← Ch.252 | Ch.254 → |
Bà đã thành công để cho con trai của mình trở thành con cưng của Thủ tướng.
Vì thế, nhiều năm qua, bà đã tận tuy trợ giúp Quý Như Tịch, để cho sự nghiệp của Hoắc Khải Hàng ngày càng thuận lợi, có một ngày sẽ lên nắm quyền.
Tiếc rằng, người tính không bằng trời tính.
Một cô bé trong lúc vô tình thấy được video clip, hủy hoại 32 năm tâm huyết của bà.
Ninh Mẫn Mẫn rất lâu mới lấy lại được tinh thần nhìn Hoắc Khải Hàng lui lui xuống ba bước mới ổn định bước đi. Sau đó, mới đi ra ngoài, không có biểu hiện tin tưởng cũng không có biểu hiện của sự hoài nghi.
Cô hiểu anh đang bị một loạt biến cố đả kích.
"Tiểu Hàng, mẹ làm như vậy toàn bộ là vì con. Con đừng trách mẹ, con đừng oán giận..."
Quý Như Thương đuổi theo khóc lóc ầm ĩ, nghĩ muốn giữ chặt anh, muốn nói cho anh: Bà cũng chỉ là có ý tốt
Bà yêu mến đứa con trai này nhưng bây giờ thì sao, trong mắt anh bà chỉ thấy được ánh mắt căm hận.
"Tránh ra!"
Hoắc Khải Hàng cúi đầu kêu một tiếng. Nỗi buồn, nỗi đau khổ của anh đều được dấu đi. Trong lúc đó, đột nhiên lộ ra giọng nói dịu dàng:
"Tiểu Hàng..."
"Đừng gọi tôi, Đừng gọi......"
Sau một thời gian im lặng, trong nháy mắt anh đột nhiên bộc phát, gào thét rồi cúi xuống gượng cười đau khổ nói:
"Đừng nói cho tôi, bà là mẹ của tôi, đừng nói cho tôi... Tôi làm sao có thể có người mẹ như thế này... Kết hợp với người khác làm tổn thương một đứa bé vô tội, đứa bé kia cũng là cháu gái bà... Rốt cuộc bà có phải là con người không, trái tim bà làm bằng sắt đá à?"
"Tiểu Hàng, Mẹ... Mẹ cũng không biết Đông gia và Nghê Mịch làm chuyện này. Mẹ không biết... Mẹ chỉ muốn loại bỏ đứa con trong bụng của Ninh Sênh Ca kia thôi... Mẹ biết con yêu thương Vãn Vãn... Chỉ có như vậy, con mới có cơ hội, Vãn Vãn mới có cơ hội..."
Quý Như Thương vội vàng giải thích nhưng bị giọng nói giận dữ quát lên:
"Đi, Bà hãy đi đi!"
"Tiểu Hàng, con hãy nghe ta nói, con hãy nghe ta nói..."
"Rốt cuộc bà vẫn không đi?"
"Tiểu Hàng..."
"Bà không đi phải không? Tôi đi, tôi đi..."
Hoắc Khải Hàng đẩy người phụ nữ này ra, bước xuống liền chạy ra bên ngoài.
Ninh Mẫn Mẫn run rẩy một lúc, muốn đuổi theo nhưng mới đuổi được ba bước lại dừng lại. Tâm trí rối bời cầm điện thoại ra gọi cho Hách Quân.
Lúc sau nối được điện thoại, cô liền hét lên:
"Hách Quân, mau để ý Khải Hàng, để ý..."
Đầu bên kia Hách Quân nghe điện thoại, kêu lên một tiếng "Hoắc thiếu đi đâu vậy", vừa chạy vừa hỏi cô:
"Đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Cậu đừng hỏi, lúc này tâm trạng anh ấy không tốt, vô cùng vô cùng không tốt. Đừng để anh ấy bị thương. Nhất định phải coi chừng! Nhất định phải coi chừng."
Hách Quân không trả lời và tắt điện thoại.
Ninh Mẫn Mẫn cầm điện thoại đứng tại chỗ, phát hiện cả người mình đang run lên.
Vì cô đã phơi bày bí mật này. Đối với người đàn ông kia mà nói, thật sự đó là chuyện quá tàn nhẫn. Nhưng cô vẫn phải làm.
Đối diện với cảm giác sụp đổ của anh, khi đó cô thật sự không thể thờ ơ. Từ hốc mắt, nước mắt không ngừng chảy ra.
Hoắc Trường An không có nói một lời, sự thật dường như làm cho hoảng sợ.
Ông đứng lặng một hồi lâu sau đó được thư ký giục ra ngoài.
Lúc này, trên ghế phía trong chỉ còn lại ba người, Đông Đình Phong tiến lên đỡ lấy Ninh Mẫn Mẫn, vỗ vỗ vai cô nói thật nhỏ:
"Anh ấy sẽ vượt qua thôi!"
Trong lòng Ninh Mẫn Mẫn vẫn còn khó chịu, giọng bàng hoàng quay đầu lại hỏi:
"Em có phải không nên nói việc này ra không?"
"Không. Nên nói. Em làm tốt lắm."
Bí mật này nếu như không được tiết lộ sẽ chỉ mang đến cho cô nhiều phiền toái.
Anh biết cô lựa chọn tại thời điểm như vậy để nói ra, mà không cho Hoắc Khải Hàng biết trước để anh ta chuẩn bị tâm lý là vì đối với người đàn ông này, tình cảm của cô đã hoàn toàn chấm dứt.
Tình yêu quá sâu đậm trong lòng khó có thể từ bỏ được, khi cô dùng phương thức này để anh ấy cảm thấy thật sự cô đã hoàn hoàn không còn yêu anh nữa - -
Đây là điều muốn ép anh phải căm hận cô, chặt đứt ý nghĩa nhớ nhung trong lòng anh ấy. Từ nay về sau dần dần sẽ lãng quên, như vậy anh ấy mới có thể bắt đầu một giai đoạn mới của cuộc đời mình.
Ở phòng số 11 Cố Hiểu vẫn ngồi im, Hoắc Trường An không có đưa cô đến đồn cảnh sát.
Nhưng vì điều này, Khi nhìn mẹ bị bắt đi, trái lại lòng của cô càng cảm thấy mạnh mẽ hơn.
Cô không nói gì, đã hoàn toàn bị bỏ rơi như một đứa trẻ, đặc biệt là cô đơn.
Na Dĩnh vẫn luôn ở bên cạnh.
Người đàn ông này là chồng của cô nhưng cũng chính là người đã kết hợp với người khác giam lỏng cô mấy ngày. Lợi dụng cô để lập một cái bẫy đem mấy thủ phạm kia bắt lại nhưng cũng không có nghĩa là cô đã an toàn rồi.
Bọn họ không biết đã bắt con trai của cô để uy hiếp cô, cô chưa bao giờ nghĩ đó là Hoắc Trường Bình và Quý Như Tịch, mà là một người hoàn toàn khác...
Bây giờ, cô đã phá vỡ kế hoạch của hắn, cô không thể biết người kia muốn trừng phạt cô như thế nào.
"Na Dĩnh, chúng ta ly hôn đi!"
Quay lưng lại Cố Hiểu cúi đầu đề nghị.
Đưa ra lời đề nghị này, giọng nói hoàn toàn mất đi sức sống, tựa như cá mắc ở trong sông, ánh mặt trời hút hết nước, rất nhanh nó sẽ biến thành cá khô.
"Lúc trước thời điểm chúng ta ký tên, anh không trả lời yêu cầu muốn ly hôn... Mặc kệ em là phụ nữ như thế nào, cưới là chuyện cả đời..."
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, Na Dĩnh nhàn nhạt nói
Cố Hiểu không hiểu người đàn ông này, chuyện đã đến mức này mà lại không đồng ý ly hôn.
"Em là một phụ nữ có mưu đồ độc ác. Em có một đứa con trai14 tuổi. Em chưa kết hôn mà có con. Em không có học vấn. Em cơ bản không xứng với anh..."
Cô nghĩ mình không đáng một xu.
"Anh tuổi không còn trẻ, cần một người vợ."
"Anh có thể tìm được người tốt hơn!"
"Anh không kết hôn lần hai!"
"Na dĩnh, chúng ta như thế này sao có thể ở cùng một chỗ, không có ý nghĩa gì."
Giọng cô khàn khàn mang theo sự cố chấp.
Na dĩnh đứng lên, sắc mặt yên lặng:
"Trước khi kết hôn, nếu em nói với anh như vậy, anh sẽ không cùng em đăng kí, nhưng bây giờ anh sẽ không ly hôn."
Anh đi ra ngoài, cô ở trong phòng khóc lóc thảm thiết.
Sống cùng cô đúng là một mất mát, mà cô vĩnh viễn không được ông trời giúp đỡ.
Hoắc Trường An đã hủy tất cả các lịch trình, đi tới mộ của Chung Đề với tâm trạng rất xấu. Sau khi rời khỏi Mai trang
Ông vừa tắm xong thì nhận được cuộc điện thoại mẹ ông hỏi vì sao lại bắt giam Trường Bình.
Ông kiên nhẫn nghe rồi nói một câu:
"Mẹ đừng cản nữa về chuyện này, con đã có quyết định.
"Nếu người muốn can thiệp con sẽ lập tức từ chức. Con biết, người có rất nhiều bản lĩnh, có thể tuyển chọn một người tài giỏi đi tranh cử chức vị Thủ Tướng. Mẹ nên biết, trái tim Trường An đã sớm chết. Sở dĩ vẫn chống đỡ cho tới bây giờ. Đơn giản là trong lòng còn có ý thức trách nhiệm với con cháu Hoắc gia."
Nói xong, Ông tắt luôn nhưng lại có một cuộc điện thoại nữa, đó là của vợ ông, hỏi vì sao lại bắt Như Thương.
Ông không kiên nhẫn cười lạnh một cái:
"Quý Như Tịch, uổng bà thông minh một đời, lại bị em gái tính toán cả đời. Cho tới bây giờ, bà vẫn quan tâm đến bà ta sao?"
Bà hỏi ông có ý tứ gì.
Ông không nói một câu tắt máy, đi pha cà phê.
Khi mùi vị quen thuộc đã vào mũi, trái tim đau đớn, dường như đã được nới lỏng.
Nhiều năm như vậy, Ông đã uống nhiều vị mặc kệ như thế nào thì hương vị, đều không bằng Chung Đề pha.
Uống ở trong miệng, lại đắng ở trong tim.
Nhìn lại cuộc đời mình, những ngày hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất đó là ở cùng với Chung Đề
← Ch. 252 | Ch. 254 → |