← Ch.318 | Ch.320 → |
Một tiếng kêu này thiếu chút nữa làm cho Đông Lúc Phúc rơi nước mắt vui mừng.
"Ai!"
Lão gia trả lời, ông cũng không tức giận nha đầu kia như vậy náo loạn gây đến tổn thất lớn về kinh tế cho Đông gia. Chỉ cảm thấy đau lòng.
Đứa nhỏ này rất gầy.
Ngày trước ông thấy nhìn cô cũng có một ít thịt không như bây giờ, như thế nào lại gầy đi nhiều như vậy?
Hàn Tịnh không nói gì thêm, chỉ ý bảo ngồi một chút.
Đông Đình Phong không có ngồi xuống ngay, mà gọi bồi bàn vào, gọi một ít trà, hoa quả vào mứt mang lên... hắn nhớ rõ buổi sáng Ninh Mẫn ăn cũng không nhiều.
Bồi bàn rời đi, năm người ngồi xuống.
Ninh Mẫn và Đông Đình Phong ngồi cùng một chỗ, Mickey và Hàn Tịnh ngồi cùng nhau.
Nữ nhân nhìn nữ nhân, nam nhân nhìn nam nhân. Họ ngồi đối diện nhau.
Chỉ có Đông Lục Phúc là ngồi một mình trên ghế sofa, không ngừng đem Hàn Tịnh và Ninh Mẫn ra so sánh.
Hai người này giống nhau như đúc, từ đầu đến cuối đều rất giống nhau. Hai người đều cùng độ tuổi, đều được giáo dục tử tế ở trường và gia đình, thực ra cũng không khác nhau là mấy. Nhưng thực tế, kết quả giáo dục lại hoàn toàn khác nhau. Lý do này là vì hoàn cảnh hai gia đình và môi trường sống khác nhau.
Ninh Mẫn tương đối mà nói có cuộc sống hoàn toàn hơn hẳn, hơn nữa bầu không khí gia đình vô cùng tốt, cho nên tính cách lạc quan vui vẻ, đối với mọi người cũng vô cùng cởi mở.
Còn Hàn Tịnh, cha mất sớm, mẹ kế không quan tâm tới cô, nhưng cô lại là một người rất có hiếu, vì muốn gia đình ấm áp thuận hòa, nên nén giận trong lòng, nhẫn nhục chịu đựng, tính cách cứ như vậy mà nhát gan ngại ngùng.
Đông Đình Phong yên lặng nhìn Hàn Tịnh đang nghiêm túc đánh giá Ninh Mẫn, ánh mắt có điểm si mê, hâm mộ, hắn lại mở miệng:
"Giới thiệu với cô một chút đây là vợ ta. Ninh Mẫn. Có lẽ không cần ta giới thiệu, bảy năm trước cô nên biết..."
Nửa câu đầu làm Mickey nhíu mày, trên mặt lộ ra bực mình.
Nửa câu sau làm Hàn Tịnh hoảng hốt, ánh mắt hơi loạn, tựa hồ không dám nhìn.
Cô lập tức gục đầu xuống, tay nắm chặt cốc cafe, uống một ngụm.
"Anh đang nói cái gì? Tôi không rõ..."
Có thể đoán được, cô đang giả bộ hồ đồ a...
Đông Đình Phong nhìn, định nói trắng ra...
"Tiểu Tịnh, lúc trước cô cùng ta đăng kí kết hôn, ta không biết trong bụng cô mang con ta. Nhưng ta vẫn kết hôn với cô, cô biết vì sao không?"
Một câu nhẹ nhàng làm Mickey bất giác ngẩn ngơ, không, là khiếp sợ, cả người không tự chủ được đứng thẳng lên.
Sắc mặt HànTịnh cũng trắng bệch đứng lên theo.
Đông Đình Phong tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân vắt lên.
"Bởi vì Kiều Sâm nói, cô giống một người, người đó tên là Tiểu Vũ Mao, đã từng là ân nhân cứu mạng của ta..."
Lời này làm Ninh Mẫn bên cạnh ngây người, cho tới hôm nay cô mới biết được, hắn lấy vợ, vì thực sự có một mối quan hệ với mình ở bên trong.
Phía dưới cái bàn, hắn nắm chặt tay Ninh Mẫn, nhấn mạnh một câu:
"Đây là sự thật!"
Cô không khỏi gật đầu một cái, trong đầu trăm mối cảm xúc đan xen.
Đông Đình Phong lúc này mới quay đầu về phía Hàn Tịnh:
"Cũng là ân nhân cứu mạng của bà nội. Bà nội sở dĩ đối với cô đặc biệt có cảm tình bởi vì cô rất giống cô ấy... vô luận là ngũ quan hay vóc dáng đều giống nhau như một. Bà nội ta yêu ai yêu cả đường đi lối về, càng cảm động và thương tiếc cha cô khi lại vì cứu mạng người mà mất, cho nên một lòng muốn cô gả cho ta, để đền đáp ân nhân cứu mạng."
"Mà ta, sở dĩ lấy cô, vì ta và Tiểu Vũ Mao đã từng hoạn nạn có nhau, trước kia, ta tận mắt thấy cô ấy cứu bà nội, mà chết ngay trước mặt ta, dù cho có thông minh lanh lợi như thế nào cũng không thể cứu cô ấy vào lúc này, đối với chuyện này, ta thực sự rất đau..."
"Bảy năm trước, ta biết cô bị một thế lực đằng sau uy hiếp, cho nên lấy cô chính là muốn bảo vệ cô. Muốn biết được bên dưới diều này cất giấu một bí mật như thế nào?"
"Về sau, đứa nhỏ sinh ra, ta biết cha nó là ai thì Thôi Tán đã mất tích."
"Về sau, lại có một chuyện khác xảy ra, đứa nhỏ bị đánh tráo, Đông Kì chính là con trai ruột của ta."
"Vài năm trước, ta luôn tra ra rất nhiều chuyện lạ lùng."
"Đem cô về Hoa Châu cũng là vì muốn tốt cho cô."
"Nhưng sự thật đã chứng minh, thời gian này, đối với cô mà nói rất cô đơn. Nhưng cô lại thích ứng với cuộc sống này. Tinh thần hồi phục rất tốt. Lại luôn không ngừng vươn lên tự học thành tài, đối với ta điều này là một sự an ủi rất lớn."
"Năm trước, cô mất tích, A Ninh tới bên cạnh ta. Lúc ấy ta còn nghĩ cô thực sự đã chết. Mà nếu quả thực cô đã chết rồi, mà thầ xui quỷ khiến như thế nào hai thận phận lại hoán đổi ở sân bay Hoa Châu. Điều này rất kì lạ."
"Lúc ấy hai người lại mặc hai bộ quần áo giống nhau, cầm vali như nhau, lại cùng nhau đeo mắt kính, ngồi trêncùng một chuyến bay, sác xuất cao như thế nào mới xảy ra điều trùng hợp như vậy?"
"Sau đêm hội tại bảy năm trước ta đã xác thực được một chuyện, đây không phải do trùng hợp mà là do có người cô tình sắp xếp."
Nói đến đây, hắn dừng lại nhấn mạnh một chút.
"Có người đã lợi dụng cô. Bảy năm trước, những người đó lợi dụng cô mục đích là muốn cho ta và Thôi Tán thù sâu oán nặng. Bảy năm sau, những người đó lại muốn lợi dụng cô làm cho A Ninh tới bên cạnh ta, muốn cho ta và Hoắc Khải Hàng thành kẻ thù không đội trời chung. Hiện tại, bọn họ càng muốn lợi dụng cô để ta không có tư cách để tuyển cử."
"Hôm nay cô sẽ xuất hiện, thật ra cũng không nằm ngoài ý muốn của ta. Mấy ngày hôm nay ta luôn đợi cô xuất hiện. Cho tới bây giờ, những người đó nhất định phải trọng dụng cô bằng không thì cũng lãng phí quân cờ này."
Hắn nhìn Hàn Tịnh khỏe mạnh đang ngồi trước mặt vuốt ve lên thân cốc, môi mím chặt, ánh mắt u ám thê lương.
"Tịnh Tịnh có gì khó nói cô cứ nói ra. Chúng tôi có thể giúp cô."
Ninh Mẫn nhẹ nhàng khuyên.
Hàn Tịnh cúi đầu thấp hơn, làm cho người ta không thể thấy được cảm xúc trong mắt cô, miệng nói:
"Tôi sẽ không ly hôn."
Ngữ khí rất nhẹ, nhưng cố định, làm cho người ta cảm thấy áp lực, cô như vậy cũng không có thay đổi quyết định.
Ngừơi phụ nữ này tuy rằng yếu đuối, nhưng lại rất bướng bỉnh, tuyệt đối không thua Ninh Mẫn.
Mickey ở bên cạnh yên lặng nhìn, nghe hết lời nói của Đông Đình Phong, hắn thật không có cách phản bác lại, nguyên bản những câu nói ở phía sau đều mất đi trọng lượng.
Chính như theo lời bọn họ nói, hắn không có biết nhiều chuyện.
Hắn hình như không có quyền đấu tranh quyền lợi cho Hàn Tịnh.
Nếu tất cả lời nói của Đông Đình Phong đều là thật thì chắn chắn Hàn Tịnh đang cất giấu điều gì đó.
Đây không hẳn đơn thuần là chiến tranh bảo vệ hôn nhân, mà là đấu tranh chính trị.
Hiện tại Đông Đình Phong vẫn không có chú ý tới Mickey, hắn luôn luôn quan sát Hàn Tịnh, nghĩ đến bảy năm trước cô không đồng ý gả cho hắn, bày ra bộ dáng nước mắt lưng tròng, thần sắc tuyệt vọng khi đăng kí kết hôn. Cô không nghĩ cứ như vậy lại trở thành Đông phu nhân, lại không thể cam lòng kí lên giấy đăng kí kết hôn. Hiện tại cô lại nói không chịu ly hôn.
Chuyện này rất rõ ràng, cô không phải không muốn ly hôn mà là không thể ly hôn.
Hắn sâu kín cân nhắc một chút, lên giọng nói ra nguyên nhân:
"Bởi vì sựo những người đó sẽ làm hại con cô sao? Hay là sợ bọn họ tổn thương Thôi Tán?"
Thân thể Hàn Tịnh cứng đờ.
Đúng, hắn đã biết được chuyện này.
Cảm xúc của cô có hơi dao động.
Hắn lập tức lại nói thêm một câu:
"Nếu ta cho cô biết, ta đã tìm được con trai cô. Cô tin không..."
Hàn Tịnh ngẩng đầu, buột miệng nói:
"Điều đó không có khả năng..."
Thanh âm đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía bên kia, cô biết mình đã bị lừa...
"Quả nhiên là vì con trai cô!"
Ninh Mẫn cúi đầu thở dài.
Hàn Tịnh không giải thích, trên mắt hiện lên vẻ thống khổ rồi biến mất, tấm lưng run rẩy.
"Nếu cô muốn con cô quay về, chúng ta có thể giúp cô... Mẹ con cô sẽ sớm gặp lại nhau, chấm dứt cảnh sáu năm chia lìa. Cô cảm thấy làm vậy như thế nào..."
Thân là một người mẹ, Ninh Mẫn hiểu rất rõ, trong lòng Hàn Tịnh không thể để con xảy ra chuyện không may.
Người phụ nữ này mấy năm nay đã chịu đựng nhiều tra tấn lắm rồi. Cô không thể cứ như vậy mà như thế này được nữa.
Bằng không, cô sẽ điên mất, cô cũng không kiên cường, cũng không dũng cảm. Áp lực lớn như vậy đã nhiều năm bức ép cô, tinh thần của cô một khi đảo ngược lại, chỉ sợ sẽ thành điên mất.
Hàn Tịnh không trả lời, chỉ khẽ động một chút rồi lại ngồi yên, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt to mất đi linh động, chỉ có vẻ khẩn trương dần dần hiện lên.
Một hồi lâu sau, cô vẫn không nhúc nhích tí nào.
Bọn họ cũng không có nói chuyện, quan sát cô, sắc mặt cô biến hóa từng chút từng chút một, cũng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt khó coi, bỗng dưng đứng lên, cô ngẩng đầu lên, ngữ khí và sắc mặt rất vội vàng.
"Chỉ cần không ly hôn, nó có thể bình an. Đônmg tiên sinh, chuyện kết hôn này, tôi sẽ không ly hôn. Những chuyện khác, tôi không muốn trong nom, cũng không muốn xen vào."
Cô gọi hắn là Đông tiên sinh.
Trước khi kết hôn, cô vẫn gọi hắn như vậy.
Sau khi kết hôn, hắn mới bắt cô sửa lại.
Những mà mỗi lần cô gọi tên hắn lại vô cùng mất tự nhiên.
Sau này có quy ước rõ ràng, một câu cô cũng không nói với hắn.
Ngẫu nhiên mới gọi hắn một tiếng "Cẩn Chi"
Ninh Mẫn nhìn Hàn Tịnh, trong lòng chua sót.
"Thôi Tán còn yêu cô, cô biết không? Cô có nghĩ muốn gặp anh ta?"
Không biết có phải hay không hai chữ "Thôi Tán "này đã kích thích cô, Hàn Tịnh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nói:
"Không muốn! Tôi không muốn gặp hắn."
"Tôi là Đông phu nhân. Tôi sẽ không ly hôn. Đúng! Tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn!"
"Đông Đình Phong, anh đừng có nghĩ tôi sẽ ly hôn. Tôi với anh là vợ chồng hợp pháp, được pháp luật công nhận và bảo vệ điều này... Các người ai cũng đừng có nghĩ đến chuyện ép tôi ly hôn."
Cô giống như người bị thần kinh đứng thảng lên, vẻ mặt kích động, mặt cô cũng đỏ lên khác thường.
Hoàn cảnh này làm cho Ninh Mẫn, Đông Đình Phong và Đông Lục Phúc bất ngờ và kinh hãi.
Phản ứng của cô không phải sợ hãi hoảng hốt mà là cương quyết không chịu thương lượng. Tinh thần của cô bây giờ thật giống như có vấn đề... ánh mắt kia cho thấy thần trí cô đã bắt đầu hỗn loạn...
Người làm tinh thần có vấn đề là người không cho phép cô ly hôn?
← Ch. 318 | Ch. 320 → |