← Ch.294 | Ch.296 → |
Là Hàn Tịnh.
Hắn ngây người hồi lâu, phát hiện thân thể không hiểu sao nổi lên phản ứng, hô hấp ngày càng dồn dập...
Đối mặt với gương mặt xinh đẹp nằm gối đầu lên trên gối, tm hắn không hiểu sao đập thình thịch.
Hắn không khỏi gõ vào đầu mình.
Đang nằm mơ sao?
Ảo mộng?
Nha đầu kia vừa mới làm cho hắn cao hứng, cho nên mơ thấy cô sao?
Bằng không, cô làm sao có thể ở trong phòng hắn?
Phòng của cô cũng không ở trong này.
Đầu óc hắn càng nghĩ càng hồ đồ...
Mùi thơm trên người cô mê hoặc hắn...
Hắn cầm tay cô, rất mềm...
Môi cô cứ như vậy đỏ tươi làm miệng lưỡi hắn khô nóng...
Hắn chống thân mình, tỉ mỉ nhìn, đến gần một chút, càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp, ngũ quan xinh đẹp tự nhiên, toát ra một loại mị lực mê người.
Hắn chỉ là muốn nhìn xem cẩn thận, nhưung không biết như thế nào liền thiếp đi, hôn lên môi cô...
Cảm giác mềm mại ẩm ướt, hơi ấm ấm, làm hắn hoàn toàn mất đi lý trí, thân thể khó chịu, làm hắn bị kích thích...
Tay hắn không còn nghe theo lý trí của hắn, kéo khóa váy của cô, cởi ra...
Làm da trắng sáng mịn màng, lộ ra hương thơm tinh tế, là mùi hoa lan Nam Phi, đúng, là mùi hoa lan Nam Phi...
Nụ hôn của hắn đến đây thì không dừng được...
Liên tục hạ xuống dần...
Cô ở trong nụ hôn của hắn cũng động tình, hai tay ôm lấy hắn, như con mèo nhỏ âu yếm xoa nhẹ lưng hắn, vuốt ve, phát ra thanh âm kích tình...
Trong ánh sáng mông lung của ngọn đèn, chiếu sáng giọt mồ hôi trên trán hắn, hắn rốt cuộc hoàn toàn mất đi lý trí, hắn đạt tay lên phần mềm mại trên ngực cô, rên khẽ, mười ngón tay không yên phận xoa bóp...
Trải qua cảm xúc mãnh liệt như mộng như ảo...
Sau trần triền miên dây dưa không dứt đó, hắn cũng dần dần tỉnh lại...
Hắn nhìn nữ nhân dưới thân, đem chính mình rút ra...
Một chữ để miêu tả giờ phút này: loạn...
Đây không phải là mộng ảo.
Mà chân thật.
Hắn kéo cái chăn ở trên thân thể cô, tâm trí hỗn loạn...
Hắn như thế nào lại làm ra cái chuyện này?
Tựa vào đầu giường, hắn cau mày, hắn có cảm giác như bị người khác đặt bẫy...
Nhưng đầu óc tựa như đang mơ, rất không chân thực, rất hỗn loạn...
Đây không phải đơn thuần là rượu có vấn đề?
Không phải.
Tâm tư rối bời, hắn từ trên giường đứng lên, đi vào phòng tắm lớn ở ngoài, đóng chặt cửa lại, xả nước vào bồn tắm, đem minh ngâm trong đó, đem tất cả cơ thể chìm vào trong nước.
Nước lạnh kích thích hắn, hắn nhớ lại toàn bộ quá trình...
Có chút không kìm lòng được... phái sinh u mê....
Nhưng hắn nhớ rõ ràng, mùi vị kia, làm cho hắn mê muội, liên tục làm vài lần, mới dùng lại, khôi phục lại lý trí...
Cái loại dục vọng này, đến thật mãnh liệt, không thể ngăn chặn, làm hắn không dừng được...
Nhưng như vậy thì ai bỏ thuốc hắn?
........................................
Khi Ninh Mẫn tỉnh lại, cũng là một mảng hỗn loạn, như là ở trong mộng.
Sau một hồi im lặng, như thể cô đang ngủ.
Cô giống như mơ thấy đang ở biệt thự riêng của Hoắc Khải Hàng.
Sáng sớm, cô vẫn còn ngủ, mê muội ngủ, cảm giác có người trên thân thể mình, hôn lên trán cô, hôn lên mũi cô, má cô, môi cô...
Cô cười, muốn mở mắt nhìn, muốn nói Hoắc Khải Hàng, anh đừng làm loạn. Em còn muốn ngủ một chút.
Nhưng không mở mắt ra được, ánh mắt như bị cái gì đó che lại.
Hắn hôn càng ngày càng mãnh liệt, thân thể cô theo đó mà nóng lên, muốn thuận theo, mà cũng muốn kháng cự.
Bàn tay mềm mại của cô, xoa tấm lưng trơn nhẵn của hắn, vuốt ve, âu yếm, phát ra tiếng kêu yêu kiễu, cảm giác được quần áo của cô bị hắn cởi xuống...
Hắn giải phóng thân thể mình lên cô, thân thể cô dao động, nóng rực lên...
Sau một trần hỗn độn, hắn đột nhiên lật người cô lại, cô cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Cùng cô hòa vào làm một.
Bọn họ rốt cuộc là vẫn vượt qua...
Nhưng cô không hối hận...
An tâm hưởng thụ cảm giác kích tình trong cơ thể, cô tưởng đó là hắn...
Cô ttrong một trận mê loạn hỗn độn tỉnh táo lại, nhìn thấy chính mình ngủ trên một cái giường, thân thể trống không...
Trong không khí, còn lưu lại một loại hơi thở của tối hôm qua, ý thức cô trở lại, nhìn thân thể mình không còn sót lại chút gì... vẻ ngại ngùng lập tức biến mất, chỉ còn lại một thoáng lạnh lẽo làm cơ thể ớn lạnh.
Căn phòng được trang trí theo phong cách châu Âu, của Anh, có hơi thở quý tộc, có vẻ cực độ xa hoa, mỗi một chi tiết đều bộc lộ suy nghĩ độc đáo của nhà thiết kế, rất đẹp, phối hợp với nhau rất hài hòa.
Ninh Mẫn không còn tâm trí nào mà xem xét căn phòng hoa lệ này, trong lòng cô vào giờ phút này toàn bộ nổ tung, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cô không ở biệt thự riêng của Khải Hàng mag đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Cô cho rằng cô và Hoắc Khải Hàng ân ái, kết quả, không phải... dấu vết giữa hai chân, trong cơ thể có một nỗi đau đớn âm ỉ, đã nhắc nhở cô: những gì cô nghĩ thực sự đã phát sinh.
Thân thể trần trụi, điều hòa nhiệt độ trong phòng mở vừa đủ.
Nhưng lại khiến cho toàn bộ cơ thể cô phát run.
Trên mặt đất, một đống quấn áo của cô đều bị vứt lộn xộn trên sàn nhà...
Đầu cô hỗn loạn đứng lên khỏi giường, lấy quần áo của mình, từng cái mặc vào, trên đầu giường có để một cốc nước cạnh chiếc đèn bàn, từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc đều bày ra một loại yên tĩnh lạ thường...
Là ai đã chạm vào cô?
Sẽ là ai?
Là mấy người... của tay buôn ma túy kia sao?
Bọn họ đâu?
Có thể hay không bọn họ đã chụp ảnh khiêu ***?
Cô không dám tưởng tượng.
Hít một hơi thật sâu, bước chân run rẩy cơ hồ không thể đứng nổi.
Cô chạy đi chạy lại vài bước, nhưng bước chân vẫn không thể nào vững được, toàn bô thân thể mệt mỏi cực kì.
Cô cảm thấy dường như có một chất lỏng chảy xuống, dính vào trong quần lót, rất nhiều...
Chất lỏng này làm người cô nổi da gà...
Quá ghê tởm...
Giờ phút này, cô rất căm hận...
Hận không thể đem những người đó chặt làm trăm mảnh...
Cô thở gấp, có một loại sợ hãi mà từ trước đến nay chưa từng có đang dần bao phủ trong lòng.
Cô muốn hét lên thật to!
Trong lòng vô cùng bối rối...
Cô phải chịu đựng...
Đúng, chỉ có thể chịu đựng...
Cô không biết, vào giờ phút này chính mình sẽ phải đối mặt với loại tình huống như thế nào?
Phải chạy đi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô vào giờ phút này...
Cho nên, nhất định phải giữ tỉnh táo!
Cô đè xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình, xoay người mở cửa phòng, lọt vào trong tầm mắt là một gian phòng khác thật tráng lệ, hoa văn chạm khắc theo trường phái cổ điển, phối hợp với màu sắc rất phong phú, làm cho thị giác của cô kích động mãnh liệt...
Dựa vào vài phần lý trí còn sót lại trong lòng, cô nhận rõ, đây là một phòng tổng thống, cô vẫn ở trong khách sạn hoàng gia ở Quỳnh Thành sao?
Bước chân chập choạng, ý nghĩ trong đầu cô lại càng loạn, cô đang làm nhiệm vụ, mà còn là đội trưởng, xuyên qua phòng khách thật lớn, cứ như vậy mà không có một điều gì nguy hiểm.
Rất thuận lợi, cô ra cửa phòng, tìm được cầu thang rồi đi ra ngoài, nghỉ một chút, cô bám lấy tay vịn, cắn chặt răng dùng hết sức lực chạy như điên đi xuống...
*********~~
Đông Đình Phong tắm không biết bao lâu, lúc từ trong bồn tắm lớn đi ra thì người đã hoàn toàn thanh tỉnh, tâm tình vẫn rất hỗn loạn...
Khi bước ra khỏi phòng tắm thì cũng đã gần năm giờ.
Một lần nữa đi vào phòng ngủ, hắn đang lo lắng muốn xử lý Hàn Tịnh như thế nào thì lại nhìn thấy vẻ mặt ngây dại của cô, xoa đầu ngồi dậy, nhìn thấy hắn thì trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ.
Cô đã tỉnh!
Hắn không khỏi nhíu nhíu mi tâm.
"Tôi... tôi tại sao lại ở chỗ này?"
Thanh âm Hàn Tịnh run rẩy.
Hai tay Đông Đình Phong đút vào túi quần, cúi đầu, không nói gì.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, trong chốc lát, cửa phòng bị đẩy ra, mẹ hắn xuất hiện ở cửa, bọn hắn bị bắt gian*********~~
Bước chân Ninh Mẫn run rẩy, nhưng cô không có dừng lại, bước chân soạt soạt bước dọc theo cái cầu thang dài tưởng chừng như không bao giờ hết, đi xuống.
Chạy không biết bao lâu.
Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đến khi đi được đến tầng cuối cùng thì hô hấp cũng vô cùng loạn rồi, tâm tư cảm thấy thật kinh hoàng.
Cô chống tay vào tường, đầu óc trống rỗng.
Không biết nghỉ ngơi bao lâu.
Cô mới lấy lại tinh thần, nhận thức rõ ràng chính mình là người ở chỗ nào, vì sao mà tới, phát sinh ra chuyện gì?
Cô gỡ bỏ tóc giả trên đầu, ném vào thùng rác, lộ ra mái tóc ngắn trẻ trung năng động, xoay người lại dựa lưng vào tường, nhìn đến khúc vòng được trang trí tinh xảo trên bậc thang, cũng không thể tin nổi mình làm như thế nào mà chạy được từ trên tầng thượng xuống tầng một. ---- phòng tổng thống hình như chỉ có ở trên mấy tầng đó mới có.
Đợi cảm xúc hoàn toàn tỉnh táo lại, cô lẳng lặng theo cửa hông đi ra, chọn một chỗ ẩn nấp, nghĩ đến chính mình đã không liên lạc với bọn Cố Hiểu và Hòa Bình một lúc lâu rồi.
Có điểm không bình thường.
Máy liên lạc của bọn họ có chức năng định vị, để có thể dễ dàng xác định được vị trí của các thành viên trong tổ.
Cô bắt đầu kiểm tra máy liên lạc, không biết từ lúc nào máy đã bị tắt, những người đó như thế nào lại biết được trên tay cô có máy liên lạc?
Cô nghĩ lại cảm thấy thật sợ hãi. Nhất thời không thể xác định được mục tiêu của bọn họ là gì?
Khởi động lại máy.
Bật chức năng định vị và bộ đàm lên, không đợi cô nói, bên kia liền truyền đến tiếng nói sốt rột của Hòa Bình:
"Ninh đội trưởng, cô đi đâu vậy? Như thế nào lại mất tích lâu như vậy? Này này này, đang nghe sao? Nói chuyện hả?..."
Ninh Mẫn nhìn cảnh vật bốn phía, gan ruột vẫn còn kinh hãi, cảm giác cũng không cóp bình ổn chút nào. Một hồi lâu không nói lời nào, chỉ nghe tiếng Hòa Bình ở bên kia vội vàng nói.
Cô hít một hơi, dùng ngữ khí bình tĩnh trả lời:
"Nhiệm vụ thất bại."
"Không tính thất bại. Cô giờ đang làm sao? Chúng tôi làm sao lại không tìm được cô?"
Cô chần chừ một chút, cũng không có nói thật:
"Tôi vừa mới bỏ đi... tạm thời không về căn cứ... tôi muốn tìm một chỗ ngủ một giấc..."
"Cô không sao chứ?"
Hòa Bình thực cảnh giác lập tức hỏi lại.
"Không có việc gì! Chỉ là muốn đi ngủ, quá mệt mỏi... chờ tôi thấy tốt hơn, sẽ quay về phía hội trưởng quan báo cáo..."
Bên kia Hòa Bình dừng lại trong chốc lát.
"Cô xác định cô không có việc gì? Vì sao tôi cảm thấy cô có điểm là lạ? Mẫn Mẫn nghe này, trên đời này bất luận là kẻ nào cũng không thể bách chiến bách thắng, sẽ đều bị đánh gục, chỉ quan trọng là vấn đề về thời gian ít hay nhiều mà thôi. Cho dù thất bại cũng là bình thường, cô đừng để trong lòng."
"Tôi biết. Cảm ơn mọi người đã hợp tác tốt. Được rồi! Thu đội trở về đi."
Chấm dứt cuộc trò chuyện, cô tắt máy liên lạc, không có nghĩ sẽ bị bọn họ tìm được, hiện tại, cô chỉ muốn yên tĩnh ở một mình.
Cô rời đi, chặn một chiếc taxi, trở về một căn nhà mà cô đã mua ở Quỳnh Thành.
Thời điểm này đóng cửa lại, cô vô lực dựa theo cánh cửa trượt xuống.
Hoảng hốt, rối loạn, cô như sụp đổ....
Cô không biết mình cuộn tròn lại ngồi trong bóng tối bao lâu, mới bật đèn lên.
Nhìn căn phòng quen thuộc, cô như nhớ lại chuyện đêm qua, trên người không khỏe, như một cái bóng đáng sợ, nhắc nhở cô, đây không phải là mơ.
Cô không chịu nổi.
Trước tiên chạy vào phòng tắm.
Xả nước, đánh răng hết lần này đến lần khác.
Cô tắm rửa, chà sát kì cọ người mình đến khi ửng đỏ cả cơ thể mới thôi...
Cô không nhớ rõ cái qua trình kia, như cô cảm giác thấy nó rất rõ ràng.
Cảm giác này nhớ lại làm cô thấy đáng sợ, kinh khủng, không rét mà run!
Cô thậm trí là còn không biết mình bị ai xâm phạm. Một người vẫn là nhiều?
Thân là bội đội đặc chủng, khả năng chống lại áp lực của cô so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, nhưng suy cho cùng, vô luận cô mạnh mẽ như thế nào, có năng lực như thế nào, cô vẫn mãi chỉ là một người phụ nữ. Và một cô gái có niềm đam mê mãnh liệt. Tuy rằng cô gặp phải rất nhiều cảnh máu tanh chết chóc, tuy rằng cô đã gặp không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng chuyện này một khi phát sinh trên người mình, tâm trí hoảng hốt rối loạn chỉ là một loại phản ứng theo bản năng.
ở bộ đội, huấn luyện viên thường giáo huấn cô:
"Thân là nữ bộ đội đặc chủng, một khi ở trên chiến trường đều phải nhớ rõ một chuyện: để lại một viên đạn cho mình, một khi bị bắt, hãy dùng viên đạn kia chấm dứt chính mình."
Đây là một câu huấn lệnh cực kì tàn khốc.
Nhưng cô có thể hiểu được, bởi vì nữ bộ đội đặc chủng có đặc tính riêng, một khi người rơi vào tay địch, chuyện phải đối ặt sẽ là một loại tra tấn cực kì tàn bạo.
Vì không chịu nhục, lưu lại một viên đạn cho mình, đó là một cách tự vệ sáng suốt.
Cô không nghĩ tới chuyện như vậy sẽ đến với mình.
Cô đem chính mình ngâm trong bồn tắm lớn, cô dùng sức chà sát, cảm thấy bẩn, vô cùng bẩn!
Trong lòng cô rất hoảng hốt, rất đau, rất bất lực.
Tuy rằng thời đại này không cần trinh tiết, xã hội hiện đại văn minh, kết hôn ly hôn quá nhiều, sẽ không ai là không có kinh nghiệm, coi như đây là hạnh phúc tiêu chuẩn của hôn nhân.
Có vài đôi vợ chồng yêu lần đầu liền cưới nhau, nhưng tình cảm bọn họ lại bất hòa, nên hôn nhân vẫn là tan vỡ.
Có vài đôi vợ chồng, trước hôn nhân có quan hệ bạn bè, mỗi người đều có cuộc sống riêng, đợi đến khi tìm được lẫn nhau, trải qua năm tháng, cảm thấy rất hợp với mình, tình cảm hợp, tất cả mọi chuyện đều hợp, hai người có thể làm ra một hôn nhân mỹ mãn. Bởi vậy, có thể thấy được, lần đầu tiên có hay không cho người chồng tương lai của mình, cũng không phải chuyện quan trọng.
Trên lý thuyết nói như vậy, cuộc sống tuy có không ít quy tắc, nhưng một khi chuyện đã xảy ra trên người cô, cô đã cảm thấy không thể chấp nhận, tư tưởng này của cô cứ cho là bảo thủ đi...
Sống nhiều năm như vậy, cho tới giờ, không có nói qua chuyện yêu đương, đối với đàn ông chỉ có dừng lại ở mức hiểu biết thân thể của bọn họ...
Cô rất bảo thủ, cho tới nay luôn giữ gìn cẩn thận trinh tiết của mình, bảo vệ chính mình thật thuần khiết trên thế giới tình cảm của con người.
Theo quan niệm tình yêu của cô là do cha mẹ sắp đặt: gặp được nam nhân thích hợp thì yêu, đem chính mình phó thác cả đời vào hôn nhân, giữ gìn hôn nhân trăm năm hạnh phúc.
Cô hướng tới tình yêu rất hoàn mỹ không sứt mẻ. Cho nên cô không dế dàng tha thứ cho mình để trên người có điểm không trọn vẹn.
Điều này sẽ làm cô phải đối mặt với người yêu mình như thế nào?
Bạn trai của cô, sống hai mươi lăm tuổi, từ trước tới giờ đều giữ mình trong sạch, hắn hoàn mỹ không tì vết, mà cô lại không đầy đủ trọn vẹn, cô không xúng với hắn.
Hai người bọn họ chính là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Hắn cao cao tại thượng, có thể làm cho mọi người điên đảo ngưỡng mộ, mà cô chỉ là một chiến sĩ đặc chủng bình thường...
Bọn họ căn bản không xứng, hiện tại càng không xứng.
Một đem này, cô tắm không biết bao nhiêu lần, đến khi trên người thực sự sạch sẽ mới từ trong bồn tắm đi ra. Chui vào chăn sau lại không biết như thế nào mà ngủ mất.
Lần nữa tỉnh lại, thấy trời rất u ám, cô nằm trên giường thấy đồng hồ báo thức đã rơi.
Đây là nhà cô, thỉnh thoảng được nghỉ cô lại tới đây nghỉ ngơi, không có điện thoại, di dộng bị mất.
Chợt bụng cô phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Rất đói bụng.
Đói đến mức bụng dán vào lưng.
Cô đứng lên làm một chút đồ ăn.
Ăn no, cô mới mở TV ra xem, kinh ngạc khi phát hiệnn chính mình lại có thể ngủ hai ngày hai đêm.
Cô không biết mình như thế nào lại ngủ lâu như vậy, chỉ biết chuyện kia lâu như vậy mag không thấy cấp trên nói gì, sợ là đã muốn phạt bọn họ.
Vì công việc mà cô đành phải đi về căn cứ.
Hai giờ sau, bảy giờ sáng, cô xuất hiện ở văn phòng căn cứ, bước vào cửa, nhìn thấy đầu tiên không phải trưởng quan Nhuế mà là Hoắc Khải Hàng.
Người này đang ngồi trên ghế của trưởng quan Nhuế, trên mặt một mảng mây đen dày đặc, ngữ khí cực kì nghiêm túc lạnh lùng, đang gọi điện thoại, ở bên cạnh là trưởng quan Nhuế sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
"Báo cáo, số DLF621 đến báo cáo."
Cô chần chừ một chút rồi mới lớn tiếng báo cáo.
Hoắc Khải Hàng đang gọi điện thoại ngẩng đầu lên, lập tức chuyển đổi ngữ khí:
"Không cần, người đã trở lại."
Nam nhân này để di động lên bàn đánh rầm một cái, sắc mặt hung hăng lạnhn lùng nói:
"Hai ngày này rốt cuộc em chạy đi đâu? Có tổ chức kỉ luật gì không vậy?"
← Ch. 294 | Ch. 296 → |