh đẹp, chỉ có thể thuộc về tôi. ”
Nhiếp ảnh gia thật đáng tiếc, gật đầu.
Ninh Mẫn ở bên cạnh, chẳng qua là mỉm cười.
Tối hôm đó, cô ngủ rất ngon rất say, không, chỉ cần có anh, cô luôn có giấc ngủ bình yên ngọt ngào, chẳng qua tới hừng đông, đột nhiên cô từ trong mộng mạnh mẽ bừng tĩnh, trong bóng tối dày đặc, cô há miệng hít thở, lòng vẫn còn sợ.
“Gặp ác mộng sao?”
Đèn ở đầu giường được bật lên, Đông Đình Phong nghe cô sợ hãi kêu lên mà giật mình.
Ninh Mẫn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt tràn đầy quan tâm.
Cô khẽ tựa vào trong ngực của hắn:
“Ừm. ”
“Không sợ. ”
Hắn ôm chặt cô, hôn nhẹ.
“Ừm. ”
Hai người ôm nhau ngồi một hồi, không nói lời nào, tình cảm chân thành dịu dàng vẫn chớp động trong đôi mắt.
“Đã năm giờ sáng rồi! Muốn nhìn mặt trời mọc không?”
Đột nhiên hắn hỏi.
Cô gật đầu.
“Muốn. ”
Hai người rời giường, đều khoác áo ngủ, tay trong tay đi ra cửa phòng, đi vào phòng khách phía mặt trời mọc, bên kia có cái cửa sổ sát đất.
Đông Đình Phong kéo màn rèm xuống, nhìn màu xám bạc ở chân trời, mơ hồ có ánh sáng rực rỡ muốn dâng lên.
Bọn họ ôm nhau đứng ở đó, nhìn xem, thỉnh thoảng, anh nhìn em cười, em nhìn anh cười, nhưng không nói câu nào.
“Nói xem, khi nãy em mơ thấy gì? Mà dọa em đến vậy…”
Hắn tùy ý hỏi.
“À, cũng không có gì!”
Cô im lặng nhìn về phía mặt trời mọc, ngẩng đầu, tùy ý trả lời, lập tức thở dài một tiếng:
“Chẳng qua là em cảm thấy cuộc sống bây giờ, rất hạnh phúc khiến người ta cảm giác không chân thực--- có một người chồng đẹp trai như vậy, có hai đứa con chọc người chết không đền mạng, có một ngôi nhà xinh đẹp như vậy…”
“Đây không phải là chuyện tốt sao?”
Hắn hôn nhẹ lên trán cô:
“Về sau cuộc sống của chúng ta sẽ như vậy? Em không thích sao?”
Cô lại dựa sát vào ngực hắn.
“Em chính là sợ, có một ngày ông trời thấy khó chịu, sẽ lấy lại toàn bộ. ”
“Nói hưu nói vượn. ”
“Aaaaaaaaa.. ”
Khuôn mặt bị ngắt một cái.
Cô bỗng nở nụ cười, dí dỏm nháy nháy mắt, đánh hắn một cái:
“Anh nghĩ em là con gái anh sao? Động một chút là bóp nhéo mặt của em, đáng ghét. ”
“Anh xem em như trân bảo mà yêu quý nâng niu, nuôi em cũng giống như nuôi con gái.. ’”
Hắn vừa nói vừa nhéo lại chỗ khi nãy, lại hôn một cái.
Mắt của cô, lập tức cười cong lên, người đàn ông này, bây giờ dỗ ngon dỗ ngọt nói càng thuận miệng rồi.
“Cười thành nhưu vậy để làm gì đây? Câu dẫn anh har~~.. Àizz, đừng có câu dẫn anh, bà xã, sức chống cự của anh càng ngày càng kém nha…”
Bởi vì nụ cười của cô, bây giờ càng đẹp rồi, một cái nhăn mày, một nụ cười, đều vô cùng quyến rũ..
“Không cho phép cười, cười nữa, anh liền hôn…. ưm.. ”
Cô hôn trước rồi.
Người đẹp dâng tới cửa, tất nhiên phải hưởng thụ rồi.
Một nụ hôn, một hồi triền miên,
Sáng sớm, luồng ánh sáng thứ nhất chiếu vào, từ phía Đông tảng sáng ra, chiếu lên trên người bọn họ..
Một khắc này, bọn họ như một bức tranh, có tiêu đề là:
Hạnh phúc!
Ngày chụp ảnh cưới hôm nay, có người luống cuống, phẫn nộ, hung hăng đập vỡ cái Tivi Lcd 50 tấc….
Tiếng thét chói tai trong phòng không thể ngăn chặn vang vọng trở lại…
Hai người làm chạy lên lầu, thấy người con gái hai người chăm sóc, giờ khắc này, hai mắt như bắn ra ánh sáng hung hăng, hai tay nắm chặt, y hệt như bộ dáng liều mạng.
Các cô bước lên hỏi, lại bị cô ta lấy ly chọi về phía các cô:
“Đi tìm Lữ Oánh về cho tôi, đi tìm Lữ Oánh về đây!”
Một người làm vội vàng chạy ra ngoài.
Một lát sau, một người phụ nữ già dặn mặc đồng phục đến, người này tên là Lữ Oánh, là quản gia ở đây, nhưng khi bà ta đối mặt với coo, cũng không phải xem cô là nữ chủ nhân nơi này, mà chỉ là một kẻ ăn bám mà thôi.
Bà ta lạnh nhạt nhìn người con gái có chút điên loạn, đi đến trước mặt cô:
“An Na tiểu thư, cô đây là làm sao? Sao lại nóng tính như vậy?”
“Tiên sinh đâu rồi, tôi muốn gặp tiên sinh. ”
An Na lao đến, một mực nắm chặt hai tay Lữ Oánh.
“Tiên sinh có rất nhiều chuyện luôn bận rộn, không phải cô muốn gặp là gặp được đâu. ”
Quản gia nhàn nhạt đẩy tay của cô ra.
“Tôi mặc kệ, tôi muốn nói chuyện với hắn! Ngay bây giờ. ”
An Na vô cùng tức giận, khí thế lẫm liệt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bà ta vừa mới hỏi qua, người con gái này vì xem tin tức phát sóng trên ti vi mà tức giận: Hôm nay tin tức lớn nhất, không phải là Hoắc gia mà là chuyện nhà Đông gia. Hôm qua Đông gia đột ngột nói ra tin tức, đủ làm nổ tung mọi thứ-- người con gái này có quan hệ như thế nào với Đông Đình Phong, bà rất rõ ràng, thấy cô ta bị tức đến như vậy, cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Có thể hết lần này tới lần khác, người con gái này tức giận đến hại thân thể hay không nhỉ.
Bà ta suy nghĩ một chút, gọi một cú điện thoại, báo cáo lên trên.
“Tiên sinh muốn nói chuyện với cô. ”
An Na đưa một tay chộp lấy, mới để bên tai, liền rống lên:
“Cái này là chuyện gì xảy ra, cuối cùng đây là chuyện gì hả? Không phải ông đã nói rồi sao? Hôn lễ của bọn họ tuyệt đối không có khả năng cử hành đứng hạn, bây giờ thì sao, Đông gia đã tuyên bố tin tức này, nhưng là hôn lễ vẫn như cũ.. Tôi mặc kệ, tôi không cho phép anh ấy lấy người phụ nữ đó. Người anh ấy lấy phải là tôi.. Tôi muốn trở thành Đông thiếu phu nhân, tôi muốn trở thành Đông thiếu phu nhân.. Người khác đừng mơ tưởng, ai cũng đừng nghĩ tới…”
(Dịch chương này muốn phan dép vô mặt An Na, ghét gớm)
← Ch. 333 | Ch. 335 → |