Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 297

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Trọn bộ 503 chương
Chương 297
0.00
(0 votes)


Chương (1-503)

Siêu sale Shopee


"Buông tay, buông tay, anh buông tay................ ."

Ninh Mẫn bị kéo vào phòng khách được trang trí vô cùng ấm áp, quản gia đang dọn dẹp, nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi tiến vào, hơi do dự chào hỏi một tiếng rồi lui ra ngoài để lại phòng khách cho bọn họ.

Hoắc Khải Hàng chờ quản gia rời khỏi, mới buông tay cô ra, đi tới cửa chính khóa lại, để cô muốn chạy ra thì chuyện đó cũng hoàn toàn không có khả năng.

"Nói, vì sao tức giận?"

Hắn từng bước một tới gần, trên người cô toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, làm trong lòng hắn vô cùng lo sợ.

"Anh chỉ là lo lắng sợ em gặp chuyện không may."

Trong lòng cô đâu xót, cô làm sao có thể không hiểu, hắn bởi vì lo lắng mà bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Cô nhìn hắn, càng nhìn càng thấy khó chịu, loại ủy khuất này, cô nên nói như thế nào đây?

Tất cả chuyện này cũng phải trách cô.

Thân là bộ đội đặc chủng, không thể ngờ được lại chưa cùng địch đối mặt đã bị trúng ám khí, cô thật sự là rất uất ức.

Hơi thở quen thuộc trên người nam nhân này đang dần hướng về phía cô đi tới, đối mặt với loại hương vị này đã từng làm cho cô thấy yêu thích vui mừng, nhưng hôm nay, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, khiến cho mỗi một tấc thịt trên người cô cũng phải sởn gai ốc.

Cô kháng cự lại lui về phía sau, đến mức không thể lùi lại nữa cô lách qua người hắn chạy nhanh, luồn như chạch, chạy như điên lên lầu.

"Mẫn Mẫn..."

Hoắc Khải Hàng trầm xuống, đuổi theo cô, nhưng lại bị cô khóa trái cửa.

"Mẫn Mẫn..."

Hắn liều mạng đập cửa phòng.

"Mở cửa..."

"ầm ầm..." thanh âm như vậy vang dội, nặng nề đập vào tim Ninh Mẫn.

Cách cánh cửa, cô dựa vào đó, đau đớn tâm cam, hít một hơi thật sâu, thật lâu sau mới đáp lại:

"Em muốn yên tĩnh, anh để cho em yên tĩnh một lát đi..."

Thanh âm có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Được!

Cảm xúc kia không thể che dấu mệt mỏi, làm Hoắc Khải Hàng khẩn trương.

"Lý do. Cho anh một cái lý do em trốn tránh anh..."

Hoắc Khải Hàng có cảm giác trên người cô, chắn chắn đã xảy ra chuyện.

"Em mất tích hai ngày, đã xảy ra chuyện gì?"

Cô nghẹn lời.

Chuyệ n dơ bẩn này, sao có thể dể dàng nói ra? Hiệ n tại, cô ngay cả nghĩ đến cũng không dám.

Ninh Mẫn run rẩy, nhắm mắt, trong lònh bàn tay đầy mồ hôi lạnh, thật lâu mới nói:

"Không có gì... chỉ là mệt mỏi... mệt chết đi được..."

"Không đúng! Em không mệt mỏi... em rõ ràng là có chuyện..."

Hắn rất hiểu cô, ngữ khỉ như vậy khẳng định là có chuyện.

"Em... em có chuyện nghĩ chưa thông... chờ thông suốt... em sẽ nói với anh..."

"Mẫn Mẫn..."

"Khải Hàng, em xin anh cho em một chút thời gian được không? Em chỉ muốn yên tĩnh thôi... công việc cứ làm theo kế hoạch đi... đừng vì em mà trì hoãn... nên làm gì thì phải làm... em không phải là đứa trẻ lên ba... em tự biết chăm sóc tốt bản thân mình..."

"Em như vậy, làm sao để anh yên tâm đi công tác? Mau mở cửa, có chuyện gì thì nói với anh... đừng quên anh là bạn trai em...

Hoắc Khải Hàng nặng nề nói.

Ngữ khỉ này mang theo một chút ra lệnh.

Người nam nhân này luôn có thói quen ra lệnh người khác, ở trước mặt bạn gái không hẳn là dịu dàng.

Ninh Mẫn cười, cười đến mức hồn bay phách lạc ngã nằm trên giường, cuộn người tròn lại, dịu dàng lên tiếng.

"Em chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Anh để cho em nghỉ ngơi một chút đi! Em cầu xin anh..."

Giọng nói ra vẻ khổ sở van xin làm Hoắc Khải Hàng càng nghĩ càng sợ, thấy không thể ép cô, đành phải đổi giọng dỗ dành.

"Em nuốn nghỉ ngơi cũng được, để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem như thế nào đã. Xác định không có việc gì, anh sẽ để em ngủ, em muốn ngủ ba lâu anh cũng không quan tâm..."

"Hiện tại không cần. Em chỉ muốn nghỉ ngơi. Bệnh viện em sẽ đi sau. Anh cũng không phải lo việ cđó, nhanh đi làm đi..."

"Đối với anh mà nói, chuyện khác chỉ là nhỏ, chuyện của em mới là chuyện lớn. Mau mở cửa!"

Hắn thật sự đã đem cô đặt ở trong lòng rồi, vị trí này không ai có thể thay thế.

Ninh Mẫn cảm động, muốn đi ra cửa, sau đó ôm nhau khóc một hồi, có lẽ vừa khóc sẽ vừa nghĩ được thông suốt, có thể hóa giải được cảm xúc trong lòng kia.

Ra đến cửa, chợt nghe thấy chuông điện thoại của Hoắc Khải Hàng vang lên, là mẹ hắn tới, kiểu nhạc chuông này chính là hắn đặt cho mẹ hắn.

Hắn không có nhận, cúp máy, trong chốc lát điện thoại lại vang lên, hắn vẫn như trước, không nhận.

Vài lần cúp máy, mẹ hắn vẫn chưa có ý định tha cho hắn, rốt cuộc hắn nghe máy:

"Mẹ chuyện gì?"

".................."

"Cuộc họp kia, có khả năng con không tới kịp."

"................ ."

"Mẹ, người cũng không phải cũng như vậy đi?"

"................ ."

"Được rồi được rồi..."

Hắn nhẫn nại trả lời, thật không có cách nào đối phó với mẹ mình.

Chấm dứt cuộc trò chuyện, hắn lại gõ cừa.

"Mẫn Mẫn, vậy em nghỉ ngơi một chút đi. Anh phải về phủ Thủ tướng một chuyến, cuộc họp kia rất quan trọng, anh phải tham gia... có khách nước ngoài đến, anh sẽ gọi lại sau..."

Ninh Mẫn thu hồi cánh tay đang muốn mở cửa.

"Tốt, anh đi đi."

"Nhớ rõ, nhất định phải đi bệnh viện."

"Ừ!"

"Có vấn đề gì phải lập tức gọi cho anh."

"Em sẽ xử lý."

Người đàn ông này ân cần dặn dò, đi xuống lầu lại căn dặn quản gia vài câu rồi mới vội vàng rời đi.

Hoắc Khải Hàng đi không được bao lâu, điện thoại trong phòng vang lên, cô không nhận, được một lúc, điện thoại dưới nhà vang lên. Qua cánh cửa phòng, Ninh Mẫn nghe được tiếng quản gia nói chuyện, nhưng thanh âm rất nhẹ, cô không có nghe rõ.

Trong chốc lát lại có tiếng gõ cửa, là quản gia lên.

"Ninh tiểu thư, Hoắc thiếu vừa gọi điện thoại nói, có người nhà cô và Trưởng quan Nhuế gọi tới, nói là không liên lạc được với cô, hơi lo lắng nên nhắn cô gọi lại."

Cô không lên tiếng, chậm rãi đi tới tủ đầu giường, vuốt ve cái điện thoại, chờ cho cảm xúc bình phục, cô bấm số điện thoại nhà.

Người nghe là mẹ cô.

"Mẫn Mẫn, con làm sao vậy? Như thế nào lại luôn tắt máy? Không phải con đang làm nhiệm vụ ở phủ Thủ tướng sao?"

Ninh Mẫn dựa vào đầu giường, trong lòng có chút ủy khuất, lại không thể nói ra, lại miễn cưỡng cười nói:

"Con không cẩn thận đã làm mất di động, đang định đi mua. Mẹ. Có chuyện gì sao?"

"Con cứ nói đi... hôm nay là ngày mấy? Con nghĩ xem?"

Gời phút này tâm tư cô rất rối loạn làm sao có thể để ý được hôm nay là ngày bao nhiêu?

Mẹ cô bất đắc dĩ nhắc nhở.

"Ai cũng nói đầu con như một cái máy tính, mẹ xem con nhiều lúc căn bản chính là khối đậu hũ. Hôm nay là sinh nhật ông nội con, có rảnh không trở về nhà một chuyến?"

Ninh Mẫn vỗ đầu, lúc này mới nhớ lại, vội vàng nói:

"Con lập tức quay lại. Mẹ ở nhà chờ con."

"Lập tức trở về? Không phải hôm nay con đi công tác sao?"

"Vâng, hôm nay vừa vặn được nghỉ ngơi."

Cô trả lời qua loa, cúp máy, cô chạy vàotoilet trang điểm lại rồi vội vã chạy xuống lầu.

Quản gia nghe thấy tiếng, đi ra hỏi:

"Ninh tiểu thư, cô muốn đi bệnh viện sao?"

"Không, về nhà, tôi quên mất, hôm nay là sinh nhật ông nội tôi, tôi phải trở về..."

Quản gia lập tức ngăn lại.

"Không đi bệnh viện sao?"

"Quay lại đi. Yên tâm, tôi sẽ nói với Hoắc thiếu sau."

Cô ra cửa, lái xe về nhà.

Quản gia nhìn theo, quay về gọi điện cho Hoắc thiếu.

Trên đường về nhà, Ninh Mẫn mua một cái di động và một cái sim điện thoại. Chờ khi nào về nhà, gặp đượcông nội, mới nhắn tin cho Hoắc Khải Hàng.

"Hôm nay sinh nhật gi gia, em phải về. Buổi tối không trở lại."

Đang họp, Hoắc Khải Hàng nghe được là tiếng chuông điện thoại của Ninh Mẫn làm cả phòng họp chấn động, hắn lấy điện thoại ra liếc một cái, sau đó nhắn lại.

"Thay anh nói chúc mừng sinh nhật với ông nội. Nếu không anh cũng qua?"

Ninh Mẫn nhận được tin nhắn, sợ tới mức vội vàng nhắn lại:

"Đừng qua đây."

Đúng lúc này, đến phiên Hoắc Khải Hàng phát biểu, hắn không có trả lời lại tin nhắn của cô, trên thực tế, buổi tối hắn phải đi tiệc xã giao, căn bản là không đi được, nhưng nếu cô nói một tiếng, hắn cũng sẽ buông bỏ hết mà cùng cô đi dự tiệc sinh nhật lão gia.

Bên này, Ninh Đại Hải nhìn thấy cháu gái trở về, trong lòng rất vui mừng, đối với người già mà nói, ngày này rất quan trọng, bọn nhỏ có thể trở về bên ông một ngày, đó là món qua rất lớn đối với ông.

Hôm nay, Nhinh Mẫn tươi cừoi cùng chơi cờ, uống trà đạo cùng với ông, lại cùng ông ăn bữa khuya, một ngày mừng thọ trôi qua vô cùng náo nhiệt.

Đến đêm, cô uống một ít thuốc ngủ, không muốn mình suy nghĩ nhiều liền đi ngủ.

Ngày hôm sau, cô còn đang mơ màng, thì điện thoại vang lên.

Cô không nhận, mẹ cô nhận lập tức chạy lên phòng cô, nói:

"Bạn học con gọi đến, nói thầy dạy toán của con ốm mất rồi, hỏi con có muốn đi đưa không?"

Cô nghĩ nghĩ, thầy trước kia đối với mình rất tốt, là một người đàn ông trẻ tuổi, so với mẹ cô không kém là bao, như thế nào lại ra đi đột ngột như vậy?

Một lúc cảm thấy mất mát buồn bã, cô chạy xuống nghe điện thoại.

Trên đường, cô lại nhắn tin cho Hoắc Khải Hàng, nói hắn không có việc gì đừng tới đây lại dọa sợ người khác.

Trên tang lễ, cô gặp lại rất nhiều bạn học cũ, phần lớn đều nghỉ hè nên đến đây rất nhiều, mấy năm nay bọn họ có người ở lại học đại học chuyên khoa, có người đã ra ngoài xã hội làm ăn, không như cô.

Ninh Mẫn là người rất hòa đồng, cũng không bởi vì mình trẻ tuổi hơn mọi người mà xa cách bọn họ.

Sau tang lễ, bọn họ đều muốn tổ chức một buổi liên hoan gặp mặt.

Khi bọn họ hỏi cô đang làm gì thì cô nói: "Nữ vệ sĩ."

Lời này nói ra làm bọn họ cứng họng, "Rất phí phạm của trời, mỹ nữ như vậy mà đi là vệ sĩ? Phải đưa vệ sĩ đến bảo vệ cô mới đúng."

Cô không nói cô là bộ đội đặc chủng.

Khi bọn họ hỏi cô có bạn trai hay không, sắc mặt cô trầm xuống, không nói gì.

Sau đó mọi người cùng nhau đến quán bar, cùng nhau náo loạn đến tối mới ra về.

Ngày hôm sau cô mới phát hiện cô bị đau chân liền ở nhà chăm sóc một ngày, hết việc này đến việc kia đã làm cho Ninh Mẫn quên uống thuốc tránh thai.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-503)