Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 220

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Trọn bộ 503 chương
Chương 220
0.00
(0 votes)


Chương (1-503)

Siêu sale Lazada


Bầu không khí trong gian phòng lập tức ngưng đọng lại

ĐÔNG ĐÌNH PHONG vẻ mặt lạnh nhạt, tuyệt đối có thể khiến cho con người ta sợ hãi, giống như cơ thể đắm chinmf trong nước đá của một mùa đông băng giá

NINH MẪN nhìn thấy từ người đàn ông này sự lãnh đạm, nét mặt ngiêm trang, hờ hững thì nàng cảm thấy sự việc không hứng thú. Nếu như người đàn ông này không nể mặt, ánh mắt lạnh lùng, đối với cô mà nói, khẳng định cũng sẽ khiến tâm lý hoảng loạn-Bởi vì hay để ý nên khó tránh khỏi bi thương.

Đối với An na mà nói thậm chí có thể nghiêm trọng hơn. Bởi vì nha đầu này đã hoant toàn say mê người đàn ông này đến điên cuồng, là loại say mê gần như đến độ tẩu hoả nhập ma

"Đêm giao thừa hôm đó bên trong phòng đã xảy ra chuyện gì?Trong lòng cô biết rõ ràng nhất, thế nhưng Anna, ta là người đã chăm sóc ngươi từ nhỏ đến lớn, xem như là con gái. Trước đây, ta cũng đã nói với con minh bạch rồi hy vọng con đừng có khăng khăng một mực không hiểu chuyện, hiểu lầm chính mình, tất nhiên nghe mà không chịu hiểu"

Đông Đình Phong đứng dậy, trên tay cầm túi chườm đá trao cho Ninh Mẫn, miệng phát ra tiếng cười lạnh có ý châm chọc, ánh mắt của hắn biểu lộ sâu sắc sự thất vọng và nản lòng thoái chí

An na trong lòng run lên, sắc lạnh như vậy nàng chưa bao giờ thấy qua. Sự hoảng loạn trong lòng nàng cuồng ngược dựng lên, giống như cơn bão vô tình có thể đem hết thảy phá huỷ.

Bỗng nhiên, nàng bước nhanh đi tới, vòng tay ôm lấy hắn, cuốn chặt lại nhiw vòi bạch tuộc:

"Em không tin anh đối với em hoàn toàn không còn tình cảm nữa. Đình Phong. Em rốt cuộc có chỗ nào khiến anh không hài lòng, nói cho em biết, Em nhất định sẽ sửa. Mặc kệ như thế nào... Anh không thể không cần mẹ con em chứ?.... Nhé.... ."

Một tiếng thét thảm bất ngờ vang lên.

Mí mắt của Ninh Mẫn dật dật liên hồi. Thế nhưng cô cũng không cảm thấy người đàn ông này hành động sai-Anh nắm lấy An na xô ra

Vâng, Đong Đình Phong vốn có gia giáo, hắn có thể trước mặt người khác thể hiện thái độ thân sỹ, thế nhưng đối mặt với người phụ nữ này, hắn chưa bao giở lộ vẻ thương hoa tiếc ngọc.

Đối diện với tình huống bất ngờ này, Đông Đình Phong cảm thấy chán ghét. Hắn dùng sức nắm lấy cánh tay người phụ nữ này, đẩy mạnh một phát, nếm vào sô pha...

Anna bị một lưc đẩy mạnh, hai mắt hoa lên, lập tức theo phản xạ tay giữ lấy bụng, than thở khóc lóc kêu lên một câu:

"Đông Đình Phong, anh làm sao có thể vô tình vô nghĩa như vậy.... . Con của chúng ta đã có dấu hiệu sinh non. Anh đẩy em như thế, anh có thể giết chết cốt nhục của anh đấy!"

Một tiếng cười khẩy, lạnh lùng từ miệng ĐÔNG ĐÌNH PHONG bật ra:

"Nói dối, ngươi vẫn cứ tiếp cục nói dối"

"Việc này em có thể muốn nói dối là nói dối được sao?"

Hai hàng lệ cuồn cuộn đổ xuống, từ tâm khảm kêu lên, nước mắt chảy như mưa. Nếu như người ngoài nhìn thấy, khẳng định là người đàn ông này bạc tình bạc nghĩa, làm chuyện không có lương tâm, không có lý lẽ. Nhưng trong mắt cha mẹ thì gương mặt ấy biểu hiện sưj vô tội, trẻ trung thuần khiết, có thể làm mê hoặc ánh mắt người nhìn vào.

"Anna, nàng để cho sư việc dẫn đến mức tuyệt tình, hết hy vọng rồi mới bằng lòng phải không?"

"Được lắm, tôi đối với anh vốn dĩ còn một chút thương hại, nhưng bây giờ, duy nhất sự thương hại cũng bị anh dùng sưj ác nghiệt hèn hạ lấy đi mất rồi"

"Cô nghe rõ cho tôi:từ hôm nay trở đi, cô dọn ra khuôn viên số hai ở, từ nay về sau, sinh tử nhục vinh của An Thị tôi tuyệt đối không nhúng tay vào nữa, cũng sẽ không quan tâm đến chuyện ỏ đó nữa. Trong năm năm qua, tài chính tôi rót vào An Thị nội trong vòng nửa tháng tôi sẽ thông qua thủ đoạn của pháp luật nhất nhất thu hồi lại."

Âm thanh phát ra thật lạnh lẽo vô tình.

Nếu như nói trước đây Đông Đình Phong đối với Anna tâm tình còn vài phần áo tưởng, vì anh cô có thể buông xuôi hết thảy, bắt đầu lại từ đầu, thế mà hiện tại anh đối với cô nhất định không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa rồi, là cô tự tay bóp chết nốt phần tình cảm còn sót lại của bọn họ. Là tự cô ấy, huỷ bỏ chút hoà thuận vui vẻ danh dự cuối cùng.

Anna trừng mắt lên, vẻ mặt khó có thể tin, toàn thân thể run lên, bờ môi run lên nghe rõ tiếng răng va vào nhau:

" Đậu Đình Phong, anh sao có thể tuyệt tình như vậy... An Thị có bao nhiêu là công nhân phải nuôi sống gia đình anh làm sao có thể đả kích vào An Thị "

Rút tài chính ra, như vậy, chẳng khác gì bắt An Thị cứ như vậy mà phá sản. Đó là tâm huyết của cha nàng a

Tiếng khóc tuyệt vọng từ trong miệng khó kìm lòng nổi tràn ra, nàng đứng dậy, tay chỉ vào bụng, thét lên: " còn nữa, đây là đứa con nhỏ của anh, là cốt nhục của anh, 6 năm trước, anh có thể vì đứa con mà kết hôn không chút do dự, vì sao 6 năm sau anh phải tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy..."

"Câm miệng, đêm giao thừa đó, căn bản là cái gì cũng không cảy ra, cô còn muốn nói dối cho đến bao giờ nữa... Có phải ép tôi phải lấy ra bằng chứng đêm hôm ấy cô mới thôi hết chối cãi?"

Đông Đình Phong thét lên, phát ra tiếng cười lạnh lẽo giống như thanh âm từ địa ngục truyền tới, làm cho người nghe, cảm giác như là lưỡi giao băng lạnh cứa vào tâm can, trái tim lạnh và đau, không thể nổi nhịp. Hành động như một mũi dao của người kia chỉ có thể chấp nhận chịu đựng như một hành vi tra tấn:

"Tôi không chạm vào người cô, mà cô lại mang thai?Anna, cô nghĩ cô là đức mẹ Maria hay sao?"

"Đừng cho là tôi không dám nói toạc ra, anh vốn dĩ cho rằng tôi là một người câm, ngậm bồ hòn làm ngọt, tôi chỉ là chờ xem bước tiếp theo.... . Nhìn xem rốt cuộc là anh muốn giở trò gì?"

"Trước đây, tôi chỉ cảm thấy cô là một người rất đơn giản. Bây giờ mới phát hiện ra, tôi thật sự nhìn lầm người rồi, Anna cô làm việc đúng là bất chấp thủ đoạn tồi tệ"

"Như thế nào?chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta đây trách lầm ngươi sao?"

"Ngươi cùng chú Sáu của ta, hai người cùng nhau đạo diễn nên trò này, đúng là đủ phần phấn khích tuyệt luân... Yêu thương nhung nhớ cộng thêm vu oan giá hoạ"

"Ghê tởm!"

Đông phu nhân gật gật đầu.

"Anna, ngươi thực sự làm cho ta ghê tởm tới cực điểm."

Sự cường điệu lập lại, khẩu khí chán ghét đều khiến cho trái tim Anna thắt chặt lại, gần như là muốn buồn nôn.

"Còn nữa, đừng lấy sáu năm về trước dêm so sánh với cô hôm nay, cô so không được đâu?"

"Đông Đình Phong ta đời này ghét nhất là bị người ta uy hiếp. Đừng nói là lần này ngươi mang thai không phải là con của ta, cho dù là phải, ta cho cô biết, không nên tồn tại loại nghiệt chủng này, ta có thể không lưu nửa phần đường sống, đem trừ đi tận gốc rễ."

"Đừng tưởng rằng lấy đứa con ra để uy hiếp ta, đồ vật mà ta không cần, ai cũng đừng mơ ép buộc ta dẫu là một chút "

Lời phán vừa dứt cửa miệng, sắc mặt của Anna nhất thời trắng bệch, không một chút màu sắc, thái độ khiếp sợ tràn ngập hai tròng mắt.

Cả người nàng ngẩn ngơ tại chỗ, không biết là vì bị vạch trần tại chỗ hay là vì ngữ khí câu nói đầy tàn nhẫn khiến cho bị khiếp sợ.

Ninh Mẫn há hốc mồm trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt để lộ sự tàn nhẫn từ trước giờ cô chưa từng thấy qua.

Sự thật có thể chứng minh Đông Đình Phong tuyệt đối không phải là người hiền lành.

Cô tin rằng, anh có thể nói được làm được.

Nếu nói mà làm thì thủ đoạn nhất định rát độc ác, thế nhưng cô lại không thể nói cách làm của anh là sai

Cuộc đời có lúc sai, không nên mặc kệ, mà nên kết thúc đúng lúc kịp thời.

Vì nói thí dụ như, năm đó Đông Diệu Hoa nhẫn tâm loại bỏ bào thai trong bụng, như vậy sau này cũng không có xảy ra nhiều sự cố như vậy và có lẽ bản thân Đông Diệu Hoa cũng không chết sớm như vậy.

Đồng thời nàng lại vô cùng kinh ngạc, màn kịch kia, tự nhiên lại liên quan đến chú Sáu. Chẳng lẽ, Đông Thiếu Kỳ, chính là cẩn trọng muốn bắt nội gián sao?

Đông Dạng cũng kinh hãi không thôi, lấy tay che miệng đamg há hốc.

"Thế nào, nói không ra lời nữa phải không?"

Đông Đình Phong liếc nhìn, thanh âm trầm tĩnh vài phân, nhìn thấy tâm cơ đáng sợ của người phụ nữ này.

Thở sâu vài hơi, lau vội nước mắt, đôi tay bám vào thành ghế run run đứng lên, cái gì cũng không nói, bước chầm chậm như muốn đi ra ngoài, tựa hồ như bị vạch trần chân tướng, chột dạ mà muốn tháo chạy

Đông Đình Phong anh ta làm sao có thể cho cô tuỳ tiện làm như mong muốn. Cánh tay duỗi ra kéo cô trở lại, đẩy cả người lê ghế sô pha đơn.

"Cô chạy đi đâu?Có gan đừng có bỏ chạy."

Anna kêu lên một tiếng, ổn định tinh thần, mặt lộ ra vẻ sợ hãi, một bên ôm bụng, một bên thở hít sâu không khí.

"Cầu xin anh đừng làm hại đến đứ nhỏ của tôi, tôi không có đòi hỏi điều gì.... Tôi đi khỏi đây, tôi sẽ đi thật xa. Lẽ nào như thế còn không được sao?

"Không có chuyện dễ dang như thế."

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Đứa con trong bụng cô, cần phải bỏ đi!"

"Không... không... không... !"

Anna lắc đầu, muôn phần hoảng loạn, tìm đường tháo chạy. Tinh thần gần như sụp đổ:

"Ta không bỏ, ta chết cũng không bỏ... Anh đừng nghĩ muốn làm tổn hại nó... Đó là con của tôi... Anh muốn cũng đừng nghĩ đến..."

Đông Đình Phong lại lôi trở lại, cánh tay từ từ hướng lên cổ của cô bóp chặt, cả người cô yếu ớt từ từ ngã xuống mặt đất. Thét lên một tiếng thất thanh rồi nín bặt.

Đông Dạng thấy thế, bản năng tiến lên đỡ lấy, đem phu nhân đặt lên ghế sô pha.

"Bây giờ phải làm sao?"

Đông Dạng liếc mắt nhìn khuôn mặt giàn dụa nước mắt của Anna, khẻ hỏi một câu, lại lắc đầu mac than rằng:

"Nha đầu này, tâm tính trước đây không như vậy. Ai đã chỉ cho cô ấy chiêu này, còn nữa, cô ấy đã cùng với ai XXOO rồi, gần đây ta cũng không nhìn thấy cô ấy một mình ra hoa viên Đông Gia, cũng không nhìn thấy nàng gần gũi người đàn ông nào a! Kỳ lạ quá! Mà lại mang thai... Thật là không bình thường..."

Hừ, sông thật là không cam thấy khó chịu sao. Tự nhiên dám mạo nhận đã mang thai con cháu của Đông Gia. Lá gan của nàng cũng thật là lớn.

"Bây giờ mang cô ta đi. Ngày mai lại tìm hiểu tiếp chuyện này "

Ngày mai, anh ta còn muốn trừng phạt một người, về phần hôm nay, chính sự quan trọng hơn. Tai tiếng của Đông Gia không thể tiết lộ ra ngoài. Ánh mắt của Đồng ĐÌnh Phong không thèm liếc nhìn Anna dẫu là một chút. Xoay người, trở về ngồi bên cạnh Ninh Mẫn, với tay cầm lấy điện thoại di động, gọi một cú. Gọi bọn người A Lực đến mang Anna đi tới một nơi nào đó, cẩn thận canh gác. Ngày mai mang trở lại Đông gia.

"Trong suốt quá trình này, Ninh Mẫn không nói một câu gì, nàng biết rõ, hắn muốn phá cái thai trong bụng Anna. Cũng tàn nhẫn thật. Thế nhưng, tuyệt đối cũng vì tốt cho nàng. Chỉ lát sau A Lực dẫn theo mấy người nữa đến, đem Anna đưa đi.

Bây giờ Ninh Mẫn mới giục Đông Đình Phong ra ngoài tiếp khách. Đông Đình Phong đi rồi, nàng không có lập tức đi theo mà cùng Đông Dạng ngồi ở phòng nghỉ, thật lâu không nói, đều đang suy nghĩ, bào thai đó là của ai?thật là không hiểu nổi. Đông Diệu Kỳ đã phạm vào tội gì, sao lại bày mưu tính kế với cháu của mình?

Tin tưởng ngày mai, việc này, có thể cho ra một lời giải đáp


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-503)