← Ch.215 | Ch.217 → |
Trong lòng An Na run lên, người này căn bản không có nửa phần xấu hổ mà còn kiêu căng như vậy, trong lòng cô ta càng tức giận hơn:
"Tôi sẽ nói với anh ấy, còn bây giờ tôi muốn tham gia tiệc mời cô lập tức rời đi, nơi này không hoan nghênh cô!"
Cô ta đứng lên, ngón tay chỉ ra bên ngoài, nói.
"Xin hỏi, cô lấy tư cách gì mà mời tôi đi ra ngoài? Chủ nhân buổi tiệc hôm nay đâu? Vợ Đông Đình Phong đâu? Theo tôi được biết, An tiểu thư cô nhiều nhất chỉ là một tiểu tam*, trong giấy kết hôn của Đông Đình Phong cũng không có hai chữ An Na, cô có tư cách gì đuổi tôi đi? An Na khi cô nói những lời này cô có cảm thấy ngượng không hả?.."
Cô ta thật sự còn quá non.
Ừ, tối hôm qua cô mới điều tra được, Đông phu nhân nhất định là ở cùng cô ta, nhưng hình như cô ta bây giờ còn chưa biết quan hệ vợ chồng giữa cô à Đông Đình Phong.
Tại sao chứ?
Là Đông phu nhân khó mở lời sao?
Sợ thích kích cô ta, động đến cháu ngoan của bà trong bụng cô ta sao?
Hay là cố ý không nói rõ ràng?
Cô nhớ hồi chiều cô mơ màng ngủ, có nghe Đông Đình Phong ở cách vách nghe điện thoại, hình như là Đông phu nhân gọi tới.
Nói cách khác Đông Đình Phong và Đông phu nhân đã nói rõ với nhau mà.
Như vậy Đông Đình Phong hẳn là biết rõ mà, nhưng hắn lại hoàn toàn không nói gì với cô, có thể hiểu đứa bé này nhất định không liên quan tới hắn.
Nhưng cô ta vẫn ở đây ầm ĩ với người phụ nữ của hắn còn tự cho là đúng.
"Con mẹ nó, cô nghĩ cô là ai hả? không để cho bảo vệ trực tiếp đuổi cô đi là khách khí với cô lắm rồi. Đồ không biết xấu hổ, mợ nó con hồ ly tinh, cô nên biết điều một chút.. còn dám ở đây nói bậy nói bạ, khi dễ cháu dâu trưởng của Đông gia."
Ninh Mẫn đang im lặng suy nghĩ, cô gái đang lắc lắc ly rượu bước tới, cầm ly rượu trên tay trực tiếp đổ xuống, nhắm mắt là do phản ứng bản năng, nước vừa chảy xuống mặt đồng thời tiếp theo một câu mắng và một cái bạt tay quăng xuống, "Ba" vừa mạnh vừa vang dội.
Một trận nóng rát đau đớn theo da thịt nổi lên, bởi vì lực đánh quá mạnh lỗ tai cũng bị ảnh hưởng ong ong theo.
Giờ khắc này, Ninh Mẫn hoàn toàn không nghĩ tới cô gái này sẽ làm khó dễ nên không đề phòng, kết quả lại chịu thiệt như vậy,
Cũng may phản ứng của cô từ trước đến nay luôn nhanh nhẹn nên cái bạt tay thứ hai đánh tới cô đã đưa tay đỡ, cũng vừa lúc quăng ngược lại cái bạt tay, mạnh mẽ chế trụ hung hăng đánh không chút lưu tình.
Khuôn mặt cô gái kia lập tức méo mó, phát ra tiếng kêu thảm thiết: "A......"
Ninh Mẫn không khỏi cười lạnh, trên tay nắm càng mạnh.
"Dám đánh tôi? Cô không xứng!"
Một cỗ tức giận xông lên đầu, cô mạnh mẽ quăng cô gái đó ra ngoài rèm.
Cô lớn như vậy, quật cường háo thắng quen rồi, người bình thường ai dám động đến cô!
Cô gái này không biết sống chết, không chỉ mắng chửi cô còn dám động tay động chân, cô không bẻ gãy cổ tay cô ta là do cố kỵ tới tiệc tối này, nên cô nhịn.
Hét lên một tiếng sau đó là một tiếng vang thật to, giống như có cái gì bị vứt đi, rồi đụng ngã, phát ra một trận tiếng vang binh binh bang bang, khiến chon am nữ bên cạnh đó, già trẻ lớn bé đều quay lại nhìn.
Bên cạnh có vài tân khách nhìn một màn:
Một cô gái mặc lễ phục màu đỏ xinh đẹp, bị một sức mạnh đẩy ngã ra ngoài, đụng phải tay nhân viên bưng rượu, người đó bị đụng ngã, ly rượu trên tay đều rớt xuống đất, nát bét.
Có người kinh hô: "Đây không phải là Y lục tiểu thư sao, người nào có gan dám trêu tới lục tiểu thư vậy?"
Có người đi tới muốn đỡ.
Có một cô gái sau khi thấy rõ người trên mặt đất, liền chạy tới kinh ngạc lên tiếng:
"Tử Lam, em làm sao vậy?"
Cho nên có người thấp giọng nói: "Đây không phải là Y Tử Mi luôn ngưỡng mộ Đông thiếu sao? Vị này đến giờ còn chưa chết tâm nữa sao..."
Y Tử Lam không để ý những người bên cạnh nói cái gì, mà đi tới đỡ Y Tử Lam, thấy trên tay em gái mình máu chảy đầm đìa--- bị mảnh vỡ ly rượu rạch trúng tay.
"Cái người đê tiện đó đánh em, cô ta đánh em... cô ta không biết xấu hổ mà, còn dám đánh em...."
Tiếng động lớn như vậy, dẫn tới không ít người tò mò đi tới, muốn nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì, hơn nữa còn dẫn tới mấy phóng viên, mọi người hung phấn chạy tới...
Nghe cô ta tố cáo, Ninh Mẫn cười lạnh, chậm rãi rút khăn tay lay nước rượu trên mặt.
Bên cạnh sắc mặt An Na choáng váng nhìn, người phụ nữ này vô cùng bình tĩnh, thong thả đứng ở đó, cũng không có cãi lại, nhưng ánh mắt nhìn vô cùng nguy hiểm đáng sợ. Hai mắt híp lại như mắt của con báo, lạnh lùng nhưng sáng quắc, giống như sau một khắc cô sẽ hung hăng xé sát con mồi....
Trong lòng An Na không khỏi run lên, đột nhiên ý thức được người phụ nữ này rất nguy hiểm, cô chỉ tùy ý quăng như vậy mà lực đạo rất mạnh rồi, cô ta không khỏi đưa tay lên bụng mình. Sợ cô sẽ đụng tới cô ta.
"Ninh Mẫn sao cô không chịu giác ngộ một chút chứ? chuyện này đối với cô không có chỗ tốt."
Cô ta vừa nói một câu, cái trán đã đầy mồ hôi lạnh.
"Tôi không chịu hay là cô không giác ngộ hả?"
Ninh Mẫn cười lạnh, ngừng một chút lại hỏi:
"Thói đời thật đúng là thay đổi hết rồi? làm tiểu tam mà có thể nói lý lẽ như hợp tình hợp lý nhưu vậy.."
An Na da mặt cô còn dày hơn tường nữa a....
Chẳng lẽ dì Hà kia không nói với cô, tôi và Đông Đình Phong đã là vợ chồng hợp pháp sao?"
"Năm trước, chúng tôi đã đăng kí kết hôn, bây giờ cô lại chạy tới trước mặt tôi la lói ôm sòm, tôi thấy mười tám đời An gia đều bị cô làm mất mặt hết rồi..."
Sao hả, không tin.. ?"
Vậy được, cô giỏi thì nháo chuyện này lớn lên đi, bản thân tôi muốn xem ai sẽ chịu thiệt.."
Đánh rắn cần phải đánh giập đầu.
Ninh Mẫn hiểu rõ đạo lý nào.
Tuy mấy lời này cô nói không nặng không nhẹ nhưng tuyệt đối mạnh mẽ đánh trúng tử huyệt của cô ta.
Mà với An Na thì tin tức này giống như một quả lưu đạn trên trời quăng xuống, đánh cho hai mắt cô mờ cả người lảo đảo suýt té.
Bọn họ đã đăng kí?
Chuyện này sao có thể?
Đây tuyệt đối không thể nào.
Cô vô cùng hoảng loạn, nóng nảy rống lên:
"Cô đang nói bậy."
"Tôi có nói bậy hay không, cô đi hỏi một chút thì biết! Chỉ là nếu cô không sợ mất thể diện, có điều theo tôi thấy, cô căn bản không có mặt mũi gì để mất...
Ninh Mẫn lạnh lùng nói.
Lúc này ngoài rèm có một người bước vào.
Ninh Mẫn nhìn sang, liền cảm thấy có chút quen mắt, cô suy nghĩ một chút lập tức nhớ ra ...bữa trước gặp người này trong lễ mừng thọ, tên gì ta.... à Y Tử Mi.
Thì ra cô gái vừa vào với An Na là Y tiểu thư, hèn gì kiêu ngạo như vậy, dám gây sự trong buổi tiệc do Hà Cúc Hoa tổ chức.
Bên kia, Y Tử Mi không có chú ý tới cô, bởi vì cô ta đang cúi đầu, đứng lên vừa lúc bị rèm che mặt lại, cho nên cô chỉ thấy vẻ mặt kinh hoàng của An Na.
Cô không có chút hảo cảm nào với An Na, nhưng Y Tử Lam hết lần này tới lần khác đều đi cùng với cô ta, nguyên nhân là do mẹ cô và mẹ cô ta, Đông phu nhân là bạn học trước đây.
Mẹ Tử Lam qua đời sớm, cha cô ta lại cưới vợ khác, cô ta với mẹ kế cũng không hợp nhau. Đông phu nhân Hà Cúc Hoa khi nhớ tới mẹ cô Chu Huệ sẽ dẫn cô đến nhà chơi vài ngày, đối xử với cô ta như là con ruột.
Nhớ năm đó, mẹ mất Tử Lam đã tám tuổi, cùng năm đó cha lại cưới người khác, Tử Lam khóc rống, ở tiệc cưới của cha nuôi bức tử mẹ, quậy tưng bừng luôn, khiến cô dâu cũng khóc, nói muốn ly hôn, cha nuôi nóng nảy, bắt Tử Lam xin lỗi, Tử Lam lại không chịu, bị đánh gần chết.
Vẫn là Hà Cúc Hoa vội vàng chạy tới, che chở cho cô ta.
Tử Lam vì vậy mà xa cách với cha.
Sau đó, Hà Cúc Hoa vì lo lắng cho cô ta nên dẫn cô ta về Đông viên, nuôi gần bảy năm...cho đến khi lên trung học, cha mới nhận lại, đối với Đông Đình Phong, Tử Lam giống như một người em gái.
"An Na, xảy ra chuyện gì?"
Cô ta nhìn An Na, cũng chú ý tới người con gái cao gầy đứng bên cạnh.
An Na hung hăng chỉ vào mặt Ninh Mẫn, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô, khiến tiểu thư nhà họ Y bị thương, bọn họ nhất định sẽ không tha cho cô.
"Hàn Tịnh, là cô?"
Y Tử Mi cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của cô gái kia, kinh ngạc, cau mày.
Cô vừa mới tới, nên không thấy tình cảnh Đông Đình Phong dẫn Ninh Mẫn tới, cũng không thấy được cảnh cả nhà ba người bọn họ chụp ảnh, trong lòng cô ta đối với cô vẫn có ấn tượng không tốt, đây là sự thật.
Nghĩ một chút, nghĩ cô là gây sự với em gái mình, mặt không khỏi lạnh xuống:
"Em gái tôi làm gì cô, sao cô lại đẩy nó hả? Hại nó bị thương thành như vậy?"
Có một việc cô ta rất rõ ràng, quan hệ của Tử Lam và vợ của Đông Đình Phong không tốt/.
Nguyên nhân, Tử Lam biết người Hàn Tịnh yêu không phải là thần tượng của cô ta---một người phụ nữ không xuất sắc, đã gả cho thần tượng của cô ta, lại còn nhung nhớ tới bạn trai cũ, điều này khiến cô ta không nhịn nổi.
Nghe Tử Lam nói, cô ta từng tận mắt nhìn thấy bức ảnh của người đàn ông kia trong phòng của Hàn Tịnh. Tử Lam thấy được không nhịn được, tới trước mặt Hàn Tịnh mắng cô không biết liêm sĩ, còn đánh Hàn Tịnh, thiếu chút nữa động thai.
Chình vì chuyện này, cô ta mới rời khỏi Đông viên, được đón về nhà.
Bởi vì xa nhà đã lâu, lại không thân cận với cha, vừa hận mẹ kế tận xương, nên tính tình của cô ta càng ngày càng cổ quái, bình thường trầm mặc ít nói, nổi nóng lên thì chuyện gì cũng làm được, tính cách phản nghịch vô cùng, khổ nổi chỉ nghe lời Đông Đình Phong.
Cho đến mấy năm nay, cô ta lớn lên mới thu liễm một chút, biết điều hiểu chuyện hơn, còn làm y tá, biết cách chăm sóc người, cho nên Tử Mi vời lên tiếng liền cho rằng nhất định là Hàn Tịnh sai.
"Lời này tôi nghĩ Y tiểu thư nên hỏi em gái tốt của cô ấy."
Ninh Mẫn rút ra hai tờ khăn giấy, da đầu toàn rượu, trên mặt lại rát, lời nói cũng lạnh như bang.
Cô nhăn mày, thật buồn bực, đi dự tiệc lại bị chịu thiệt là sao?
Sao cứ bước ra ngoài là người ta tạc nước hay đánh vậy.
Lúc này, Y Tử Lam vọt vào, hai mắt đỏ ngầu, lần nữa la lên:
"Chị, cô ta vốn không phải Hàn Tịnh!
Cô ta lớn lên giống vợ của anh Đông mà thôi.
Vợ anh Đông đã sớm chết ở trong tai nạn máy bay, chẳng qua Đông gia tạm thời không có công bố chuyện này ra ngoài thôi....
Chị, cô ta rất quỷ quái, cô ta lấy khuôn mặt giống Hàn Tịnh đùa giỡn Đông gia, tiểu Kỳ xoay vòng vòng, còn khiến đầu óc anh Đông mê mụi, choáng váng, người này căn bản là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ...."
Lời này vừa nói ra khiến những tân khách đang vây xem xôn xao và kinh ngạc.
Sau một khắc, bức rèm che được vén lên, từng ánh đèn sáng loang loáng..
Tin tức bất ngờ như thế, người truyền thông sao có thể bỏ qua
← Ch. 215 | Ch. 217 → |