Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 267

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Trọn bộ 503 chương
Chương 267
0.00
(0 votes)


Chương (1-503)

Siêu sale Lazada


Ninh Mẫn không có khẩn trương, đứa bé này cũn vậy, cô chỉ chậm rãi nói: "Biết không? Con rất giống một người..."

"Ba con sao?" Cố Đan bình tĩnh nói.

"Ừ!" Ninh Mẫn gật đầu: "Mẹ con có nói chuyện vê ba con với con không?"

"Chuyện này quan trọng sao?"

"Con nghĩ như thế nào!"

Cậu bé cười, thản nhiên, tóc bay, có vẻ đẹp trai.

"Mười bốn năm qua con không có ba cũng vẫn sống tốt đó thôi? Không có gì ảnh hưởng cả!"

Lời này làm cho người ta cảm thấy chua xót.

"Thật ra cô cũng không chắc rằng con là con của anh ấy. Chỉ có khuôn mặt rất giống, rất giống."

Cô nhẹ nhàng nói: "Mẹ con nuôi con rất tốt, cho đến bây giờ không ai biết đến sự tồn tại của con. Tiểu Đan, mấy năm nay, con ở bên ngoài có tốt không?"

"Như thế nào gọi là tốt, như thế nào là không tốt? Tốt hoặc không tốt, khó c8s thể biết được. Cháu không có vẻ..."

Nó đến chuyện này, cậu bé rất bình tĩnh.

Ninh Mẫn cảm nhận được sự cực khổ của cậu bé, nhất định cậu bé cũng rất khổ, cho nên mới hình thành loại tính tình này: Đen cảm xúc giấu kín, tâm giống như có vách sắt, phong tỏa lại, làm cô không hiểu được, giống như một bức tường giống cậu bé vậy.

"Ngày hôm qua, con hỏi cô có đáng để tín nhiệm hay không, tiểu Đan, con cảm thấy cô là người đáng để tín nhiệm sao? Con cho rằng tín nhiệm có thể hình thành nên sao?"

"Không biết!"

Cố Đan lắc đầu: "Trừ bỏ mẹ cháu, ai cháu cũng không tín nhiệm! Thứ tín nhiệm này, cần có thời gian để chứng minh. Nếu ta vội vội vàng vàng đi tín nhiệm một người xa lạ, thì sớm hay muộn ta sẽ bị người ruồng bỏ hoặc là nghi kỵ."

Tuổi còn trẻ mà lại nói ra rất nhiều bi thương.

Cùng cậu bé nói chuyện, có phải cậu bé đã từng bị người ta nghi kỵ và phản bội?

Cô trầm tư, tiện thể nói: "Nếu con không có một người để tín nhiệm, vậy con vĩnh viễn không cảm nhận được ấm áp. Cuộc đời của con chỉ toàn ảm đạm không có ánh sáng. Còn có, Cố Đan, nếu còn không tín nhiệm dì, hì bây giờ chúng ta dừng cuộc nói chuyện lại đây."

Cô đứng lên, muốn rời đi.

Cố Đan giật mình, nhìn cô đi theo lối nhỏ ra ngoài. Cậu cắn ngón tay, ánh mắt chần chừ, vài lần muốn kêu, nhưng lại không kêu. Bởi vì cậu thấy có hai người đi đằng sau Ninh Mẫn, sau đó khuất dần.

Cậu giật mình, không biết cảm giác gì, chạy lại, thấy hai người đó. Đằng sau hai người kia, lập tức đi nhanh hơn, gióng như sợ có người đuổi kịp.

Một cái lối khác, có hai người nam nhân đang đi đến chỗ cậu.

Người nọ đi mấy bước đã đến: "Ngoan ngoãn theo chúng ta về." Người nọ quát một tiếng.

"Phải xem các người có bản lĩnh không!"

Cố Đan chỉ cười, lấy chiếc côn trong ba lô ra... chuyên động ở trên tay, tránh đi nghênh chiến hai người nọ.

Ninh Mẫn đương nhiên không phải cứ vậy mà đi, cô tính kế cậu bé cậu sẽ gọi cô lại đuổi theo cô ra đây, cho nên cô đi vô cùng chậm, nếu cậu bé không có đuổi theo, cô sẽ nổi giận,

Ở cửa, cô dừng lại, nhìn thoáng qua, phía sau không có người, rất vắng vẻ.

Cô thở dài, rồi lại quay trở lại.

Đi được mấy bước, chớt nghe tiếng hét chói tai, trong sân bóng rổ tới, sau đó là tiếng kim loại va chạm, giống như đang đánh nhau.

Cô không hiểu rùng mình, xoay người vội chạy vào trong.

Không biết khi nào, cô thấy rõ dáng người ấy, mấy người đó đem vây Cố Đơn lại, trong đó có một tên hung dữ muốn bắt Cố Đơn lại.

Khi đó huấn luyện viên xuất hiện muốn cứu đứa nhỏ này, kết quả bị đánh, những bạn khác thấy vậy, muốn giúp đỡ, có người đi báo, có người trốn tránh, nữ sinh thì hét chói tai...

Ninh Mẫn thấy trận thế này, biết mộ việc: Cố Đan là trốn đi. Mà những người này đem Cố Hiểu ra uy hiếp cậu bé.

Lúc đó Ninh Mẫn không có trực tiếp đi giúp, mà đứng nghiên cứ. u

Càng nhìn cô càng ngạc nhiên, ánh mắ cô không khỏi trùng lại: nếu như cô đoán không sai, những người này đã được huấn luyện kinh nghiệm thực chiến giống bộ đội đặc chủng.

Nhưng những người này, sẽ không phải là bộ đội chứ?

"Dì Ninh, cứu cháu! Bọn họ muốn bắt cháu trở lại!"

Cố Đơn nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, mửng rỡ, kêu một tiếng.

Lúc này có hai ánh mắt sắc bén bắn tới cô, cảnh cáo cô.

Ninh Mẫn nhíu mày, không để ý hai người họ, nhìn thẳng: Nhảy lên, ộng tác chân nhanh nhẹn, tốc đọ cực nhanh, đi vòng qua hai người họ, đi đến chỗ Cố Đơn.

"Nằm xuống!"

Ninh Mận hét lên một tiến, trên tay cầm khẩu súng, nhắm vào hai nam nhân đang chế trụ cổ Cố Đan, bắn trúng đầu họ, bên trong dĩ nhiên không có đạn, chỉ là ngân châm gây tê đặc biệt, chuẩn xác bắn trúng động mạch chủ. Người nọ đem tay sờ, đem ngân châm rút ra, sau đó gụ ngã.

Đồng bọn thấy vậy muốn đến chỗ Cố Đơn, nhưng mà cậu bé rất thông minh núp đằng sau Ninh Mẫn.

"Đứng đằng sau đi!"

Ninh Mẫn phát hiện, xung quanh có rất nhiêu người, lúc đầu có sáu mà giờ đã tăng lên mười, xem tư thế bọn họ, hôm nay phải đem cậu bé bắt trở về.

Cô cảm thấy bên cô người ít thế nhỏ, bên trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Giữ chặt Cố Đan, hai người liên thủ, đánh hai người chặn cửa ra vào, sau một hồi giằng co, Ninh Mẫn bắn ra hai phát mới trốn ra được.

Ra khỏi sân bóng rổ, bên ngoài có người chạy vào, lộ ra khuôn mặt hướng cô kêu một tiếng: "Phu nhân, xe ở cửa, ngài lên xe đi. Chúng tôi cản phía sau..."

Cô thấy đây là thuộc hạ của chồng, nên vội vàng chạy ra khỏi sân, ra đến bãi, đứng ở trên bậc thang.

Lúc này, Ninh Mẫn quay đầu, thấy có hai người phá vòng vây đi ra, khuôn mặt giận dữ đang chạy đến chỗ cô.

Cùng lúc đó, có một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt, là giọng nói của A Lực truyền ra: "Phu nhân, lên xe nhanh lên!"

Ninh Mẫn đem Cố Đan lên xe, sau đó cũng lên theo, xe chạy đi bỏ lại họn họ.

Trong một phòng có mộ nam nhân dsang ở đó, không khí ngưng đọng có một người đang đứng báo cáo.

"Vừ mới có tin tức, Cố Đan bị Ninh Mẫn mang đi."

Người nam nhân nọ rất bình tĩnh, đầu cũng khồn ngẩng lên: "Làm cho Cố Hiểu mang con của mình về."

"Ngài không sợ Cố Hiểu bán đứng chúng ta sao?"

"Cô ta không dám!" Người nọ ngẩng đầu, cười, mười phần tự tin nói: "Đúng rồi, A Xương, đem báo cáo kia đưa cho Hoắc Trường An đi..."

Ông ta sẽ đi kiểm tra xem Hoắc Khải Hàng có phải là mẹ con không, Cố Đn không nhận Hoắc Khải Hàng cùng Đông Dạng. Nghĩ đến, ông ta bắt đầu hoài nghi. Hiện tại đưa qua, là thích hợp nhất!

"Dạ!"

"Sau đó, đem tội trứng của Quý Như Tịch đến tòa án. Làm cho Quý Như Tịch biết thân phận cảu Đông Dạng. Ừ, chuyện này để ta đi làm."

Muốn cho nhà họ Hoắc sụp đổ, phải đem hai người phụ nữ này khai đao. Hoắc Trường An chỉ cần biêta Đông Dạng là Trung Đề, thì cùng quan hệ với nhà họ Quý sẽ sụp đổ. Ông ta không có hứng thú với quyền lực. Khi phần tư liệu này xuất hiện, cũng có thể ông ta sẽ tiêu đời luôn.

Ông a dựa vào ghế, mỉm cười: "Về phần nhà họ Đông, nói cho Hàn mau chóng tố giác chuyện hôn nhân của Đông Đình Phong. Làm cho mọi chuyện càng náo loạn càng tốt. Ninh Mẫn với Đông Đình Phong nếu rất ân ái, cũng không tốt. Hai cái chỉ số thông minh cao như vậy, nếu kết hợp với nhau thì sức phá hoại rất kinh người. Ta không hy vọng có người phá hoại kế hoạch của ta..."

Lúc này, thư ký đi đến, nói: "Cố tiên sinh, nếu như Hoắc phu nhân đến đây!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-503)