← Ch.242 | Ch.244 → |
Cố Hiểu nở nụ cười, đong đưa ly trên tay, bên trong đựng rượu, nhấn mạnh một câu
"Lưỡng tình tương duyệt (hai bên cùng có tình cảm) là quan trọng nhất. Những cái khác đều là giả"
Ninh Mẫn không có biểu hiện gì, lại gần ngửi mùi nồng của rượu.
"Cậu uống bao nhiêu rượu rồi?"
"Không nhớ rõ"
Cố Hiểu cười cười, đáy mắt có lớp sương mù, tựa vào sô pha.
"Cậu tới thật tốt, .. mình một bụng buồn phiền.... không có chỗ phát.... ân, nói cho cậu biết một chuyện, Ninh Ninh mình hôm qua đã cùng Na Dĩnh lên giường...."
Cô cười cười, ánh mắt thê lương.
"Sau đó, mình cảm thấy mình giống như bị làm dơ, .... . hắn là chồng hợp pháp của mình, cậu nói, hắn muốn, mình lại cảm thấy làm bẩn, đây là cái hôn nhân quỷ quái gì...."
"Hiểu Hiểu" Ninh Mẫn vội bước qua.
"Ninh Ninh, mình có người đàn ông mình thích, lần đầu tiên của mình là cho người đó"
Cố Hiểu một ngụm đem toàn bộ rượu uống hết. Ninh Mẫn nghe không hứng thú đi ra khóa cửa lại, để phòng Na Dĩnh đi vào nghe được những lời không nên nghe. Nhìn biểu tình vừa rồi của Na Dĩnh kia. Hắn cũng đồng ý đoạn hôn nhân này, có lẽ, cũng vừa lòng với quan hệ phát sinh hôm qua của bọn họ.
"Đã có người đàn ông yêu thích tại sao còn không đi tranh thủ, còn không cam lòng gả cho người khác như vậy?"
Ninh Mẫn nhẹ nhàng hỏi.
Cố Hiểu rót rượu: "Mình không có lựa chọn"
Một ngụm uống hết nửa ly "Anh ấy không thích mình....... trong mắt anh ấy chưa từng có mình..."
Cô lại muốn rót rượu. Ninh Mẫn cướp lấy chai rượu "Không cho phép mượn rượu giải sầu, cậu đã không thể tranh thủ trước hôn nhân, vậy nay, cậu kết hôn rồi, hãy thử cùng người chồng của cậu cố gắng tiếp tục..."
"Không thể tiếp tục được, sớm hay muộn cũng chia cắt, về điểm này, mình có thể cam đoan trăm phần trăm."
Cố Hiểu chớp chớp mắt cảm giác say, nói rất chắc chắn. Trong sự chắc chắn này, còn lộ ra một loại tuyệt vọng không tên.
Cô đột nhiên cười, xua xua tay.
"Quên đi, quên đi, không nói chuyện của mình nữa, cậu thì sao, cậu có lời gì muốn nói với mình, sắc mặt kém như vậy là có chuyện gì phiền?"
Cô chăm chú quan sát một lúc "Vì đàn ông sao?"
"Cậu không phải đã lựa chọn Đông Đình Phong sao? Hay là đột nhiên phát hiện tình cũ khó quên. Không biết đi đâu ở đâu?"
"Ai, Hoắc thiếu đối với cậu thật tốt, người đàn ông như thế, thân phận như thế, nhân phẩm như thế, trên đời này tìm được mấy người?"
"Nhưng Đông Đình Phong cũng không tồi... muốn tài có tài, muốn năng lực có năng lực, muốn dịu dàng có dịu dàng, còn đối với cậu tình nồng thắm thiết, loại đàn ông này, có đốt đèn lồng cũng không có chỗ tìm."
"Mình nói này, Ninh Ninh, cậu đây có vận mệnh cứt chó gì. mà lại có thể gặp hai người như thế?"
Nghe xong câu nói này, Ninh Mẫn cảm thấy hôm nay Cố Hiểu uống không ít, lúc bình thường cô ấy sẽ không nói nhiều như vậy, hơn nữa, trong ngữ khí kia, tự nhiên có mùi vị hâm mộ. Cô không có giải thích nhiều, chỉ nói:
"Không phải, là Vãn Vãn đổ bệnh.... ."
Cố Hiểu nghe vậy, sửng sốt, lập tức nhớ đến, đứa bé bụ bẫm, đáng yêu, dễ thương mê người muốn chết, thuận miệng hỏi:
"Nó bị làm sao vậy? Bình thường không phải rất tốt sao? Hơn nữa không phải mỗi năm cậu đều làm kiểm tra cho nó hay sao?"
Đúng vậy, cô rất coi trọng sức khỏe, mỗi năm một lần đi kiểm tra toàn thân, cả hai mẹ con đều làm. Tình hình máu trước kia vẫn rất tốt, bây giờ sao lại xuất hiện tình huống này, tin tức này được khẳng định trong đầu.
Ninh Mẫn thở dài một tiếng, đem những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay kể lại tất tần tật cho Cố Hiểu. Cố Hiểu nghe xong, trợn trừng mắt, men say đã vơi đi tám chín phần. Đáy mắt hiện lên vài tia phức tạp.
"Bây giờ, cậu tính làm như thế nào? Thật tính muốn bỏ đứa nhỏ này đi? Cậu cần phải suy nghĩ thật kỹ..."
"Đây không phải chuyện đùa, đó là một đứa trẻ, nó chính là sợi dây tình cảm gắn bó quan hệ giữa cậu và Đông Đình Phong. Theo mình thấy, quan hệ giữa cậu và Đông Đình Phong, còn chưa vũng chắc, cậu bây giờ cùng lắm chính là cảm giác an toàn mà người ta cho cậu mà thôi..."
"Nếu không có sự kiện tháng 9, cậu cũng sẽ không nản lòng nản chí với Hoắc thiếu. Nếu như quay về lúc đó, cậu không tham gia nhiệm vụ, nói không chừng bây giờ, cậu đã là Hoắc phu nhân... nhưng hôm nay, cậu đã là Đông phu nhân, cậu trở về Đông gia, nguyên nhân lớn nhất là vì cậu có thai mà thôi, ... nếu không thì cậu chắc chắn sẽ có lưỡng lự.... . Cho nên cọ suy nghĩ cho rõ ràng nha... cậu thật sự muốn đem bỏ đứa trẻ này, cậu thật sự có thể làm Đông phu nhân sao?"
"Đông thiếu lại có thể mở rộng lòng như thế, anh ta có thể dễ dàng chấp nhận cậu vì cứu con gái của chồng trước mà phá bỏ cốt nhục của anh ta không?"
"Mình nói cho cậu biết, là con người đều không chịu nổi.... tuyệt đối chịu không nổi.."
Ninh Mẫn trầm mặc một lúc: "Nếu không thì cậu bảo mình nên làm thế nào?"
Cố Hiểu nghĩ nghĩ: "Nếu cậu vẫn còn nhớ lời người đàn ông đó nói, thì cậu không nên phá.... đánh cược một lần. Cậu bây giờ mang thai được 7 tuần rồi, cũng có thể nói còn 21 tuần nữa mới sinh, hiện tại dùng thuốc để kiểm soát, thể trạng của Vãn Vãn trước đó vẫn tốt, lại kéo dài 7, 8 tháng, hẳn là không có vấn đề gì. Trong thời gian này... chúng ta có thể tiến hành phối hình.... . cấy ghép một nửa, không phải cấy ghép lý tưởng, hoàn toàn phải đảm bảo tương đồng."
"Nếu cậu chỉ nghĩ muốn bảo vệ Vãn Vãn, như vậy bỏ đi, sau khi ly hôn, quay lại bên cạnh Hoắc thiếu, lập tức cùng anh sinh thêm một đứa, đến lúc đó, tạm thời dùng thuốc khống chế, tranh thủ để đứa trẻ thứ hai tới cứu Vãn Vãn, hy vọng quá lớn rồi...."
Đề nghị này chẳng khác nào không đề nghị.
"Mình và HOắc Khải Hàng không thể rồi..." Ninh Mẫn nói thật nhỏ.
"Nhưng cậu lại một lòng một dạ muốn cứu con gái Hoắc Khải Hàng?"
"Đó cũng là con gái của mình?"
Cố Hiểu nghe mà thở dài.
"Được rồi, mình thừa nhận, việc này thật phức tạp.... không ai có thể giúp cậu ra quyết định"
Cho nên Ninh Mẫn mới cảm thấy mệt mỏi, phải nghĩ không đúng, trái nghĩ cũng không đúng.
Cô nhắm mắt đau đầu. Lúc này có tin nhắn, là của Cố Hiểu. Cô mở mắt nhìn cô ấy lấy điện thoại ra nhập mật mã. Xem xem, rồi thu lại đứng lên, tinh thần đột nhiên có chút là lạ, nhưng cũng không có nói gì, lại rót rượu.
Có người gõ cửa, Ninh Mẫn ra mở, là Đông Lôi bưng hoa quả vào cùng mấy người bạn học đi theo sau
"Chị dâu, em mang nước hoa quả cho chị, mang thai bảo bối của anh em, bây giờ không được uống rượu nha... phải chăm sóc thật tốt cho bảo bối của anh em."
Đông Lôi ân cần đặt ly xuống, đưa tay xoa bụng cô, sau đó quay đầu nói nhỏ với đám bạn học: "Có muốn đánh cược không? Mình cược con gái, các cậu cược gì?"
Vẻ mặt có hứng thú. Ninh Mẫn nghe các cô nói chuyện một lúc nói
"Chị đi vệ sinh"
Lúc đi ra thấy Đông Lôi vẫy tay nói: "Em có việc, đi trước nhé..."
Bốn người trẻ tuổi cùng rời đi, Cố Duy cười nói muốn tiễn các cô đi. Đông Lôi nói không khách khí, còn bảo chị Hiểu Hiểu uống ít rượu thôi không cẩn thận ảnh hưởng tới bảo bối nhà anh cô.
Trước khi đi Cố Duy hướng Cố Hiểu và Ninh Mẫn cười một cái__ rõ rất ôn hòa, cô lại cảm thấy không có chỗ sai.
Mọi người đi ra ngoài hết, Cố Hiểu rót hai chén nước, một cho cô, một cho Ninh Mẫn
Lúc này Na Dĩnh bên ngoài gọi một tiếng nói: "HIểu Hiểu, anh phải ra ngoài một chút... em ở đây với Ninh Mẫn đợi một chút, lựa chọn áo cưới, chờ anh quay lại."
Cố Hiểu buông cốc nước, đi ra ngoài, khi trở lại, thấy Ninh Mẫn đứng bên cửa sổ tay cầm ly nước đều đã uống hết. Quay đầu cau mày nhìn cô, người có chút lung lay, sắp đổ, vịn vào tường, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo hai bước, đi về sô pha ngồi, nói:
"Cố Hiểu, Nước này hình như có vấn đề.."
Nói xong hướng về một bên sô pha nằm xuống.
Ninh Mẫn mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Hoắc Khải Hàng, người đàn ông vẻ mặt thân thiết đang nhìn mình, thấy cô muốn ngồi dậy, liền vội vàng đỡ, còn hỏi một câu:
"Thấy thế nào? Cảm thấy vẫn tốt chứ?"
Cô có chút không hiểu rõ, anh tại sao lại hỏi câu này. Cô đẩy anh ra, ngẩng đầu nhìn thấy một người khác đứng ở cửa, là chồng cô Đông Đình Phong, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt xa lạ làm người ta thấy sợ.
"Cẩn Chi.."
Cô kêu một tiếng. Đông Đình Phong đã đi tới, hai tay chống trên giường. Đây là một gian phòng bệnh, cô đang nằm trên giường....
Cô không khỏi vuốt trán "Em tại sao lại ở đây?"
Đông Đình Phong âm thanh lạnh lẽo, biểu lộ rõ thất vọng
"Anh sớm đã cảnh cáo em, đừng động đến đứa trẻ. Nó không chỉ là con em, cũng là con anh. Nhưng em.... . căn bản không nghe lời anh nói.."
Ninh Mẫn ôm bụng.
"Em cư nhiên uống thuốc..."
Đông Đình Phong đáy mắt đều là lửa giận, hơn nữa điệu bộ càng ngày càng nghiêm trọng.
"Em vội như vậy, vì Vãn VÃn, em cái gì cũng chịu hi sinh, nếu vậy, em còn trở về làm cái gì? Anh muốn hỏi em một câu, anh ở trong mắt em là cái gì?"
Ninh Mẫn há miệng thở dốc, nghĩ muốn giải thích nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra.
Anh xoay người đi ra ngoài cũng không quay đầu lại, đá văng cửa, đột nhiên xoay người lại, chỉ vào Hoắc Khải Hàng.
"Em rút cuộc thương hắn bao nhiêu, lại nhẫn tâm như vậy?"
"Em.... ."
Ninh Mẫn chua chát muốn nói rõ cái gì.
"Ly hôn đi"
Ninh Mẫn trừng mắt, vẻ mặt không dám tin.
Anh nhắm mắt cười khổ một cái, quay đầu đi chỗ khác
"Anh đã cho rằng anh có thể khiến em yêu anh, nhưng hiển nhiên anh đã đánh giá năng lực quá cao rồi, trong lòng em chỉ có hắn.... tôi thành toàn cho các người"
Cắn răng nói ra năm chữ cuối cùng, anh rời đi không có quay đầu lại.
"Con của em"
Cô cúi đầu, nhìn đồng phục trên người mình hỏi
"Đã không còn, bác sĩ Hoài đã giúp em xử lý.."
Lời nói của anh rất nhẹ, bồng bềnh. Ngoài cửa xuất hiện hai bác sĩ là Nghê Mịch, Hoài Tú, lẳng lặng nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ninh Mẫn thấy họ, vội vàng từ trên giường nhảy xuống bắt lấy tay bác sĩ Hoài,
"Con của tôi đâu, con của tôi đâu..."
Hoài Tú trấn an cô "Đông phu nhân, thai nhi lấy ra, Đông tiên sinh đã mang đi, bây giờ cô sinh non, nhất định phải tĩnh dưỡng bản thân thật tốt."
Ninh Mẫn đã nghe không nổi nữa, từng bước lùi về phía sau, không ngừng lắc đầu
"Không phải vậy, không phải vây..."
Đột nhiên cô dừng lại, giống như bay chạy vội ra bên ngoài, thậm chí còn không mang dép, cô phải giải thích rõ ràng với anh.
Nhưng cô đuổi tới dưới lầu, chỉ nhìn thấy đuôi xe. Cô gọi anh coi như không nhìn thấy. Người đàn ông này thật nhẫn tâm, người đó cực kỳ cực kỳ nhẫn tâm.
← Ch. 242 | Ch. 244 → |