Người đẹp độc ác
← Ch.213 | Ch.215 → |
Người vừa tiến vào là một người phụ nữ trên người mặc lễ phục dạ hội dài màu đỏ thẫm, từng cử chỉ động tác đều tao nhã, cao quý, lộ ra một luồng hơi thở quý tộc nồng đậm, từng cái nhăn mày, nụ cười đều phong tình vạn chủng.
Không biết là ai nói: Người phụ nữ thông minh, có thể đem vẻ đẹp ba phần của mình phát huy đến cực điểm, khiến cho đàn ông đều phải cam chịu dưới váy.
Người phụ nữ này quả thật có bản lĩnh đó.
Nhưng Ninh Mẫn nhìn thấy người phụ nữ này chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ
Người đẹp độc ác
Đại gia tộc lớn luôn luôn có vài vụ tai tiếng không muốn để lộ ra bên ngoài. Người phụ nữ này lại tự biên tự diễn cho ra tiết mục nghe mà rợn người, về sau, để che giấu cho vụ tai tiếng đó, bà từng bước từng bước một ngậm sai sát thủ, không biết đã hại chết bao nhiêu người.
"Nhìn thấy tôi rất kinh ngạc sao?"
Người phụ nữ này cười nhẹ, ở giữa lông mày có một tia sắc bén. Loại sắc bén này, vốn nên làm cho bà trở nên uy nghi nghiêm nghị, nhưng trong nụ cười ôn nhu dịu dàng lại bị bà tản ra vừa đúng lúc, mà làm cho bà có vẻ ân cần đáng kính.
Tựa như một người lương thiện có tình yêu bác ái vậy. Ninh Mẫn nhấp miệng, không nói lời nào.
"Không, cô không nên kinh ngạc, Hà gia và Quý gia nhà chúng tôi, vốn là có quan hệ nhiều đời, chẳng qua mấy năm gần đây, không mật thiết cho lắm, nhưng những tiệc tối Cúc Hoa làm, tôi cũng phần lớn đều tham dự. Lúc còn nhỏ, tình cảm giữa chúng tôi cũng không tồi. Còn hiện tại, quan hệ mà nói, vẫn có qua lại trên thương nghiệp là chia cắt không ngừng."
Người phụ nữ thản nhiên tuyên bố, ngồi xuống, vô hình trung, điệu bộ cực cao.
Ninh Mẫn nắm chặt tay hận không thể nện cho người phụ nữ này quả đấm.
Nhưng cô cũng không thể.
Cô không thể nào làm loạn trong trường hợp như này được, không thể làm tình thế chuyển biến xấu phát triển theo hướng không thể cứu vãn được. Nếu cô làm vậy về sau ở Đông gia sẽ rất xấu hổ.
Người phụ nữ này chắc chắn đã nghĩ tới điểm này, lại dám ở đây thoải mái.
"Tôi nghĩ, chúng ta hẳn nên tìm một chỗ không có người để nói chuyện.... . trước kia, bà từng chuyển bưu kiện cho tôi, tôi cũng tuân theo yêu cầu bà đề ra, hiện tại tôi muốn lấy những thứ tôi muốn."
Người này là tới đàm phán.
Vì trong lúc vô ý bị quay video. Cũng chính vì video này mà người này mới lần lượt muốn giết cô.
Bọn họ quay lại đánh lén Lý Hưởng, vừa muốn mạng của cô, vừa muốn cướp đi thứ kia.
"Ba ngày sau tôi sẽ tìm bà. Mấy ngày này tôi còn có việc phải làm. Không rảnh, cũng không muốn vì bà làm bại hoại tâm tình của mình. Cút, lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi"
Ninh Mẫn hững hờ nói, đưa ra một thời hạn. Muốn đem điều này để tống cổ người phụ nữ chán ghét này đi.
Người phụ nữ đó cười cũng không để ngữ khí ác liệt đó làm ảnh hưởng, nhàn nhạt cười lại mê người như vậy.
"Sao nào. Nhìn thấy tôi, tâm tình của cô không vui sao?"
"Trước kia cảm thấy bà còn có hình dạng giống con người. Còn hiện tại ngay cả cầm thú cũng không bằng"
Ninh Mẫn dùng từ rất thẳng thắn.
Người phụ nữ kia không tức giận, cười như trước, hơn nữa còn đột nhiên lại gần, ép cô không khỏi lùi về phía sau vài bước, nụ cười của bà phát ra ngày càng thâm sâu, đôi môi đỏ tươi kia, uốn cong đầy kiêu ngạo.
"Chậc, trốn cái gì? Đường đường là Ninh đội trưởng cũng có lúc sợ sao? Ai...... nếu là sợ lời nói kia, cũng không nên sống mà quay về, chết sạch sẽ hơn nhiều. Tôi cũng không cần sợ hãi, cô cũng không phải kinh hoàng, thật tốt."
"Tôi nếu không quay trở lại, tội ác của bà sao có thể công khai cho mọi người biết chứ?"
Ninh Mẫn giễu cợt đáp lại.
"Cô tưởng tố giác tôi, có chứng cớ, bỏ được tình cũ, vứt tình thân, càng có thể rời xa con gái...." Bà có rất nhiều chỗ dựa vào, chỗ dựa này đều khiến Ninh Mẫn sợ hãi.
"Ninh Sênh Ca, cô có muốn là người bảo vệ dũng cảm. Tôi cũng muốn làm xong chuyện.... . sau đó, chúng ta tốt nhất nước giếng không phạm nước sông.... . đúng rồi, mặt khác tôi muốn nói với cô một chuyện...."
Bà đột nhiên cười, đến gần đầu, nhẹ nhàng nói một câu: "Cô đã từng nhảy vào trong vũng bùn, cũng không nên lại nhơ bẩn trong vũng bùn, muốn dứt ra, rất khó đấy"
Dưới ngọn đèn, người phụ nữ làm ra vẻ đang phủi bụi trên vai cho Ninh Mẫn, cười dịu dàng ấm áp, âm thanh lời nói rất nhỏ nhẹ
"Ninh Sênh Ca, cô đừng tưởng rằng Đông gia có thể làm chỗ dựa của cô, chờ xem, nó chính là địa ngục của cô. Đông Đình Phong kia... rất phức tạp. Hôn nhân của cô, sớm muộn cũng sẽ là ngòi súng bốn phía nổi lên.... nghĩ hối hận gặp trở ngại mà chết..."
Mấy lời nói này, nói đến rất nhẹ rất nhẹ, phòng chừng chỉ mình cô có thể nghe rõ.
Nụ cười kia, cực lãnh đạm cực lịch sự tao nhã, người bên ngoài sẽ cho rằng bọn họ rất thân thiết, chỉ là ý tứ nguyền rủa trong lời nói kia, khiến người ta sởn tóc gáy.
Ninh Mẫn lùi hai bước, sắc mặt táo nhợt đi một chút, nhẫn nại, không giận dữ mà chỉ mỉm cười, ngữ khí thả ra cũng cực kỳ dịu dàng bình tĩnh.
"Bà yên tâm, tôi sẽ không để cho bà có cơ hội được nhìn thấy một màn như vậy. Ngược lại là bà, ác giả ác báo, sớm hay muộn cũng có một ngày, bà sẽ bị trừng trị đúng tội. Đúng, hiện tại tôi không có bằng chứng, không có cách nào để đem tội trạng của bà ra pháp luật, nhưng tôi sẽ đợi, đợi bà đến lúc giấu đầu hở đuôi. Chúng ta có thể xem xem, ai sẽ là người cười cuối cùng."
"Được, tôi mỏi mắt mong chờ, chờ nhìn xem cô khóc lóc diễn vở kịch hay này"
Người phụ nữ cười mê người, xoay người rời đi.
Ninh Mẫn hít một hơi thật sâu, trong lòng lửa giận như thiêu như đốt, người này, sao lại kiêu căng như vậy, nhưng đồng thời, người phụ nữ này cũng có thủ đoạn, nếu không thì, bà ấy làm sao có thể đi lên vị trí cao như vậy được.
Hoắc phu nhân Quý Như Tịch là một nữ chính khách dũng mãnh khôn khéo, người này sao có thể là kẻ yếu.
Đàn ông Quý gia đều không được việc, nhưng phụ nữ Quý gia không chỉ xinh đẹp, mà còn thông minh tài giỏi.
"A, em đi đâu vậy? Hại anh tìm suốt nãy giờ"
Yên lặng đứng một lúc, bên cạnh truyền đến tiếng gọi của chồng.
Ninh Mẫn xoay người, thấy Đông Đình Phong cười dịu dàng, ánh mắt sáng long lanh từng bước một tiến đến
"Người vừa mới rời đi là ai vậy? Cố phu nhân Quý Như Thương sao?"
Ninh Mẫn ánh mắt lóe sáng, đúng, người vừa rồi là em gái của Hoắc phu nhân, quá phụ nhị gia Cố gia, Quý Như Thương, một tay nắm quyền, người đàn bà đáng sợ, coi mạng người như cỏ rác.
Người phụ nữ này, thân phận rất tế nhị, dưới trướng bà có con trai, bà liền thắt chặt dây xích lợi ích ba nhà HOắc, Cố, Quý. Hậu thuẫn lớn mạnh như vậy bà có thể để người khác trong mắt mình sao.
Ninh Mẫn trong lòng than một tiếng nặng nề, mà sau đó tiến lên một tay ôm lấy anh. Rõ ràng ở trong phòng rất ấm áp, nhưng cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Thật giống như cô vừa mới từ trong băng hà lạnh thấu xương ngoi lên vậy.
"Đây là làm sao?"
Vợ ôm ấp yêu thương, làm chồng trong lòng Đông Đình Phong tràn đầy vui sướng, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được cô có chút không giống, như tìm kiếm niềm an ủi ở anh vậy.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ôm anh thôi "
Cô càng nói càng gấp, ngữ khí không có vẻ làm nũng, mà yên tĩnh như vậy.
Anh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười, ôm cô: "Được, vậy cho em ôm một lúc, sau đó chúng ta đi ra ngoài. Anh nhìn thấy có một bộ thư pháp rất tốt, ông của em hình như rất thích thư pháp, chúng ta cùng nhau xem xem... nếu thấy thích hợp, liền ra giá, không cần tiết kiệm tiền cho anh"
"A, anh đây là muốn đi hối lộ ông nội của em sao? Lúc thì lá trà, lúc thì thư pháp"
"Nhất định như vậy, nếu không thì, anh làm sao có thể thuận lợi mà lấy được hòn ngọc quý trên tay bọn họ đi chứ"
Cô ngẩng đầu, anh cúi đầu, nhịn không được mà hôn xuống, vốn chỉ là muốn hôn phớt qua, kết quả là hôn triền miên.
Nhắm mắt, thừa hưởng, hưởng thụ phần chăm sóc này.
Nụ hôn của anh có thể làm lòng của cô yên ổn xuống, liền đem những lời nói của người phụ nữ kia ném lên tận chín tầng mây...
Đúng vậy Đông Đình Phong khiến lòng cô cảm thấy ấm áp, là kiên định, là cảm giác hạnh phúc vững vàng, người kia, hoàn toàn muốn châm ngòi ly dán....
Cô ở trong lòng luôn nhắc nhở chính mình, đừng bị ảnh hưởng.
Tương lai cô và Cẩn Chi sẽ rất tốt, cô muốn xem xem người phụ nữ kia bị hủy diệt như thế nào.
Hai người tay trong tay tiến vào trong sảnh, vừa đi được mấy bước, một thân hình mềm mại nho nhỏ bổ nhào tới, tiếng kêu lên vui mừng vang dội mà trong trẻo:
"Mẹ"
Đúng vậy chính là tiểu bảo bối Đông gia.
"Nga, không phải Đông Kỳ sao? Đến đây để mẹ ôm cái nào, hôn cái nào. Đã lâu không gặp mẹ nhớ con chết mất.."
Nhìn thấy tên tiểu tử này ăn mặc đẹp trai như vậy. Ninh Mẫn ánh mắt đầy vui mừng, lập tức bỏ tay chồng ra, cong người cúi xuống, ôm thân hình nho nhỏ đó.
Tên tiểu tử kia cũng ôm cổ cô trong miệng bắt đầu oán trách:
"Mẹ, mẹ vốn dĩ không nhớ con, mà còn rất nhẫn tâm. Lâu như vậy, một cuộc điện thoại cũng không gọi cho con, mẹ, con tưởng rằng mẹ không cần con nữa..."
"Tiểu Kỳ mẹ không có không cần con, mẹ chỉ là có việc cần phải làm..."
"Mẹ làm cái gì ngay cả điện thoại cũng không thể gọi?"
"Ách, được rồi là mẹ sai, mẹ xin lỗi con"
Vài ngày trước thật hỗn loạn, để lại sơ xuất nhỏ này rồi.
"Thôi bỏ đi, bỏ đi, mẹ quay về rồi con rất vui, cũng không cần nói xin lỗi, thế giới của người lớn con nhìn không hiểu, mẹ con muốn hôn mẹ..."
Đông Kỳ dùng cái ôm để thể hiện hoan nghênh mẹ quay trở về, dùng mấy cái hôn ngọt ngào, để tuyên bố nỗi nhớ mẹ sâu sắc.
Ninh Mẫn cười cười, đứa trẻ này rất yêu quý quyến luyến mẹ, đã viết đầy lên trên mặt tiểu tử kia, cô bế tiểu tử kia đứng lên, ngẩng đầu thấy chồng cười dịu dàng, đưa tay véo cái mũi đứa trẻ, nhỏ giọng nói với cô: đừng chiều hư con, con trai không thể nuông chiều.
Đông Kỳ trừng mắt nhìn cha nói, cha đây là thẳng thắn - ghen tị không che đậy.
Đông Đình Phong cười nhẹ.
Một khắc kia, hình ảnh ấm áp đã bị người đến bên cạnh kéo xuống.
Bữa tiệc tối hôm nay, Đông Kỳ nắm tay cha mẹ, đi khắp nơi giới thiệu, còn chụp mấy tác phẩm quý giá, có hai bộ là tranh chữ, một chuỗi vàng trang sức thạch anh, một tòa quan âm nghìn tay có niên đại rất lâu đời.... . giá trị nổi bật.
Bữa tiệc tối hôm nay, tất cả mọi người đều nhìn thấy được, vợ chồng ân ái, một nhà ba người rất hài hòa, trái ngược lại, người nào đó đang đứng trong góc khuất, lại tỏ ra thừa thãi, thậm chí còn có chút xa lạ__ không ai để ý đến cô, có mấy người biết cô, lại ở sau lưng cười nhẹ, nói với bạn:
"Tiểu tam thì vẫn là tiểu tam, chạy đến đây, thật là tự tìm mất mặt, .... mất hết thể diện"
Ninh Mẫn cảm giác có một đôi mắt ưu oán, vẫn nhìn lén trong đám người, là ai cô không rõ, cũng không quanh co, nhưng cô chắc chắn, người kia sớm hay muộn cũng tìm cô.
Buổi đấu giá vẫn đang tiến hành, Ninh Mẫn đi vào toilet, lúc đi ra, thấy An Na đang đứng ngoài cửa, ngăn cẳn lối đi, vẻ mặt tôi đang tìm cô, bên cạnh còn có một cô gái trừng mắt, ước chừng 20 tuổi, vẻ mặt đầy thù địch.
"Có thể nói chuyện với cô không?"
An Na tiến lên. Giữa bọn họ thì có chuyện gì tốt để nói?
Ninh Mẫn nghĩ nghĩ, xem xét, chẳng bất ngờ khi cô ấy tìm đến__ cha mẹ cô ấy đều mất, cái người gọi là bạn trai, từ trước tới giờ chưa bao giờ xem cô ấy là bạn gái, trong mơ hồ hoang phí tuổi trẻ, có chút đáng thương.
Ân, một người phụ nữ không ngừng thương nhớ người đàn ông của người khác, dùng từ "đáng thương" để miêu tả, cô nghĩ cô có phải hay không có chút Bạch liên hoa (uổng phí) rồi.
Trên thực tế, cô chưa bao giờ là cái loại phụ nữ Bạch liên hoa (uổng phí) này.
Cô có nguyên tắc của cô: chỉ cần không động tới cô, cỗ sẽ sống rất tốt với người đó.
Trước mắt mà nói, cô và An Na vẫn không có xung đột mâu thuẫn trực tiếp, người ta đi nhẹ nhàng hòa nhã như vậy cô nếu trực tiếp từ chối, liền có vẻ quá hẹp hòi rồi.
"Qua bên kia ngồi một chút"
Cô cười nhẹ, ý bảo ngồi vào nơi nào đó tối một chút trong góc phòng. Có bức rèm ngăn cách.
Ninh Mẫn xinh đẹp thướt tha đi qua bên đó ngồi, lúc đi qua lấy một chén nước để trên tay, kéo rèm chui vào, bên trong có một tầng khác rèm buông xuống, tạo nên một góc yên tĩnh.
Cô ngồi xuống, nhìn An Na cùng bạn gái của cô ấy đi vào.
Hôm nay An Na trang điểm rất xinh đẹp, bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, đem sắc mặt của cô trắng nõn hết mức.
Đây là một loại bệnh trắng, cũng không khỏe lắm, má hồng có chút không bình thường, nên lau đi, ánh mắt có vẻ tuyệt quyết, từng bước từng bước đi tới, ép khí thế nào đó.
Ân đây là một loại khí thế nhất định phải có. Cô như vậy mà nghĩ đến cùng tranh giành đàn ông sao?
← Ch. 213 | Ch. 215 → |