← Ch.261 | Ch.263 → |
Cạch tiếng đóng cửa nặng nề, trong phòng khách yên tĩnh.
Ninh Mẫn và Hoành Vi cùng nhìn Cố Hiểu, dây lưng áo ngủ buộc một nửa, khăn tắm quấn đầu cũng có chút lệch__ cẩn thận chặt chẽ này, người phụ nữ tự hạn chế có bao nhiêu cấp bách, mới có thể để chính mình chật vật như vậy.
Cố Hiểu sờ sờ trán của mình, ánh mắt của bọn họ, làm cô cảm thấy có chút không biết làm thế nào, nhưng cô vẫn rất nhanh bình tĩnh lại nói:
"Các cậu ngồi đợi chút mình đi thay quần áo. Phải sấy khô tóc, sau đó, chúng ta cùng tìm một chỗ nói chuyện...."
"Vì sao muốn tìm chỗ khác? Chỗ này rất tốt, thật lâu không có tới, lúc trước kia còn trang trí lại ở chỗ này. Sau khi trang trí lại rất đẹp, mình cũng không có cơ hội đến đây chơi.... Cố Hiểu, phòng ở đây, đích thực mua không tồi."
Ninh Mẫn hai tay xỏ túi đi vào, nhìn nơi này một chút, nơi kia xem một chút.
Cả phòng, màu trắng đen, đồ dùng trong nhà màu đen, tường màu trắng, trừ một chậu nước tiên bài trên bàn trà thủy tinh, chỗ quẹo đặt một chậu hoa không biết tên, rèm cửa sổ lộ ra vẻ nữ tính.
Hoành Vi đến gần Cố Hiểu, nhìn cô giống như một con nhím đang căng thẳng xù lông.
"Cố Hiểu, cậu khẩn trương cái gì? Lại muốn lảng tránh cái gì? Chúng ta từng là chiến hữu gắn bó mật thiết, chúng ta đã có thể sống chết có nhau, cùng nương tựa vào nhau, rút cuộc cái gì đem chúng ta thay đổi? Khiến cậu sợ hãi chúng tôi như thế?"
Cô vừa hỏi lẳng lặng, ngữ khí vô cùng buồn phiền.
Gương mặt của Cố Hiểu, trắng bệch, có vài tia mơ hồ đau đớn rõ ràng chợt hiện qua, không nói gì lẳng lặng đi về phòng.
Hoành Vi thở dài một hơi, vỗ vỗ cái bụng hơi nhô lên, ngồi bên cạnh Ninh Mẫn, bắt gặp cái nhăn mày của cô.
"Làm sao vậy?" Cô thấp giọng hỏi.
"Rất kỳ quái"
Ánh mắt Ninh Mẫn liếc về phía cửa phòng đóng chặt kia. Hoành Vi ngầm hiểu gật đầu: "Đúng thật là kỳ quái"
Cố Đan không phải bị người ta lấy làm con tim sao?
Mấy ngày trước Cố Hiểu bị Na Dĩnh giam giữ trong nhà anh ấy, anh ấy đã từng tới ở đây, tưởng có thể tra ra một ít manh mối, lúc ấy anh cũng không phát hiện ra một người sống khác ở đây.
Còn có chính là nếu là con tim này sớm đã được giải cứu rồi, ngày đó, cô ấy làm sao có thể thủ đoạn thâm độc với cô như vậy?
Chuyện này trên logic mà nói, trước sau đều mâu thuẫn.
"Mình đi gặp Cố Đan tán gẫu một chút, Vi cậu cố giữ chân Cố Hiểu, cậu dường như rất không muốn bọn mình và Cố Đan tiếp xúc với nhau. Mặt khác cậu cảm thấy đứa nhỏ này hay không, không giống những đứa nhỏ bình thường... ?"
Mười bốn tuổi, cái tuổi choai choai, sẽ có tư tưởng và chủ kiến của riêng mình. Nhưng ánh mắt đứa nhỏ này cho thấy, nó không chỉ có chủ kiến và tư tưởng còn có trí tuệ tương đương__ chỉ có bụng dạ. Ánh mắt nó đánh giá chúng ta, tràn ngập nghiên cứu.
Hoành Vi cũng cảm nhận được, gật gật đầu.
Hai người phân công hành động, Hoành Vi xuất hiện trong phòng ngủ của Cố Hiểu, trong phòng ngủ đối diện có nhà vệ sinh, Cố Hiểu đang đứng trước gương cầm máy sấy sấy tóc, ù ù ù âm thanh rất lớn, nhìn thấy cô tiến vào hoảng sợ.
Ninh Mẫn đi về phòng Cố Đan, gõ cửa nhẹ, chỉ nhẹ nhàng, muốn gõ cái thứ hai thì cửa đã mở, rất nhanh vóc dáng này so vai với cô, khuôn mặt anh tuấn, xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Cháu ở đây nghe lén!"
Ninh Mẫn khẳng định chắc chắn, đưa ra kết luận. Đại khái đây chính là nguyện nhân Cố Hiểu muốn ra ngoài nói chuyện.
Con của cô cũng không có biểu hiện bên ngoài như cậu vậy, ngoan thuần (láu lỉnh, thuần phục) trái ngược, cậu rất khó đối phó.
Cố Đan không có để lộ ra xấu hổ cùng kinh hoàng, môi mỏng khẽ động.
"Vâng"
"Tại sao lại nghe lén?"
"Cháu phải xác định, các cô có ác ý hay không? Cháu là đàn ông trong nhà"
Cố Đan chống tay lên cửa, trả lời đúng lý hợp tình, đôi mắt thâm sâu của quạ. Trong lời nói biểu lộ ý bảo vệ mẹ, mà một câu cuối cùng lại làm Ninh Mẫn phải cười: đứa nhỏ này rất có hiếu, đang cố gắng lớn lên trở thành người đàn ông chống đỡ cả bầu trời.
"Cô đây có thể cùng cháu nói chuyện được không? Nam tử hán nho nhỏ"
Cô nói mang theo thưởng thức cùng trêu chọc, nụ cười tươi của cô càng mê người.
"Sao không cùng mẹ cháu nói chuyện, ngượi lại tới tìm cháu? Cháu và cô hình như không có chuyện gì để nói"
Cậu lập tức cãi lại. Đứa nhỏ này thật mẫn cảm. Ninh Mẫn khẳng định, môi cô cong lên, khóa cửa đi vào.
"Tiểu Đan phải không, cháu muốn nghe lén, đơn giản muốn bảo vệ mẹ cháu. Cháu cũng nói, cháu là đàn ông trong nhà, cháu cho rằng cháu phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ cái nhà này đúng không? Mà nói chuyện có thể kéo gần khoảng cách mâu thuẫn hai bên, loại trừ có hiểu lầm lẫn nhau ở đây..."
Cố Đan ánh mắt chợt lóe lên.
"Hỏi một đằng trả lời một nẻo, chuyện giữa hai người sao không liên hệ trực tiếp.... . cô đang lừa dối cháu"
"Đó là vì cháu không để cho cô nói hết"
Cố Đan câm miệng, bộ dạng tôi sẽ nghe cô nói xong. Ninh Mẫn cười, đứng lại.
"Chúng ta và mẹ cháu là bạn tốt"
"Đúng không? Nếu là bạn chân chính, hôm nay các cô cũng không nên không mời mà tới, ở trên người các cô, ở trong mắt mẹ cháu, thật xin lỗi, tạm thời cháu không nhìn thấy hai chữ bạn bè này tồn tại."
Đứa nhỏ này quan sát vô cùng cẩn thận.
Cô lại cười nụ cười tỏa nắng, động lòng người, có lực tương tác đặc biệt. Cố Đan không tự chủ được liếc nhìn một cái, quả thực rất hấp dẫn người ta.
"Tiểu Đan, bạn bè cho dù tốt, cũng có lúc ý kiến không thống nhất với nhau, nhưng điều này cũng không là cái cớ ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai bên, lại tri kỷ tri tâm, lại khó tránh khỏi có một chút, ẩn sâu đáy lòng, đồng thời cũng không phải lý do ảnh hưởng tới tình cảm bạn bè. Nhưng cuộc sống và con người, khó có thể đoán được tương lai. Con người không thể biết trước, nhất thời đi lạc đường, liền khó tránh khỏi sẽ hình thành hiểu lầm. Muốn xóa bỏ hiểu lầm, thì phải thẳng thắn thành khẩn. Nếu đi vào không đúng lúc, thì sẽ tạo nên nuối tiếc cả đời, không biết cháu có thể hiểu được lời cô nói không?"
Cố Đan nghĩ nghĩ, cậu tất nhiên có thể hiểu được, vì thế, giọng nói dịu đi một chút, đóng cửa lại. Hai tay đút túi, nhìn đôi dép lê đáng yêu đang đi trên chân.
"Vừa rồi nghe các cô nói, các cô và mẹ cháu là bạn tốt sống chết có nhau"
"Đúng"
"Cũng xuất thân là bộ đội đặc chủng?"
"Ừm"
"Đến từ tổ Liệp Phong?"
Ninh mẫn thu lại nụ cười: "Tổ Liệp Phong đã không còn tồn tại. Bồ đội đặc chủng từ nay về sau không có thành lập đội nào giống như tổ Liệp Phong nữa"
Cố Đan cảm nhận được bi thương trong lời nói của cô, im lặng cúi đầu nói:
"Nén bi thương" lại hỏi:
"Mẹ cháu làm gì khiến mọi người hiểu lầm?"
"Chỉ có thể nói, mẹ cháu làm đủ mọi chuyện, tất cả đều vì cháu"
"Điều này cháu thừa nhận, mẹ vì cháu quả thực chịu không ít khổ nhục"
"Cho nên, cháu nên hiếu kính mẹ cháu thật tốt"
Cô cười cười nói vẻ mặt tuyệt đốii là thiện chí.
Cố Đan bình tĩnh nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi, mang ba phần tính trẻ con, bẩy phần thâm trầm, giống như muốn nhìn thấu cô.
Nhưng cậu, làm sao có thể nhìn thấu được phức tạp của cô.
"Các cô.... là tín nhiệm tuyệt đối sao?"
Chẳng biết tại sao, lời nói này, khiến Ninh Mẫn cảm nhận được cảm giác do dự đè nén cuộc sống quanh năm nào đó. Phòng bị của đứa nhỏ, lòng đầy mẫn cảm, tuyệt đối là do hoàn cảnh tạo nên.
"Đúng"
Cô không thể tưởng tượng được, cậu đã từng trải qua chuyện gì, chỉ dùng âm thanh có lực nói cho cậu biết: bọn cô không có ác ý.
Cố Đan lại trầm mặc một chút, ngồi xuống mép giường.
"Cô muốn hỏi cháu cái gì?"
Ninh mẫn thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy núi băng đã bị lay động, đứa trẻ này có ý nghĩ muốn giải quyết phiền toái của bọn họ. Vì thế cô cười ấm áp, hỏi:
"Cháu sao lại ở chỗ này? Mấy năm nay là ai nuôi cháu lớn? Nhà ở thế nào?"
Vấn đề rất đơn giản, câu cú đưa ra mấu chốt quan trọng.
"Phanh" cửa đột nhiên bị mở ra, Cố Hiểu vẻ mặt vội vàng từ ngoài xông vào, ở trong mắt Cố Đan nhìn thấy, lập tức đứng dậy.
"Mẹ"
Cố Hiểu dùng ánh mắt sắc nhọn liếc con trai.
"Tiểu Đan con nên đi ngủ..."
"Đúng nên đi ngủ"
Trước mặt Cố Hiểu, cậu trở nên nhu thuận.
"A Ninh, cậu theo mình ra ngoài"
Ninh Mẫn đi đến ngồi xuống một cái ghế: "Hiểu Hiểu, con của cậu, mình nhìn rất thích, nhiều năm như vậy, bọn mình và đứa nhỏ này chưa gặp nhau một lần, cảm thấy rất hợp nhau, cậu cũng đừng yêu cầu nó ngủ sớm như vậy. Mọi việc đều có ngoại lệ. Đúng rồi Vi, chúng ta cũng nên có một cái quà gặp mặt chứ..."
Giọng của cô vô cùng nhẹ nhàng. Hoành Vi muốn nói tiếp, lại bị Cố Đan cự tuyệt.
"Không cần, cô Ninh, xin cô, cháu không muốn chọc mẹ cháu mất hứng"
Tất cả, lại giống như trở về nguyên hình. Ninh Mẫn liếc mẹ con bọn họ.
"Thật lỳ quái, Hiểu Hiểu cậu rút cuộc mất hứng cái gì? Con cậu sinh ra rất tốt, bọn mình rất thích, câu hẳn là rất vui mới đúng? Cũng giống như cậu lúc trước thích Vãn Vãn nhà mình vậy, mọi người đều là mẹ, Hiểu Hiểu mình thật sự thích Tiểu Đan"
Lông mày của Cố Hiểu lại bị kéo dựng đứng lên, đi đến kéo cô, muốn túm cô ra bên ngoài.
"A Ninh, mình cầu xin cậu đừng có ra tay với Tiểu Đan được không?"
"Ra tay?"
Ninh Mẫn vùng ra khỏi tay cô ấy, cô cười.
"Mình chỉ bày tỏ một chút tình cảm yêu thích rất thân thiện.... tại sao đến trong miệng cậu, lại như mình đây muốn ăn sống Tiểu Đan vậy.."
"Nếu cậu quan tâm nó thật sự, vậy xin cậu hãy rời khỏi đây ngay lập tức"
Cố Hiểu buột miệng kêu, ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn cùng sợ hãi. Âm thanh có chút không khống chế được, sắc mặt xanh lét, lại làm cho mày rậm Cố Đan nhăn lại.
← Ch. 261 | Ch. 263 → |