← Ch.270 | Ch.272 → |
Đông Đình Phong và Kiều Sâm đã quên hết ân oán trước kia, khi hắn và Ninh Mẫn thông đồng diễn trò, sau khi trở về Ba Thành, hai người từng gặp mặt, cùng uống rượu, nói chuyện suốt một đêm.
Sau lần nói chuyện đó, những hiểu lầm và nghi ngờ của Kiều Sâm cũng tan biến hết.
Tình bạn của người đàn ông vi diệu như vậy đó, một ly rượu, một cái ôm, một nụ cười, sau này bọn họ vẫn có thể cùng nhau.
Cũng chính mấy ngày đó, Đông Đình Phong giúp đỡ Kiều Sâm dọn dẹp sạch sẽ bệnh viện một lần, những người không nên giữ lại, toàn bộ đều đuổi đi.
"...Chuyện chính là như vậy."
Đông Đình Phong dẫn Cố Đan tới bệnh viện Mai Loan, ở trong phong làm việc của Kiều Sâm nói lại toàn bộ sự việc.
Kiều Sâm vừa nghe đã kinh ngạc và sợ hãi, lập tức sắp xếp cho người lấy máu thử nghiệm, cả quá trình tiến hành rất bí mật.
Cố Đan bị Ninh Mẫn dẫn tới kiểm tra, hắn mới lấy mẫu xét nghiệm máu đã mang theo đưa cho Kiều Sâm:
"Còn nữa, cậu hãy giúp tôi một việc, phải chính cậu làm?"
"Chuyện gì?"
"Đây là máu của tôi, Đông Kỳ và Vãn Vãn, hôm nay cậu hãy giúp tôi kiểm tra xương tủy. Tôi muốn sớm biết được kết quả."
Kiều Sâm liếc nhìn, nghi ngờ:
"Cậu có ý gì? Cậu hoài nghi kết quả kiểm tra ở Quỳnh Thành sao?"
"Ừm, tôi phải có một kết quả khác để đối chiếu, phải bắt được người kia."
Kiều Sâm nhận lấy gật đầy, nói: "Buổi tối tôi làm thêm giờ, kiểm tra giúp cậu."
"Cám ơn."
Hắn hơi cười.
Kiều Sâm cũng cười một tiếng:
"Khách khí với tôi làm gì!"
Hai người ngồi trong phòng làm việc nói chuyện phiếm một hồi, trò chuyện không bao lâu thì Đông Lôi tới.
Kiều Sâm nói: "Cố Duy luôn nhìn chằm chằm tiểu Lôi, cậu để ý một chút. Đừng để con bé gần gũi với Cố Duy quá. Lúc trước, tôi thấy vài lần. Hai người nói chuyện rất vui vẻ. Rất có thể hợp ý với Cố Duy kia."
Hắn có chút áy náy: "Cũng là tôi không tốt, chỉ sợ con bé cố ý muốn chọc giận tôi."
Hắn cảm giác mình nên có trách nhiệm.
"Tôi đã với với em ấy rồi, con bé nói sẽ chú ý."
Đông Đình Phong nhíu mày: "Quan tâm như vậy? Muốn quay lại sao?"
"Không muốn!"
"Ách, thật vô tình!"
Đông Đình Phong cảm thán.
"Tôi luôn xem con bé là em gái. Nhìn em gái từ nhỏ đến lớn. Cậu cứ nghĩ tới hình ảnh hôn môi với em gái xem, có cảm giác gì hả?"
Cái ví dụ này, thật sự khiến Đông Đình Phong nổi da gà..
Thật sự tình cảm không thể miễn cưỡng.
"Quên đi, nếu cậu không được, tôi chỉ có thể tìm người khác cho con bé. Hai ngày này, tôi sẽ sắp xếp cho em ấy xem mắt... chặt đứt ý niệm trong đầu của Cố gia.."
"Người nào?"
"Thần Thản"
"Người của Thần gia."
"Ừ."
"Không tệ. Gia phong Thần gia không tệ. Chẳng qua chuyện của em ấy đã qua, cậu phải tìm hiểu kỹ đối tượng xem mắt, hiểu biết, thành thật.."
Kiều Sâm gật đầu.
Một tiếng sau, Cố Đan lấy kết quả đưa tới trước mặt Kiều Sâm.
Kiều Sâm nhìn, lông mày gắt gao nhíu chặt, khuôn mặt có chút vặn vẹo, nhìn kết quả trên tay rồi lại nhìn nhìn Cố Đan, cuối cùng nói:
"Quanh năm cậu ta đều bị tiêm RE và chất kháng RE."
"Chất RE là cái gì?"
Ninh Mẫn hỏi, không cách nào hiểu được cái danh từ chuyên dụng này.
"Một loại chất cấm dùng để lọc máu. Có thể trị liệu cái tật bệnh riêng, có thể ngăn độc, tê dại thần kinh, không thể sử dụng liều lượng cao. Một khi bị nghiện, tính chu kỳ vừa đến nếu không được tiêm vào sẽ dẫn tới phát bệnh về cơ tim, rất đau đớn. Theo tôi được biết. Loại này ở trong nước là không thể mua được. Nhưng ở nước ngoài thì có một vài chỗ sản xuất ra số lượng không lớn, lúc tiêu thụ cũng có quy điịnh nghiêm khắc. Ở đâu đưa về, cũng có thể điều tra được. Bình thường thì bệnh viện cũng không nhập mấy loại thuốc này. Bởi vì tác dụng phụ quá cao."
"Về chất kháng RE, thì giống như thuốc giải. Nhưng mấy thứ này trên lý thuyết mà nói hẳn là không còn tồn tại. Năm đó khi chuyên gia phát hiện loại chất kháng sinh này, bởi vì tiếp xúc lâu dài nên bị ngã bệnh, mà chất kháng RE lại còn nghiên cứu, nên chuyên gia liền qua đời. Cho nên cái chất này, thật sự chỉ là một cái tên. Nhưng từ những số liệu này, tôi cảm thấy xuất hiện tình huống như vậy chỉ có một khả năng. Liên tiếp bị tiêm vào, liên tiếp bị phân tích. Cái lịch sử này ít nhất có bốn năm."
Sắc mặt Ninh Mẫn nặng nề, quả nhiên những người đó cũng có lai lịch rất lớn.
"Cái đó có tổn thương đến cơ thể của nó không?"
"Thương tổn nhất định là có. Mấy loại chat kháng sinh này rất mạnh. Mà nó lại dùng nhiều như vậy, một khi nó ngã bệnh thì những loại thuốc khác sẽ không có hiệu quả gì với hắn. Ví dụ, cho dù phát sốt cũng dễ dàng lấy tính mạng của nó."
Kiều Sâm nhìn chăm chú vào cậu bé này, đối mặt với kết quả như vậy mà phản ứng của cậu ta vô cùng bình tĩnh.
"Đứa nhỏ này là con nhà ai? Tôi nhìn thấy giống một người."
Tất cả những người thấy cậu đều sẽ có cảm giác này.
"Bác sĩ, ngài đừng hỏi tới tôi là con nhà ai. Trước tiên, nói cho tôi nghe một chút, ngài có cách trị khỏi bệnh của tôi không... đây mới là đều quan trọng nhất."
Ninh Mẫn và Đông Đình Phong cũng nhìn Kiều Sâm, trong lĩnh vực y học, Kiều Sâm có quyền lên tiếng nhất, bọn họ hy vọng anh có thể đưa ra một biện pháp trị liệu tốt.
Nhưng hắn chỉ nhăn mày, không nói lời nào.
Điều này nói lên, chuyện này rất khó giải quyết..
"Sử dụng RE, lại dùng chất kháng RE tốt nhất. Hai loại này có thể trung hòa lẫn nhau. Một lần hai lần, ảnh hưởng tới cơ thể không lớn. Nếu sử dụng lần dầu tiên, bản thân tôi còn có cách giải quyết các tác dụng phụ do RE. Nhưng loại thuốc này sử dụng thời gian dài, tiêm những thứ thuốc khác vào, hoàn toàn vô dụng. giống như ném đá xuống biển."
Kiều Sâm nhéo nhéo mi tâm: "Vẫn phải dùng chất kháng RE. Nhưng lần này dùng không thể bị tiêm vào. Chỉ có thể thừa dịp cơ thể nó đang trổ mã, hoặc có thể điều trị tốt cho sinh lý của nó. Nếu ở thời kỳ trổ mã, tiếp tục tiêm vào thì sẽ tổn thương đến cơ thể nó rất lớn, dẫn đến cả đời không "dục" là nhẹ, nặng thì mất mạng... Cố Đan, lúc bình thường là ai tiêm hai chất thuốc này cho cậu."
Bệnh được chẩn đoán như vậy, thật sự rất khiến người ta nổi giận. Nhưng, Cố Đan cũng có chuẩn bị tâm lý.
"Là hai người khác nhau. Tiêm RE vào người tôi là một người phụ nữ, thuốc giải độc thì là một lão già đúng giờ đến tiêm cho tôi. Bình thường tôi bị họ trói trong một mật thất, giống như chuột bạch trong phòng thí nghiệm."
Cố Đan châm chọc cười. sự bắt đắt dĩ này cậu cho là đã che dấu rất tốt. nhưng trên thực tế, nó lại rất rõ ràng.
Kiều Sâm không tiện hỏi rõ đầu cuôi câu chuyện, chỉ nhìn bằng một ánh mắt nghi ngờ.
"Hoàn toàn không có biện pháp sao?"
Tâm tình Ninh Mẫn rất nặng nề.
"Không có!" Kiều Sâm nói.
Cố Đan nhìn lên trần nhà, cười một tiếng, hời hợt: "Đây chính là nguyên nhân mẹ tôi đưa tôi vể đây. Chu kỳ vừa đến, nếu tôi không được tiêm vào, sẽ chết vô cùn thảm."
"Phải điều tra ra những thứ kia là của ai!." Ninh Mẫn nói.
"Dì Ninh, muốn biết những người đó là ai? Chỉ có thể moi từ trong miệng mẹ con. Chỉ cần bắt được người đó, con và mẹ con mới có thể được tự do. Như vậy đi, con gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ tói đây. Chúng ta cùng nghĩ biện pháp, moi được tin người kia từ trong miệng mẹ.."
Cố Đa quyết định, vì cuộc sống của mình sau này, chỉ sợ lần này phải tính toán trên người mẹ câu thôi.
Ninh Mẫn nhìn cậu chăm chú: có can đảm, quyết đoán, cậu bé này rất có dũng khí và cam đảm.
← Ch. 270 | Ch. 272 → |