← Ch.309 | Ch.311 → |
Đối với Ninh Mẫn mà nói, ngày hạnh phúc, chính là bắt đầu như vậy: chồng lái xe, vợ ngồi ghế phụ, nghe các con nói chuyện ở ghế sau, anh một tiếng em một tiếng gọi, cha mẹ, hi hi ha ha, náo loạn, gọi, dọc đường toàn tiếng cười đùa, cứ thế đem ngọt ngào lưu ở trong lòng.
Phủ thủ tướng cho Ninh Mẫn một áp lực nặng nề, mỗi lần đi vào, cô đều cảm thấy phủ đệ này, giống như đang ở trên đám mây cao cao, chân dẫm lên tầng mây, cảm thấy dưới chân rất mềm. Gió thổi qua, lạnh sống lưng, không khỏi rùng mình. Ở trong này lâu, sẽ sinh ra phản ứng cao nguyên ___ tim đập mạnh loạn nhịp, thở không được.
Bước ra khỏi phủ thủ tướng, tất cả đều mở rộng trong sáng. Tuy rằng tương lai, sóng gió còn chưa biết, nhưng lòng của cô yên tĩnh, bởi vì các con yêu quý ở bên cạnh, bởi vì có người đàn ông có thể dựa vào làm bạn.
Bọn họ đã là một chỉnh thể không thể tách rời, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, bọn họ đoàn tụ ở chung một chỗ, cũng không sợ hãi. Đúng cô là nghĩ như vậy, tương lai cái gia đình này, là sinh mạng chủ yếu của cô.
Ngày hôm nay, trở về Bình Sơn khu giải phóng cũ Ninh gia, đã là giữa trưa, mẹ ở nhà đang chuẩn bị nấu cơm, nhìn thấy bọn họ dẫn theo bọn trẻ về, lông ngực vẫn kêu "Cảm ơn trời đất"
Sau bữa cơm rau dưa đơn giản, Ninh Mẫn và cha mẹ cả ông nội vào phòng, Đông Đình Phong lấy thân phận làm cha, lần đầu tiên làm bạn với hai con, cảm giác này cực kỳ vui sướng.
Tình cảm của Đông Đình Phong và Đông Kỳ hai năm nay mới bồi dưỡng, năm đó anh cưới Hàn Tịnh là nhìn thấy bụng Hàn Tịnh ngày ngày to ra, cảm giác đó rất kỳ quái.
Anh vẫn cho rằng mình cùng cô ấy trải qua một đêm, vả lại triền miên một đêm khiến anh khắc cốt ghi tâm, cho nên lúc mà bị bọn họ bắt gian, ý niệm duy nhất trong đầu chính là: vậy thì cưới đi. Chỉ cần cô nguyện ý gả cho anh, anh cũng bằng lòng chịu trách nhiệm chuyện này.
Nhưng cô lại không muốn, nghiến răng nghiến lợi bặt tai anh, chỉ vì cô yêu bạn trai cô, anh trở thành người đàn ông cầm thú không bằng. Ý nghĩ chiếm vợ của người ta là bóng ma trong lòng anh, anh thực sự khinh thường chính mình.
Lại sau đó, anh phát hiện cô mang thai, mới đầu tưởng là của anh, kết quả lại không phải.
Theo anh hiểu một lần thâm nhập đó tiến vào cô, anh phát hiện ra có một vài bí mật không thể cho ai biết được của cô, cuối cùng anh cưới cô vì nghĩ tra mọi chuyện đã rõ ràng. Sau khi Hàn Tịnh gả vào Đông gia anh không muốn đi vào thế giới của cô.
Đối với anh mà nói, người con gái đêm sinh nhật hôm đó mang đến cho anh cảm xúc vui sướng, lùi một bước trở về nguyên trạng, đối mặt với anh cẩn thận từng li từng tí, luôn run sợ trong lòng.
Anh không ở nhà để cô sống cô đơn, cô có vẻ nhu thuận dịu dàng, chỉ là trong mắt lúc đó luôn có một niềm thương nhớ tuyệt vọng bị che kín. Anh tới gần cô liền sợ hãi, tựa như con nai bị kinh hãi, ánh mắt luôn hoảng loạn.
Anh không nghĩ cô hàng ngày trôi qua không thoải mái, cố gắng mọi chuyện không thể để cô có gánh nặng. có thể cách xa cô liền cách xa.
Khi đó, mỗi lần kiểm tra thai nhi của cô, anh đều không tham dự, đối với đứa nhỏ này là ai, anh mới đầu không rõ ràng lắm.
Lúc Hàn Tịnh sinh, anh cũng ở đó___ anh nghĩ việc trước tiên nên làm là hôn con, kiểm tra con. Kết quả là con của Thôi Tán, anh cho người làm giả giấy tờ, giấu diếm, để bảo vệ Hàn Tịnh. Đứa bé này sau lấy tên Đông Kỳ là ông nội đặt.
Ông nội nói "Trưởng tử vì kỳ, thứ tử vì lân"
Ông nội ngóng trông bọn họ có thể mừng đến kỳ lân. Đông Đình Phong cảm thấy bản thân không phải là người yêu thích trẻ con, hay bởi vì anh vô cảm với người phụ nữ này, cũng rõ ràng đứa bé này không có quan hệ huyết thống. cho nên không thể niềm nở.
Hàn Tịnh trong những ngày tháng đó, anh dường như không ôm đứa bé, mà cũng muốn mượn công việc bận bịu ở xa, nhưng ngược lại Lôi Lôi lại rất nghiêm túc đảm nhiệm trách nhiệm của cô.
Thời gian dài sau đó anh cũng không chú ý tới đứa bé. Mãi đến khi Đông Kỳ sinh bệnh anh mới biết là con trai mình. Khi đó tim của anh, vô cùng khiếp sợ, không thể tưởng tượng được đứa con trai này đến như thế nào.
Yêu mến đứa bé này, cũng dựa vào những lúc ở chung tích lũy từng chút một mà có. Có khi anh rất tò mò, mẹ của đứa bé này, cũng điều tra. Không có kết quả.
Mà nay, cuối cùng anh cũng biết chân tướng sự việc kinh người này, khiến anh vui sướng, khiến cuộc đời anh bừng sáng.
Người vợ ở trong lòng, con trai là do vợ sinh, lại còn tặng kèm một cô con gái xinh xắn, trong lòng như ý.
Trên sàn nhà phòng khách, Vãn Vãn một bên lắp ráp tranh, một bên ngó Đông Đình Phong, Đông Kỳ cũng không yên lòng.
"Vãn Vãn có chuyện muốn nói phải không?"
Đông Đình Phong cười để tiểu thiên sứ đáng yêu này ngồi trên đùi trái mình, Đông Kỳ ngồi bên đùi bên phải, hai tay ôm hai đứa nhỏ mềm mềm thơm thơm này
Anh thích Đông Kỳ, càng yêu Vãn Vãn.
Đều nói, con gái là tình nhân kiếp trước của cha. Bởi vì kiếp trước duyên chưa hết, kiếp này đầu thai làm cha con, hoàn lại phần tình cảm kia. Anh khó kìm nổi lòng, hôn lên mặt đứa nhỏ kia, trên mặt đều mùi thơm của sữa, còn có mùi thơm của tiểu thương lan. Đứa nhỏ này cười rộ lên có điểm rất giống vợ, rất chói mắt.
Con gái ngọt ngào mềm mại như thế, có thể không khiến anh thích sao?
Vãn Vãn bị hôn ngẩn người, nét mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào, nắm tay Đông Đình Phong, đo đạc, nhóc phát hiện rat ay của cha vừa to vừa rộng, sờ đầu nhóc có một cảm giác rất đặc biệt, hừ, quay lại lúc đó, cảm giác nhóc ở trong lòng cha tỉnh lại, rất đặc biệt.
"Cha thật sự là cha con?" Nhóc ôm lấy cổ cha tò mò.
"Ừm không thể giả được"
Vãn Vãn lại phiêu ngồi ở đối diện hỏi "Tiểu Kỳ là em trai con?"
"Ừm! con sinh ra trước em nửa giờ"
"Nhưng vì sao bọn con bị tách ra, vì sao con đi theo mẹ, em đi theo cha? Vì sao cha không nhận con? Sinh ra con cũng không nhận con, làm sao lại không chịu trách nhiệm như vậy, thật không có tính logic...."
Vãn Vãn chuyển tròng mắt đen láy nặng nề giống như mã não, không nghĩ ra. Đông Kỳ cũng gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, cha, trước kia, cha nói với con mẹ không phải mẹ con, nhưng giờ cha lại nói với con mẹ là mẹ của con, hơn nữa còn mang thêm một người chị sinh đôi, chuyện này con bị cha làm cho hồ đồ rồi.... cha có thể giải thích lại một chút đạo lý trong đó được không?"
Đông Đình Phong nháy mắt: A chuyện này, anh thật sự không giải thích được.
"Rất phức tạp, quan hệ nhân quả trong chuyện này, các con bây giờ chưa hiểu được.."
"Đợi chút, cha, cha lại dùng sự phức tạp để lừa dối bọn con"Đông Kỳ nghiêm túc lên án
"Đúng cha không được lừa dối bọn con, bọn con cũng có quyền biết rõ sự việc.." Vãn Vãn phụ họa.
"Cho nên cha, tốt nhất nên cho bọn con một công đạo, hiểu chuyện này"
"Đúng, cha nhất định phải cho bọn con công đạo này, đừng cho là bọn con chỉ là con mà dễ bị khi dễ" Vãn Vãn dùng sức gật đầu.
"Thành thật sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ nghiêm trị"
"Đúng, nói thật nói thật, quanh co, không thẳng thắn, trốn tránh nói vấn đề chính, phạt thêm một tội." Vãn Vãn chỉ chỉ vào lồng ngực Đông Đình Phong.
Đông Đình Phong nhìn đến cảnh này, tự nhiên bật cười, cảm thấy giống như là Ninh Mẫn khi còn nhỏ đang trách mắng mình vậy. hai đứa bé này, kẻ xướng người họa, thật dễ sợ.
"Được rồi vậy cha cứ giải thích với các con vậy. bảy năm trước, cha và mẹ không cẩn thận mà gặp gỡ nhau. Sau đó không cẩn thận mà rời xa nhau, mãi đến sau khi các con được sinh ra, mẹ không cẩn thận làm thất lạc tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ không cẩn thận lại trở về bên cạnh cha. Bảy năm sau, mẹ không cẩn thận lại tìm được cha, cha cũng không cẩn thận mà phát hiện ra mẹ sinh ra các con, sau đó các con không cẩn thận trở thành con của cha mẹ, thành chị em...rất nhiều cái không cẩn thận để chúng ta thành một gia đình, chúng ta hẳn là nên cảm kích một đám không cẩn thận này. Nhìn xem như vậy thật rất tốt a. tiểu Kỳ có mẹ, Vãn Vãn có cha, cha có mẹ, mẹ có cha, Tiểu Kỳ có chị, vãn Vãn em.... Một nhà rất náo nhiệt...chuyện tốt như vậy chúng ta còn phải đi nghiên cứu chuyện trước đây làm gì.... tóm lại Vãn Vãn tin lời mẹ nói, Đồng Kỳ tin lời cha nói, các con chỉ cần biết các con là hai chị em, là bảo bối của cha mẹ là được.. hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ" Vãn Vãn rất thẳng thắn đáp. Đông Kỳ liếc mắt
"Cha cái gì cũng chưa có nói, hay vẫn muốn lừa dối bọn con"
Vãn Vãn lườm cậu một cái
"Ngốc, cha không nói rõ chuyện, nhất định là không phải chuyện gì tốt. không biết thì không biết đi. Tôi chỉ cần biết mình có cha là được, những chuyện khác, trẻ con hỏi rõ ràng để làm gì.... Tự tìm phiền não"
← Ch. 309 | Ch. 311 → |