← Ch.316 | Ch.318 → |
Mễ Cơ liếc nhìn cô thật sâu. Đời này anh ta đã thấy rất nhiều người đẹp, nhưng chỉ là chưa từng thấy người giống như NInh Mẫn:Xinh đẹp, tự tin, ung dung, ưu nhã, nhẹ nhàng cười, khiến cô hấp dẫn ánh mắt của người ngoài.
Chẳng qua, cũng không tính là ngoài ý muốn, người con gái có thể khiến Đông Đình Phong chú ý tới, hơn nữa vẫn chịu phạm tội trùng hôn, người con gái như vậy tất nhiên có chỗ hơn người.
Anh ta kinh ngạc là, gương mặt này—Đông Đình Phong không thích Hàn Tịnh, sao lại si mê Ninh Mẫn, cùng khuôn mặt, mà lại khác nhau về hiệu quả tình cảm, điều này thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng anh ta cảm khái một phen, sau đó thái độ nghiêm túc nói:
"Xin chào, tôi là luật sư Sở Sự Vụ* Mễ Cơ, bây giờ là luật sư đại diện cho Đông thiếu phu nhân, tôi sẽ toàn lực bảo vệ hôn nhân và quyền lợi của Đông thiếu phu nhân. Trong đoạn thời gian này, Đông tiên sinh, anh phải cho Đông thiếu phu nhân một lời giải thích hợp lý, nếu không trong thời gian ngắn nhất Đông thiếu phu nhân sẽ nộp đơn khởi tố lên tòa án, khởi tố anh tái hôn, với tội giam cầm phi pháp, hai tội danh này nếu được thành lập, anh và Ninh tiểu thư sẽ phải ở tù một đến năm năm đó."
Anh ta vừa lên tiếng, đã nói ra tình huống bây giờ của Đông Đình Phong và Ninh Mẫn.
Mễ Cơ đã xử lý qua rất nhiều án kiện ly hôn, nhưng đa số đều là của những người bình thường trong xã hội, hoặc là những người giàu có một chút.
Những án kiện ly hôn như vậy, tình tiết tương đối mà nói thì vô cùng đơn giản, xử lý rất dễ dàng.
Nhưng án kiện ngày hôm nay, là lần đầu tien trong đời mà anh ta tiếp nhận.
Đây cũng là lần đầu tiên đối mặt với Đông đại thiếu Ba Thành.
Đối với người đàn ông giàu có truyền kỳ này, nói không kích động chính là giả, chỉ là anh ta biểu hiện vô cùng trấn định. Bởi vì anh ta cho rằng nên vì người phụ nữ đáng thương này bảo vệ hôn nhân, và quyền lực thuộc về cô ấy. Cố gắng không ly hôn trở thành nhiệm vụ chủ yếu của anh ta.
Anh ta quan sát Đông Đình Phong và Ninh Mẫn thật lâu, không có cách nào tìm thấy cái cảm giác tội lỗi trong tiềm thức biểu hiện ra ngoài nế có cũng chỉ là bình tĩnh và thản nhiên.
Đây là xảy ra chuyện gì hả?
Mễ Cơ lẳng lặng suy nghĩ một chút, nói:
"Đông tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể giải quyết cho tốt cái mâu thuẫn giữa anh, Ninh Mẫn và vợ của anh. Tìm ra một cách phù hợp, để giảm mức tổn thương đến nhỏ nhất. Mới là cách làm sáng suốt."
Đông Đình Phong gật đầu:
"Tât nhiên rồi!"
Mễ Cơ không có cách xác định ý tứ những lời của đối phương, vì thế lại nói:
"Đông tiên sinh, Đông thiếu phu nhân không muốn ly hôn, cũng sẽ không ly hôn. Điểm này, tôi phải nói rõ với anh một chút."
Đông Đình Phong nhíu mày, không nói tiếp.
Mễ Cơ lập tức dời ánh mắt tới trên người Đông Lục Phúc, lại khom người bày tỏ sự tôn kính:
"Đông lão, nghe nói bình thường ông vô cùng bảo vệ Đông thiếu phu nhân phải không?"
Đông Lục Phúc gật đầu, nhìn về phía ghế lô bên kia:
"Cho tới nay, tôi đối xử với Hàn Tịnh như là cháu ngoại ruột thịt của tôi."
"Nếu như ông yêu thương Hàn Tịnh như vậy, vậy nên ông hãy khuyên Đông tiên sinh. Chuyện ngày hôm nay, nói thật, Ninh tiểu thư không nên tới, vì sẽ kích thích tới Đông thiếu phu nhân đó... Người thứ ba không nên xuất hiện khi vợ chồng bọn họ gặp nhau."
Mễ Cơ nói chuyện thật không chút khách khí.
Đối với Ninh Mẫn, anh ta không có cách nào có ấn tượng tốt, dù cô xuất sắc như thế, khiến cho người ta có ấn tượng đầu tiên, tuyệt đối là tốt đẹp, chính là: Trên người thậm chí còn không có nửa điểm lẳng lơ. Mặt mày, nhẹ nhàng khoan khoái, sạch sẽ, cùng hình tượng nhân vật phản diện không chút dính dáng.
Nếu như lúc trước xảy ra tội trùng hôn mà biết người con gái này, anh ta tuyệt đối sẽ thưởng thức, nhưng bây giờ, bởi vì Hàn Tịnh, hình tượng tốt đẹp của cô, tự nhiên tan thành khói bụi.
Đồng tình với kẻ yếu, đây là bản năng của một số người.
Mễ Cơ cố ý nói như vậy, ý muốn chọc giận người con gái này, cũng muốn từ trên người con gái này tìm kiếm chút tính tình không tốt. Nhưng là không có.
Ninh Mẫn nhàn nhạt cong môi, bình tĩnh tự nhiên phóng khoáng nói:
"Mễ luật sư, tôi đến là có đạo lý của tôi. Anh yên tâm, tôi sẽ không gây bất cứ thương tổn gì tới Hàn Tịnh."
"Người thứ ba cho tới bây giờ vẫn không có cách hòa thuận với người trong cuộc, chung sống hòa thuận! Ninh tiểu thư, sự tồn tại của cô, chính là một vấn đề nghiêm trọng đó.. có thể chết người.."
Lời nói của Mễ Cơ đầy kích thích.
Ninh Mẫn lập tức cãi lại: "Trên đời này không có cái gì là tuyệt đối cả. Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Mà bởi vì cái này, thường thì có rất nhiều cách đó. Anh cũng đừng vội kết luận nhanh như vậy. Có lẽ anh nên chờ nghe người trong cuộc nói rõ, anh sẽ có cái nhìn khác đấy."
Mễ Cơ nhìn chằm chằm vào cô, thừa nhận một chuyện: Đây không phải là một người phụ nữ bình thường.
Anh ta không có tỏi vẻ phản đối ý kiến, ngược lại nhìn về phía Đông Đình Phong, còn nói thêm:
"Đông tiên sinh, anh và Hàn Tịnh kết hôn hơn sáu năm. Vợ chồng sáu năm, trong đó có bao nhiêu tình cảm, huống chi hai người còn có một đứa con trai. Anh nên hiểu, ly hôn đối với đứa nhỏ mà nói chính là một kích trí mạng, sẽ lưu lại đau thương trong tâm linh yếu ớt của đứa bé không được lấp đầy.."
Anh ta muốn nói từ Đông Kỳ, hy vọng Đông tiên sinh có thể nhớ tới tình cha con, nhớ tình cảm vợ chồng mà không có ý niệm ly hôn trong đầu. Một khi đàm phán không tốt, cũng chỉ có thể gặp nhau trên tòa án, một khi xé rách da mặt, nếu muốn xoay chuyển vậy thì càng khó khăn rồi.
Đúng lúc này Đông Đình Phong khoát tay áo, ngăn lại lời khuyên của anh ta, thản nhiên nói:
"Mễ luật sư, chỉ sợ anh không rõ chuyện tình bên trong, phiền anh đừng vội khuyên như vậy."
Mễ Cơ muốn nói cái gì, lại bị Đông Đình Phong cắt ngang lần nữa:
"Mễ luật sư, tôi có thể hỏi một câu không, anh đây là muốn tiếp nhận án kiện này sao?"
Mễ Cơ im lặng suy nghĩ một chút, cảm thấy trong lời nói của Đông Đình Phong có ý tứ khác, liền lập tức hỏi:
"Đông tiên sinh có phải anh thấy tôi tự tìm phiền toái cho mình không?"
Đối nghịch với Đông gia, cái đó không hề nghi ngờ là tự muốn cắt đứt tiền đồ của mình.
"Nếu Mễ luật sư tiếp nhận án kiện này, là vì mục đích gì?"
Đônng Đình Phong cười nhạt.
Mễ Cơ lập tức nhíu mày một cái, "Đông tiên sinh có ý gì?"
"Muốn mượn cơ hội lăng xê bản thân, là phải chịu trả đại giới đó. Không thành công, tiện thể hy sinh vì chính nghĩa.
"Đông tiên sinh, mời anh đừng nói tới chuyện khác và không tốt như vậy. Trong mắt của tôi, bất kỳ người nào trọng tình trọng nghĩa, đều dũng cảm đứng ra bất bình thay Đông thiếu phu nhân. Mà bảo vệ luật hôn nhân Đông Ngải Quốc, đều là chuyện nên làm của những luật sư có đạo đức.
"Nếu trong lòng Mễ luật sư đúng là nghĩ như vậy, thật may mắn cho giới luật sư. Trái lại, anh sẽ bị cắt mấy lớp da."
Đông Đình Phong cảm thấy vị này nới như thế nào cũng không giải thích được chuyện này, nói một câu sau lại nói tiếp một câu:
""Lời nói có chút lượn quanh xa, vấn đề của tôi, anh luôn không chịu đối mặt trả lời! Mời anh trả lời."
Mễ Cơ liếc nhìn khuôn mắt lãnh khốc bình tĩnh, đã phạm tồi trùng hôn vậy mà vẻ mặt lại không chút thay đổi. căn bản không muốn trả lời, nhưng sau khi nghĩ miệng liền không khống chế được:
"Đông tiên sinh, tôi và Đông thiếu phu nhân là bạn học, là Đông thiếu phu nhân tìm tôi.
Đột nhiên anh ta ngừng một chút, vĩnh viễn không quên được bộ dáng tiều tụy của Hàn Tịnh lúc tới tìm anh ta, trong trí nhớ của anh phía trên cửa sổ trường học đằng kia là nụ cười yếu ớt, ngựng ngùng thẹn thùng, cứ như hai người.
"Lúc cô ấy tới tìm anh, bên cạnh không có người nào khác sao?"
Đông Đình Phong hỏi lại vô cùng cẩn thận.
"Không có!"
Anh ta nhớ lại một chút: "Lúc đó, tinh thần của cô không được tốt lắm, té xỉu ở trước mặt tôi.."
Lông mày Đông Đình Phong nhíu lại, cùng Đông Lục Phúc liếc nhìn, lại cùng lúc nhìn về người con gái gây ra sóng gió cho Đông gia.
Ninh Mẫn cũng không có chú ý tới vị luật sư này, muốn đi tới chỗ ngồi gần Hàn Tịnh.
Nhưng chưa gì đã bị ngăn cản lại, .
"Ninh tiểu thư, xin dừng bước."
Mí mắt Ninh Mẫn giật giật, dưới chân lóe lên, liền lách đi qua, động tác cực kỳ nhanh.
Nhanh đến khiến Mễ Cơ kinhh Ngạc đến ngấy người: trong nháy mắt mấy động tác, người con gái này liền vọt đến sau lưng anh ta.
Anh ta lại muốn ngăn cản, Đông Đình Phong kêu anh lại:
"A Ninh sẽ không làm tổn thương tiểu Tịnh đâu! Anh có thể yên tâm. Cô xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thành tích đến nay luôn tốt, coi như có tập võ nhiều năm, bằng anh khẳng định không ngăn được cô ấy.."
Đông Đình Phong nhàn nhạt nói một câu, đây không phải khoe khoang mà là nói sự thật, để cho anh ta biết chân tướng, hy vọng đừng có dùng hành vi công kích như vậy để đối mặt với vợ của hắn.
Mễ Cơ không có ngăn cản, trong lòng lắp bắp kinh hãi.
Ninh Mẫn trực tiếp đi về phía Hàn Tịnh đang ngồi trong một góc, ngẩn người nhìn thế giới phồn hoa ở bên ngoài cửa sổ.
Hàn Tịnh mặc một chiếc áo khoác màu sáng rộng thùng thình, bên dưới là một cái quần bó sát màu hạt dẻ, mang một đôi giày da trâu, tóc dài buông xuống, trên cổ quấn cái khăn lụa màu trắng, sắc mặt trắng bệch, vô thần ngơ ngác nhìn, giống như một người già bình thường im lặng ngồi thiền, dường như không cảm giác được có người đang tới gần, cũng không nghe bọn họ nói chuyện, toàn bộ đang đắm chìm trong thế giới của cô ấy, một loại cảm giác cô độc, tang thương, tầng tầng lớp lớp vây quanh cô ấy.
Không khí trầm lặng (chết), đây là ấn tượng duy nhất người con gái như hoa này lưu lại trong lòng cô.
← Ch. 316 | Ch. 318 → |